Chương 1 Truyền kỳ Liệp Ma.
( Liệp ma : Săn bắt Ma)
Trong thành phố A, trước một Tập đoàn điện tử nào đó.
Tại đây đang có rất nhiều người đang xếp hàng, vô số người xếp hàng từ trong cao ốc, mà tới tận cuối con đường phía xa xa.
- Cái này “Hot” như vậy à?
Từ bên trong ô tô, Nhạc Nguyệt lấm lét nhìn hai bên đường, sau đó đột nhiên gia tốc, tạt đầu một chiếc xe BMW, nhẹ nhàng liền cướp được một chỗ đậu xe.
- Uy uy! Có nhầm không thế…
Từ trong chiếc xe BMW thò ra một cái đầu, hô to :
- Chúng ta đợi nửa tiếng mới có một chỗ đậu xe đấy, vậy mà ngươi lại tranh mất, có chút đạo đức công cộng nào không thế?
…
- Ê! Có biết nhiều người xếp hàng như vậy làm gì không?
Nhạc Nguyệt không có để ý tới tạp âm bên ngoài, hỏi Hứa Khai
Hứa Khai do dự một lúc rồi đáp :
- Hình như là đang bán một thứ gọi là kính mắt trò chơi giả thuyết - Truyền Kỳ Liệt Ma.
- Ơ… đúng rồi, làm sao cậu biết?
Nhạc Nguyệt cực kỳ giật mình, hỏi lại Hứa Khai.
- Bên kia có biển quảng cáo kìa.
Hứa Khai rụt rè, đưa tay chỉ chỉ chiếc hoành phi đang được một chiếc khinh khí cầu kéo lên cách bọn họ có năm mét.
- …
Nhạc Nguyệt im lặng một hồi lâu mới nói :
- Xuống xe.
- Dạ Vâng!
Hứa Khai vặn vặn hai cái vào cửa xe, nhưng lại không thấy nó cử động, Nhạc Nguyệt rất không có kiên nhẫn, đẩy bả vai Hứa Khai một cái, làm thân thể Hứa Khai đập vào cửa xe làm nó mở ra, Hứa Khai vuốt vuốt bả vai, tán thưởng nói :
- Hệ số an toàn của cái ô tô này thật là cao nha.
“Haha”
Nhạc Nguyệt cười khan hai tiếng, rồi xuống xe. Hợp tác với một người ngốc nghếch cũng có điểm vui thú a.
Hứa Khai xuống xe, quay về phía Nhạc Nguyệt nói :
- Nhạc tổng, để tôi đi xếp hàng cho, cô cứ ở đây mà nghỉ ngơi đi.
- Xếp hàng? Tại sao phải xếp hàng?
Nhạc Nguyệt lắc đầu, thâm trầm nói :
- Đừng quên chúng ta là người của công ty điều tra đệ nhất Trung Quốc, như vậy còn cần phải xếp hàng sao? Cậu cứ ở đây chờ tôi, đừng có chạy lung tung, chỗ này nhiều người cẩn thận lạc.
- Vâng, Nhạc tổng.
Hứa Khai mặt mũi tràn đầy khâm phục nói ra.
Nhạc Nguyệt trực tiếp đi đến quầy tiếp tân của cao ốc, hỏi :
- Trương Tổng có ở đây không?
- Năm ngoái Trương tổng đã bị bắt rồi.
Nhân viên phục vụ ở quầy tiếp tân đạm mạc trả lời.
- Bị bắt nhanh như vậy à?
Nhạc Nguyệt ngẫm nghĩ một lúc lại hỏi :
- Thế còn Vương tổng đâu ?
- Tiểu thư, tôi xem cô vẫn là trở về xếp hàng đi.
Nhân viên phục vụ ở quầy tiếp tân nhìn Nhạc Nguyệt nói có chút thâm ý. “ Hừ! Người như ngươi ta thấy nhiều rồi, đến đây muốn gặp cấp trên mà lại không có gọi một cú điện thoại, bày đặt giả mạo người quen sao?”
- Này này, thái độ này của ngươi là gì thế ?
Nhạc Nguyệt bất mãn nói. Nhưng chưa đợi nàng tỏ thái độ, thì hai người bảo vệ, một nam một nữ tiến tới, hỏi :
- Tiểu thư, có vấn đề gì sao?
- Không có gì.
Nhạc Nguyệt hậm hực ly khai, ra đến bên ngoài liền đưa cho Hứa Khai một nghìn khối tiền, nói :
- Tôi cảm thấy vẫn là nên xếp hàng đi, nếu là mình đi cửa sau có lẽ không công bình với người khác. Mặc dù chúng ta là những công dân ưu tú, nhưng cũng không nên coi mình là trường hợp đặc biệt. Hiện tại cậu ở đây xếp hàng mua kính mắt, tôi đi qua quán cà phê bên kia ngồi một lát.
