Chương 135: Chương 135

Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Di hài thiên linh chu tước bay lên giữa không trung. Tế văn, ma khí, chấp niệm, oán niệm… hết thảy những điều khó nguôi ngoai trên đời dường như đều hóa thành nhiên liệu, nhóm bừng một đám ly hỏa trắng xóa dưới vực thẳm sâu nhất.

Ánh mặt trời cũng tối đi trong ánh lửa trên thân hình nó. Khung xương trắng bệch kia duỗi ra, chỗ ly hỏa lướt qua sinh ra máu thịt và lông vũ.

Dung nham phun trào ở nơi sâu dưới Xích Uyên giống như đang reo hò, mừng rỡ như điên vì sự tự do của mình và thần tộc chu tước mới.

Bà ta có thể cảm nhận được sức sống tươi tắn đập trong lồng ngực, mừng rỡ như điên tựa một cương thi bị chôn vùi mấy ngàn năm đột nhiên nếm được ngũ vị[1].

Bà ta vốn là thiên chi kiêu nữ trong yêu tộc, mang nửa huyết thống chu tước, diễm lệ vô song. Từ chim bay thú chạy cho đến tiên linh thượng cổ, đều phải vái rạp dưới chân bà ta.

Những thứ chúng sinh khổ sở theo đuổi suốt cả một đời, bà ta đều có được dễ dàng như trở bàn tay.

Bà ta chưa từng nếm trải thế nào là “mong mà không được”.

Rất lâu về trước, bà ta thậm chí không biết “tham vọng” là gì.

Bà ta không theo đuổi quyền lực, cũng không hề hứng thú đối với việc lên ngôi thành vương. Bởi vì bà ta vừa sinh ra đã đứng ở chỗ cao, bà ta lựa chọn ai thì kẻ đó chính là vương, yêu vương cũng răm rắp nghe theo bà ta.

Đôi lúc, bà ta thậm chí sẽ có sự chán ngán trống rỗng, không biết mình nên theo đuổi cái gì.

Bây giờ nhớ lại, chắc hẳn yêu vương Cửu Thuần bắt đầu căm hận bà ta kể từ khi đó.

Khác với nhân tộc, yêu tộc không có lễ giáo, cũng không có phép tắc, hai việc “ăn” và “ngủ” là chuyện hiển nhiên, chỉ cần có bản lĩnh thì ăn ai, ngủ với ai cũng chẳng có gì là kinh khủng. Mặc dù giao cũng có thể hóa rồng, nhưng quá hiếm hoi. Giao đẳng cấp thấp chính là thứ hoàng tộc yêu tộc dùng để ngâm rượu, đám huynh trưởng hùng mạnh và đám đại yêu không có ý tốt kia đều muốn biết đứa con vua này nhắm rượu sẽ có vị gì. Con trai giao nữ từ nhỏ đã yếu ớt, kẻ khác tu luyện một năm, lão phải tu luyện mười năm. Lão lớn lên trong nỗi sợ hãi sẽ bị bắt ăn thịt bất cứ lúc nào, chỉ có thể dựa vào người chị em có huyết thống chu tước này, mới miễn cưỡng sống sót được.

Bởi vì bà ta không muốn ăn lão. Bà ta coi lão là một đống phân, chẳng thèm ăn.

Khác biệt một trời một vực lớn bao nhiêu, thì yêu vương hận bà ta bấy nhiêu, cho dù vẫn kính cẩn nghe theo.

Cho đến năm ấy, trời phạt bỗng nhiên giáng xuống yêu cảnh, linh khí ồ ạt trôi đi, đám tiểu yêu vừa được sinh ra đều là thai chết, đại yêu tu luyện ít lũ lượt xuất hiện tướng ngũ suy.

Rất nhiều tộc quần di chuyển quy mô lớn, trôi dạt khắp nơi. Bên ngoài yêu đô chật ních yêu chạy nạn, ban đêm có tiếng “u u” loáng thoáng truyền vào thành, cũng chẳng rõ là tiếng gió hay tiếng nức nở.

Yêu vương đến tìm bà ta, mang loan giá của bà ta đi một vòng ngoài yêu đô thành, ai thán dân sinh, đến đoạn xúc động thì than thở khóc lóc.

Bà ta vén tấm rèm dệt bằng ráng mây, nhìn thấy một nữ yêu thảm hại ôm một xác chết nhỏ dị dạng trong lòng, khuôn mặt tiều tụy như bà lão người phàm, im lặng quỳ ven đường, đôi mắt đã vẩn đục đến độ không chảy ra nước mắt.

Công chúa bất ngờ, chưa kịp chuẩn bị gì đã đụng thẳng vào đôi mắt nhuốm vẻ chết chóc ấy. Khi đó, cõi lòng của bà ta ắt hẳn có xúc động.

