Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Tri Xuân nói: “Luyện khí phải dùng sinh linh tế lò, nói đúng hơn là người, yêu hoặc là tộc giống người có sinh mạng, hơn nữa có linh trí. Nguyên thân của tôi là cao sơn nhân, nhưng tôi không phải sinh linh… tôi không phải là cao sơn nhân sống.”
Vương Trạch không hiểu gì cả, “hả” một tiếng, bụng nghĩ sao cao sơn nhân còn chia ra loại “sống” và loại “chết”?
“Tôi chưa từng ‘sống’.” Con búp bê tràn ngập nét đặc sắc của thời đại cúi đầu, bỗng nhiên có vài nét cô đơn, “Khi Vi Vân vương tử xông vào phòng khí độc thì đã muộn, người ôm một tia hi vọng, luyện một trăm lẻ tám đứa trẻ kia thành đao kiếm, kỳ vọng có thể kéo dài tính mạng của họ, nhưng một khí linh sống cũng không nhận được, ngoại trừ tôi…”
Hắn nói: “Tôi còn chưa ra đời.”
“Ý anh là, anh là một thai nhi?”
“Nhằm khống chế Vi Vân vương tử, Vi Dục vương lấy danh nghĩa ‘nhận nuôi’, nhốt những cô nhi đó lại. Họ sống không hề tốt, mẹ tôi khi ấy đã thành thiếu nữ, rất xinh đẹp, lại không có chỗ dựa, bị đám quý tộc cao sơn vô sỉ ức hiếp… có tôi, có lẽ chính bà cũng không biết.”
Trong tai Tuyên Cơ “ù” một tiếng, tiếp đó, tiếng Tri Xuân trong hiện thực và tiếng Vi Vân đại sư trong ký ức của hắn chồng lên nhau như hợp thanh. Vi Vân đại sư mang khuôn mặt râu ria xồm xàm, tiều tụy quỳ bên lò luyện kiếm, nín thở nghe tiếng động bên trong.
“Vẫn không nghe thấy gì… nhưng ngươi ở đây, đúng không? Ta biết ngươi ở đây, trực giác của ta chưa từng sai, nhưng tại sao ta không nghe thấy ngươi.” Vi Vân cắn tới cắn lui móng tay mình, gàn dở lẩm bẩm nói với không khí, “Rốt cuộc là vì sao?”
Vi Vân là thiên nhĩ, Tuyên Cơ không biết hắn có thể cảm nhận được bao nhiêu, nhưng dường như hắn có thể phán đoán ra kiếm linh còn chưa chết – ít nhất là chưa chết hẳn, nếu không, cho hắn mượn thêm một lá gan, Vi Vân cũng không dám dùng “sửa kiếm gãy” để dụ nhân hoàng.
Khi bị Thịnh Linh Uyên ép đến thật sự không có biện pháp, thỉnh thoảng Vi Vân sẽ nói chuyện với Tuyên Cơ. Mỗi lần Tuyên Cơ đều có hỏi tất đáp, tiếc rằng Vi Vân không nghe thấy, hai người họ chỉ có thể trơ mắt nhìn nhau.
Lúc này, cửa lò luyện kiếm vang lên một giọng nói: “Tại sao ngươi không nói cho bệ hạ biết, thiên ma kiếm linh đã chết rồi?”
Vi Vân giật mình, quay đầu lại, thấy một bóng người dong dỏng đứng ngược sáng.
Lò luyện kiếm nằm sâu trong Độ Lăng cung, bị Thịnh Linh Uyên biến thành cấm địa, ngoại trừ Vi Vân, ngay cả nội thị bình thường cũng không thể tới gần. Nhưng người này có thể tự do ra vào cung cấm.
Ông ta che mặt, chỉ để lộ một đôi mắt to trong veo, trong ánh mắt dường như chứa đựng nỗi buồn, bước chân đi cực nhẹ, không một tiếng động, mỗi một bước đều giống như đi trên mây. Đó là đế sư Đan Ly.
Không biết tại sao, vừa thấy người này là Vi Vân có cảm giác sởn gai ốc, hắn chậm rãi đứng dậy, lưng căng lên, “Đại nhân, bệ hạ không ở đây…”
“Ta biết, ta mới đi thăm hắn, đốt cho hắn chút dược hương an thần, đã ngủ rồi.” Đan Ly đưa tay gõ gõ lò luyện kiếm đã nguội, thở dài, “Hồ đồ quá… chính hắn hồ đồ đã đành, đám người các ngươi không khuyên can, lại còn hùa theo hắn.”