- Vâng! Nhạc tổng, cảm ơn cô đã tin tưởng tôi như vậy.
Hứa Khai nhận lấy tiền, cảm động nói.
- Ừa.
Nhạc Nguyệt gật gật đầu, rồi rời đi.
Quy tắc thành công thứ tư, vật phẩm nhỏ thì nhân vật nhỏ có thể phát huy tác dụng thật lớn.
Quy tắc thành công thứ nhất, thành bại ở chỗ tỉ mỉ và chi tiết.
Hứa Khai nhìn xung quanh một lượt, rồi sau đó vớ được một tờ báo trên đất mà tên nào đó dùng để thay hắn xếp hàng, nhìn qua một lần, rồi cầm lấy tiền Nhạc Nguyệt đưa nhét vào trong túi. Đi qua một tên nam nhân, thoáng đụng vào hắn một cái rồi đi tiếp về phía cao ốc.
Đi tới khu vực cao ốc, một người bảo an đang định tiến tới, đuổi cái tên có dáng vẻ bình thường kia đi, thì Hứa Khai trước mắt liền rút ra một quyển giấy chứng nhận, nói :
- Cảnh sát đây, ta muốn tìm Vương tổng.
Mấu chốt ở chỗ này là phải có khí thế, vẻ mặt phải hờ hững mà không đông cứng, phải pha chút mỏi mệt mà không phải mệt mỏi. Điểm quan trọng nhất là ngươi phải tin tưởng vào chính mình, thì người khác mới tin tưởng vào ngươi.
Người bảo an kia lập tức lui lại, Nhân viên phục vụ ở quầy tiếp tân lập tức gọi điện thoại, rồi quay sang hỏi Hứa Khai :
- Tiên sinh, ngài tìm Vương tổng nhà chúng ta có việc gì?
- Có công việc. Chúng ta có vài câu hỏi cần tìm Vương tổng để điều tra thêm.
Hứa Khai mỉm cười nói.
- Giết người? Cướp của? Hay là vụ gì thế?
Nhân viên phục vụ ở quầy tiếp tân cũng là một cái bà tám, hỏi lại. Hai tên bảo an lúc này cũng vểnh lỗ tai lên hóng hớt.
Hứa Khai cười cười lộ ra hai hàm răng trắng, cũng không trả lời bọn họ.
Nhân viên phục vụ ở quầy tiếp tân cũng rất hiểu chuyện, gọi điện cho Vương tổng, sau một lúc mới nói với Hứa Khai :
- Lầu mười thưa tiên sinh, lối này, xin mời.
…
Vương tổng có cái thân hình chiều rộng lấn át chiều cao, nguyên nhân chủ yếu có lẽ do cái bụng “một múi” của hắn. Sau khi nghe qua câu chuyện, Vương tổng mới gật gật đầu, nói :
- Gần đây hiệu quả cùng lợi ích cũng không được tốt lắm, nếu vì chuyện này mà xóa đi một ngành thì cũng là bình thường. Thị trường kinh tế mà! Lâm quản lý thì tôi cũng hiểu rõ người này, làm người cũng không tệ… không biết bây giờ hắn có chuyện gì không?
- Lâm quản lý vẫn đang trong quá trình điều tra, chúng tôi cần tư liệu kỹ hơn về hắn như sơ yếu lý lịch, bằng cấp… nói chung là toàn bộ tư liệu về hắn mà tập đoàn đang nắm giữ, không biết có vấn đề gì không?
- Không có vấn đề gì, tôi gọi điện cho phòng nhân sự để họ mang toàn bộ hồ sơ lên cho Cảnh quan.
Vương tổng nói.
- Cảm ơn.
Hứa Khai đứng dậy, cùng Vương tổng bắt tay một cái, sau đó hơi do dự nói :
- Vương tổng… cái này… trước khi tôi tới đây, Triệu cục trưởng có kêu tôi mua giùm hắn hai cái mắt kính trò chơi… Vương tổng đừng hiểu nhầm… chỉ là làm việc trong công có tư, chứ tôi cũng không có thời gian ở dưới kia xếp hàng.
- À! Chuyện nhỏ thôi mà.
Vương tổng đi về phía bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra hai hộp đựng mắt kính, đưa cho Hứa Khai, nói :
- Tặng cho cậu đó … nhưng mà Lưu Cảnh quan, Lâm quản lý cũng coi như là nguyên lão của công ty chúng tôi, dù sao tôi với ông ấy cũng là đồng nghiệp, chúng tôi vẫn rất quan tâm tới ông ấy. Nếu như các cậu đã điều tra ra thứ gì, có thể nể mặt tôi mà tiết lộ ra một chút không?
