Hứa Khai vừa mới đi vào rừng rậm, liền cảm giác có chút không đúng, ngẩng đầu lên xem xét, liền thấy một con khỉ con từ trên cây nhảy hướng chính mình, bộ dáng rất là hùng hổ.
- Không thể nào a.
Quân tử động thủ không động khẩu… nhầm, là động khẩu không động thủ chứ, có thể văn, không thể võ. Nguyên do Hứa Khai có chút bất đắc dĩ như vậy, là bởi vì hắn thực sự không có biện pháp nào có thể đối phó với nó. Chỉ thấy con khỉ đít đỏ kia nhảy một cái, vững vàng đứng trên vai hắn, hú hú hai tiếng vui sướng rồi dùng bàn tay nắm lại thành búa, hung hăng đập xuống đầu hắn. Hứa Khai cười khổ, kỹ năng Hỏa tiễn bị con khỉ này liên tục đánh gãy, chẳng nhẽ mình bây giờ phải chết dưới tay con khỉ con này sao?
Đang lúc định định lôi ra tờ giấy viết di ngôn cuối cùng thì con khỉ con kia bỗng nhiên bị công kích, trong nháy mắt đó Hứa Khai liền bắt được cơ hội, pháp trượng vẽ lên một đường ngang, hỏa tiễn liền xuất hiện rồi phóng ra. Nhưng Hứa Khai lại không tưởng được là con khỉ con kia lại vô cùng linh hoạt, thân thể nó nhảy lên một cái, trong chớp mắt liền nhảy ra khỏi bả vai của Hứa Khai. Thấy nó ly khai, Hứa Khai chưa kịp vui vẻ thì một đạo hỏa tiễn chính xác thân mật với hắn, tựa như đứa con xa nhà lâu năm chạy đến ôm chầm lấy người thân của mình vậy.
Hệ thống nhắc nhở :” Bổn trò chơi vốn là không ủng hộ việc người chơi tự hành hạ bản thân đâu nha, ta dám khẳng định rằng, việc tự hành hạ bản thân chả có một tý khoái cảm nào đâu, nên để bản thân mạnh khỏe khi chơi trò chơi thì trong trò chơi mới khỏe mạnh được. “
Có cái mụ mụ ngươi đấy! Đừng tưởng rằng rùa biển hiền lành nhất hành tinh cũng sẽ không biết chửi tục.
Hứa Khai vừa bị hỏa tiễn âu yếm, tuy tâm trạng không vui nhưng vẫn quay đầu lại nhìn xem ai đã ra tay cứu mình. Chỉ thấy đằng sau có một vị nữ sinh, trong tay cầm một thanh trường kiếm đang chém vào đầu con khỉ con kia. Kiếm là hảo kiếm, dài hai thước tam thốn, bên trên có loang lổ vết rỉ sét rất là cổ xưa, vừa nhìn đã biết đây chính là thần khí Tân Thủ mà hệ thống đại thần đưa tặng cho lúc đầu, chính là một thần khí cái thế vô song, cho dù chết hàng ngàn hàng vạn lần cũng không thể rơi xuống.
( hai thước tam thốn : 1m1)
Nhìn kiếm vẫn loang lổ rỉ sét, chứng tỏ thân kiếm vẫn chưa khai phong ( phong ở đây là sắc bén), nhưng lại rất khéo léo, không bàn mà hợp ý nhau, chính là đạt tới cảnh giới cao nhất trong võ học.
Trọng kiếm Vô Phong, đại xảo bất công, trước bốn mươi tuổi hoành hành thiên hạ.Sau bốn mươi tuổi, không mang binh khí, thảo mộc trúc thạch đều có thể dùng làm kiếm. Cứ thế tinh tu, đạt tới cảnh giới vô kiếm thắng hữu kiếm.
( Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công : Trọng kiếm thô sơ, không hề gia công- câu nói của Độc Cô Cầu Bại)
Đây chính là kiếm, có kiếm tất nhiên có chiêu, chiêu là gì chiêu? Chiêu chính là thần chiêu. Ngày xưa có Trình Giảo Kim đêm mơ học được ba thức phủ ( phủ : rìu). Bây giờ trước mắt Hứa Khai cũng vậy, chiêu tuy không phải là chiêu thức “vô chiêu thắng hữu chiêu“ của Độc Cô tiền bối, nhưng so với ba chiêu của Trình Giảo Kim thì mạnh hơn nhiều lắm.
Chém đầu, chém đầu, chém đầu nữa, còn chém đầu, tiếp tục chém đầu, chém đầu như cũ, vẫn là chém đầu…
Cô nữ sinh này đối với đầu khỉ thực sự vô cùng oán hận, chiêu chiêu chém đầu, kiếm kiếm chém đầu. Thủ đoạn tàn nhẫn này của cô nữ sinh cũng đủ để tổ chức bảo hộ động vật phát động một cuộc trả thù hung tàn với cô nàng này.
Trong lòng Hứa Khai đang hoài nghi cực kỳ mãnh liệt, liệu cô nữ sinh này có phải là tiểu cô nương hái nấm trong truyền thuyết, chuyên gia chém đầu khỉ hoặc là một mỹ thực gia, rất thích chặt đầu khỉ để ăn não hay không ( -.-!).
Nữ sinh này sau khi giải tỏa mối căm phẫn với đầu khỉ kia, nhìn Hứa Khai đang đứng cực kỳ trang nghiêm bên cạnh ba giây, sau đó thu kiếm, lạnh nhạt nói :
- Không cần cảm ơn.
Vừa dứt lời liền phiêu nhiên mà đi, giống như một nàng tiên nữ không nhiễm chút bụi trần, một chữ cũng không nói nhiều.
- Ừ?
Hứa Khai lúc này mới tỉnh táo lại, vội vàng nói :
- Cảm ơn…
Nhưng nhìn trái nhìn phải, lại không thấy một thân ảnh nào, chỉ để lại một truyền thuyết mà thôi, còn có cả thơ làm chứng
“ Giai nhân không biết đi nơi nào,
Hầu tử đứng đó cười ngây ngô. “
…
Địa bàn của đám khỉ này Hứa Khai đã không muốn ở lại thêm một giây một phút nào nữa, thực sự là Hứa Khai đã ngộ ra một chân lý để đời : “Con khỉ là không thể chọc vào. “
Đám khỉ này chính là dựa vào nhanh nhẹn mà kiếm cơm, thân là một ma pháp sư, hắn không sợ người phòng ngự cao, không sợ người công kích cường, chỉ sợ những sinh vật có tốc độ nhanh như vậy. Đương nhiên, nhanh nhẹn cao liền sợ lực lượng cao, cái đó gọi là một anh khỏe chấp mười anh khôn.
Lực lượng cao thì lại sợ Trí lực cao, cái này giống như người có sức khỏe trời ban, một người chọi cả trăm người dễ như ăn cháo, tiêu diệt cực kỳ dễ dàng. Còn trí lực cao thì lại dùng đầu óc, chế tạo ra bom nguyên tử, hay một đầu tên lửa hạt nhân chẳng hạn, tiêu diệt chục vạn, trăm vạn còn không phải dễ như uống nước thôi sao. Nếu mà tính bình quân đầu người “đã đi gặp tổ tiên” trên tay những người nghiên cứu khoa học, thì trên tay người nghiên cứu khoa học cũng phải có hơn ngàn mạng người có dư a. Cái này chính là chênh lệch.