Trương Tử Nha hỏi thăm mới biết, Hồ Phong chạy đi cứu người vẫn chưa về, hắn tìm Nhược Đàm.
-" Sư nương à, người không ăn dấm sao?"
Nhược Đàm mắt đẹp lườm Tử Nha, vỗ bàn nói:
-" Câm miệng, ta đang uống trà, ngươi lại muốn ta ăn dấm, ý của ngươi là sao hả?" khuôn mặt nàng hầm hừ, không vui.
Tử Nha im lặng nhìn Nhược Đàm, hắn dám khẳng định nàng đang tức giận chuyện gì đó? có thể là đang đến tháng không biết chừng!
Nhược Đàm híp mắt nhìn Tử Nha, nhấp ngụm trà nói:
-" Làm sao? chưa thấy mỹ nhân xinh đẹp bao giờ hả? ... nhìn đủ chưa? ... hừ"
Tử Nha ngoác miệng, hắn chưa thấy ai tự tin như Nhược Đàm, hắn đành nói:
-" Sư nương, đệ tử ra ngoài đường một chút, xin cáo từ" hắn nghĩ ra đường sẽ thấy Hồ Phong trở về.
Nhược Đàm đưa tay vuốt cằm thon,nói:
-" Đứng lại, ta đi cùng ngươi" nàng muốn ra ngoài đi dạo một chút, sau đó sẽ tìm Hồ Phong nhờ giúp một chuyện quan trọng.
Hai người đi ra đường lớn ...
Nhược Đàm cười tươi như hoa, nàng đã bỏ chuyện không vui qua đầu.
Hai người dừng chân tại một sạp hàng trang sức.
-" Lão bản, cho ta xem cái kia" ngón tay nàng chỉ chiếc khuyên tai ngọc màu xanh biếc.
Lão bản cầm chiếc khuyên tai đưa cho nàng, cười nói:
-" Tiểu thư, người thật có ánh mắt, cái này mới nhập về đấy ạ"
Nhược Đàm nói:
-" Bao nhiêu?"
Lão bản cười tươi, xòe hai bàn tay:
-" Tiểu thư, chỉ mười lượng bạc thôi ạ"
Nhược Đàm quay sang Tử Nha ra hiệu thanh toán bạc.
Tử Nha ủy khuất nhìn Nhược Đàm, lấy từ trong người ra nén bạc mười lượng.
Một thiếu nữ chừng 15 tuổi, sau lưng đeo kiếm nhỏ, đi tới nói:
-" Khoan đã ... ta muốn cái đó" tay nàng chỉ khuyên tai ngọc màu xanh biếc, đang trên tay Nhược Đàm.
Nhược Đàm nhíu mày liễu, nói:
-" Tử Nha, còn không mau đưa bạc cho lão bản"
Thiếu nữ đứng cạnh Nhược Đàm, lắc đầu nói:
-" Không được ... ta muốn nó"
Tử Nha ánh mắt sáng lên, vội nói:
-" Hân Dao, sao muội lại ở đây? mọi người đâu hết rồi?" hắn lôi kéo áo của nàng, giống như rất quen thuộc.
Hân Dao gạt tay Tử Nha, nhíu mày liễu, cảnh cáo:
-" Tử Nha chết tiệt, ai là muội của ngươi chứ? phải gọi ta tỷ tỷ nghe chưa?"
Nhược Đàm ho khan một tiếng:
-" Tiểu muội, ngươi sẽ không tranh giành với ta chứ?"
Hân Dao hừ lạnh:
-" Ngươi là ai? dám kêu ta tiểu muội, chán sống phải không?" nàng rút kiếm, muốn đấu với Nhược Đàm.
Nhược Đàm nổi giận, muốn rút kiếm.
Tử Nha nhanh chân chen vào giữa, ngăn cản hai nàng:
-" Khoan ... khoan ... hai người khoan hãy động thủ ... có gì từ từ nói"
Lão bản sợ hãi, trốn sau sạp hàng.
Ánh mắt hai nàng giao chiến " keng keng keng ..." tuy không có sát thương, nhưng có sát ý. Người đứng giữa luôn khó xử, Tử Nha vội nói:
-" Hai người bình tĩnh lại đi ... đều là người một nhà ... không nên động thủ nha"
Hắn cười hề hề, kéo tay Hân Dao đi sang một bên.