Vi Vân không dám lên tiếng.
“Bệ hạ trẻ tuổi kích động, phục quốc, giết yêu vương, đều là công lao khoáng thế, ta thật sự sợ hắn từ đây tự mãn, cho rằng thiên hạ đều nằm trong tay, có thể muốn làm gì thì làm. Lúc trước lập Ty Thập tam vì đám yêu tộc hỗn huyết, dẫn đến tộc vu nhân làm phản đã là cảnh cáo, ta cho rằng hắn có thể nhớ rõ bài học. Ai ngờ hiện giờ giang sơn chưa ổn định, hắn lại mạo hiểm phạm sai lầm tày trời, lập ra Ty Thanh bình gì đó.” Đan Ly nói rất chậm, nhấn nhá từng chữ, giống như ngâm xướng, đặc biệt êm tai, “Ta vốn nghĩ, để hắn nếm thử mùi vị mất đi, tỉnh táo lại cũng tốt, sau đó hắn muốn giày vò cũng là bình thường, mặc hắn ầm ĩ một trận, nhưng mọi việc phải có mức độ… Làm thần tử phải giữ bổn phận, nên khuyên vẫn phải khuyên, mọi chuyện dung túng hùa theo, chỉ mong bản thân phú quý, đó là nịnh hạnh, ngươi nói phải chứ?”
Vi Vân ngập ngừng nói: “Ta… ta chỉ biết rèn sắt đúc kiếm, những việc đó đều là quốc gia đại sự, ta không hiểu.”
Khóe mắt Đan Ly hơi cong lên, lộ ra mấy nếp nhăn có thâm ý khác, “Ngươi thật sự không hiểu sao, Vi Vân vương tử?”
Đầu gối Vi Vân suýt nữa nhũn ra vì nụ cười của ông ta.
Nếp nhăn trên mắt Đan Ly dãn ra, ông ta nói với vẻ ôn hòa nhưng vô cùng đanh thép: “Đi nói với bệ hạ, cứ bảo là thiên ma kiếm linh đã chết rồi, bảo hắn bỏ cuộc đi, đừng hoang đường nữa. Trên triều hắn mang vẻ đau bệnh, ngồi cũng không nổi, thật sự coi quần thần đều là kẻ mù à?”
Vi Vân mặc dù sợ ông ta gần chết, song vẫn nói: “Đại nhân thứ lỗi, nhưng… nhưng qua loa như vậy không khác nào khi quân, ta đã lập huyết thệ, không dám phản bội bệ hạ, thật sự…”
“Thiên ma kiếm linh đã chết rồi, đây là sự thật, làm sao có thể coi là khi quân?” Đan Ly ngắt lời hắn, “Ngươi đã lén gặp tất phương, chắc chắn biết rõ, khí linh kia vốn là một ‘thiên linh’ chu tước, trước khi vào kiếm đã là trạng thái không sống không chết.”
Mồ hôi lạnh lập tức ướt đẫm lưng Vi Vân.
Đan Ly cười nhẹ một tiếng, tựa như trò lén lút của hắn không đáng nhắc tới, “Cuộc luyện khí năm đó đã ban sự sống cho ‘thiên linh chu tước’ sẽ vĩnh viễn không nở được, cho dù ngươi có suy nghĩ hão huyền, muốn phục chế quá trình luyện khí năm đó, ít nhất cũng phải làm đủ nguyên bộ mới được, ngươi có thể không? Đừng có không biết lượng sức nữa, trả lời bệ hạ theo lời ta nói, huyết thệ sẽ không phản phệ, bệ hạ sẽ biết ngươi nói thật.”
Đan Ly ném lại câu này rồi quay người bỏ đi.
Để lại thiên ma kiếm linh không ai nhìn thấy bên lò luyện kiếm và Vi Vân, cả hai đều toát ra vẻ mặt hoang mang, không hiểu ý ông ta là gì.
