Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Đầu óc Tuyên Cơ nhất thời trống rỗng, bỗng nhiên, hắn như trở về thời đại học – đang đấu Anipop với bạn thì bị ông giáo chỉ đích danh bắt lên trả lời câu hỏi.
Tất cả các ánh mắt xung quanh đều đổ dồn vào hắn, chỉ có Thịnh Linh Uyên như cười như không đứng ở ngoài đám đông, tựa như đang nhìn hắn, mà trong mắt lại không có hắn.
“Ta…”
Tuyên Cơ sững sờ nhìn Thịnh Linh Uyên. Có một thoáng chốc, hắn bỗng nhiên ý thức được rằng, trong lòng hắn ôm một vọng tưởng: hắn muốn giấu Thịnh Linh Uyên đi.
Lúc bịa ra lời nói dối “kiếm linh” này, Tuyên Cơ vẫn chưa khôi phục ký ức, hoàn toàn là xuất phát từ tiềm thức.
Thật ra nghiêm túc cân nhắc, giải thích lai lịch của Thịnh Linh Uyên mặc dù rầy rà, thế nhưng cũng không phải là không thể nói. Tuy rằng đã thay đổi triều đại rất nhiều lần, ngay cả nền móng của chế độ phong kiến cũng tan tành rồi, nhưng Thịnh Tiêu dẫu sao cũng là nhân hoàng. Cục diện huyết thống các tộc hỗn tạp, mơ hồ thành một quốc gia hiện giờ là do một tay hắn tạo thành, hắn sẽ không muốn phá hủy những thứ này.
Chỉ cần hắn không muốn khôi phục ngai vị, hắn với thế giới này không có mâu thuẫn bản chất.
Là tự Tuyên Cơ muốn giấu hắn đi, vừa muốn chất tất cả những thứ tốt đẹp, mới mẻ chưa từng thấy lên trước mặt Thịnh Linh Uyên, hận không thể đổ hết thanh và sắc ba ngàn năm vào lục cảm của hắn, lại vừa muốn dùng chính bản thân mình cách ly Thịnh Linh Uyên… đúng hơn là nhân hoàng, khỏi thế giới này.
Năm ấy trò đời như sóng biển rợp trời, mà thiên linh chu tước bị nhốt trong kiếm chỉ là một con phù du nho nhỏ giữa sóng lớn, dùng hết sức lực cũng chỉ đủ để tuyệt vọng quay đầu một chút. Cảm giác bất lực nặng nề ngưng tụ thành một cái hộp thủy tinh, đập vào đáy tim hắn, hắn muốn cất Thịnh Linh Uyên ở bên trong…
Bản cam kết phụ trách hoàn toàn
trong Cục kia quả thực như tạo riêng cho hắn vậy.
Sau đó, ở nơi không ai biết kiếp trước kiếp này của họ, có thể vờ như chuyện cũ trước kia đều không tồn tại, lịch sử không có vấn đề còn sót lại.
Nhưng đằng đông đã hé ra một tia sáng trước bình minh, thái dương sắp sửa mọc lên như thường ngày, mà quá khứ vẫn còn đó.
Linh Uyên là ma vật bò ra từ trong lòng người, ban đầu chỉ là mệt mỏi, muốn lặng lẽ giải quyết tất cả mọi chuyện để được một giấc ngủ dài, sau đó biết hết thảy, có lẽ đã nhìn thấu vọng tưởng giữ kín không nói ra trong lòng hắn, vẫn luôn dung túng hắn, chơi với hắn mà thôi.
Vương Trạch nghe hắn hừ một tiếng rồi không nói tiếp, dè dặt hỏi: “Chủ nhiệm Tuyên, sao lại cà lăm rồi?”
Tiêu Chinh đầu dây bên kia nói: “Trước khi chết, cựu Cục trưởng có nhắc đi nhắc lại là ‘nói cho Đồng biết’, ‘Đồng’ này là chỉ ông à? Ông là ai?”
“Đúng vậy,” Vương Trạch bừng tỉnh, kinh hãi quay sang Tuyên Cơ, “Chủ nhiệm Tuyên, ngài rốt cuộc bao nhiêu cái xuân xanh… không phải, thọ bao lâu rồi? Sao còn có thể trẻ trung phơi phới như vậy?”