Hân Dao tỏ vẻ khó chịu, vùng vằng nói:
-" Ngươi muốn làm gì?"
Tử Nha thì thào to nhỏ vào tai Hân Dao một lúc.
Nhược Đàm nhíu nhíu mày liễu, khoanh tay đứng nhìn, thầm nghĩ:
-" Tên ngốc này ... lại muốn giở trò gì nữa?"
... ... ...
Đám quan binh nghe lệnh trở về trước, chỉ còn lại ba người đi sau.
Thanh Tuyền được Hồ Phong bế, nhưng không tỏ ra thân mật như lúc trước.
Triệu Bân sắc mặt hơi cổ quái, tân nương Kim Luận lại bị một nam nhân khác bế, nhưng không trách được, tình huống có chút đặc thù.
Còn sống là may mắn lắm rồi, không thèm để ý chi tiết nhỏ.
Hồ Phong thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thanh Tuyền, làm nàng mặt đỏ bừng lên, nàng trừng mắt với hắn.
Thanh Tuyền cũng biết, bản thân không thể ngừng yêu Hồ Phong, trái tim nàng đã trao cho hắn từ lâu, hai người đến với nhau hơi muộn một chút, nàng không hối hận.
-" Đồ ngốc, ta xem ngươi sẽ đối phó ra sao?" nàng thầm nghĩ.
Hồ Phong trong đầu vẫn còn như mới những chuyện đã xảy ra, hắn cần có một quyết định chính xác, thầm thở dài:
-" Ài ... Thanh Tuyền... nàng muốn ta làm kẻ tồi tệ như vậy sao?" hắn đã từng ngầm chúc phúc cho nàng và Kim Luận, nhưng bây giờ hắn sẽ không từ bỏ Thanh Tuyền, chỉ có thể đắc tội Kim Luận.
Tình cảm của Thanh Tuyền dành cho hắn quá lớn, hắn đã hiểu sai về nàng ngay từ đầu, nàng không còn đáng ghét như lúc mới gặp, tình yêu có thể làm nàng thay đổi tốt hơn.
Thanh Tuyền chưa thể đi lại bình thường được, nguyên nhân chỉ hai người hiểu.
Nếu nàng đi lại, người tinh mắt sẽ phát hiện ra dị thường, đoán ra được ngay vấn đề.
... ... ...
Hồ Phong, Triệu Bân hộ tống Thanh Tuyền ngồi xe ngựa trở về.
Đứng trước cổng lớn ...
Triệu Bân nói:
-" Phong chỉ huy ... Tuyền tiểu thư ... ta đi trước" hắn cáo từ rời đi, muốn báo cáo tình hình cho Chu Lương.
Hồ Phong nhìn Triệu Bân đi xa, quay sang nói với Thanh Tuyền:
-" Thanh Tuyền, nàng tính sao đây?"
Thanh Tuyền khoanh tay trước ngực, lắc đầu nói:
-" Hồ Phong, chuyện này ta không biết, ngươi không muốn trên đầu có sừng, thì mau nghĩ cách đi"
Nàng quay người bước vào trong, đi lại có chút khó coi, nàng quay lại lườm hắn một cái đáng yêu.
Tư Duệ, Thanh Long nhìn Thanh Tuyền bình an trở về, vui mừng chảy nước mắt, lại một phen khóc lóc sướt mướt.
Tiểu Xuyến bị thương, còn đang nằm điều dưỡng trong phòng.
Hồ Phong chịu một áp lực khá lớn, hắn phải giải quyết chuyện này một cách êm thấm nhất có thể.
-" Thanh Tuyền, nàng đúng là yêu tinh hại người" nàng khó xử hắn, nhưng cũng đem lại cho hắn khoái cảm khó quên.
Hồ Phong rời đi chưa lâu, Kim Luận đã tới, không quan tâm đến phong tục vớ vẩn gì nữa, hắn chỉ muốn gặp Thanh Tuyền ngay bây giờ.
... ... ...
Hồ Phong đi bộ trở về nhà, hắn vừa đi vừa suy nghĩ khá nhiều giải pháp, nhưng chưa quyết định được ngay, cần suy tính thêm.
