Chương 109: Phần V: Kẻ Phàm

Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Thịnh Linh Uyên không quen lắm mà nhìn tay mình. Dưới ánh sáng, mu bàn tay hắn lộ ra mạch máu màu lam, hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ của máu. Cảm giác ấy vô cùng kỳ lạ, tương tự như “da thịt huyết khí” trên người, bình thường là một thể hoàn chỉnh, người ta khó mà cảm nhận được, trừ phi một phần nào đó đột nhiên xảy ra thay đổi.

Hắn không nhớ lắm tình cảnh trước khi bỏ huyết mạch chu tước là như thế nào, xa xưa quá rồi, chỉ nhớ khi ấy mình trẻ tuổi và vụng về, sống giật gấu vá vai.

Thì ra khi ấy, thân thể nhẹ như vậy.

Lúc này, Thịnh Linh Uyên có thể cảm nhận được rõ ràng tốc độ máu chảy nhanh hơn không ít, nhiệt độ của máu cao lên, cũng không đến mức phỏng, chỉ hơi ngứa, kiểu ngứa giống người đang bị lạnh cóng đột nhiên ngâm mình trong nước ấm vậy.

À, không đúng, ngứa cũng không hoàn toàn là do máu, Thịnh Linh Uyên đưa tay sờ gáy, lấy xuống một chiếc lông vũ – thứ đó mắc trong tóc hắn, gãi ngứa cổ hắn.

“Nhà anh nuôi chim ạ? Không nhìn thấy nhỉ, nhốt ngoài ban công rồi à?” Trong nhóm thợ đang lắp giường ở phòng ngủ, có một bác hơi lớn tuổi nói khá nhiều, luôn bắt chuyện với hắn, “Đây là giống gì mà lông đỏ thế?”

Thịnh Linh Uyên nghĩ một chút, trả lời: “Gà, ở trong bếp.”

Bác thợ ngẩn người: “Thời này ngay cả gà cũng sành điệu hầm hố thế à?”

“Đúng thế,” Thịnh Linh Uyên gật đầu, “gà rừng.”

Tuyên Cơ vào bếp lấy thức uống cho thợ trở ra vừa hay nghe thấy câu này, giơ tay giật tóc hắn.

Thịnh Linh Uyên: “…”

Tuyên Cơ đắc ý dương dương cười với hắn, nhớ tới món nợ cũ một lần nào đó, hạ giọng bới lại chuyện cũ: “Tru di cửu tộc ta đi, bệ hạ, đừng khách sáo.”

Thịnh Linh Uyên không lên tiếng, chỉ rất đỗi dịu dàng cắm sợi lông vũ kia vào áo len của Tuyên Cơ, nhẹ nhàng vỗ vỗ cổ áo hắn.

Tuyên Cơ bị hắn vỗ mềm nửa người, không khỏi tự xét lại mình, đầu óc choáng váng nghĩ: “Vừa rồi có phải mình đã quá ấu trĩ hay không?”

Đoạn nghe Thịnh Linh Uyên rỉ vào tai: “Chẳng phải ngươi nói mình không rụng lông à, thần điểu?”

Tuyên Cơ: “…”

Thịnh Linh Uyên mơ một giấc mộng dài, quanh quẩn qua lại giữa Đông Xuyên, Xích Uyên và Độ Lăng cung. Lâu lắm rồi không nằm mơ, khi tỉnh dậy, ba hồn như thể đã đảo ngược một lần, hắn nhất thời quên mình đang ở nơi nào, chỉ thấy khắp tầm nhìn là lông vũ đỏ rực như lửa phủ kín đôi cánh, được ánh dương quét nghiêng vào từ ngoài cửa sổ nạm thêm một lớp viền vàng, bọc kín hắn không kẽ hở. Tim hắn không khỏi đập thình thịch.

Sau đó… không còn sau đó.

Đầu óc Tuyên Cơ nóng lên, hắn quên mất mình đang nằm sát mép giường, nghiêng người rơi xuống, cánh tiện thể cuốn theo Thịnh Linh Uyên. Bệ hạ nhiều năm qua đi đứng ngồi nằm đều có quy củ, tối nằm tư thế nào thì sáng dậy tư thế ấy, một sợi tóc cũng không rối, lần đầu mất hết sự nhã nhặn như vậy.

Nhờ phước của tên người chim kia, thần hồn điên đảo của Thịnh Linh Uyên rơi rào rào về chỗ cũ.

“Cảm phiền, lần sau muốn đánh thức ta thì gõ một cái bên gối là được, không cần phải…”, Thịnh Linh Uyên trầy trật gỡ tóc quấn trên cánh Tuyên Cơ, “hưng sư động chúng như vậy.”

