Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
“À.” Thịnh Linh Uyên nhặt áo bào lên mặc vào, buộc lỏng lẻo. Vết máu trên người hắn chảy xuống, không để lại một tẹo dấu vết nào trên da, giống như một người bằng sứ trơn bóng nước nhỏ lên không dính, trắng đến gai mắt, “Thế thì trùng hợp thật.”
Tuyên Cơ – kiếm linh rảo bước đuổi theo, nhưng hắn phát hiện mình không thể tới gần Thịnh Linh Uyên trong phạm vi ba thước nữa. Va vào tường mấy lần liền, kiếm linh bị khơi dậy lửa giận, dùng hết toàn lực lao tới Thịnh Linh Uyên, lại bị tấm chắn vô hình bắn mạnh ra. Hắn lui mấy bước liền, ngã dưới tàng cây quế trong sân Kiếm Lô điện. Một cành cây xuyên qua người hắn rơi xuống đất, kiếm linh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy hoa quế vừa mới nở rộ cứ thế héo rũ sau khi Thịnh Linh Uyên đi ngang qua.
Kẻ bị nhốt trong thiên lao là Đan Ly, người ngoài cho rằng ông ta bị giam lỏng, thật ra đã bị nhân hoàng đóng đinh trong ao máu hơn một năm rồi.
Theo thời gian từ đường và tượng thần của thần điểu chu tước lần lượt đổ xuống, Đan Ly cũng từng chút trở thành đèn cạn dầu. Ông ta trước nay luôn dùng mặt nạ gặp người, lúc này bị lột mặt nạ, trên mặt thì ra chỉ có đôi mắt coi như hoàn chỉnh, nửa khuôn mặt dưới đều là dấu vết từng bị lửa đốt; da thịt trên người ông ta như đã bị rang khô, một tấm da người lỏng lẻo bọc xương, giống một xác chết đói đáng sợ.
Trong thiên lao nồng nặc mùi lạ, nhưng Thịnh Linh Uyên hoàn toàn không thèm để ý, thảnh thơi bình tĩnh, hắn tới gặp lão sư của hắn lần cuối cùng.
Kiếm linh đuổi theo tới nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía.
Nhưng đó là… Đan Ly mà.
Lúc thiên ma mới thành, ma khí không ổn định, cho dù đã thành ma thể, thân thể trẻ con cũng thật sự là quá nhỏ, khi đó thiên ma kiếm cũng chưa thể luyện hóa những oán nộ tụ tập trong Xích Uyên, hai người như động vật nhỏ dựa vào nhau sưởi ấm, chịu khổ rất nhiều, sống rất khó khăn. Do lời tiên đoán mà yêu vương vẫn luôn muốn lấy mạng Linh Uyên, bọn họ với Trần hoàng hậu – người mẹ trên danh nghĩa cũng là gặp ít xa nhiều, luôn trong quá trình đào vong.
Người che chở cho Linh Uyên chạy trốn đến chân trời chính là Đan Ly.
Đan Ly là người bảo vệ hắn, người chăm sóc hắn, cũng là người dạy dỗ hắn, đồng thời đóng ba vai trò là phụ thân, mẫu thân và lão sư của Thịnh Linh Uyên. Cái tên “Linh Uyên” này chính là do ông ta đặt, thần thái nói chuyện, phong cách làm việc của Linh Uyên đều có bóng dáng người đàn ông ấy. Thậm chí có một lần, hắn mặc thường phục đi cùng Đan Ly, thị vệ đi tới từ phía sau lại nhận nhầm nhân hoàng.
Mối quan hệ thầy trò này tuy bắt đầu từ một lời nói dối, kết thúc bởi đoạn tuyệt, nhưng những năm tháng Thịnh Linh Uyên hơi một chút là lại “lão sư nói” khi tuổi nhỏ không phải là giả.
Kiếm linh biết, đi đến bước này, Thịnh Linh Uyên không muốn gặp Đan Ly, thậm chí không hi vọng người khác nhắc tới, hễ nhìn là đau lòng.