Một ngày dài rất nhiều chuyện, hắn bước vào cổng nhà, đèn đã thắp sáng ấm áp, hắn thì thào:
-" Ta đã về" không ở đâu ấm áp bằng ở nhà mình.
... ... ...
Bữa cơm luôn náo nhiệt nhất, mỗi người một câu cũng đủ trở thành cái chợ.
Hồ Phong làm chủ một gia đình khá đông miệng ăn, cũng lắm miệng nói chuyện, nhưng hắn không phiền não chút nào, đây mới thực sự là một gia đình không tẻ nhạt.
Trước kia hắn có thể phiền não, nhưng bây giờ khác trước, được nghe tiếng các nàng cười đùa, hắn thanh thản lạ thường.
-" Ây ... các nàng đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy? ta cũng muốn nghe nha, ha ha"
Đám nữ nhân phì cười, Y Nhiên nói:
-" Tướng công, chuyện của nữ nhân bọn thiếp, chàng hỏi làm gì nha, hi hi"
Tiểu Ái ngồi cạnh Hồ Phong, chu miệng nói:
-" Phong thúc thúc, tiểu Ái cũng là nữ nhân phải không?"
Hồ Phong uống ngụm rượu cay, xoa đầu tiểu Ái nói:
-" Đương nhiên rồi, nhưng phải lớn lên mới được, bây giờ chỉ là tiểu nữ nhân mà thôi"
Tiểu Ái gật gật đầu nhỏ:
-" Phong thúc thúc, tiểu Ái biết rồi, tiểu Ái sẽ nhanh lớn lên, làm nữ nhân xinh đẹp, hì hì"
Chuyện đó còn rất lâu, khi lớn lên rồi, tiểu Ái có thể sẽ suy nghĩ khác, bây giờ mặc kệ tiểu Ái mơ mộng đi.
Mảnh giấy Thanh Thanh đưa cho Hồ Phong đã bị thất lạc, không biết nội dung bên trong ghi gì?
Hồ Phong không suy nghĩ vấn đề đó nữa, hắn có nhiều chuyện quan trọng hơn phải giải quyết.
Tiểu Điệp mắt như muốn đỏ lên:
-" Ca ca, muội có nghe nói ... tân nương bị cướp đi ... rất tội nghiệp nha!!!"
Tiểu Châu ngồi phía đối diện Hồ Phong:
-" Tướng công, đúng vậy đó, nghe nói tân nương rất xinh đẹp ... nên mới bị cướp"
Hương Sam nhìn Hồ Phong:
-" Tướng công, nàng ấy bị cướp đi ... chắc chắn bị đối xử không tốt, chàng nói có đúng không?"
Nguyệt Phượng hừ lạnh:
-" Tướng công, đám nam nhân thật xấu xa ... chỉ biết khi dễ nữ nhân yếu đuối, hừ hừ"
Y Nhiên che miệng cười mỉm:
-" Phượng tỷ, tướng công cũng là nam nhân đó nha"
Nguyệt Phượng chu miệng:
-" Nhiên muội, muội không biết đâu, ta từng bị tướng công cưỡng ..."
Hồ Phong gắp luôn miếng thịt bỏ miệng Nguyệt Phượng, chặn lời nói của nàng.
Ngọc Thanh mắt đẹp nhìn Nguyệt Phượng, hỏi:
-" Phượng muội, cưỡng gì?"
Hồ Phong cười ha ha nói:
-" Ha ha ... các nàng không biết rồi ... ta từng cưỡng chế nàng ấy ... hai người chỉ là đang luyện võ thông thường"
Nguyệt Phượng mắt đẹp lườm Hồ Phong, thầm nghĩ:
-" Luyện võ thông thường, luyện trong bồn tắm của ta sao? hừ hừ"
Hồ Phong tay vuốt trán, may mắn không lộ chuyện đó ra ngoài, hình ảnh nam nhân hoàn mỹ không thể bị " toang" được. Trong mắt các nàng, hắn luôn đại diện cho cái tốt, nói chung là rất mẫu mực.
... ... ...
Ngọc Thanh ngồi ăn cơm chung thì được, nhưng làm chuyện đó chung với nữ nhân khác, nàng vẫn còn mỏng da mặt.
Hồ Phong không cưỡng ép, hắn muốn cho nàng thêm thời gian thích ứng.