Tuyên Cơ: “…”
Nhờ cá chép đen này phá rối một trận, Tuyên Cơ miễn cưỡng định thần lại, nhún vai: “Chuyện dài dòng lắm… đừng đứng giữa tuyết nói, có chỗ ngồi không?”
Tiêu Chinh trong điện thoại nghĩ ngợi một thoáng, nói một địa chỉ, nghe không xa Tây Sơn: “Là một farmstay[1] tôi hay đến, xem như yên tĩnh, đợi lát nữa bên phía tôi thu dọn di vật của cựu Cục trưởng xong thì gặp ở đó.”
Đội chạy việc bên ngoài bị từng tin tức như nổ bom đánh lạc hướng, đành để lại đủ người ở hiện trường, xử lý các mối nguy hiểm trong phế tích theo quán tính, sau đó đi tới nơi Tiêu Chinh nói tập hợp như mộng du, gặp mặt nhóm hai người Cục trưởng Hoàng.
Nửa tiếng sau, họ đến một chỗ ở ngoại thành phía tây Vĩnh An.
“Mẹ kiếp, đây…”, Vương Trạch hít một hơi, “có thể gọi là ‘farmstay’? Đây là ‘trang viên’ mà?”
Đó là một công viên sinh thái có thiết kế rất đẹp, về cơ bản đã được xây xong.
Nó bao trọn cả ngọn núi, dưới chân núi có hai hồ nhân tạo, lớn là hồ cá, nhỏ là hồ sen. Đồng ruộng lúc này vẫn trống không, nhưng đã quy hoạch, chia khu rồi. Cả một dãy biệt thự nghỉ dưỡng được xây cạnh hồ nước. Đằng sau là sân bóng, còn có một vườn trái cây – nghe nói là full set hầm rượu nho.
Tiêu Chinh và Cục trưởng Hoàng đã từ Sở giam giữ đặc biệt đến đây, đang chờ họ trước cổng.
“Họ hàng đầu tư,” Tiêu Chinh giới thiệu đơn giản, “vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, chưa bắt đầu mở cửa kinh doanh, tôi thỉnh thoảng ở lại đây để tiện đi làm. Tương đối đơn sơ, nhưng rất yên tĩnh, chỗ cũng đủ rộng.”
Chẳng trách hắn như sống ngay trong Cục, hễ có chuyện xảy ra là có thể lập tức chạy tới!
“Trước kia, tôi chỉ nghe nói con cái nhà giàu sang đi làm ở đâu mua nhà ngay đó, cho rằng đấy đã là ‘hoang dâm xa xỉ’ lắm rồi,” Vương Trạch thì thào, “không ngờ sự bần cùng vẫn hạn chế sức tưởng tượng của tôi. Ba Tiêu, đây là họ hàng thần tiên gì mà trượng nghĩa thế?”
Tiêu Chinh ho khan một tiếng: “… Ba tôi.”
“Chậc, sao ba lại nói thế? Ai lại gọi quan hệ huyết thống trực hệ trong vòng ba đời bằng cái từ khách sáo như ‘họ hàng’ thế?” Vương Trạch trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, “Quá đáng lắm, chẳng dẫn bọn con đi gặp ông nội gì cả. Ừm, ông nội con ở Vĩnh An à? Tết năm nay con sẽ đi chúc Tết ông.”
Tiêu Chinh: “…”
Thịnh Linh Uyên vẫn không nói chuyện với Tuyên Cơ, như thể bỗng nhiên nảy sinh hứng thú đối với cảnh trí tươi đẹp của Tây Sơn, dọc đường cùng nắng vàng ngắm cảnh, thản nhiên đón nhận ánh mắt đánh giá lẫn phỏng đoán của mọi người.
“Tôi vừa lén tra Baidu,” Vương Trạch đuổi theo Tiêu Chinh dẫn đường, nhỏ giọng nói, “Độ Lăng cung của Vũ Đế chiếm diện tích gần bốn ngàn mẫu, Chủ nhiệm Tiêu, trang viên của chúng ta rộng bao nhiêu?”
Tiêu Chinh không lên tiếng, bất giác kéo cổ áo. Vương Trạch chú ý tới, hắn đã cài móc gài.