Sau khi Đan Ly bị nhốt vào thiên lao, hắn chỉ đến thăm đúng một lần, không nói chuyện, chỉ thoáng nhìn một cái từ ngoài lao, rồi hốt hoảng chạy trốn.
Nhưng Thịnh Linh Uyên lúc này như đã dỡ được gánh nặng gì, bước chân hắn nhanh nhẹn, nói cười vui vẻ trong thiên lao, không có chút gánh nặng nào. Như thể người bị đóng đinh trong ao máu kia chỉ là một kẻ địch xa lạ không liên quan, hắn đến để khoe khoang quyền lực và thắng lợi của mình.
Kiếm linh sợ hắn đau lòng, nhưng càng sợ hắn không biết đau lòng.
Thịnh Linh Uyên không biết đau lòng này lạ lẫm và xa xôi, hơi người nhạt đến mức không ngửi thấy.
“Ngươi ‘loại bỏ huyết mạch’ tức là sao?” Kiếm linh gặng hỏi, “‘Đoạn tuyệt thất tình lục dục, sắc thanh xúc vị’ nghĩa là thế nào? Thịnh Linh Uyên… Thịnh Tiêu!”
Nhưng Thịnh Linh Uyên không nhìn hắn lấy một cái, nói với Đan Ly xong lập tức quay người đi khỏi.
Thiên lao rộng lớn, chỉ có tiếng thở hồng hộc như cái bễ hỏng của Đan Ly. Ngục tốt đều là tâm phúc của Thịnh Linh Uyên, thị vệ hỗn huyết kia tiễn nhân hoàng đi, quay đầu lại nhìn Đan Ly trong ngục một cái, Đan Ly đột nhiên ngẩng cái đầu như thây máu, đôi “lỗ máu” bắn đường nhìn sắc bén tới hắn. Thị vệ giật mình, chửi khẽ câu gì đó, cũng rời khỏi.
Đan Ly như thở không ra hơi, co giật trong ao máu chốc lát, một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại, bất chợt lên tiếng: “Đại hạn của ta… sắp đến rồi…”
Kiếm linh định thần lại, tìm kiếm bóng người ở xung quanh theo lời ông ta nói, “Ông đang nói chuyện với ai?”
Nhưng trong huyết lao u ám này không có sinh vật thứ hai, ngay cả con kiến cũng không dám tới gần.
“Ta biết ngươi ở đây… ta cũng biết ngươi chưa chết…” Tiếng Đan Ly rất mơ hồ, dường như mỗi một lời phải tốn hết sức lực toàn thân ông ta, “Ngươi là… kiếm linh được ban sự sống, thân… khụ, thân chu tước. Ban sự sống, tức thầm kết hợp sinh lão bệnh tử, hậu duệ chu tước cuối cùng gánh vác trách nhiệm trấn ma… Ngươi không phải là kiếm linh tầm thường.”
Kiếm linh sững sờ, ngay sau đó, sắc mặt hắn hơi thay đổi, lạnh lùng nói: “Bất kể ông nói gì, ta đều sẽ không tin.”
Từ khi vừa sinh ra, tâm thần của kiếm linh đã nối liền với Thịnh Linh Uyên, đặc biệt là lúc nhỏ, hỉ nộ ai lạc của một người một kiếm sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, tình cảm gắn bó của Linh Uyên đối với người đàn ông này đều được chia sẻ cho tiểu kiếm linh, không thiếu một xu. Linh Uyên ghi nhớ tất cả những điều ông ta dạy, kiếm linh ghi nhớ vị ngọt trong tay ông ta – ngay cả trong những năm tháng lưu vong, Đan Ly cũng luôn có cách kiếm chút quà vặt dỗ dành tiểu điện hạ: có khi là mật hoa không biết lấy từ đâu, có khi là một miếng tổ ong rừng khô vàng, khi trốn truy binh yêu tộc trên bình nguyên, ông ta cầm đao kiếm giết người ở phía trước, vừa mở đường vừa gọt mía cho tiểu điện hạ trong lòng tử sĩ, lởm chởm sơ sài, nhưng… thật sự ngọt lắm.