Tuyên Cơ không nói một lời. Chuyện ấy mà nhịn được thì còn gì không thể nhịn, hắn bò dậy từ dưới đất, việc làm đầu tiên chính là đi đặt một chiếc giường mới.

Giường mới được giao đến rất nhanh, thợ làm việc cũng nhanh nhẹn – ít nhất hiệu suất cao hơn Cục Dị khống.

Sau khi thợ lắp giường xong, rời đi cả rồi, Chủ nhiệm Tiêu mới gọi điện thoại đến, nói là đang họp bàn thảo luận chuyện tòa nhà trụ sở chính Cục Dị khống sập, ảnh của yêu vương và nhân hoàng thượng cổ sống lại.

“Việc nào cũng rất quan trọng, giờ lại không khéo đều tập trung vào một chỗ.” Giọng Tiêu Chinh nghiêm chỉnh như tiếp sóng thời sự, “Đầu tiên là vấn đề của tòa nhà trụ sở chính, mặc dù nghiêm trọng nhất, nhưng cũng dễ giải quyết nhất. May mắn nhất là bộ phận dưới lòng đất còn nguyên vẹn, hiện nay chúng ta đã phái chuyên gia ở hiện trường làm xử lý niêm phong cất đi, tránh để vật phẩm nguy hiểm lọt ra, gây thiệt hại nặng hơn. Bộ phận trên mặt đất, ngoại trừ một số tài liệu đặc biệt bằng giấy không cứu được, số khác đều được lưu trữ dưới dạng dữ liệu điện tử. Trước mắt, chúng ta đã liên lạc với mấy chi cục quanh Vĩnh An, thay thế chức năng của trụ sở chính; nhân viên công tác liên quan của trụ sở chính cũng đều được phái tạm đến chi cục các nơi; người chạy việc bên ngoài và nhân viên điều hành còn lại cứ ở nhà tôi trước, để tiện liên lạc, chỗ tôi còn đủ dùng, tạm thời cũng chưa đưa vào hoạt động.”

Tuyên Cơ “ừ” một tiếng, cảm thấy Tiêu Chinh nói chuyện với hắn hơi câu nệ.

Chủ nhiệm Tiêu dừng một chút, lại nói: “Thứ hai chính là… vấn đề đãi ngộ.”

“Đãi ngộ của ai?” Tuyên Cơ nói, “Muốn tăng lương cho tôi à? Ôi, như thế ngại lắm, tổ chức khách sáo quá. Sớm biết cởi lốt ngoài là có thể tăng lương, tôi đã trần truồng mỗi ngày rồi.”

Tiêu Chinh: “…”

Cảm giác quen thuộc và sự cà chớn quen thuộc này.

Tuyên Cơ lại nói: “Tăng lương cho tôi thì tôi không có ý kiến. Còn bệ hạ nhà tôi, việc này không cần thảo luận, hắn đã thoái vị lâu rồi. Tư tưởng phong kiến trong óc hắn tôi chịu trách nhiệm cải tạo, ý thức tuân thủ pháp luật tôi chịu trách nhiệm phổ cập khoa học, không cần tổ chức lo lắng.”

Thịnh Linh Uyên khoanh tay dựa vào tường, nghe rõ mồn một, như cười như không mà nhìn con chim kia khoác lác không biết ngượng.

Tiêu Chinh hơi do dự: “Chế độ xã hội đã khác rồi, quả thật không thể khôi phục chức vị cho hắn, nhưng mà trên sinh hoạt vẫn có thể…”

“Không thì các ông cho hắn hai sân golf, để hắn xây dựng lại Độ Lăng cung là được rồi. Thôi đừng nói nhảm nữa, lại còn tốn cả thời gian họp hành thảo luận việc này, trần đời chỉ có mỗi các ông.” Tuyên Cơ ôm đồm thay Thịnh Linh Uyên, “Hắn đã chán chết Độ Lăng cung rồi, nằm mơ cũng chẳng thèm mơ thấy, thà ngủ gầm cầu cũng không thích ngủ ở đó. Cũng không cần lo chuyện sinh hoạt, đã có tôi chăm sóc hắn. Chẳng phải Hoàng đế cuối cùng của các triều đại năm xưa cũng chỉ lấy tiền lương, còn đâu việc ai người nấy lo hay sao? Hắn…”

Thịnh Linh Uyên nói xen vào: “Ta cũng muốn.”

Tuyên Cơ: “Hửm?”