Bây giờ nhớ lại, đó là lần đầu tiên từ thuở chào đời, bà ta xúc động vì người khác, muốn làm vài việc gì đó. Nhưng cũng có thể là do bà ta xưa nay có mọi thứ, chỉ thiếu chút công trạng vĩ đại này điểm tô, vì mới mẻ thú vị, tự cảm thấy mình tốt đẹp mà thôi.

Rốt cuộc là bởi vì lý do gì, thì không nói rõ được.

Quá xa xưa, bà ta đã quên rồi.

Đầu tiên, bà ta đại diện cho yêu tộc, đến Nam Minh cốc, muốn tộc thần điểu lấy sức mạnh của Xích Uyên bù vào lượng linh khí tự dưng trôi mất. Tộc trưởng tộc chu tước tiếp đón bà ta rất thân thiết, rồi lại tiễn bà ta đi một cách đầy khách khí.

Có thể bà ta thật lòng cho rằng tộc thần điểu đứng ở chỗ cao, tựa như bàn thờ bằng bùn treo trên tường, căn bản không biết thế gian khổ sở… cũng có thể chỉ là không quen bị từ chối, tóm lại, công chúa cực kỳ phẫn nộ.

Tộc chu tước cầm “cái bễ” của Xích Uyên, đối với họ, Xích Uyên chẳng phải là cái bếp lò có thể điều chỉnh lửa mạnh yếu bất cứ lúc nào hay sao? Còn từ chối bằng cái câu khốn nạn “tự tiện động vào Xích Uyên sẽ phá vỡ sự cân bằng của thiên địa, dẫn đến kiếp nạn” gì đó.

Vậy bà ta đập tan luôn cái “sự cân bằng của thiên địa”, cho đám chim không coi ai ra gì kia biết mặt.

Thế là bà ta bày mưu với yêu vương, rốt cuộc kích nổ cuộc hỗn chiến oanh oanh liệt liệt kia.

Bà ta từng nghĩ rằng đó sẽ là khởi điểm cho cuộc đời huy hoàng của mình, không ngờ đó lại là kiếp nạn của bà ta.

Hiến tế quá đáng sợ, tựa như từng lỗ chân lông đều bị đóng băng, dòng khí âm u lạnh lẽo chìm vào đan điền, khí hải, rồi lại chảy qua toàn thân. Bà ta có thể cảm nhận rõ sự đau đớn và sợ hãi khi bị hút cạn… hai lần.

Lần đầu tiên là lúc đắm mình vào đại âm trầm tế.

Lần thứ hai là khi Trần thị cắn câu, móc “khối u ác tính” trong bụng bà ta ra, coi như báu vật.

Bà ta quanh quẩn không biết bao lâu ở ranh giới nửa chết nửa sống, đôi lúc gần như không phân biệt được, rằng nửa đời trước đầy chán ngán của mình có phải là một giấc mơ mình tưởng tượng ra không.

Bà ta từng vô dục vô cầu bao nhiêu, thì sau đó bất chấp tất cả bấy nhiêu.

Bà ta nhất định phải trở lại trên đỉnh tầng mây, bằng bất cứ giá nào.

Bây giờ, rốt cuộc…

Bà ta tự do rồi.

Từ nay về sau, bà ta không bao giờ cần bám trên người đám phàm nhân dơ bẩn, đờ đẫn kia nữa.

Bà ta cảm thấy thân thể nhẹ nhàng vô cùng, tựa như có thể lên thẳng chín tầng mây, dòng sức mạnh xa cách đã lâu tràn ngập bách hài.

Song đúng lúc này, bà ta bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thở dài. Nó phát ra từ trong lòng, như thể trên người mình có một linh hồn khác vậy.

Dòng sức mạnh tràn trề và ấm áp ấy đột nhiên thay đổi. Công chúa còn chưa định thần lại, ấm áp đã hóa thành phỏng rát. Bà ta như một cái túi thủng đựng vật dễ cháy nổ, bốc cháy từ trong thân thể, nhất thời không phát ra nổi lấy một tiếng gào thảm thiết. Không kịp nghĩ kỹ đã xảy ra sự cố gì, bà ta muốn chạy theo bản năng, lại nhận ra mình không khống chế được thân thể chu tước này.

Tận đến lúc này, bà ta mới phát hiện ra mình không còn cảm nhận được sức mạnh thờ cúng mà mình sống dựa vào!

Cùng lúc đó, trên chiếc máy bay trực thăng đằng xa đang chuẩn bị nã phát pháo thứ hai vào tượng đá đáng sợ kia, nhân viên giám sát giơ ống nhòm, há hốc miệng: “Khoan… khoan đã, là tôi hoa mắt à?”

