Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Chiếc vạc đồng thau úp ngược lại, đường kính bên trong xấp xỉ băng ghế dài của canteen bình thường, chiều sâu thì hơi thiếu – người trưởng thành vóc dáng cao phải cúi đầu.
Tuyên Cơ ôm Thịnh Linh Uyên, cánh nhanh chóng xòe ra, phủ kín cả không gian, đệm giữa Thịnh Linh Uyên và chiếc vạc, biến mình thành tấm cách nhiệt.
Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện chiếc vạc đồng thau ấy không hề nóng.
Đây là pháp khí không hề bị tổn hại trong thiên ma tế, hứng dung nham cuồn cuộn nện xuống từ vách núi cao muôn trượng, nó đều không chút suy suyển. Lửa mạnh có thể làm tan vàng chảy ngọc liếm qua thân vạc, mà thành trong của nó vẫn lành lạnh. Nếu không phải Tuyên Cơ mang thuộc tính hỏa, có thể cảm nhận được hơi lửa hừng hực xung quanh, hắn suýt hoài nghi bên ngoài vạc chỉ đang đổ mưa phùn.
Mặc dù không nóng nhưng Tuyên Cơ không hề hé răng, hắn ôm Thịnh Linh Uyên chặt hơn, vùi mặt vào mái tóc dài bù xù dính máu ấy, không muốn buông tay.
Thịnh Linh Uyên đành phải nói một câu qua cộng cảm: “Khụ… ta vẫn ở đây.”
Tuyên Cơ: “…”
Chậc, quên mất vụ cộng cảm này, thật thiếu riêng tư.
Thịnh Linh Uyên đẩy tay Tuyên Cơ ra. Hắn dường như hết sức mệt mỏi, hiếm khi không ngồi ngay ngắn, dựa xiêu vẹo lên chiếc vạc đồng thau, duỗi dài chân, ấn vết thương cầm máu. Nhờ ánh sáng trên cánh, Tuyên Cơ trông thấy mặt hắn khô ráo mà nhợt nhạt, dường như nước mắt ban nãy suýt nữa làm mình bị phỏng chỉ là ảo giác.
Chiếc vạc đồng thau phóng to âm thanh bên ngoài, tiếng “ù ù” trong vạc đinh tai nhức óc. Tuyên Cơ hơi nhúc nhích, thu cánh lại, chỉ nhổ một chiếc lông vũ giắt ở ngực dùng làm đèn, bò qua ngồi sát bên cạnh Thịnh Linh Uyên.
Không biết bao lâu sau, tiếng dung nham đập lộn xộn biến mất. Chắc là vạc đã bị chôn dưới đáy dung nham, không đập được nữa.
Thịnh Linh Uyên một lần nữa khống chế con quạ phái đến bên cạnh Tiêu Chinh. Quạ đen bị Tiêu Chinh nhốt trong lồng chim, mang theo lên máy bay trực thăng. Âm thanh trên máy bay trực thăng vô cùng ồn ào, Tiêu Chinh vừa lặp đi lặp lại xác nhận ảnh yêu vương có phải đã chết thật rồi hay không, vừa gọi người chữa cháy. Tín hiệu tậm tịt trên Xích Uyên đột nhiên lại khả dụng, thế là các loại tin tức tập hợp hết đến chỗ hắn.
“Mức năng lượng dị thường trên không Xích Uyên đang giảm xuống.”
“Toàn thể khả năng đặc biệt hệ thủy vào vị trí…”
Tiêu Chinh: “Bên dưới Xích Uyên thế nào rồi?”
“Núi lửa Xích Uyên vẫn đang trong thời kỳ hoạt động, nhưng tạm thời còn chưa phun trào.”
Tiêu Chinh ngẩn người, ban nãy tất cả máy bay trực thăng ở gần đều trông thấy ảnh yêu vương phát nổ, năng lượng dị thường lao thẳng vào Xích Uyên, sau đó lại bị thứ gì đó nâng lên: “Có chuyện gì vậy?”
“Chủ nhiệm, Chi cục khu vực núi Bích Tuyền khôi phục tín hiệu, báo cáo ban nãy, chỗ mộ cổ đột nhiên có núi lửa phun trào… Phải, em biết núi đó vốn không phải núi lửa… giống như năng lượng dị thường vốn nên đổ vào Xích Uyên đã đi một vòng cả nước, chạy lên núi Bích Tuyền rồi.”