Vương Trạch trộm liếc Thịnh Linh Uyên một cái: “Mặc dù Đội trưởng Yên nói với tôi… nhưng cũng không giống người vẽ trên sách lịch sử mà. Chủ nhiệm Tiêu, anh có tin hắn là…”
“Chúng ta tìm được một cây bút ghi âm trong di vật của cựu Cục trưởng.” Tiêu Chinh hạ giọng, lấy di động từ trong túi ra. Trong lúc tạm giam, thiết bị điện tử thường phải tịch thu, nhưng Sở giam giữ đặc biệt dẫu sao cũng là đơn vị phụ thuộc của Cục Dị khống, cựu Cục trưởng tại nhiệm mấy chục năm, không có công lao cũng có khổ lao, hơn nữa đã cao tuổi rồi, bởi vậy khi ông nói mình viết chữ không nhìn rõ, yêu cầu một cây bút ghi âm có thể phát, người phụ trách Sở giam giữ đặc biệt đã mắt nhắm mắt mở.
“Ghi âm trong đó được sao một bản vào di động của tôi,” Tiêu Chinh nói, “anh có thể nghe thử.”
Vương Trạch nhận lấy, cắm tai nghe, mở một đoạn ghi âm, nghe thấy âm thanh quen thuộc bên trong nói:
“… Tôi tên Hướng Chương, tám ngày nữa là tròn một trăm tuổi, nhưng gần đây luôn có dự cảm, e rằng không qua được ngưỡng này. Lưu sẵn một bản, để phòng vạn nhất.”
Vương Trạch ngờ vực ngẩng đầu nhìn Tiêu Chinh – “Hướng Chương” là tên cựu Cục trưởng.
Tiêu Chinh nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, là ông ấy.”
“Trong xã hội cũ, tôi lớn lên bằng cơm của vạn nhà, từ nhỏ không biết cha mẹ là ai, đi theo gánh hát vào nam ra bắc; mười bốn tuổi đến phương bắc, thức tỉnh khả năng đặc biệt, là hệ sức mạnh. Ban đầu, tôi cái gì cũng không khống chế được, bưng bát ăn cơm bất cẩn bóp vỡ bát, lên diễn đạp hỏng sân khấu… bầu gánh cho rằng tôi cố ý, vì vậy đã phải chịu mấy trận đòn.
“Về sau, có một ‘tên du côn’ muốn sàm sỡ sư tỷ của tôi, tôi bảo vệ sư tỷ, dùng nắm tay đẩy kẻ đó, không ngờ kẻ đó như làm bằng giấy, xương sườn gãy đâm vào phổi mà chết. Xảy ra chuyện chết người, khổ chủ là em vợ của một quân phiệt, có tiền có thế, gánh hát sợ quá chạy ngay trong đêm, bầu gánh bảo tôi tự tìm đường sống, đừng làm liên lụy đến họ. Tôi không có nơi đi, lang thang ăn xin tới gần Tây Sơn. Thân thể vừa mới biến dị cần rất nhiều năng lượng, đói đến choáng đầu hoa mắt, thế là tôi nghĩ… không sống nữa, tìm một chỗ chôn mình cho rồi.
“Từ xưa, dân bản xứ đã có truyền thuyết cây thần, trong rất nhiều câu chuyện dân gian đều có tình tiết ‘cây thần hiển linh’, di chỉ thần miếu còn đó. Nhưng người ta nói cây thần phi thăng rồi, tìm không được – thật ra là Hiệp hội hỗ trợ dựng trận quanh cây thần, người thường không nhìn thấy. Ngày ấy, khéo thế nào mà tôi bị thứ gì đó thu hút, mơ hồ đi tới dưới tàng cây thần trong truyền thuyết.
“Tôi nghĩ, đã có duyên thì lạy một lạy đi, phù hộ tôi kiếp sau đầu thai tốt, cha mẹ đủ đầy. Tôi dập đầu lạy cây thần mấy cái, lạy xong tìm một gốc cây nghiêng cạnh đó, chuẩn bị treo cổ.