Kiếm linh cả đời cũng không quên được bóng lưng ấy.
Đan Ly bị sặc ho một tiếng, “Ta biết, chuyện đến giờ phút này, ngươi cũng sẽ không tin ta nữa.”
Kiếm linh trợn to mắt, “Ông nghe thấy ta nói?”
“Ta không nhìn thấy ngươi, cũng không nghe thấy ngươi nói, chỉ là… đoán cũng có thể đoán được đại khái ngươi sẽ nói gì.”
Cũng phải, Đan Ly là ai chứ, nghe một hiểu mười. Hồi họ còn nhỏ, chỉ cần nghe lời mở đầu là ông ta biết câu nào Linh Uyên nói, câu nào là kiếm linh mượn miệng Linh Uyên nói.
Kiếm linh thất vọng, cười khẩy, “Ông tính toán từng đường đi nước bước, sao không tính đến kết cục của mình chứ?”
“Ta sớm biết sẽ có một ngày như thế này,” Đan Ly bình tĩnh nói, “chúng ta đều ứng kiếp mà sinh, do loạn thế mà sống, cũng từ loạn thế mà chết. Ta và Linh Uyên… không hề oán hận lẫn nhau, hết thảy hắn làm đều do ta từng dạy hắn… ta sẽ không trách hắn. Nếu ta có thể như phàm nhân, một đao chém đầu là xong hết mọi chuyện, chắc hẳn Linh Uyên cũng sẵn lòng cho ta thoải mái, sẽ không như thế này… Hôm nay ta là đèn cạn dầu, mai kia hắn có thể sẽ bị nghiền thành tro, đều là số mệnh đã định.”
Kiếm linh mới đầu nghe còn rầu rĩ trong lòng, nghe đến câu cuối lập tức xù lông tại chỗ, “Ông mới bị nghiền thành tro!”
Đan Ly khẽ nở nụ cười, “Tiểu kiếm linh, ngươi vừa mắng ta phải không?”
Kiếm linh lại bị ông ta đoán trúng, tức tối ngậm chặt miệng.
“Ngươi thật là…” Đan Ly thở dài, “Yêu tộc các ngươi, tâm trí vốn trưởng thành muộn, hắn còn che chở đủ kiểu.”
Kiếm linh cắn chặt răng, nhìn “xác chết đói” trong ao máu kia với thần sắc phức tạp, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Lão sư, tại sao?”
“Trong trận chiến tại yêu đô, thiên ma kiếm ra khỏi vỏ, khuấy tung trăm vạn oán linh Xích Uyên, chém ngàn đầu yêu vương, tứ phương hô vang vạn tuế, nhưng… sau đó nhớ lại, ắt sẽ mang lòng e ngại. Bệ hạ… hắn còn quá trẻ, không có thủ đoạn đàn áp tứ phương, chỉ coi mọi người đều là đồng đội cùng nhau vào sinh ra tử, hắn cũng không thể quyết tâm tự xưng vương… mà lửa Xích Uyên chưa tắt, thời chiến các tộc đồng lòng, hậu chiến nhất định sẽ sinh biến, nỗi e ngại này cần phải có chỗ trút ra, chim hết cất cung… Tiểu kiếm linh à, số phận của cung tốt xưa nay đều thế, lúc nhỏ ta kể chuyện cho Linh Uyên, ngươi chưa bao giờ chú ý lắng nghe à?”
Kiếm linh nghe mà trong lòng dồn nén đủ điều, ấm ức một hồi. Rất lâu sau, hắn tức tối nhắm mắt, “Bớt dùng mấy lời nhảm nhí đường hoàng kiểu này lừa người khác đi, ông chỉ là muốn tạo một cơ hội châm ngòi Linh Uyên diệt cao sơn nhân vì dã tâm tru hết các tộc không phải người của ông mà thôi!”