Đám nương tử của hắn, mỗi người đều xinh đẹp dễ thương, quan trọng là không đấu đá nhau.
Như Huyên cởi bỏ y phục, không mảnh vải che thân, tay nhỏ của nàng nắm dương vật của Hồ Phong vuốt vuốt.
-" Tướng công, cái này của chàng ... thiếp thấy nó to dài hơn trước nè" nàng đo đạc bằng gang tay.
Hồ Phong ngạc nhiên nói:
-" Nương tử, nàng thật tinh mắt nha, cái này của ta đang phát triển đó, hắc hắc" chắc dài 21cm rồi!!! to thêm một chút.
Đám nữ nhân khuôn mặt đỏ bừng lên, mắt đẹp chăm chú nhìn dương vật của Hồ Phong.
Nguyệt Phượng bất chấp tất cả, cạ cạ dương vật trước cửa âm hộ, sau đó ngồi xuống. Đầu khấc dương vật tách hai mép thịt ra, đi thẳng vào trong âm hộ ẩm ướt.
-" Tướng công, của chàng thật to dài, bên trong thiếp như muốn nứt ra"
Hồ Phong vuốt ve lưng thon của nàng, miệng bú mút hai bầu vú:
-" Nương tử, nàng ra thật nhiều nước" hắn bắt đầu chuyển động dương vật.
Nguyệt Phượng hai tay ôm cổ của hắn, nhún nhảy mông eo lên xuống.
-" Ưm ư ư ... tướng công ... thiếp sướng"
Hồ Phong nhìn xung quanh một lượt, cười nói:
-" Các nàng thấy rồi nha, nam nhân cũng rất yếu đuối, ta đang bị khi dễ"
Đám nương tử phì cười.
Nguyệt Phượng nhún nhảy càng điên cuồng, hầm hừ trong miệng:
-" Thiếp khi dễ ... cho chàng khô luôn... hừ hừ"
Ngọc Thanh nằm nghiêng người nhìn hai người làm tình, nàng không nghĩ Nguyệt Phượng lại điên cuồng như vậy.
Phạch ... phạch ... phạch ...
Ư ... ư ... ư ...
Tiếng va chạm xác thịt, tiếng rên rỉ liên hồi vang lên.
Hồ Phong nằm ngửa xuống giường, nói:
-" Ai đến đây nào?"
Đám nữ nhân liếc nhau, Tiểu Mạn can đảm bò đến, tay tụt cả quần và tiết y xuống, ngồi phía trên mặt Hồ Phong.
Hồ Phong hít hà âm đạo của nàng, hỏi:
-" Nương tử, rất thơm nha"
Trước khi đi ngủ, các nàng đều tắm rửa sạch sẽ một lần.
Tiểu Mạn chuyển động mông eo, âm đạo liên tục cọ sát trên miệng của Hồ Phong, nước nhờn bắt đầu rỉ ra.
-" Tướng công, thiếp khi dễ ... cho chàng ngộp thở ... khanh khách" nàng chống hai tay xuống giường làm điểm tựa.
Miệng Hồ Phong bú mút " chùn chụt", tay xoa nắn bầu vú của Y Nhiên đang nằm bên cạnh.
Nguyệt Phượng thích thú nhún nhảy như cưỡi ngựa, nàng phi nước đại.
-" Ưm ư ư ... tướng công ... thiếp sướng ... muốn ra"
Tiểu Mạn cũng chẳng kém, nàng rên la theo nhịp bú mút của hắn, hột le của nàng đều được chăm sóc liên tục.
Tiểu Châu thèm muốn nhìn bọn họ, nàng nhờ Hương Sam dùng ngón tay móc vào trong âm hộ. Tay nàng tự động xoa hai bầu vú to tròn, ánh mắt không quên nhìn Hồ Phong.
Ngọc Thanh chỉ nằm dự thính, vẫn bị Như Huyên giở trò tinh nghịch, nàng bị Như Huyên ngậm núm vú, không nhịn được nổi da gà:
-" Ưm ư ... Huyên muội ... tỷ không cần đâu ... ưm ưm"
Như Huyên bàn tay đã luồn vào trong tiết y của Ngọc Thanh, ngón tay không yên phận, khuấy động trong âm hộ Ngọc Thanh.