Trên pho tượng nữ thần tuyệt đẹp kia bùng lên ánh lửa trắng xóa. Tảng đá tựa như trở thành sáp nến dễ tan chảy, khuôn mặt mà ngay cả đạn tự hành cũng chưa thể phá hủy bỗng tự tan ra, mau chóng biến thành một tảng đá trơn không mũi không mắt, khiến mặt trông to hơn hai cỡ!

Đối với công chúa, trên đời này không gì sởn gai ốc hơn khuôn mặt trống rỗng này.

Tiếp đó, nơi ly hỏa đi qua, các bộ phận trên khuôn mặt tượng đá kia lại “mọc” ra lần nữa. Khác với tượng nữ được điêu mài tỉ mỉ, hình thức điêu khắc của khuôn mặt ấy hết sức mộc mạc, nhưng mặt mày sáng sủa, dường như có thần quang…

Đó là thần điểu chu tước trong tưởng tượng của dân chúng viễn cổ hàng ngàn, hàng vạn năm trước.

Tượng đá mở mắt ra. Xuyên thấu qua thân xác chu tước, ông ta nhìn công chúa yêu tộc quằn quại trong ly hỏa với vẻ không buồn không vui.

“Không… không thể nào…” Bà ta la lên, ngôn từ lộn xộn, “Không thể nào! Ngươi đã chết rồi! Trên đời đã không còn tượng thần chu tước! Đan Ly! Bài vị của ngươi đã bị thiên ma…”

Trong đôi mắt nhìn bà ta chăm chú dường như có thêm một ảo ảnh, là Đế sư âm hồn bất tán ba ngàn năm trước.

Tiếng Đan Ly xuyên qua ngọn lửa hừng hực, vang lên bên tai bà ta: “Nhưng chính ngươi đã dốc hết tâm cơ, tự tay nung đúc ra thần điểu Nam Minh mới bằng sức mạnh thờ cúng còn gì?”

“Ngươi…”

“Dân chúng thời xưa thờ cúng tượng thần chu tước nhằm cầu nguyện thần linh phù hộ mình an khang, thuận lợi. Ngươi tự ý đánh cắp, giở trò khôn vặt, mượn sức mạnh thờ cúng để kéo dài hơi tàn thì đã đành, dù sao thần điểu đã tuyệt tích, tượng thần cũng bị thiên ma đập hết như ngươi mong đợi, không ai quản được ngươi nữa. Nhưng ngươi không cam lòng giống ta, cả đời bị câu thúc bởi thân tượng, không có khuôn mặt, không có sức mạnh, sống như một cái bóng. Ngươi thậm chí không muốn thành ma, bởi vì nguồn ma khí là Xích Uyên, thiên ma và nhân ma đều bị khống chế bởi nó, đúng không? Điện hạ à, ngươi ngạo mạn quá đấy, muốn làm mưa làm gió mà không phải chịu chút ràng buộc nào à?”

Công chúa cảm thấy mình đã bị thiêu trụi. Bà ta như trở thành một nhiên liệu nào đó.

“Ngươi biết… ngươi vẫn luôn biết Mạnh Hạ phụng lệnh ta đánh cắp di hài thiên linh, ngươi…”

Bà ta không thể nói nốt đoạn còn lại, cuối cùng bị ly hỏa tôi thành một ánh lửa, tan vào trong thân thể di hài. Huyết mạch chết khô hồi sinh trong lửa rực.

Bà ta tham lam như thế, cầu toàn như thế.

“Nhưng sao ngươi không thử nghĩ, sức mạnh thờ cúng là điều huyền bí của thiên địa, sao có thể bị một sinh linh phàm tục như ngươi lừa gạt… À, phải rồi, điện hạ, ngươi không thừa nhận mình phàm tục.”

Tượng đá nhìn về phía chú chim lớn trong biển lửa, dường như thoáng nở nụ cười.

Trước bàn cờ, Thịnh Linh Uyên cảm thán: “Tuy thưa nhưng khó lọt… thuật khôi lỗi của phu tử, ta chung quy chỉ học được sơ sơ.”

“Đây là thứ đường ngang ngõ tắt, bệ hạ nhàn rỗi thì tiêu khiển một chút, biết sơ sơ là đủ rồi, học nó làm gì?” Đan Ly đưa quân cờ cuối cùng trong tay cho Thịnh Linh Uyên, “Nhờ phúc của công chúa điện hạ, thần còn có thể trở lại nhân thế, tận mắt chứng kiến nguyện vọng các tộc thống nhất tưởng chừng như vọng tưởng của bệ hạ năm ấy lại được thực hiện, chết cũng không tiếc. Đồng…”

Tuyên Cơ sửa lại: “Tuyên Cơ. Phu tử, ta có chứng minh thư rồi.”

Đan Ly ngẩn người, tựa hồ hiểu được điều gì đó, cười nói: “Bệ hạ chăm ngươi kỹ thật đấy. Thế… tộc trưởng Tuyên Cơ, Xích Uyên… Nam Minh, từ nay về sau phó thác cho ngươi vậy.”