“Vạn vật sinh từ trời đất, chết bởi trời đất, côn bằng lên trời, giao nhân xuống biển…”, Đan Ly chậm rãi nói, “bốn mùa thay đổi, hạ qua đông đến, kẻ thích nghi sống, kẻ chán chường không chốn dung thân. Một trăm lẻ tám thần thú thượng cổ, đến nay hành tung mịt mù… đều đi rồi, hiện giờ đến lượt các tộc không phải người. Kiếm linh, đây là lựa chọn của thiên đạo, là đại thế, con người… há có thể nghịch, há dám làm trái? Linh Uyên… hắn học được hô mưa gọi gió, không học được thuận theo thời thế. Hắn bỏ huyết mạch chu tước của mình, trấn Xích Uyên thay di tộc thần điểu, cho dù trước mắt thật sự có thể dập tắt lửa… sao hắn không thử nghĩ xem, mình là thiên ma, nếu không có một chút huyết mạch chu tước kia áp chế, sau này sẽ như thế nào?”
Kiếm linh vội vàng truy hỏi: “Sẽ như thế nào?”
“Hắn đoạn tuyệt thất tình, sẽ biến thành một quái vật vô dục vô tình… Giờ đây, hắn đã nắm hết càn khôn, không ai có thể kiềm chế hắn nữa, tất sẽ bạo ngược vô độ, muốn làm gì thì làm…”
“Ông nói bậy!” Kiếm linh chỉ cảm thấy chối tai, phẫn nộ gào lên.
Nhưng Đan Ly không nghe thấy.
“Huống hồ thiên ma bất lão bất tử, mười năm không già còn được, trăm năm thì sao, năm trăm năm thì sao, ngàn năm thì sao?” Qua dăm ba câu, Đan Ly dường như lại suy nhược hơn rất nhiều, tiếng nói gần như không thể nghe thấy, “Hắn không thể kết thúc, hắn sẽ biến thành yêu vương kế tiếp… Đến lúc ấy, Cửu Châu ắt… lại loạn ly, một chút huyết mạch chu tước của hắn… có thể phong Xích Uyên bao lâu… Đồng à…”
Kiếm linh nghe ông ta gọi mà lòng rối như tơ vò.
Đan Ly bỗng nhiên thở dốc một tiếng, trong cổ họng phát ra tiếng “ặc ặc”, thân thể như chết cứng, hình như sắp chết đến nơi rồi.
“Ngươi là… thiên linh… chu tước, hậu duệ… hậu duệ cuối cùng của thần điểu… ngươi cứu, cứu hắn một lần nữa đi… Ta… ta không nghe thấy lời ngươi, ta nói lại…”
Miệng Đan Ly bỗng nhiên phun ra một loại ngôn ngữ kiếm linh chưa nghe bao giờ, vô cùng phức tạp, khiến người ta hoài nghi miệng lưỡi người làm sao có thể phát ra âm thanh kiểu này. Nhưng tự dưng, kiếm linh vừa nghe đã hiểu, giống như là thứ gì đó đã theo hắn từ lúc chào đời, Đan Ly niệm đi niệm lại ba lần, đã khắc vào đầu hắn không sai một chữ.
“Đây là… bí ngữ của tộc chu tước… Chu tước thông ma, Đồng… ngươi là đứa con mồ côi của chu tước, thân thiên linh, vì hắn mà sống, ngươi có thể… ngươi có thể giúp hắn bảo vệ huyết mạch kia, ta…”
Tiếng Đan Ly dừng ngang tại đây. Đôi mắt ông ta thật ra đã bị đóng đinh dài, đúng ở vị trí tròng đen, nhưng hai điểm sáng giống đôi mắt lộ ra từ giữa một đống máu thịt lẫn lộn vẫn khiếp người như xưa.
Kiếm linh thấy ông ta mãi không nói tiếp, ý thức được điều gì đó, không khỏi đến gần một chút, sau đó sững sờ.
Hắn phát hiện Đan Ly chỉ còn lại hai điểm sáng trong hốc mắt kia.