Vi Vân lẩm bẩm “ban sự sống” và “làm đủ nguyên bộ” mấy lần, đột nhiên hoảng sợ trợn to mắt…
Cùng lúc đó, trước ánh mắt bức người của Thịnh Linh Uyên, Tri Xuân tiếp tục nói: “Mẹ tôi đã chết rồi, mà tôi còn là một phôi thai phát triển chưa đầy đủ, khi đó không có công nghệ nuôi bên ngoài cơ thể, cho dù mổ tôi ra cũng không sống được. Tôi không được coi là sống, cũng chưa phải là chết, vốn không có tư cách trở thành khí linh, Vi Vân vương tử lấy thân tế lò… ban sự sống cho tôi.”
“Ban sự sống, chính là một mạng đổi một mạng, dùng cái chết của người đổi lấy sự sống của tôi, tôi không có cha, cho nên tôi luôn coi người là cha.”
Sinh linh sống sờ sờ bị luyện thành khí linh thường phải chịu rất nhiều đau đớn, vậy nên sau khi trở thành đao linh kiếm linh, cho dù mất đi ký ức ngày trước, trong xương cốt cũng mang theo sự tàn ác và oán hận.
Nhưng Tri Xuân từ khi sinh ra đã chính là đao linh, thế nên hắn cũng giống thiên ma kiếm, giữ lại thiên tính của mình, ôn hòa không giống một thanh đao.
Vương Trạch nghe thế choàng tỉnh ngộ, “Tôi hiểu rồi, Chủ nhiệm Tuyên từng giảng nguyên lý này cho tôi! Hắn nói quy tắc đẳng cấp cao có thể áp chế quy tắc đẳng cấp thấp. Người xưa nói, quy tắc đẳng cấp cao nhất là ‘sinh lão bệnh tử, quy luật tự nhiên’, luyện khí thuộc đẳng cấp ‘tương tự sinh tử’, là cấp độ hai, ‘ban sự sống cho thai chết’ thuộc về ‘sinh’ trong sinh lão bệnh tử, là trên một đẳng cấp, đúng không? Cho nên thân đao gãy mà anh còn sống!”
Nói đến đây, Vương Trạch vỗ đùi, “Vậy sao anh không nói sớm! Thế chẳng phải anh không dưng làm lỡ việc sao, hù chết bọn tôi rồi, cái tên Tri Xuân này, anh…”
Lúc này, Thịnh Linh Uyên bỗng nhiên lắc đầu nở nụ cười.
Vương Trạch: “Anh kiếm, anh cười cái gì?”
“Thì ra là thế,” Thịnh Linh Uyên như không dừng được, lặp đi lặp lại ba lần “thì ra là thế”, vừa cười vừa nói, “sửa thân đao, ngoại trừ đao, xương và máu, còn phải luyện lại.”
“A… đúng vậy, thế thì luyện thôi, các phần cứng như đao và xương máu chẳng phải chúng ta đều có mạch suy nghĩ rồi sao?” Vương Trạch tự dưng cảm thấy nụ cười nhẹ này của hắn khiến người ta sởn gai ốc, “Việc… việc này có gì buồn cười, Chủ nhiệm Tuyên, kiếm của ông dễ cười thế à? Tôi bị hắn cười rợn hết cả người rồi.”
Tri Xuân thở dài khe khẽ, “Lão Vương, trọng điểm không phải những vật liệu đó, mà là ‘luyện lại’.”
Vương Trạch ngớ người một lúc lâu, bỗng nhiên hiểu ra: “Khoan đã! Không phải là ý tôi nghĩ chứ! Tất cả các bước đều phải tái hiện sao… bao gồm đoạn chết người kia?”
“Bút ký cha tôi để lại nói, nếu có một ngày, tôi bất hạnh gãy thân đao, thì dùng thông tâm thảo này lẻn vào mộ huyệt của người, xác không trong đó là người rút kinh nghiệm từ thiên ma kiếm, chuẩn bị đường lui cho tôi… Nhưng nếu một trăm lẻ tám thân đao kiếm kia cũng bị hư hại thì tôi chỉ có thể biến thành một u hồn không chỗ dựa. Bởi vì muốn sửa đao gãy thì phải giết một người nữa, còn phải là người sống có huyết thống đồng tông với ông ấy.”
Ba ngàn năm trước, Tuyên Cơ đuổi theo sau Vi Vân đại sư, nhìn hắn điên cuồng lật tra các loại điển tịch.