Tiêu Chinh: “Bệ hạ…”
Trong lồng chim phía sau hắn, con quạ dùng mỏ mổ nhẹ ba cái vào lồng gỗ. Lúc này, Tiêu Chinh mới phát hiện, con quạ ban nãy sợ tới mức sắp rụng sạch lông không biết đã bình tĩnh lại từ khi nào, đôi mắt một lần nữa toát vẻ sâu thẳm như hắc diệu thạch. Tiêu Chinh vội vàng mở lồng chim, song quạ đen kia không vội vã ra, chỉ trao đổi tin tức chính yếu với Tiêu Chinh một cách giản lược.
“Cái gì, ngài bị chôn dưới đáy dung nham rồi?” Tiêu Chinh nghe mà da đầu tê rần. Bị nhốt trong chiếc vạc đồng thau dưới đáy hồ dung nham, thế thì bị nướng thành gà ăn mày chứ còn gì nữa?
“Không khí đầy đủ chứ? Có thức ăn và nước uống không? Làm thế nào đây? Giờ tôi phái người đến hiện trường…”
Còn chưa dứt lời, hắn đã thấy con quạ kia nhào đầu tới, nhảy nhảy trên giá gỗ trong lồng với vẻ hiếu kỳ, mổ vài cái như chim gõ kiến, giống như đang thử xem giá gỗ ấy có chắc chắn không.
Cái dáng chim này, bệ hạ tuyệt đối không làm được, Tiêu Chinh than: “Xong, lại tịt.”
“Chưa tịt chưa tịt, đừng căng thẳng.”
Một dòng chữ hiện lên giữa sương đen quanh người con quạ,
“Ối chà, cái con chiêm chiếp đen này, béo thật, bụng này… chậc, bay nổi không nhỉ?”
Tiêu Chinh: “…”
Mặc dù không biết đây là pháp thuật gì, nhưng hắn biết người nói chuyện đằng sau con chim đã đổi thành ai.
Bởi vì đang cộng cảm, “di động hiệu quạ đen” này tương đương với bật loa ngoài, Tuyên Cơ có thể trực tiếp khống chế con quạ, không cần Thịnh Linh Uyên thuật lại nữa.
“Để ta gửi tin nhắn cho.”
Tuyên Cơ nói,
“Ôi bệ hạ, ta lạy ngươi luôn đó, ngươi viết chẳng đúng được mấy chữ! Lão Tiêu, các ông đoán cũng giỏi thật, lát nữa đừng nói ra ngoài là nhân hoàng bệ hạ thất học nhé, ôi mất mặt zl.”
Tiêu Chinh: “…”
Mặc dù một số chữ của bệ hạ thiếu nét nọ nét kia, nhưng cũng không ảnh hưởng đến đọc hiểu, hơn nữa người ta nói chuyện lời ít mà ý nhiều, tốc độ vừa phải, câu nào ra câu đó, nhìn có thứ tự.
Đổi thành tên này thì không sai chính tả thật, nhưng một đống chữ nhảy ra như bình luận chạy trên màn hình khi xem phim, còn xen cả đống chữ viết tắt và ký hiệu biểu cảm lạ lùng, một con chim “chiếp” bằng cả đàn quạ họp chợ, khiến Chủ nhiệm Tiêu đau hết cả đầu, hệt như ông chú vào nhầm diễn đàn theo đuổi thần tượng của bọn học sinh trung học, tiểu học vậy.
“Không sao,”
Tuyên Cơ nói,
“không cần đến cứu. Bây giờ núi Bích Tuyền chính là một nồi lẩu lớn, các ông đừng đến nạp mạng. Chờ nhiệt độ giảm xuống, hai người bọn tôi sẽ tự nghĩ cách ra ngoài. Yên tâm đi Chủ nhiệm Tiêu, yêu cầu đối với hoàn cảnh sinh tồn của tiểu tiên nam bọn tôi không cao, không cần ăn uống hít thở cũng sống tạm được.”
Tiêu Chinh gượng nói: “Thế à? Vậy thì thật là tiết kiệm năng lượng, bảo vệ môi trường. Ngài tiên như thế, phải chăng về sau cũng không cần phát tiền lương nữa?”
“Không thể! Hoàn toàn không nhất thiết!”
Tuyên Cơ chui ra khỏi lồng, trước hết vỗ cả đống lông lên mặt Chủ nhiệm Tiêu, sau đó bay lên đầu Dương Triều, dõi nhìn xuống Xích Uyên.