“Lão sư…” Kiếm linh bất giác giơ tay, chợt nghe một tiếng vang nhỏ, người trong ao máu kia đột nhiên nứt ra như một khúc gỗ mục, bắt đầu từ đầu, kế đó không thể cứu vãn.
Ông ta vỡ thành vô số mảnh, tan trong ao máu.
Ông ta từng là tượng thần được muôn dân thờ cúng, hưởng hương khói vô tận, năm dài tháng rộng, sinh ra thần và linh.
Nhưng thế gian không có hương khói hưởng suông, điện thờ là phải thay thế những con người tạo thần, thỏa mãn quần ma.
Ông ta mở mắt ra trong biển máu, gánh tham và sân, vì dập lửa mà sinh, tính hết mọi kế, tan xương nát thịt.
Dường như là một điềm lành báo hiệu thiên hạ thái bình.
Kiếm linh đối mặt với bãi thịt vụn trong ao máu rất lâu, quỳ xuống dập đầu một cái, nghĩ ngợi một chút, lại dập đầu một cái thay Linh Uyên, rồi bay ra thiên lao.
Hắn nhìn Thịnh Linh Uyên sai người đào ba mươi sáu miếng xương ức chu tước lên, tự tay khắc phong ấn, lần lượt ghim vào Xích Uyên tại ba mươi sáu lần giao giữa đêm, cuối cùng là lọ sứ nhỏ chứa huyết mạch chu tước của hắn.
Ngay khi hạt châu do huyết mạch ngưng kết rời khỏi Thịnh Linh Uyên, kiếm linh chờ đợi đã lâu lập tức lao tới ngậm vào miệng. Kiếm linh kinh ngạc phát hiện mình lại có thể chạm vào thứ này, thậm chí cảm nhận được nhịp tim Linh Uyên qua hạt châu ấy.
Hạt châu ấy cho hắn cảm giác quen thuộc lạ thường.
Sau khi thân kiếm gãy, hắn ngơ ngơ ngác ngác suốt một thời gian, chẳng nhớ được gì trong một khoảng thời gian rất dài, chỉ là trong sâu thẳm bị cái gì thu hút, đuổi theo bên cạnh Thịnh Linh Uyên, thì ra thu hút hắn chính là huyết mạch chu tước.
Hạt châu bị hắn ngậm trong miệng kéo theo hắn bay về phía tế đàn, kiếm linh không kịp nghĩ kỹ, nhanh chóng niệm thầm bí ngữ chu tước mà Đan Ly để lại cho hắn.
Hạt châu huyết mạch ấy có sự sống, khi niệm đến lần thứ ba, hắn dường như nghe thấy tiếng tim đập đã lâu không được nghe của mình, lại hợp làm một với hạt châu.
Không cần ai dạy, kiếm linh thành lập liên hệ với hạt châu huyết mạch ấy một cách trôi chảy.
Hắn đã thành lồng bảo vệ của hạt châu huyết mạch kia.
Trừ tịch năm Khải Chính thứ sáu, tế lễ phong ấn Xích Uyên sắp thành, lão tộc trưởng tất phương đích thân chủ trì tế lễ, kiếm linh trở về Độ Lăng cung, gặp người kia lần cuối cùng.
Hắn dùng mình “bao bọc” huyết mạch chu tước của Thịnh Linh Uyên, thân thiên ma dường như nhận nhầm hắn thành một phần của mình, lần này, tấm chắn ở ngoài ba thước xung quanh Thịnh Linh Uyên rốt cuộc không bài xích hắn nữa… đó là một lần duy nhất từ lúc chào đời kiếm linh vượt rào.
Hắn sắp mang theo nỗi nhớ gắn bó như môi với răng này, trải qua cuộc đời vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, cho đến khi xương chu tước hủy, phong ấn lại lần nữa mất đi hiệu lực.
Mặc dù nụ hôn ấy không hàng thật giá thật một chút nào.
