Học… hay là không học?
Học… không học…
Hứa Khai liền học theo một cách truyền thống của nông dân trong Tân Thủ thôn, lôi ra một thanh kiếm không biết thó được ở đâu, liền ngẩng mặt lên trời, âm thầm cầu nguyện : “nếu như mũi kiếm hướng lên trên thì ta sẽ không học. “
Ném thanh kiếm lên. “Phụp” một tiếng không ngờ lại kẹt vào hai tảng đá, mũi kiếm lại hướng lên trên.
“...”
Hứa Khai im lặng, nhìn chằm chằm thanh kiếm một hồi lâu, cắn răng nhặt lên, thầm nghĩ : “Một ván không công bằng, tung ba ván thắng hai.”
Rồi đi vòng vèo xung quanh, tìm một chỗ đất bằng phẳng, rồi tung kiếm ra.
“Keng”
- Oa ha ha mũi kiếm nằm ngang rồi.
Lại quăng lại.
“Keng”
Lại nằm ngang.
Nếu đây đã là quyết định của thượng đế, kêu mình nên học tập pháp thuật này, thì mình sao có thể làm trái ý của thượng đế cơ chứ.
Vì thế Hứa Khai dốc toàn bộ ma pháp thạch trong túi để học ma pháp Tường Đá.
Tiếp tục đánh Thạch Đầu Nhân vừa được sinh ra, lần này nhẹ nhõm vô cùng. Hỏa tiễn… hỏa tiễn, Thạch Đầu Nhân nhìn thấy hắn, bất đắc tiến tới. Nhưng chưa tới gần liền thấy một bức tường đá cao tầm hai mét, dài tới sáu mét chắn ngang trước mặt. Thạch Đầu Nhân khẳng định là vượt không qua, nhưng đồng thời cũng có hai sự lựa chọn. Thứ nhất là đi vòng qua bức tường, thứ hai là công kích nó.
Tất nhiên là Thạch Đầu Nhân cũng không xoắn bức tường này rồi, lập tức công kích nó, từng quyền nện thẳng vào bức tường. Ba quyền qua đi, Thạch Đầu Nhân liền trở thành nhân viên tháo dỡ công trình xuất sắc, minh chứng cho việc đó là tường đá liền sụp đổ.
Nhưng Thạch Đầu Nhân chưa kịp vui mừng bao lâu, hàng loạt hỏa tiễn từ trên không trung không ngừng oanh tạc vào đầu hắn, tiễn hắn về với hệ thống.
Pháp thuật Tường Đá này làm cho Hứa Khai không được chơi diều, nhưng được cái tiết kiệm rất nhiều thời gian, hiệu suất train cấp độ tăng lên rất nhiều.
( thả diều : một thuật ngữ trong game, như bạn hãy hình dung mình đang thả diều, bạn chạy, diều bay theo bạn, nhưng bạn vẫn luôn duy trì được khoảng cách của mình với diều. Áp dụng vào game cũng vậy, nhưng chỉ dành cho nhân vật đánh xa hit and run với nhân vật cận chiến hay quái đánh gần.)
Quả thật cái pháp thuật Tường Đá này là một cái pháp thuật khiến người ta sinh ra lười biếng a. Ngay cả bước chân cũng chẳng cần phải di chuyển, chỉ cần để ý thời gian hồi chiêu của pháp thuật là được.
Thạch Đầu Nhân này ngã xuống, ngay lập tức liền có một Thạch Đầu nhân khác tiến lên công kích Tường Đá, rồi sau đó lại bị hỏa tiễn bắn ngã, biến thành điểm kinh nghiệm cùng tiền tệ.
Thế nhưng…
Hứa Khai lại phát hiện ra một cái vấn đề nho nhỏ, đồ vật rơi ra ở đây trên cơ bản đều có liên quan tới thạch đầu a. Cái gì mà Thạch Đầu kiếm, trong túi đồ của hắn đã có cả tá. Cái gì mà mũ Nham Thạch, chả có tác dụng gì mà cũng chiếm đa số trang bị. Ngoại trừ con Boss kia ngã xuống là còn rớt ra một quyển trục ma pháp, còn lại, Hứa Khai đã giết tới chùn tay rồi mà, ngoài rơi ra trang bị của chiến sĩ, thì vẫn là trang bị của chiến sĩ.
Mà nghĩ lại cũng đúng, ngươi chả nhẽ muốn một tên Thạch Đầu Nhân, khỏa thân từ đầu tới chân, rơi ra pháp trượng, hay quần áo cho pháp sư sao? Ngẫm qua cũng thấy khó khăn rồi.
Tuy nhiên trưởng thôn lão nhân gia cũng đã nói qua, bất kỳ sinh vật nào cũng có tỷ lệ rơi ra trang bị pháp hệ cùng chiến đấu hệ. Đương nhiên sinh vật hệ chiến đấu có tỷ lệ rớt ra trang bị pháp hệ sẽ tương đối thấp. Mà cho dù có rơi ra Thạch Pháp trượng, hay là Thạch Pháp y, Hứa Khai có trang bị lên, đi bộ một lúc, cũng sẽ vì cái phụ trọng lớn của mấy cái trang bị bằng đá ấy làm cho mệt chết.
Vì vậy, vào lúc Hứa Khai lên cấp bảy, liền di chuyển địa điểm đánh quái sang Cấm Địa. Gọi là Cấm Địa thôi, chứ cảnh vật ở đó cũng rất không tệ. Có hoa, có cỏ, có cây, so với hoang nguyên, ngoài tảng đá ra thì vẫn chỉ là tảng đá, xác thực dễ nhìn hơn nhiều lắm.
Tới nơi này, lần đầu tiên gặp được quái vật, không ngờ lại gặp một người bướm, nàng có thân hình cũng khá thon dài, đằng sau có một đôi cánh bướm to khá bắt mắt. Trên đỉnh đầu có một hàng chữ : Điệp Tiên Tử.
Khua pháp trượng một cái, một đạo hỏa tiễn mang theo “lời chào hỏi” của Hứa Khai, hướng Điệp Tiên Tử mà tới. Điệp Tiên Tử vừa mới nhận được “lời chào hỏi” của Hứa Khai, mỉm cười, vung tay lên. Một đạo quầng sáng xuất hiện, bao bọc lên người Hứa Khai. Hứa Khai câm lặng.
Thực sự là câm lặng!
Cấm ngôn, cái Cấm ngôn này lại có ý tứ rất là vĩ mô, ý tứ chính là, không chỉ là không thể nói chuyện, mà còn khiến cho người chơi không thể sử dụng bất kỳ pháp thuật gì.
Cấm ngôn ba giây, tay Điệp Tiên Tử lại vung lên, một Thực Nhân hoa không ngờ lại có chức nghiệp xạ thủ xuất hiện ở bên chân nàng. Thực Nhân hoa lại ọe ra một cái hạt giống. Cái hạt giống này không ngờ giống như rau củ của Trung Quốc được tiêm thuốc kích thích vậy. Không, thậm chí còn hơn nhiều lắm, cái rau củ đó sau một đêm mới lớn được, còn cái này chỉ vèo một cái đã lớn rồi. Không ngờ lại còn biến thành một chiến sĩ Thực Nhân hoa, nhảy lên một cái, nó há ra cái miệng đầy máu, hướng Hứa Khai mà táp tới.
Tất cả mọi thứ, chỉ diễn ra đúng ba giây.
(Thực Nhân hoa : hoa ăn thịt người.)