-" Huyên muội ... ư ư ... tỷ ... tỷ ... khó chịu quá ... ư ư"
Trong phòng vang lên những tiếng rên rỉ mê hồn, Hồ Phong như bị lạc trong động bàn tơ, bên cạnh có 7 con yêu tinh vây quanh dụ hoặc.
... ... ...
Lễ thành thân của Kim Luận và Thanh Tuyền, bị rơi vào đóng băng.
Khắc Cường bị mất mặt với đồng liêu, danh tiếng của Tạ Khẩn cũng bị tổn hại.
Không biết ở đâu có tin đồn, tân nương đã bị thất thân cho bọn cướp, tân lang đã bị cắm sừng.
Những người trong cuộc đều im lặng, càng khẳng định Thanh Tuyền đã không còn trinh trắng.
Kim Luận đi đâu cũng bị mọi người nhìn lên đầu, xem có cái sừng nào mọc ra không? hắn tức điên lên, đập phá đồ đạc, tự nhốt mình trong phủ.
Thanh Tuyền cùng thân nhân, vẫn ở chỗ cũ, chuyện hôn nhân sẽ quyết định trong thời gian sắp tới.
-" Tên đáng ghét ... ta sắp bị họ làm cho phát điên rồi"
-" Ngươi mà bỏ rơi ta ... ta sẽ chết cho ngươi xem!!!" Thanh Tuyền nhìn phía cửa sổ, miệng tự lẩm bẩm.
... ... ...
Khắc Cường có gửi lời tạ ơn đến Hồ Phong, đã cứu mạng Thanh Tuyền. Không thể thiếu được rất nhiều quà tặng đắt tiền: nhân sâm, linh chi, vải vóc, trang sức ...
Hồ Phong chuyển hết cho đám nương tử của hắn quản lý, hắn tiếp tục ra đường làm chỉ huy tuần tra.
Trong đầu vẫn không quên Thanh Tuyền, hắn không thể để nữ nhân của mình chịu khổ.
... ... ...
Tử Nha vội đuổi theo Hân Dao, nhíu mày nói:
-" Dao muội, muội không được vô lễ với sư nương"
Hân Dao hừ lạnh:
-" Câm miệng, nàng ta là sư nương của ngươi, không phải của ta, hừ"
Tử Nha nắm hai tay nhỏ của Hân Dao, chân thành nói:
-" Dao muội, chúng ta từ nhỏ đã quen biết nhau, sao muội lại vô tình với ta vậy chứ?"
Hân Dao rụt tay lại, không vui nói:
-" Tử Nha, chuyện trước kia là chuyện trước kia, bây giờ chúng ta lớn rồi"
-" Ta không thích một kẻ yếu nhược như ngươi, ngươi còn nhận một nữ nhân thua tuổi làm sư nương, ngươi đã sống kém cỏi ... đến mức như vậy sao?" nàng thật sự thất vọng về hắn.
Tử Nha cắn răng nói:
-" Dao muội, ngươi không biết gì hết, sư phụ võ công cực kỳ cao cường, cho ta chút thời gian, ta sẽ làm muội nhìn bằng con mắt khác" hắn chỉ cần học được bản lãnh của Hồ Phong, Hân Dao sẽ ngả vào lòng của hắn, hắn tin như vậy.
Hân Dao khinh thường, hừ lạnh:
-" Tử Nha, ngươi có phải bị ngốc rồi không? một tên lừa gạt mà ngươi cũng tin, ngươi tỉnh lại giấc mộng đi" nàng cần nói cho Tử Nha sáng mắt ra.
Tử Nha lớn tiếng nói:
-" Dao muội ... sư phụ không phải lừa gạt ... người còn chưa muốn nhận ta làm đệ tử ... ta biết người chướng mắt bản lãnh của ta"
-" Ta sẽ không lùi bước" hắn nắm chặt nắm đấm, như thể hiện sự quyết tâm.
Hân Dao đưa tay sờ trán Tử Nha, mất kiên nhẫn nói:
-" Tử Nha, ngươi hết thuốc chữa rồi" nàng lắc mông to bỏ đi.
Tử Nha mắt nhìn nàng đi xa, không biết nói gì cho phải:
-" Dao muội, ta tin tưởng vào trực giác của mình" hắn quay trở lại chỗ Nhược Đàm. Hồ Phong còn chưa chấp nhận hắn, hắn tin tưởng Hồ Phong sẽ trở lại đây thăm Nhược Đàm.
