Chương 21: Chương 21

Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Nếu có người nói “Ta đã giết người”, thế người này chắc chắn là một tên tội phạm giết người. Nếu hắn nói “Ta đã giết ba mươi sáu người”, vậy đây chẳng những là một tên tội phạm giết người, còn là loại điên cuồng nhất, sẽ trở thành vụ án mẫu kinh điển của chương trình pháp luật và chuyên gia tâm lý tội phạm.

Nhưng nếu có người nói, “Ta đã giết bốn mươi mốt ngàn sáu trăm ba mươi sáu người”, người bình thường nghe xong, không nhất định sẽ có cảm xúc hoảng sợ gì, bởi vì đây là một con số vượt qua phạm trù thường thức, không có cảm giác chân thật.

Tuyên Cơ thoạt đầu mù mờ “à” một tiếng, sau đó sự chú ý bất giác trật đi, “Ngươi ngay cả bản thân mình là ai cũng quên mất, mà nhớ rõ con số dài như vậy?”

Ma đầu này khi còn sống thật ra không phải là đế vương gì, mà là kế toán cổ đại đúng không?

Thịnh Linh Uyên không để ý đến hắn.

Tuyên Cơ nghĩ ngợi một chút, lại hỏi: “Hay là ngươi vừa nhớ ra chuyện gì rồi?”

Một lúc lâu, hắn nghe thấy người trong kiếm “ừm” một tiếng rất ậm ừ.

Tuyên Cơ lập tức rất phẫn nộ, “Lỗ rồi!”

Hắn cảm thấy mình như cây hẹ giá cao chất đầy kho vào đêm trước hôm thị trường chứng khoán sập sàn, căn thời gian cứ phải gọi là xui! Ban nãy khi hắn có thể dùng bộ não ma đầu như chương trình tìm kiếm, ma đầu ngay cả mình tên là gì cũng không nhớ. OK, giờ rớt mạng rồi, tên đó lại nói ký ức đang khôi phục!

Nếu không phải chính hắn cũng có quá nhiều bí mật, Tuyên Cơ thật sự muốn hộc ba lít máu lên thân kiếm.

“Thế… bệ hạ,” lòng dạ gian trá trong bụng Tuyên Cơ đảo quanh, tận dụng triệt để mà thăm dò, “thời kỳ Cửu Châu hỗn chiến, các ngươi đánh trận đồ thành, đều đếm đầu người chính xác như vậy à? Phải chăng học toán không giỏi thì không thể gia nhập đội ngũ các ngươi?”

Thịnh Linh Uyên trầm mặc một lúc, “Không phải đánh trận đồ thành.”

Hắn không sửa lại xưng hô “bệ hạ” này, cũng không phủ nhận hắn đến từ thời kỳ đặc thù kia.

“Ty Thanh bình” là thời kỳ đại nhất thống sau khi Cửu Châu hỗn chiến kết thúc mới thành lập, Thịnh Linh Uyên có thể buột miệng ra ba chữ này, thế hắn chắc chắn không phải là Bình Đế, nếu Tuyên Cơ không có điểm mù tri thức về mặt lịch sử, táng thân tại Xích Uyên sau Bình Đế, chỉ có Vũ Đế Thịnh Tiêu.

Đương nhiên, Tuyên Cơ nghĩ đi nghĩ lại khả năng này, cảm thấy không giống lắm, bởi vì ở đây chỉ tính đến tình huống Thịnh Linh Uyên là người.

Ma đầu này từ sợi tóc đến móng chân, không một chỗ nào giống người, hơn nữa mở miệng ngậm miệng toàn là “người các ngươi”, “yêu các ngươi”, đến bây giờ Tuyên Cơ vẫn chưa biết hắn là cái gì.

Thời kỳ hỗn chiến, trên đời rốt cuộc có bao nhiêu chủng tộc tan thành khói bụi sau khi đại thống nhất, đến nay đã không thể khảo chứng. Những chủng tộc này phong tục tập quán khác nhau, sức sản xuất phát triển không cân đối, trình độ văn hóa cũng không đồng đều, xưng hô của thủ lĩnh càng lộn xộn lắm kiểu kỳ lạ, có kẻ tự xưng “vương”, có kẻ gọi là “tổ tông gì đó”, thậm chí có kẻ dị biệt không biết trời cao đất dày tới mức độ nhất định, tự xưng là “thần gì đó”.