Hứa Khai nhìn hai bên một chút, thấy không có ai mới thấp giọng nói:
- Là liên quan tới án tham ô, vấn đề chủ yếu là Lâm quản lý gửi tiền ra nước ngoài có chút nhiều…
- Ra là vậy, làm phiền cậu rồi Lưu cảnh quan.
Vương tổng gật gật đầu, tiễn Hứa Khai rời đi.
Hứa Khai nghênh ngang đi ra khỏi cao ốc, đi tới một dãy người đang xếp hàng, bỗng nhiên cậu vỗ vai một người nam tử, nói :
- Ơ ngài cảnh sát, ngài rơi giấy chứng nhận kìa.
Nam tử quay lại, nhặt lên giấy chứng nhận, nhìn qua một hồi, nói :
- Cảm ơn cậu.
- Không cần khách khí a.
…
- Sao đi nhanh thế? Mà một nghìn đồng tiền mua được hai cái mắt kính bản xa hoa á?
Nhạc Nguyệt rất là kinh ngạc vì tốc độ của Hứa Khai, vội vàng hỏi.
- Đúng vậy, Nhạc tổng. Sao cô ngạc nhiên thế?
Hứa Khai gãi gãi đầu, buồn bực hỏi lại.
- À không có gì…
Nhạc Nguyệt có chút đoán ra vì sao Hứa Khai đi nhanh như vậy, lại còn mua được hai cái mắt kính loại tốt nhất. Rất có thể bên trong công ty này có mấy công nhân muốn đầu cơ trục lợi, nhưng mà với cái giá một nghìn đồng hai cái kính bản xa hoa thì chả phải họ lỗ sao? Chắc là bọn họ sốt ruột, muốn nhanh chóng tẩu tán tang vật nên hạ giá xuống vài lần....
Nhạc Nguyệt là một cô gái tốt, nàng không có hỏi Hứa Khai vì sao, mà là nàng lại nghĩ ra tất cả lý do thay Hứa Khai trả lời cái vì sao đó.
Nhạc Nguyệt cầm chiếc kính lên, giới thiệu cho Hứa Khai :
- Cái này tuy là do bọn họ lén lút tẩu tán ra ngoài, nhưng khi lên internet lại là thuộc phạm trù máy tính trí tuệ nhân tạo quản lý. Nên những thứ này khi bán ra liền không còn quan hệ với công ty nữa...
- Nhưng mà Nhạc tổng, chúng ta đi làm cả ngày rồi, thì làm gì có thời gian mà chơi?
- Ài! Tiểu Hứa a, chúng ta là công ty điều tra, có rất ít khả năng là khách hàng sẽ trực tiếp tới, vì còn liên quan tới vấn đề riêng tư nữa. Nhưng nếu là ủy thác trên internet thì lại khác, chúng ta lại hoàn toàn không biết người ủy thác là ai, việc chúng ta cần làm chỉ là đi điều tra kiếm thông tin để hoàn thành ủy thác. Hắn giao tiền, chúng ta giao thông tin, không ai biết ai là ai, có thể tùy tiện đàm phán. Đây chính là xu thế phát triển của công ty điều tra thế kỉ 21 á, tôi đã thành lập website cho công ty rồi, việc bây giờ là vào trò chơi, quảng bá công ty chúng ta ra ngoài. Cậu cũng thấy thành phố A có bao nhiêu người chơi rồi đấy, chỉ cần quảng cáo ra, sợ gì thiêu sinh ý đâu…
- Nhạc tổng thật là sáng suốt.
Hứa Khai ca ngợi.
- Thường thôi, thường thôi…
Nhạc Nguyệt khoát khoát tay, khiêm tốn nói.
- Vốn nghĩ là chỉ có một mình tôi vào quảng cáo thôi, nhưng không nghĩ tới cậu lại mua được hai cái kính bản xa hoa mà 5000 đồng mới mua được một cái. Nên thưởng cho cậu một cái đó, nhưng mà nên nhớ kỹ này, đây là tài sản của công ty, nên khi vào trò chơi thì phải nghe tôi phân phó .
Đưa cho Hứa Khai một nghìn đồng tiền mà lãi được gấp mười là một vạn đồng, Nhạc Nguyệt có cảm giác, mình mà không đi mua xổ số thì thật là xin lỗi bản thân a. Nhìn chằm chằm Hứa Khai, chả nhẽ hắn chính là vận may của mình sao?
Hứa Khai nghe Nhạc Nguyệt nói thế liền xua xua tay :
- Nhạc tổng, tôi chưa chơi trò chơi như thế này bao giờ, trước giờ chỉ toàn chơi pikachu, contra, mario… mà thôi.
- Không sao, tôi mang theo cậu lăn lộn. Nghe theo lời tôi đảm bảo không sai đâu.
Nhạc Nguyệt nói.
- Cảm ơn Nhạc tổng…