Tiêu Chinh nghe thấy tiếng hắn, vội vàng hỏi vẻ căng thẳng: “Cái gì?”

“Tiền lương.” Thịnh Linh Uyên dùng truyền âm, ép âm thanh thành một đường, trực tiếp đi qua nửa căn phòng, theo di động truyền vào tai Tiêu Chinh, “Hắn không chín chắn, cứ thích mua sắm lung tung, suốt ngày túng thiếu, hàng tháng đầu đuôi khó lo, giờ muốn mua cái lồng gà trên trời cũng…”

Tuyên Cơ phút chốc quay người vẫy tay, chưởng phong bay ra cắt ngang truyền âm của Thịnh Linh Uyên. Đoạn, hắn bịt ống nghe: “Không phải, hắn không rành tiếng phổ thông, thường xuyên biểu đạt ra những ý lạ trời ơi đất hỡi. Ông hiểu đến đoạn ‘muốn tiền lương’ kia là được rồi, đoạn sau là lời vô nghĩa thôi.”

Tiêu Chinh: “… Ai là người viết bài quảng cáo phong kiến mê tín kiếm thêm thu nhập?”

Tuyên Cơ giận dữ nói: “Không phải, Lão Vương này rốt cuộc là cá chép hay cá nheo, giống gì mà sao miệng rộng thế? Việc này cũng loan cho cả thế giới đều biết, tôi không cần mặt mũi chắc!”

Chủ nhiệm Tiêu kinh ngạc nói: “Ngài còn cần cái đấy cơ à?”

Trước khi nói chuyện với Tuyên Cơ, thật ra Tiêu Chinh đã chuẩn bị tâm lý rất lâu – tên bạn chó suốt ngày choảng nhau lắc mình biến thành đại yêu trông coi Xích Uyên, còn sống lâu hơn nửa cuốn lịch sử văn minh thế giới.

Tiêu Chinh cứ cảm thấy là mình tăng ca suốt đêm đến mức não thiếu oxy, hệt như nằm mơ vậy. Hắn đã xem đi xem lại mấy lần đoạn phim Tuyên Cơ kéo trường cung bắn ảnh nhân ở trấn Thanh Bình do máy quay chấp pháp của đội chạy việc bên ngoài ghi được. Đoạn phim quay được góc mặt nghiêng của Tuyên Cơ, dưới tộc huy yêu dị đỏ tươi, khuôn mặt như chạm khắc kia mang vẻ lạnh băng, tầm nhìn tập trung trên mũi tên, giống như hình ảnh thần linh gỡ xuống từ bức tranh tường miêu tả chiến trường cổ. Tiêu Chinh không khỏi hoài nghi trước đây mình rốt cuộc cư xử với hắn như thế nào. Trước khi gọi điện thoại cho Tuyên Cơ, Tiêu Chinh hít sâu mấy lần, lời mở đầu cực kỳ câu nệ, chọn lọc từ ngữ còn chính thức hơn ngày đầu tiên báo cáo công tác lên lãnh đạo… kết quả là dăm ba câu đã bị Tuyên Cơ kéo về “quỹ đạo”.

Cách điện thoại, Tuyên Cơ thấp thoáng lại là gã thanh niên gặm tôm hùm, “gặp chuyện bất bình bèn phá rối thêm”, có hắn thì không có thái bình thuở nào.

Bóng dáng của thần là hắn, đại yêu là hắn, đồng nghiệp rác rưởi phá rối nhiều ngang hỗ trợ cũng là hắn.

Tiêu Chinh nhẹ nhõm trong lòng, nói chuyện trôi chảy hơn nhiều: “Hiện giờ, chúng ta đang phong tỏa điều tra tượng yêu vương trên toàn mạng, ngày mai dự định ban bố thông báo nghiêm cấm trong khả năng đặc biệt cả nước. Bộ da lột từ cái đám sùng thứ này lúc trước vẫn chưa khô đâu, tôi xem ai dám thờ thứ này nữa. Còn nội gian…”

Tiêu Chinh dừng lại, giọng trầm thấp xuống: “Âm trầm tế Tất Xuân Sinh sử dụng và đại âm trầm tế cổ đại ông miêu tả có sự khác biệt nhất định. Yêu cầu đối với người điều khiển đại âm trầm tế cổ đại cao hơn, nhưng âm trầm tế Tất Xuân Sinh sử dụng thì yêu cầu điều kiện hà khắc hơn – ví dụ như yêu cầu thời gian và hình dạng vầng trăng khi tế phẩm tử vong phải đối ứng. Tôi cảm thấy đây là vì năng lực cá nhân của chị ta không đủ, nên mới cần điều kiện khắc nghiệt hơn phụ trợ.”