“Thần điểu chu tước sống ở Nam Minh, dưới chân thông ma, trấn ngàn trượng ma khí trong Nam Minh cốc.”
Chu tước thông ma, bởi vậy công chúa yêu tộc mang trong mình dòng máu chu tước mới có thể dùng đại âm trầm chú ban linh cho tượng thần, khuấy tung loạn thế; thiên ma kiếm do “thiên linh” chu tước luyện thành mới có thể phong oán hồn Xích Uyên, chém ngàn đầu yêu vương…
Thiên ma do ma thân và máu chu tước kết hợp, mới là kẻ đứng đầu quần ma.
Để luyện thiên ma kiếm, nhân tộc bóc “thiên linh” chu tước ra, tương đương với ban sự sống cho chú chim non vốn đã định trước không thể chào đời, người bị giết chết trong quá trình ban sự sống ấy chính là tiểu hoàng tử nửa người nửa yêu năm đó.
Thân xác hắn chết, ma thân thành.
Vi Vân đêm khuya ôm thẻ tre, ngồi dưới đất, ánh nến chiếu mặt hắn giống như người chết vậy.
“Này… ngươi ở đâu?”
Tuyên Cơ – thiên ma kiếm linh năm ấy đã đi quanh hắn một ngày, nghe vậy lập tức tiến lại, “Ở đây, ngươi hiểu được điều gì rồi? Câu nói kia của Đan Ly là có ý gì?”
Vi Vân không nghe thấy lời hắn nói, ánh mắt xuyên qua thân thể thiên ma kiếm linh, thừ người ra rất lâu.
“Mau nói đi, ngươi rốt cuộc hiểu được điều gì rồi?”
Không biết bao lâu sau, Vi Vân mới dùng hai tay che mặt, “Nếu bệ hạ có con, ngài bằng lòng bỏ một huyết mạch… có lẽ có thể ban sự sống cho ngươi một lần nữa.”
Thiên ma kiếm linh một lúc lâu mới hiểu được ý hắn là gì – hắn nói để Linh Uyên cùng người khác sinh một đứa trẻ có dòng máu chu tước rồi giết hiến tế.
Thiên ma kiếm nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là giữa “giết đứa trẻ” và “Linh Uyên cùng người khác sinh một đứa trẻ”, chuyện nào đã chọc giận hắn, tóm lại, hắn xù lông, nhảy dựng lên, gào vào tai Vi Vân: “Ngươi đang nói tiếng người đấy à, đại sư chó má gì? Ta thấy ngươi giả mạo thì có, đúng là…”
Vi Vân hoàn toàn không cảm thấy mình đang bị chửi như tát nước vào mặt, “Nhưng… thiên ma vốn đã định trước là vô hậu rồi.”
Thiên ma kiếm sững sờ nhìn hắn.
“Năm xưa thân xác bệ hạ chết, mới có ngươi sống, nếu phải luyện lại thì phải ghim ma thân của bệ hạ vào lò luyện kiếm, để thân xác ngài chết một lần nữa.”
“Không, không thể, ngươi nói bậy bạ gì thế!” Thiên ma kiếm quả quyết phủ định, “Đan Ly chẳng tốt lành gì, đừng tin ông ta, chính ông ta đã hạ dược cho Linh Uyên… này!”
Vi Vân đứng bật dậy, xuyên qua người kiếm linh vô hình, miệng lẩm bẩm: “Thử một lần là biết… đúng, mình có huyết thệ, thử một lần là biết, nếu mình không chết…”
Vi Vân đã phát huyết thệ, không thể phản bội nhân hoàng, vậy nên lời hắn nói Thịnh Linh Uyên thường nghe lọt, bởi vì nếu hắn khi quân, lúc nói dối, bản thân hắn sẽ bị huyết thệ phản phệ.
Trừ phi huyết thệ cho rằng sự lừa gạt của hắn là vì bảo vệ chủ nhân, không thể coi là phản bội. Nếu huyết thệ không phản phệ, chứng minh phỏng đoán của hắn không sai.
Huyết thệ… rốt cuộc không phản phệ.
Đan Ly nói đúng.
Nhưng Thịnh Linh Uyên không tin, lý trí vững như bàn thạch bị kiếm linh của hắn vắt cạn không thừa một tẹo. Vì thế, Vi Vân đành phải phó thác tộc tất phương, lén lấy ra một mồi lửa Xích Uyên, pha lẫn lửa Xích Uyên trong lò luyện kiếm tại lần luyện lại cuối cùng.