Thế nên có một số chủng tộc phi nhân loại sao chép toàn bộ chế độ của nhân tộc năm ấy cũng không ngạc nhiên.

Tuyên Cơ thản nhiên hỏi: “Vậy vu… tộc vu nhân gì đó, lúc chiến tranh được xếp vào bên nào?”

“Người,” Thịnh Linh Uyên nhất thời thất thần, không chú ý sự thăm dò lắt nhắt của tiểu yêu kia, “vu nhân luôn cảm thấy mình là người… ngươi xem hình dạng số xương đó.”

Tuyên Cơ nhìn xuống mặt đất theo lời hắn. Chỉ dựa vào mắt thường phán đoán, đám xương trắng này chính là xương người hàng thật giá thật, có thể tưởng tượng thời điểm số xương này còn sống, đại khái cũng là hình dạng con người.

Tuyên Cơ lại hỏi: “Không phải đồ thành, thế thì là gì?”

Lần này, Thịnh Linh Uyên không trả lời.

Nếu tộc vu nhân đứng về phe nhân tộc, ma đầu lại nói mình diệt toàn tộc vu tộc, thế… dựa theo đây suy đoán, thời kỳ hỗn chiến, ma đầu này thuộc phe chống nhân loại sao?

Thế lại rất phù hợp với hình tượng ma đầu.

Tuyên Cơ cầm trọng kiếm, cảm nhận được từng đợt lạnh lẽo u ám nhè nhẹ từ thép truyền đến, trong lòng thay đổi suy nghĩ, lại cảm thấy trong đây có điểm đáng ngờ.

Đầu tiên, nếu Thịnh Linh Uyên thuộc phe chống nhân loại, tại sao hắn phải học theo đế chế của nhân tộc, lấy họ là quốc họ của nhân tộc lúc bấy giờ?

Còn nữa, Tuyên Cơ cứ cảm thấy việc nhớ rõ cụ con số thể như này, tựa hồ bao hàm tình cảm nào khác bên trong.

Cùng với câu tiếng vu nhân vừa rồi Thịnh Linh Uyên dạy hắn nói, mặc dù không hiểu nó có nghĩa là gì, nhưng Tuyên Cơ cảm thấy ngữ điệu ấy rất ôn hòa… tựa như một người bạn cũ lặn lội đường xa đến thăm, khom lưng hỏi đứa trẻ chơi đùa trước cửa rằng “Dẫn ta đi gặp ba mẹ cháu có được không”.

“Vu nhân rốt cuộc là gì?”

“Vu nhân ở Đông Xuyên,” Thịnh Linh Uyên dùng khẩu âm của chính mình, rất khó để nghe hiểu, nhưng khi hắn nói như vậy, âm thanh như vương lên gió sương đến từ bờ bên kia thời gian và không gian, có vẻ xa xôi, tang thương và trang trọng, “thờ sông núi đất đai. Vạn vật có linh, bất luận mưa thuận gió hòa, hay thiên tai liên miên, họ đều nhất quyết không rời cố hương, bởi vì tộc này từ xưa cho rằng người như cỏ cây, rời cố hương chính là rời khỏi gốc rễ mình, sẽ dẫn đến tai họa. Họ giỏi dùng ‘chú’, bươm bướm mặt người chính là một loại chú thuật, do tiên thánh của họ dùng bí pháp luyện chế, ban đầu vốn được dùng ở lễ tang.”

“Lễ tang?”

“Họ cho rằng bươm bướm mặt người có thể nối kết âm dương.” Thịnh Linh Uyên trả lời, “Có một số người ra đi vội vã, người nhà lưu luyến khôn nguôi, cảm thấy người đó còn lời gì chưa nói hết, sẽ mời đại thánh trong tộc – chính là người chủ trì hiến tế ngày Tết – đến nhà, tiến hành một nghi thức, đặt bươm bướm mặt người vào miệng người chết, chờ không đến một ngày là người chết có thể một lần nữa mở mắt ra, ngồi nằm đi đứng như thường, trò chuyện với người nhà, gặp người nên gặp, nói lời nên nói, lại nhờ đại thánh lấy bươm bướm mặt người ra, đưa người chết xuống mồ yên nghỉ.”

Tuyên Cơ ngẩn người, “Hả? Bọn ta cứ cho rằng thứ này chỉ là một loại ký sinh trùng… thì ra thần kỳ như thế à?”