“Treo ba lần, lần đầu cành cây gãy, lần hai dây thừng đứt, như thể có người không cho tôi chết vậy, lần thứ ba rơi xuống từ trên cây, tôi ngất đi, không biết là do ngã hay do đói. Tôi mơ mơ màng màng mơ một giấc mơ, thấy có người niệm vài câu khẩu quyết ở bên tai, sau đó nói với tôi rằng: ‘Ngươi đã bái ta, thì từ nay chính là đệ tử của ta, ta cho sư huynh tới trông nom ngươi. Hãy sống tốt, làm vài việc hữu ích.’
“Khi tỉnh lại, tôi thấy một ông lão râu bạc đang đút cho tôi một bát cháo, người đó chính là sư huynh tôi.
“Sau đó, sư huynh dẫn tôi đi gặp không ít ‘khả năng đặc biệt’ năm ấy. Đủ mọi hạng người, người nào cũng có, điểm giống nhau duy nhất chính là một ngày nọ ngủ một giấc dậy, phát hiện mình đã biến thành ‘quái vật’. Mọi người giúp đỡ lẫn nhau, bình thường truyền thụ cho nhau ‘bí tịch’ nghe từ cây thần. Cây thần sẽ báo mộng hiển linh, nhưng không phải người nào cũng có thể mơ thấy, cũng không phải ngày nào cũng có, thường thì người mới thức tỉnh khả năng đặc biệt càng dễ được báo mộng hơn. Hiện nay xem ra, chắc hẳn là trường năng lượng của người vừa thức tỉnh khả năng đặc biệt không ổn định, dễ cộng minh hơn.
“Mỗi lần ‘hiển linh’ báo mộng đều chỉ có một chớp mắt, chỉ kịp nói mấy câu, ai nghe thấy sẽ nói lại cho người khác, cùng nhau luyện… Không ai giấu riêng, giấu cũng vô ích, cây thần giống như đang nhìn chúng tôi, nếu ai giấu riêng, lần sau sẽ không báo mộng cho hắn nữa, mà báo mộng cho người khác, còn truyền khẩu quyết giống nhau, không giấu được thì chớ, còn chậm trễ tiến độ.
“Sau khi dựng nước, nhà nước tìm chúng tôi, nói chuyện muốn thành lập Cục Dị khống. Tối hôm ấy, trong Hội có vài anh chị em đồng thời mơ thấy cây thần hiển linh, hôm sau mọi người chụm đầu bàn bạc, cây thần đã tự bằng lòng thì chúng tôi hiến đại bản doanh ra, đều được nhận vào Cục Dị khống làm việc.
“Sau khi Cục Dị khống thành lập, cây thần không hay báo mộng cho chúng tôi nữa. May mà chúng tôi đã thành lập hệ thống theo dõi năng lượng hoàn chỉnh, không có cây thần cũng có thể hoạt động bình thường… Về sau, tôi mới biết lý do vì sao – thì ra ‘sư phụ’ chúng tôi bái nhiều năm không phải cái cây kia, mà là dây leo quấn trên cây. Dây leo trấn thứ trong cây, nghe nói là yêu thai từ thời kỳ Hỗn chiến Cửu Châu. Mấy chục năm gần đây, Xích Uyên ngày càng sục sôi, yêu thai cũng càng lúc càng khó trấn, cây và dây leo phần lớn thời gian đang đấu nhau.
“Tôi tổng cộng mơ thấy cây thần ba lần. Lần đầu tiên, nó đã cứu mạng tôi, cho tôi một đoạn khẩu quyết, kéo tôi vào Hiệp hội hỗ trợ. Lần thứ hai là mười năm trước, cây thần đột nhiên báo mộng, bảo tôi rằng: ‘Đá niết bàn thành, Đồng sắp xuất thế rồi, hắn là hậu duệ chu tước, chỉ có hắn bình được Xích Uyên.’ Tôi còn chưa kịp hỏi rõ ‘Đồng’ là ai, chỉ nhìn thấy một tộc huy và một viên đá, trong mơ đã nghe thấy một tiếng gầm thét như dã thú, đánh thức tôi dậy.