Lửa Xích Uyên đã làm ô nhiễm thân kiếm, oán hồn Xích Uyên từng bị thiên ma kiếm linh nhất nhất trấn áp ở trong thân kiếm gào thét giãy giụa, thanh phong ba thước như một luyện ngục nhân gian nén lại, ép Thịnh Linh Uyên không thể không tự tay hủy kiếm. Cùng lúc đó, tiếng “thả ta đi” trong mơ ngày càng thường xuyên, hầu như đã đến nông nỗi giữa ban ngày cũng sẽ có ảo thính.
Hắn rốt cuộc… tự tay phong lò luyện kiếm.
Lòng như tro tàn.
Thịnh Linh Uyên dường như không muốn nhìn thấy bất cứ ai nữa, hắn ngẩng đầu, cành khô trong rừng tràn ngập tầm nhìn, chỉ có tùng bách mãi xanh thoi thóp một chút sắc xanh, nặng nề u ám.
Chẳng trách… chẳng trách Vi Vân phải trốn hắn tự sát, chẳng trách Vi Vân không chịu giao cho hắn thanh đao Tri Xuân duy nhất luyện thành.
Gã đàn ông cả đời khiếp nhược kia, lại có lá gan nói dối tày trời như vậy.
“Hắn khi đó… ở ngay bên cạnh ta.” Thịnh Linh Uyên nghĩ, trời quang trước mắt dường như xoay tròn.
Sau khi tru Vi Dục vương, hắn chớp nhoáng đuổi về triều đình, nội ứng ngoại hợp với Ninh vương, ngay trong đêm tịch biên mười mấy vị lão thần với tội danh câu kết cao sơn nhân phản loạn, chém luôn không xét xử, liên lụy rất rộng, thành nam đế đô đổ một trận mưa máu. Sau đó từng bước một đi lên đỉnh cao quyền lực, thanh toán những người gọi là “công thần”, cung biến bức tử thái hậu, cuối cùng là đế sư Đan Ly một tay nuôi nấng hắn trưởng thành.
Khi hắn gặp Đan Ly lần cuối trong thiên lao tạo riêng, hai người cách một song sắt, tưởng như đang soi gương vậy. Ngoại trừ mặt, từ thần thái, giọng điệu, ánh mắt đến tướng ngồi, nằm, đi lại… đều quá giống.
Đan Ly bị chém đầu vốn chỉ để thị chúng, ông ta là linh của tượng thần chu tước, chém thành mấy khúc cũng không chết được, kẻ bị xử trảm chỉ là một tử tù mang dáng người tương tự, Đan Ly thật sự chết trong một thiên lao rèn bằng hàn thiết.
Ông ta bị đóng đinh thất khiếu, ngâm trong một ao máu, xung quanh chi chít phù chú, những huyết khí đó sẽ ăn mòn thân thể ông ta, cho đến khi trên đời không còn tượng thần chu tước nữa. Đây là một trong các chính sách bạo ngược của Vũ Đế trong truyền thuyết đời sau: cấm dân gian thờ cúng bất cứ tượng thần và tượng người nào, kẻ cả gan giấu tượng thần tru cửu tộc, ai thấy tố cáo sẽ được thưởng vàng, không tố cáo thì bị xử như đồng mưu, khiến lòng người hoảng sợ, nhắc đến miếu mà biến sắc.
Lệnh cưỡng chế này quét qua toàn quốc, ròng rã hơn một năm. Cuối năm Khải Chính thứ năm, thần miếu chu tước cuối cùng biến mất trong một mồi lửa, từ đây, cho dù trên đời lại có người làm những thuật vu cổ này, tượng thần được tạo ra cũng đều do đời sau ước đoán, không còn nguyên bản.
“Trên đời… không hề có phép vẹn toàn, bệ hạ không khỏi quá tham lam rồi, cái gì cũng muốn, cuối cùng cái gì cũng không giữ được. Lửa Xích Uyên không tắt, những mầm mống chôn trong huyết mạch các tộc cuối cùng sẽ…”
“Lửa Xích Uyên sẽ tắt.” Trường bào của nhân hoàng trẻ tuổi quét đất, hắn nhẹ nhàng ngắt lời ông ta. Đan Ly trầy trật mở đôi mắt gần như chỉ còn một lỗ máu, ngạc nhiên nhìn qua, phát hiện nụ cười của nhân hoàng hơi khác với quá khứ – sức sống và linh khí cố gắng che giấu tim mình không còn nữa, ánh mắt hắn trống rỗng, sâu thẳm, không còn cảm giác con người.