“Vốn là ký sinh trùng,” Thịnh Linh Uyên lạnh nhạt trả lời. “Từ xưa mai táng phúng viếng đều là si tâm vọng tưởng của người sống, người chết như đèn tắt, ở đâu ra lắm lời ma quỷ chưa nói hết như vậy? Chỉ là một nghi thức mà thôi, cho dù là tộc vu nhân, lỡ như chia tài sản của người chết xảy ra tranh chấp, cũng giao cho thủ lĩnh trong tộc quyết định, chứ cũng không dùng bươm bướm mặt người ‘gọi dậy’ hỏi một chút.

“Đông Xuyên… Đông Xuyên là vùng đất trù phú, đất đai màu mỡ, sản vật dồi dào, linh khí tràn trề, khí hậu thay đổi rất nhanh, có khi nắng râm mưa tuyết luân chuyển, một ngày có thể trải qua bốn mùa, có trăng thu chiếu hoa xuân, cũng có kỳ cảnh hồ sen ánh tuyết, ngay cả nước đều ngọt hơn nơi khác một chút, bởi vậy cũng dựng dục ra rất nhiều kỳ trân dị bảo bên ngoài không có.”

Một người một kiếm đi theo sau tên râu dê loạng chà loạng choạng, Tuyên Cơ càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ – tuy rằng ngữ điệu của Thịnh Linh Uyên thản nhiên, nhưng cách dùng từ rất cân nhắc, có sự hoài niệm trân trọng. Hắn không giống như đang miêu tả địa bàn của một đám kẻ thù, mà giống đang miêu tả cố hương mình hơn.

“Thế nên bị kẻ khác thèm muốn cũng là lẽ đương nhiên.” Thịnh Linh Uyên nói, “Từ xưa đến nay, phàm là phân tranh giữa sinh linh, xét đến cùng đều là vì mấy việc nhỏ nhặt dưới đất mọc lên cái gì.”

Quả thật là thế, bởi vì vấn đề lãnh thổ và chủ quyền phải hoàn chỉnh đều là quan niệm đến thời cận đại mới có, còn chiến tranh ở thời đại nông canh, phần lớn là do thiên tai nhân họa sống không nổi, mới đi thèm muốn đất đai nhà người khác.

“Cho nên họ cũng dùng bươm bướm bảo vệ mình,” Tuyên Cơ hiểu ý, “bởi vì bươm bướm này ngoại trừ có thể làm cho người chết ‘sống lại’, còn có thể ký sinh trên sinh vật. Có phải tộc vu nhân có khả năng khống chế bươm bướm, giống như người nuôi cổ có thể khiến cổ trùng nghe lời?”

“Ừm, tộc vu nhân có lịch sử rất lâu đời, chú thuật bác đại tinh thâm, bươm bướm mặt người chỉ là một phần rất nhỏ trong đó. Năm ấy, đại quân yêu tộc vượt qua Xích Uyên, nhân tộc căn bản như mạ non dưới ruộng, nằm im bị người ta gặt, không có sức phản kháng, một dạo bị quần yêu làm mất nước. Sau đó, nhân tộc chuyển bại thành thắng, một phần nguyên nhân rất lớn là tộc vu nhân lánh đời đã đứng ra, tại thời điểm nguy nan nhất, bí mật hiến loại chú thuật bất truyền của tộc này cho nhân tộc… bởi vì bọn họ cảm thấy mình cũng là người, việc nghĩa không thể chối từ.”

“Vậy thì càng kỳ lạ,” Tuyên Cơ nói, “theo như ngươi nói, tộc vu nhân phải là anh hùng dân tộc mới đúng. Cho dù ở thời các ngươi không có nhiều người biết chữ, văn hiến khó truyền thừa, nhưng ít ra cũng phải có truyền miệng chứ? Sao bọn họ lại lặng lẽ chết hết, không để lại một chút dấu vết nào như vậy?”

Thịnh Linh Uyên cười khẽ một tiếng, “Tiểu yêu, ngươi rốt cuộc ăn gì lớn lên vậy, thật sự không có chút thành kiến tông tộc nào ư?”

Tuyên Cơ chưa kịp trả lời, hắn đã hơi suy tư nói: “Cũng phải, các ngươi bây giờ đã hỗn tạp rồi. Họ cảm thấy mình là người, nhưng người không hề cảm thấy họ là đồng loại.