Điều này rất dễ lý giải, giống như một số tài xế tay ngang chỉ thi bằng C2 không lái được xe dùng hộp số tay, kỹ thuật lái xe kém một chút, thì chỉ có thể dựa vào xe.

“Nhưng âm trầm tế văn được ghi lại trong Phòng Phục hồi sách cổ chính là bản Tất Xuân Sinh dùng.” Tiêu Chinh nói, “Hiện nay, nhân viên liên quan thuộc Phòng Phục hồi sách cổ đang bị cách ly thẩm tra. Tiến sĩ Vương lẩm cẩm, cũng không nhớ rõ nghiên cứu liên quan đến âm trầm tế văn là đề án của ai, chỉ nói có một ngày đột nhiên xuất hiện trên bàn mình, ông ấy tra thử, thấy không có trong hệ thống nên tiện tay phê duyệt đề tài, cũng không truy sâu; tài liệu do các nhân viên nghiên cứu trong phòng chia nhau tra tìm rồi tập hợp, cuối cùng tập thể kiểm tra đối chiếu xuất xứ, sau khi xác nhận tin tức không sai thì lưu vào. Chúng ta đặt trọng điểm điều tra lên người cung cấp phần tư liệu về hình dạng vầng trăng, nhân viên nghiên cứu ấy là một người bình thường, nhưng kỳ lạ là chúng ta thẩm vấn mấy lượt, anh ta không hề biết gì về chuyện ảnh của yêu vương, máy phát hiện nói dối biểu hiện chuyện anh ta chưa từng thấy đồ đằng yêu vương là nói thật, lục soát nhà anh ta và vật phẩm cá nhân trong văn phòng cũng không tìm được bất cứ thứ gì liên quan đến yêu vương.”

Tuyên Cơ cau mày.

Tiêu Chinh: “Bây giờ có một vấn đề, dây leo phong ấn cái cây chỉ có thể nhập vào người từng có liên hệ tinh thần với mình, nhưng ảnh của yêu vương trong cây hình như có thể tùy tiện nhập vào bất cứ người qua đường nào từ trước khi thành hình, ví dụ như tôi hoặc các nhân viên nghiên cứu trong sở nghiên cứu của chúng ta, thậm chí có thể trong tình huống đương sự cũng không biết. Nếu thật là như vậy, giả như có người bị nhập từ lúc nào không hay, giấu mấy tượng yêu vương, lén để trong miếu thần phật, chúng ta căn bản không biết hắn có bao nhiêu ‘tín đồ’ tiềm tàng, truy tra chẳng phải là vô cùng vô tận?”

“Nếu có thể nhập vào ai cũng được, vậy người đời đều là con rối của hắn. Ngoại trừ dựng một bia ngắm, hắn cần thực thể còn có tác dụng gì?” Thịnh Linh Uyên nói xen vào, “Các ngươi đã tiếp xúc với thứ gì?”

Tiêu Chinh vừa chợt nghe thấy tiếng hắn, sự thoải mái khi cãi nhau với Tuyên Cơ lại mất đi, bụng nghĩ: Sao còn bật loa ngoài chứ? Hắn vội vàng hắng giọng, nghiêm túc nói: “Ờm… tôi đã làm nhân viên chạy việc bên ngoài rất nhiều năm, những thứ tiếp xúc…”

Thịnh Linh Uyên: “Có liên quan với yêu tộc.”

Tiêu Chinh do dự một lát: “Quá nhiều thứ đã thất truyền, rất nhiều cái ngài cho là thường thức, chúng tôi đều không biết. Tôi không biết những thứ tiếp xúc hằng ngày cái nào có liên quan với yêu tộc… nhưng nếu ngài hỏi, tôi có thể xác định chính là ngôi mộ ở núi Bích Tuyền – nơi khai quật ra văn tự yêu tộc mà ngài nói. Quê tôi cách núi Bích Tuyền không xa, khi ấy tôi còn nhỏ, lúc ngôi mộ cổ mới được khai quật, nơi đó khá nổi tiếng ở địa phương, hồi tiểu học du xuân chúng tôi từng tổ chức tham quan một lần.”

Nói đến đây, hắn bỗng nhiên khựng lại.

Tuyên Cơ: “Sao thế?”

“Hình như…”, Tiêu Chinh nói, “chính vào sau lần du xuân ấy, tôi bị cảm nặng hơn nửa năm, chạy chữa thế nào cũng không khỏi, suýt nữa phải tạm nghỉ học, cho đến khi khả năng đặc biệt thức tỉnh.”