May mà khu vực Xích Uyên có một đống trận phòng hộ Tuyên Cơ mất ba ngàn năm bố trí, dưới sự cố gắng của khả năng đặc biệt hệ thủy, pháp trận bị chạm đến nhanh chóng hình thành một vòng màng nước cách ly oxy xung quanh điểm cháy, chẳng mấy chốc, vụ cháy rừng lớn đã được khống chế. Mức âm vọng cũng giảm xuống một trị số ổn định, âm chủ đạo xúi bẩy người nghe biến mất, nỗi oán hận và buông xuôi mãnh liệt bị khơi dậy lúc trước mất đi động lực, bắt đầu chìm dần, bị điệu nhạc bình tâm tĩnh khí nhẹ nhàng trùm lên.
Đội chạy việc bên ngoài các nơi bừng tỉnh, không ít kẻ dùng Bí Ngân bắn lén bị bắt giữ tại chỗ, phần lớn là thế lực tàn dư của phe cánh Nguyệt Đức công và Ngọc bà bà. Đội chạy việc bên ngoài lấy lại tinh thần, nhanh chóng bắt đầu bắt giữ tiêu diệt. Cùng lúc đó, sau khi công khai giao nộp kỹ thuật Bí Ngân, Cục trưởng Hoàng lại cho đăng danh sách những người từng bị âm vọng sửa ký ức lên website chính thức của Cục Dị khống, có thể tra cứu qua số chứng minh thư, bên dưới ghi chú tình hình cụ thể về việc sửa chữa ký ức và người xử lý lúc ấy, cũng công khai phương án bồi thường.
Theo thời gian chân trời hửng sáng, mọi người như vừa bừng tỉnh khỏi một cơn ác mộng. Giao thông nhiều nơi tê liệt, các tổ chức lớn và công ty đều bị ảnh hưởng ít nhiều, rất nhiều chỗ còn tạm dừng hoạt động, nhưng tình hình rốt cuộc không tiếp tục xấu đi. Trên mạng lẫn ngoài mạng vẫn tràn ngập vô số ý kiến trái chiều, có người vội vàng vá lại tam quan vỡ nát, có người lo lắng cho tương lai, cũng có người trong các lĩnh vực thảo luận người mang khả năng đặc biệt và người thường phải sống chung như thế nào… Nhưng sự khủng hoảng như bệnh truyền nhiễm cuối cùng đã tạm thời lắng xuống.
Tiêu Chinh ấn huyệt thái dương đau nhói vì tiếng ầm ầm của máy bay trực thăng, cảm giác mệt mỏi bỗng trào lên, hắn thầm nghĩ: “Xem như kết thúc rồi sao?”
Nghĩ theo hướng tích cực, về sau lại đi xem mắt, hắn có thể đường đường chính chính xuất hiện bằng thân phận “thanh niên tài tuấn”, không đến mức lại bị coi thành “con nhà giàu lớn rồi còn chơi bời lêu lổng”… Có điều khả năng đặc biệt liệu có bị coi thành một loại “bệnh di truyền”, dẫn đến kiểu kỳ thị mới hay không, những việc đó nói sau.
Dù sao kỳ thị hiện diện ở khắp nơi, mua chai nước ven đường thôi cũng có thể bị cả đống người khinh bỉ. Chỉ cần thái bình, những việc khác cũng chẳng ảnh hưởng gì, pháp luật có thể từ từ hoàn thiện, hình thái ý thức chung quy sẽ dần phát triển, ngứa mắt lẫn nhau cùng lắm thì đừng “nhìn nhau” nữa, có thể sống cuộc sống của riêng mình là được.
“Ừm,” Dương Triều bỗng nhiên mở miệng, “tôi có chuyện này muốn nói.”
Quạ đen nghiêng đầu.
“Không biết có phải tôi nhìn nhầm hay không, nhưng…”, Dương Triều hơi do dự, “tôi cảm thấy ảnh nhân của yêu vương kia có thể không phải là tự nổ. Trước khi nổ tung, hình như hắn đã trúng một mũi tên. Tôi không thấy rõ là ai bắn, nhưng nó xuyên qua lưới chặn của chúng ta.”
“Ồ,” trong chiếc vạc đồng thau, Thịnh Linh Uyên bàng thính hơi suy tư, lên tiếng, “việc này không bất ngờ.”