Nói đoạn, ông ta trải tay áo rộng ra phía trước, khom lưng dập đầu, hành đại lễ, sau đó biến mất, chỉ để lại một bàn cờ.

Trên bàn cờ không phải là thế Trân Lung thần bí khó lường, mà quân cờ trắng đen đan xen tạo thành một chú chim nhỏ mũm mĩm, còn khá trẻ con.

Tượng đá khổng lồ trên núi Bích Tuyền nổ tung, rơi vào dung nham cuồn cuộn. Sức mạnh thờ cúng đến từ mấy ngàn năm trước hóa thành khói trắng, chui vào ngọn lửa hừng hực.

Thiết bị truyền tin của mọi người đều bị chết máy, sóng âm dường như đông lại tại chỗ, cả thế giới đều chìm vào yên lặng.

Ngay sau đó, thần điểu vỗ cánh hót vang, dường như truyền khắp chân trời góc biển theo địa mạch, chui vào tai mọi người.

Ly hỏa cháy đến cực hạn rồi lập tức hạ nhiệt. Theo đó, lông vũ trắng tinh lộ ra bộ dạng thật màu đỏ rực lửa, tựa như nhuộm ánh hào quang.

Chân trời vang lên tiếng sấm, nhưng tiếng sấm không rơi xuống đất, chỉ chấn động cuồn cuộn với vẻ hiền hòa, đôn hậu. Tiếp đó, tuyết lớn đổ xuống.

Từ núi Bích Tuyền đến Xích Uyên Nam Minh, bụi mù và tro dung nham lơ lửng trên không chỗ đồ đằng chu tước đều bị tuyết lớn như lông ngỗng trắng trời dính lấy. Từng bông tuyết kiên nhẫn phủ lên cây cối chết khô, thanh lọc không khí, kế đó lấp vào dung nham sôi trào.

Ở sâu dưới dung nham, Thịnh Linh Uyên co cuộn thân mình. Ma khí và máu trên người hắn bị trận cháy lớn này rút cạn, hắn nằm yên không hề nhúc nhích, tựa như một pho tượng ngọc.

Thân kiếm hắn giấu trong ngực rất nhiều năm trước hóa thành một lớp vỏ kim loại, kiếm linh đã không còn ở bên trong, mà thân kiếm vẫn bảo vệ chặt chẽ xác thân hắn.

Thân hình thần điểu lóe lên rồi biến mất trước mặt mọi người như thể ảo giác. Tuyên Cơ đáp xuống bên cạnh Thịnh Linh Uyên, tộc huy trên trán như máu. Hắn hoảng loạn vươn tay về phía Thịnh Linh Uyên.

Lớp vỏ bảo vệ ngưng tụ từ thân kiếm thiên ma vỡ nát ngay khi hắn chạm đến. Tuyên Cơ đón lấy người bên trong. Thân thể ấy lạnh lẽo như vừa lôi từ tủ lạnh ra, im lìm lìm, giống như xác tàn bị thiêu trong Xích Uyên năm ấy.

Tuyên Cơ tức thì quỵ xuống, đôi tay vừa tiếp quản quyền hành Xích Uyên run rẩy đến không ôm nổi hắn, đầu gối nện mạnh xuống đất.

“Ngươi… ngươi là đồ lừa đảo,” tiếng gầm rú của máy bay trực thăng vang lên trên không núi Bích Tuyền, đinh tai nhức óc, nhưng Tuyên Cơ nhất thời không nghe thấy gì cả, “ngươi có câu nào là thật không? Mẹ kiếp, đời này ngươi có câu nào là thật không hả Thịnh Linh Uyên… Thịnh Linh Uyên!”

Tên khốn nạn miệng nam mô bụng bồ dao găm này, chỉ cần phun ra lời ngon tiếng ngọt thì đằng sau chắc chắn giấu dao, chỉ cần là mở miệng thổ lộ, đằng sau không phải muốn mổ sọ thì là muốn moi tim gan người.

Hắn đúng là một ma đầu xứng chức, tin hắn đều không có kết cục tốt.

Thịnh Linh Uyên không hề có tri giác, gục xuống vai Tuyên Cơ. Một quân cờ trắng trượt ra từ lòng hắn, vừa hay đón lấy giọt nước mắt đầu tiên của chu tước.

Nó như không chịu nổi nhiệt độ của loài chim lửa, bị giọt nước mắt ấy đập vỡ.

Tuyên Cơ ngơ ngác nhìn quân cờ vỡ vụn kia bén lửa, đốm lửa tứ tán như mồi lửa, rơi xuống người Thịnh Linh Uyên…

Khiến hắn run nhẹ vì nóng.

[1] Năm vị: mặn, cay, đắng, chua, ngọt.