“Bươm bướm mặt người… bươm bướm kính hoa thủy nguyệt, các ngươi hiện giờ nhắc tới, không phải cũng như gặp đại địch, không rét mà run sao? Năm đó, đây còn chỉ là một góc núi băng của chú thuật vu nhân. Ta hỏi ngươi, nếu là ngươi, đồng tâm hiệp lực xong, ngươi sẽ tin tộc vu nhân không hề giữ mánh chứ? Suy bụng ta ra bụng người, liệu ngươi có cảm thấy ‘người’ mang sức mạnh bí ẩn này không hề có dã tâm, chỉ mong muốn co đầu rụt cổ ở một góc Đông Xuyên, không tranh chấp gì với đời không?”

Tuyên Cơ nghe ra ý nằm ngoài lời của hắn, khó tin nổi mà quay đầu, “Khoan đã, phải chăng ý ngươi là, sở dĩ tộc vu nhân chết hết, không phải vì bị quân địch diệt tộc trong chiến tranh, mà là bị đồng minh hãm hại!”

Thịnh Linh Uyên nói bằng ngữ khí như việc không liên quan mình: “Đúng vậy, thế nên rơi vào nơi này, ngươi phải cẩn thận.”

Tâm tư Tuyên Cơ nhanh chóng xoay chuyển, “Nếu vậy, trong chuyện này, ngươi…”

Bốn chữ “đóng vai trò gì” còn chưa nói ra, râu dê ở dưới đất đột nhiên hét thảm một tiếng, hẳn là đã tỉnh, vừa mở mắt thì phát hiện mình “mộng du” tại nơi quỷ quái này, trong quần áo toàn là các khúc xương nhảy nhót, suýt nữa bị hù chết tại trận. Hắn điên cuồng nhảy lên tại chỗ, vừa khóc vừa hất mớ xương trên người ra, lập tức ướt đũng quần.

Tuyên Cơ nhăn mũi dè bỉu: “… Nói khí không phải, người anh em này có phải hơi bị nóng trong người không?”

Mùi nước tiểu bốc ra nồng nặc.

Thịnh Linh Uyên nói lạnh tanh: “Lo lắng cho chính ngươi trước đi.”

Hắn vừa dứt lời, mặt đất bắt đầu vang lên các tiếng “rắc rắc” nhỏ, rồi dần dần to lên. Tuyên Cơ cúi đầu nhìn, thấy tất cả xương người giống như bị nước tiểu hun “tỉnh”, rung không ngừng, đám đầu lâu đó vừa nảy lên vừa chuyển hướng sang Tuyên Cơ, há miệng ra.

Tuyên Cơ: “Á… đột nhiên bị cả chục ngàn người nhìn chằm chằm, ta thấy hơi ngượng, làm thế nào đây?”

Hắn chưa dứt lời, trong miệng đầu lâu chợt bay ra vô số điểm sáng nhỏ, trên đống xương trắng rợn người nổi lên một tầng huỳnh quang quyến rũ thể sương mù, chiếu đường nét đám xương ấy trở nên dịu dàng, tựa như đang mỉm cười vậy.

Đó là vô số bươm bướm kính hoa thủy nguyệt đang đón gió tung bay.

“Bố khỉ.” Tuyên Cơ chửi một câu, nhanh tay lẹ mắt lao xuống, lửa phần phật trên cánh phút chốc tông văng lũ bươm bướm ma đáng sợ. Hắn không muốn dùng tay nắm, lấy trọng kiếm khều tên râu dê khai rình lên.

Thịnh Linh Uyên: “…”

Láo xược! Tiểu quỷ này ngại mạng dài quá đây mà!

Thế nhưng, mặc dù lũ bươm bướm ma đó sợ lửa, song không cản nổi số lượng nhiều, đốt chết đám này thì đám khác lại vây tới, ánh huỳnh quang càng lúc càng sáng, chiếu mộ vu nhân tối om này sáng như ban ngày. Tuyên Cơ vốn định bay lên trên, song bay hơn hai mươi mét hắn phát hiện mình đã đến đỉnh!

Nơi quỷ quái này không rõ là địa đạo hay sơn động, không biết lối ra ở đâu, bốn phương tám hướng đều là bươm bướm kính hoa thủy nguyệt.

Tuyên Cơ nổi da gà khắp người. Đột nhiên, hắn liếc thấy một chỗ tối đen – hình như là một sơn động, bươm bướm đều tránh nơi đó, vì thế nơi đó tối đến đặc biệt nổi bật.

Không kịp nghĩ ngợi nhiều, hắn khều tên râu dê lên, lao đầu vào sơn động ấy.