“Ngươi… đã làm gì?” Đan Ly ở trong ao máu khẽ giãy giụa, bỗng nhiên, ông ta đã cảm nhận được điều gì đó, “Huyết mạch chu tước của ngươi, ngươi đã…”
“Lột da rút gân, bỏ rồi.” Thịnh Linh Uyên hờ hững nói, “Chu tước thông ma, không phải sao? Trong
Thiên yêu đồ giám
đã viết, trước kia chính là tộc bọn họ trấn Xích Uyên, đã vậy thì chút di mạch này cứ để lại cho Xích Uyên đi.”
Lò luyện kiếm phong, Thái tử sống sót, huyết mạch chu tước này… còn tác dụng gì với hắn đâu?
“Ngươi điên rồi… ngươi điên rồi à? Máu chu tước mới có thể trấn được ma thân của thiên ma, ngươi sẽ đoạn tuyệt…”
Nhân hoàng nở một nụ cười vừa bình tĩnh vừa quái dị với ông ta.
“Thanh sắc xúc vị, thất tình lục dục… hay là hỉ nộ ai lạc? Lão sư, ta cần mấy cái đó làm gì?”
Hắn dùng ba mươi sáu khúc xương chu tước, một lần nữa dựng khung, moi ra huyết mạch bản thân, đưa vào trong lửa Xích Uyên.
Một năm sau, ngũ quan lục cảm dần dần mất đi, hắn mượn một con tin từ tộc tất phương – con út của tộc trưởng tất phương, có khi dùng mắt và tai của chú chim ấy, có khi dùng một thông tâm thảo mang tùy thân, nghe lời cần nghe, gặp người cần gặp.
Trong thế giới của hắn không mùi không vị, chua ngọt đắng cay vào miệng đều nhạt nhẽo như nước, thế là hắn tích cốc luôn.
Thất tình chết lặng, thanh tịnh cực kỳ.
Ban đầu, hắn đốt kinh hồn đi vào giấc mộng, vẫn có thể dấy lên một chút gợn sóng.
Sau đó, kinh hồn đốt cả một đêm, còn không có cảm giác tồn tại bằng ngải cứu xua muỗi.
Hóa thân chôn sâu trong Xích Uyên bị Tất Xuân Sinh đánh thức lần đầu chính là thông tâm thảo tất phương lén liệm… Cho đến khi hắn bị âm trầm tế văn làm thức tỉnh, lại theo duyên phận đưa đẩy tìm về thể xác mình vốn đã tan vào xương chu tước.
Lục cảm đã trở lại, cùng với đó là những hi vọng và tình cảm xưa cũ vô dụng cũng thức tỉnh.
Song nay họ lại bảo hắn rằng, những nản lòng thoái chí ấy, thì ra là một… trò lừa tự cho là vì tốt cho hắn.
Đã nói mà, nếu nhân hoàng chết, đổi người khác lên đài, thì không ai có thể dằn xuống những âm thanh tru diệt tứ phương trong nhân tộc. Đám ngoại tộc cả ngày lo lắng đó dựa vào ai che chở đây?
Nhân hoàng quý giá làm sao có thể chết, làm sao có thể tế lò luyện kiếm?
Kiếm linh của hắn đi theo hắn như một u hồn, trơ mắt nhìn hắn vứt bỏ mình, phong lò luyện kiếm, máu nhuộm đầy tay, sau cùng đoạn tuyệt nhân tính… tự tay chặt đứt một chút hi vọng cuối cùng sửa thiên ma kiếm.
Ba ngàn năm rồi, kiếm linh bị mình tự tay vứt bỏ ba ngàn năm… đang ở đâu?
Hắn vẫn đang không nơi nương tựa mà quanh quẩn ở nhân gian ư?
Một giọng nói quen thuộc bỗng chốc xuyên thấu quá khứ và hiện thực như sương mù.
“Phải chăng ta không lên tiếng, thì ngươi không thể nhìn ta lấy một cái?”