Nguyên Cục trưởng Cục Dị khống hao tâm tổn trí, dụ thủ hỏa nhân vào Cục Dị khống, tại sao mãi đến thời điểm cuối cùng của sinh mạng, ông mới chuẩn bị nói rõ chân tướng với Tuyên Cơ? Sao không nói ngay từ đầu? Rốt cuộc là nguyên Cục trưởng bị chứng cao su, hay là ông cũng biết lúc ấy thủ hỏa nhân không có ký ức, nói cũng vô ích? Thời cơ kẻ gọi là “dây leo” kia xuất hiện không khỏi quá đúng lúc, hơn nữa tại sao chuyện quan trọng như phong ấn ảnh nhân của yêu vương, năm ấy đám người Đan Ly không báo lên?
Còn nữa, chủ ý lợi dụng âm vọng đốt cháy Xích Uyên, thật sự là do La Thúy Thúy nghĩ ra sao? Theo Thịnh Linh Uyên thấy, toàn bộ hệ thống âm vọng giống cái hố đào cho ảnh yêu vương hơn: dẫn dụ hắn nuốt La Thúy Thúy, sau đó bị kéo vào hệ thống âm vọng, bị nhân ma mà hắn nuốt vào phản phệ, để đến lúc cuối cùng xé rách thân thể ảnh yêu vương, đổ hết sức mạnh của nhân ma tập hợp lại vào Xích Uyên.
La Thúy Thúy là “lương thực dự trữ”, ảnh yêu vương là “thiết bị vận chuyển năng lượng” – cảm giác của Dương Triều trong lúc hỗn loạn dường như cũng đang xác minh điểm này.
Nhưng nếu thế thì vẫn còn một vấn đề, cái hố để sẵn từ ba ngàn năm trước này rốt cuộc do ai đào?
Nếu mớ bòng bong này có liên quan tới nguyên Cục trưởng và “dây leo” nhập lên người ông, nếu ảnh yêu vương chính là một thiết bị vận chuyển năng lượng ngay từ ban đầu, vậy thì tại sao khi ảnh yêu vương xuất thế, dây leo phải nhờ miệng Tiêu Chinh, ngăn cản hắn và Tuyên Cơ liên thủ trấn sát ảnh yêu vương vào thời điểm cuối cùng? Ảnh yêu vương chết, Xích Uyên sẽ cháy, khi đó tòa nhà Cục Dị khống mới vừa sập, hai người họ vẫn chưa cãi nhau xong, càng không kịp trở tay, tại sao phải đi một vòng lớn đến thế?
Và còn núi Bích Tuyền, phép che mắt dưới núi Bích Tuyền tương đối cao minh, vào ngày nay, khi rất nhiều thuật pháp cổ xưa đã thất truyền, muốn giấu giếm người phàm vô tri vô giác là điều rất dễ dàng, chôn chục ngàn năm cũng sẽ không ai phát hiện, tại sao phải vẽ vời thêm chuyện, để lộ một “mộ cổ” được chôn rất cạn bên ngoài phép che mắt, bị người ta dễ dàng đào ra?
Âm trầm tế văn đánh thức hắn từ bộ xương khô, thật sự chỉ để mượn tay hắn chém giết nhân ma làm tế phẩm ư?
Nhân ma quả thật là rất khó giải quyết, mỗi kẻ đều có chỗ khó chơi, nhưng Thịnh Linh Uyên cảm thấy, nếu thay mình vào đó, đổi thành hắn bày cục, dùng thiên ma làm đao không phải là một lựa chọn hay… quá dễ bị cắn ngược.
Lợi dụng Tuyên Cơ – hậu duệ chu tước ba ngàn năm này không phải càng thuận tay hơn à? Chu tước khắc ma, bản thân hắn lại hồ đồ dễ quên, khi ký ức còn bị phong trong đá niết bàn dễ lừa biết bao nhiêu.
Thịnh Linh Uyên hỏi Tiêu Chinh:
“Dây leo nhập vào người nguyên Cục trưởng có đặc điểm gì khi nói chuyện với ngươi?”
“Thì là… sắp chết, nói chuyện đứt quãng, còn đặc điểm gì nhỉ?” Tiêu Chinh suy nghĩ một thoáng, “À, đúng rồi, mặc dù chuyện dây leo cũng có giới tính là rất nhảm nhí… nhưng tôi cảm thấy đó là một người phụ nữ. Động tác của bà ta rất giống thục nữ quý tộc dè dặt thời xưa, khi nhập vào người nguyên Cục trưởng, bà ta còn vô thức soi thủy tinh như soi gương.”
Tuyên Cơ và Thịnh Linh Uyên nhanh chóng liếc nhìn nhau.
“Các ông hãy cẩn thận, việc này chưa kết thúc đâu.”