Thịnh Linh Uyên đẩy mạnh Tuyên Cơ ra, lảo đảo lui về phía sau nửa bước. Vết thương nhỏ bị hắn cắn rách trên cổ Tuyên Cơ mau chóng khép miệng, chỉ để lại dấu vết đỏ tươi trên môi hắn.
Tuyên Cơ ban nãy giơ một tay lên, dường như muốn ôm lưng Thịnh Linh Uyên, song không chạm đến người kia, chỉ đặt hờ giữa chừng. Lúc này, gió núi nhân khoảng hở chui qua giữa hai người bọn họ, trong tay trống rỗng, thế là hắn co ngón tay lại, che gáy mình.
“Ta không ngờ lúc ngươi…”, Tuyên Cơ giống như không muốn nhắc tới mấy chữ “nhảy xuống Xích Uyên”, cố ý ậm ừ cho qua, “còn mang mảnh vỡ thân kiếm trên người, địa hỏa đốt chảy thân kiếm, bao trên xương chu tước, thế là ta đã có thân thể.”
Một sống một chết, quỷ xui thần khiến.
Điều kiện rèn lại thiên ma kiếm mà Vi Vân từng giấu giếm không dám nói, cứ thế được thực hiện trong Xích Uyên, bệ hạ tự mình nhảy vào “lò luyện kiếm”.
“Sau khi lửa Xích Uyên tắt, ta từng đến nhân gian du lịch, mang theo…”
Mang theo huyết mạch và thi hài ngươi vứt bỏ, đi đường cũ năm xưa chúng ta vừa đào vong vừa giành lại đất đai bị mất. Ta rốt cuộc tự mình chạm đến nhân gian, mà không phải là phụ thuộc vào giác quan của ngươi.
Không còn chiến tranh, nhân khẩu dần dần đông hơn. Sau khi lửa Xích Uyên tắt, những tộc giống người đó trở nên không gì khác người phàm, an cư lạc nghiệp, yêu tộc cũng kín tiếng an phận. Nơi thôn quách khói bếp lượn lờ, gà chó nhởn nhơ, nông dân lũ lượt từ đồng ruộng về nhà ăn cơm. Quan đạo xây dựng, hai bên đều là ruộng đồng cò bay thẳng cánh, người đi đường nườm nượp không dứt.
Mộ vu nhân Đông Xuyên đã phong, ta đứng dưới chân núi, nhớ lại mỗi một gốc cây một ngọn cỏ từng ở nơi này… ký ức đã hơi mơ hồ.
Có lẽ do mười dặm nắng đẹp này quá chói mắt.
Đường là đường xưa, nhưng người đã không phải là người cũ.
Khi ấy, ta phát hiện mình đã sai rồi, sự thân mật giả dối trộm được trong đêm Trừ tịch nhiều tuyết chẳng đủ để an ủi cuộc đời dài đằng đẵng… và lê thê này.
“Sau khi Đan Ly chết, phủ đế sư bị ngươi tịch biên, tất cả vật phẩm đều đưa về nội khố, ta lẻn vào trong cung cháu ngươi, lấy đi di vật của ông ta.” Tuyên Cơ nhẹ nhàng nói, “
Thiên yêu đồ giám
, còn có một số bút ký khác, hẳn là ông ta đều đã dạy, nhưng hồi nhỏ ta không chăm chú lắng nghe, sau đó mới học lại một lần nữa. Ta tìm được ở phần sau quyển
Thiên yêu đồ giám
ấy một loại bí pháp luyện chế đá niết bàn, là… là một loại thuật pháp của kẻ hèn nhát.
“Nghe nói có thể niêm phong và cất đi kiếp trước kiếp này, chỉ chọn để lại chuyện ‘hữu dụng’, số khác đều xóa sạch, giống như ‘niết bàn’. Viết tay, hẳn là về sau thêm lên, ta hoài nghi ông ta đã sớm đoán được điều gì đó.
“Ta từ nhỏ đã không tiền đồ,” Tuyên Cơ hơi nở nụ cười với hắn, “đến cuối cùng, cũng chỉ có thể mượn ngoại lực… xin lỗi, Linh Uyên…”