... ... ...
Hân Dao bực bội trong người, nàng thất vọng ghê gớm về Tử Nha.
-" Tên ngu ngốc ... ngươi chờ bị người ta làm thịt như cừu non đi ... hừ"
Nàng muốn tìm đám bằng hữu, kể chuyện này cho bọn họ nghe, tìm cách giải quyết.
-" Ai ... u ..." nàng hét lên một tiếng đau đớn.
Hồ Phong khoanh tay trước ngực, mỉm cười nói:
-" Cô nương, đi phải nhìn đường chứ? cô nương có sao không?"
Hân Dao đưa tay xoa trán, ngẩng đầu nhìn Hồ Phong, thấy một nam tử mặc quân phục nở nụ cười tà dị.
-" Ah ... dâm tặc" nàng hét lên. Tên này nhìn mặt không giống người tốt, nàng ghét những tên như vậy, nàng cần phát tiết bực bội trong người.
Hồ Phong tắt nụ cười, trong đầu hàng ngàn dấu ??? hiện lên.
Đám người đi đường nhìn hai người, sắc mặt cổ quái nhìn Hân Dao.
Hân Dao sợ mọi người nghe chưa rõ, nàng hét càng to thêm:
-" Bớ người ta ... ở đây có dâm tặc" hai tay nhỏ của nàng còn ôm chéo trước ngực, như kiểu nữ nhân yếu đuối.
Một tổ quan binh chạy tới, tổ trưởng ôm quyền với Hồ Phong, muốn nói gì đó, nhưng bị Hồ Phong ra hiệu rời đi.
Mọi người xì xào, bàn tán:
-" Cô nương này là ai? không biết Hồ đại nhân sao?"
-" Hồ đại nhân mà là dâm tặc sao? cô nương này điên rồi"
-" Ai biết ... chắc nàng ta muốn thu hút sự chú ý của đại nhân"
-" Hồ đai nhân bị vu oan, ta muốn đánh nàng ta, hừ"
-" Ta nghi nàng ta mưu đồ gây rối ... muốn làm tổn hại danh dự của Hồ đại nhân"
Hồ Phong có tiếng trừ gian diệt ác, ở khu này không ai không biết, không có tên nào dám gây rối mà sống tốt.
Hân Dao dám vu oan cho Hồ Phong, nàng chán sống rồi!!!
Đám người ở đây đa số là người buôn bán, có Hồ Phong ở đây, không sợ tình trạng bị trấn lột bởi bọn côn đồ.
Trước kia quan binh ức hiếp dân cũng nhiều, nhưng từ khi có Hồ Phong đến, tình trạng này giảm xuống rõ ràng.
Người dân yêu mến Hồ Phong cũng là chuyện bình thường, tốt hay không, người ta nhìn một cái đã biết.
Hân Dao khuôn mặt đỏ bừng tức giận, tay chỉ đám người:
-" Các ngươi bị mù hết rồi sao? hắn muốn phi lễ với ta đó"
Đám người quăng cho nàng ánh mắt khinh thường, không thèm nhìn Hân Dao nữa, rời đi chỗ khác.
Hồ Phong khuôn mặt âm trầm, bị người vu oan dâm tặc, cảm giác cũng chẳng thoải mái gì.
-" Cô nương, ngươi mở miệng đã ăn nói bậy bạ, ngươi muốn gì?" hắn muốn cho nàng ta một bài học.
Hân Dao như bị thế giới bỏ rơi, nàng không nhịn được ngồi xuống, hai tay ôm mặt khóc nức nở.
-" Hu hu ... các ngươi đều khi dễ ta ... các ngươi là ác ma ... hu hu"
Hồ Phong nhìn xung quanh, đưa tay ra hiệu cho đám người rời đi, hắn thầm than:
-" Vu oan không được, bây giờ chuyển sang khóc" hắn lắc đầu, chán nản rời khỏi đây và quên đi chuyện quỷ quái này.
Hân Dao thấy hắn rời đi, hai tay gạt nước mắt, hừ lạnh:
-" Các ngươi nhớ đó cho ta ... hừ" nàng nghiến răng căm tức nhìn đám người, dậm mạnh chân vài cái, bỏ đi.