Tuyên Cơ nói qua con quạ,
“Điều tra nguyên Cục trưởng trước đây từng qua lại chặt chẽ với ai, bắt đầu từ nhân viên dính dáng trong vụ bươm bướm kính hoa thủy nguyệt. Còn nữa, mau chóng thẩm vấn đám người mà các ông bắt về, hỏi bọn họ bị ai sai khiến, người liên lạc là ai. Sau khi khống chế được thế lửa, lắp thêm theo dõi năng lượng hai bên Xích Uyên, Xích Uyên bị bọn họ làm cho rất mất ổn định, có khả năng phát nổ bất cứ lúc nào… Ngoài ra, tôi còn cần danh sách tất cả nhân viên trong Cục từng tham gia công việc khai quật mộ cổ núi Bích Tuyền. Dập tắt lửa đi đã, nhanh lên!”
Cả Cục Dị khống bị hắn sai xoay vòng vòng, bên phía Tuyên Cơ và Thịnh Linh Uyên lại nhàn nhã – hai người họ bị nhốt trong chiếc vạc đồng thau, chỉ có thể hoạt động miệng.
Tuyên Cơ đặt tay lên thành vạc, cảm nhận hoàn cảnh bên ngoài qua thân vạc.
“Hai ta ít nhất còn phải bị nhốt trong cái nồi này một ngày,” một lát sau, hắn quay đầu nói với Thịnh Linh Uyên, “ngươi đoán A Lạc Tân kia rốt cuộc là muốn hỗ trợ, hay là muốn tiện tay tiễn ngươi xuống mồ yên nghỉ?”
Nói xong, Tuyên Cơ lại lấy trong túi quần ra một gói khăn ướt – thế mà chưa rơi ra ngoài.
Tuyên Cơ rút khăn ướt ra, quỳ bên cạnh, vén tóc Thịnh Linh Uyên lên, cẩn thận lau đi từng vết máu trên mặt giúp hắn.
Thịnh Linh Uyên không nhúc nhích, mặc hắn loay hoay, thoáng nở nụ cười, nét cười lại nhanh chóng vụt tắt.
A Lạc Tân đón được sức mạnh nhân ma vào phút chót, dẫn chúng đến núi Bích Tuyền, là bởi vì biết đông đảo các tộc nhân vẫn sống ở nhân gian thái bình một cách bình phàm và yên ổn. Một bên là quá khứ, một bên là tương lai, những điều thiếu tộc trưởng từng mơ mộng lần lượt thực hiện ở ba ngàn năm sau, dù rằng bên trong không hề có tên của gã… vì thế gã rốt cuộc buông bỏ chấp niệm đắm chìm trong chuyện xưa cũ, không vọng tưởng dựa vào lửa Xích Uyên khôi phục lại Đông Xuyên nữa.
Nhưng nhân ma sinh ra từ chấp niệm, chấp niệm tiêu tan, nhân ma cũng… hóa thành gió mát như mộng cũ Đông Xuyên rồi.
Mặt Thịnh Linh Uyên bỗng nhiên lành lạnh, Tuyên Cơ ấn một tờ khăn ướt lên mặt hắn.
Thịnh Linh Uyên đè cổ tay hắn lại: “Hửm?”
Tuyên Cơ hắng giọng: “Nếu trong lòng khó chịu, có cần ta cho ngươi mượn bờ vai để dựa không?”
Thịnh Linh Uyên nghiêng đầu, tránh tấm khăn ướt thơm đến gay mũi kia: “Đừng nghịch.”
“Ngươi xem, bằng phẳng rộng lớn, xương thịt đều đều, muốn gì có nấy,” Tuyên Cơ sán tới, chào hàng vai mình, “dựa một chút đi mà. Linh Uyên ca ca, nó đẹp thế này, không dựa uổng lắm.”
Trong chiếc vạc đồng thau rất nhỏ, cả tấm thân to đùng sán tới trước mặt, là một cục nóng hừng hực, Thịnh Linh Uyên đành phải giơ tay đỡ lấy. Hắn mới cầm máu, ngay cả hô hấp đều là hơi lạnh, kẽ tay còn đang tê dại, cơ hồ bị tên người chim nhí nha nhí nhảnh này làm nóng đến co mình lại.
Hai người bị chôn thật sâu dưới dung nham, bốn bề vừa ồn ào vừa yên tĩnh, thế giới dường như sụp đổ bên ngoài chiếc vạc đồng thau, nơi này giờ đây chỉ còn lại lẫn nhau.