“Trăm năm trôi qua, người cũ của Hiệp hội hỗ trợ năm ấy đã đi hết, ngoại trừ tôi, bên cạnh không còn ai tin chuyện cây thần nữa. Tôi không nói rõ với người khác được, đành phải âm thầm tìm kiếm ‘Đồng’ này và tộc huy. Tôi đã điều tra tất cả các hoạt động liên quan đến chim chóc, rồi tra vô số người có chữ đồng âm trong tên mà mãi vẫn không có manh mối, cho đến một lần Tiểu Tiêu tới nhà tôi, nhìn thấy đồ đằng tộc huy tôi in ra, vô tình nói hình như đã thấy ở đâu rồi, quen mắt lắm.
“Tôi tìm mười năm không tìm được người này, nay mới bắt được manh mối, bèn vội vàng sàng tra hết lượt mọi người xung quanh Tiểu Tiêu, cuối cùng tập trung nghi vấn vào Tuyên Cơ. Người trẻ tuổi này lòng dạ rất thâm sâu, thử mấy lần vẫn không được kết quả gì. Nhân cơ hội về hưu thay đổi nhiệm kỳ, tôi mập mờ mời hắn đến Cục Dị khống làm việc, không ngờ hắn lại đồng ý.
“Tôi vốn nghĩ tương lai còn dài, có cơ hội sẽ tìm hắn nói thẳng, nhưng không kịp. Dường như có người đang giám thị tôi, Tuyên Cơ vừa nhậm chức, chuyện sau đó bỗng nhiên thay đổi đột ngột, một sai lầm trước kia tôi phạm phải đột nhiên bị đào ra… còn là bằng phương thức thảm thiết.
“Mới mấy ngày trước, ở trong Sở giam giữ, tôi lần thứ ba mơ thấy cây thần… dây leo. Lần này chỉ nhìn thấy nó cuốn một quái thú dở ngô dở khoai, quái thú cắn thân dây leo, cả hai đều muốn siết chết đối phương. Quái thú kia nửa người trên đã đủ, khoảng một phần ba vẫn là hư ảnh, trên hư ảnh có vô số chữ nhỏ chi chít… Tôi đã xem hồ sơ vụ án Tất Xuân Sinh, đó là âm trầm tế văn.
“Dây leo chỉ nói một câu: ‘Âm trầm tế thành, nhân hoàng trở về.’ Tôi biết có chuyện gì đó sắp xảy ra rồi, chưa kịp nghe xong thì âm trầm tế văn trong mơ đã đổ ập xuống tôi, đâm xuyên ngực tôi. Khi tỉnh lại, tôi phát hiện chỗ ngực mình đen một mảng lớn, lạnh ngắt, vội hẹn ngày gặp Tuyên Cơ. Nhưng khí đen ấy lan ra nhanh hơn tôi tưởng, chắc đã không kịp…”
Đoạn ghi âm ngừng bặt, không còn phần sau.
Vương Trạch: “Đây là tình huống gì? Sau đó thì sao?”
Tiêu Chinh lắc đầu: “Thời gian ghi âm là hai ngày trước, nhưng nhân viên Sở giam giữ nói, sau hôm ấy, hết thảy hoạt động hàng ngày của cựu Cục trưởng vẫn như thường, gặp người ta còn cười tít mắt nói chuyện. Nếu đoạn ghi âm này thật sự là do ông ấy ghi, vậy sau đó…”
Vương Trạch: “Giống như đã bị khống chế rồi.”
Tiêu Chinh nói: “Người của Sở giam giữ phát hiện bút ghi âm rơi ở nhà ăn, trên có dấu tay, giống như đã bị ai đó bóp mạnh, chắc hẳn là ý thức cuối cùng của cựu Cục trưởng, nghĩ cách ném ra… Nhưng lúc ấy rõ ràng họ đã kiểm tra thiết bị, thấy bên trong chỉ ghi âm một câu tự giới thiệu, tập tin bị ẩn rồi.”
Vương Trạch: “Thế bây giờ tại sao lại phục hồi?”
“Tôi không biết.” Tiêu Chinh chầm chậm lắc đầu, sắc mặt rất nặng nề, “Có thể âm mưu của đối phương đã thành công, đang bỡn cợt chúng ta; cũng có thể… là một cái bẫy khác.”
[1] Mô hình homestay kiểu nhà nông, ngoài cung cấp chỗ nghỉ ngơi, mô hình này còn mang lại cho người ta trải nghiệm cuộc sống “trồng rau nuôi gà” như một người nông dân thực thụ.