... ... ...
Tử Nha thấy Hồ Phong ghé vào đây, hắn cười tươi đến đón:
-" Tiền bối ... người có khát nước không? mau vào trong nha"
Nhược Đàm khuôn mặt vẫn còn hầm hừ không vui, nàng bị Hân Dao chọc tức điên người. Hân Dao chê bai Nhược Đàm ngu ngốc, ủy thân cho một lão già khọm.
Bàn tay nàng vỗ bàn:
-" Tức chết ta rồi ... ahhh ..."
Hồ Phong đi theo Tử Nha, chưa vào phòng đã nghe tiếng của Nhược Đàm, hình như rất tức giận.
Tử Nha rụt cổ lại, hắn không nghĩ đến, quan hệ giữa sư nương và Dao muội lại tồi tệ như vậy, chỉ vì chiếc khuyên tai ngọc màu xanh biếc.
Nhược Đàm thấy Hồ Phong đến, mắt đẹp sáng lên, ủy khuất nói:
-" Phong đại ca, có người khi dễ muội, huynh phải làm chủ cho muội nha, híc hic"
Tử Nha thót tim, hắn sợ Hồ Phong sẽ tìm Hân Dao tính sổ.
Hồ Phong nói:
-" Đàm muội, muội yên tâm, muội đã mở miệng, ta không thể làm ngơ được"
Nhược Đàm nở nụ cười xinh, rót trà cho Hồ Phong:
-" Phong đại ca, huynh tốt nhất trên đời, mời huynh uống trà"
Hồ Phong liếc mắt nhìn Nhược Đàm, thầm nghĩ:
-" Ta không giúp, chắc muội không mời ta uống trà quá"
Hắn tự cho là thông minh, nói:
-" Đàm muội, ta bây giờ sẽ đi nói chuyện với tên đó, muội đã là nữ nhân của hắn, mà hắn còn dám ức hiếp muội, hừ" hắn uống cạn luôn cốc trà, đứng dậy muốn rời đi.
Nhược Đàm khuôn mặt đỏ bừng, vội nói:
-" Phong đại ca, huynh đi đâu? muội không phải muốn tìm tên đó, huynh đứng lại đó"
-" Tức chết muội rồi" nàng uống cạn cốc trà.
Hồ Phong nhíu mày nói:
-" Sao muội không nói sớm?"
Nhược Đàm cúi đầu:
-" Phong đại ca, huynh đừng nhắc đến tên đó nữa, muội không thích đâu"
Tử Nha rời khỏi nơi này, hắn không dám ở lại, cản trở hai người.
Hồ Phong mỉm cười, ngồi đối diện nàng:
-" Đàm muội, không nhắc thì không nhắc, muội nói đi, muội muốn ta bắt cho muội nam nhân nào? ha ha"
Nhược Đàm phồng má:
-" Phong đại ca, huynh lại trêu muội nữa rồi, muội để ý huynh nữa, hừ" nàng ngồi quay mặt vào trong.
Hồ Phong ho khan nói:
-" Được rồi, ta chỉ muốn muội vui vẻ thôi mà, muội nói đi"
Nhược Đàm không quay người lại, cúi đầu nhỏ, giọng rầu rĩ:
-" Phong đại ca ... muội phải trở về môn phái rồi"
Nàng ngừng một chút, nói tiếp:
-" Muội phải thành thân nữa"
Hồ Phong cười nói:
-" Ta tưởng chuyện gì? muội thành thân với tên Tấn Quân đó đúng không? tên này phúc phận không cạn a"
Nhược Đàm lắc đầu nhỏ:
-" Phong đại ca, huynh đừng nhắc đến tên đó nữa, muội phải thành thân với một tên đáng ghét khác, hừ hừ"
Hồ Phong bình tĩnh hỏi:
-" Đàm muội, muội muốn ta làm gì?" hắn nhấp ngụm trà thơm, chờ đợi nàng trả lời.
Nhược Đàm thở nhẹ một hơi, ấp úng nói:
-" Phong đại ca, muội muốn huynh ... thành thân với muội"
" Phụt" Hồ Phong phun nước trà lên người Nhược Đàm.
-" Cái gì?" hắn không nghe nhầm chứ?