Trên luyện võ trường, mọi người đã tập trung đầy đủ.
Cao Hùng lớn tiếng nói:
-" Lần này tiêu cục chúng ta ra ngoài, gặp phải giặc cướp"
Mọi người xì xào bàn tán, nhưng cũng biết không chỉ đơn giản như vậy.
Hắn trầm ngâm nói tiếp:
-" Chúng ta tuy không có thương vong, nhưng nhiều huynh đệ bị thương khá nặng, cần thời gian tĩnh dưỡng".
Mọi người đứng đây, ai mà chưa từng bị thương chứ, vì miếng cơm manh áo đều phải liều mạng trên đầu đao.
Cao Hùng mỉm cười nói tiếp:
-" Lần này các huynh đệ bình an đều là sự cố gắng của mọi người"
Mọi người hét to: phải... phải....
Vân Long nhìn mọi người, hắn âm thầm gật đầu hài lòng.
Cao Hùng cũng xúc động nói rằng:
-" Lần này phải nhờ có hai vị cô nương xinh đẹp hỗ trợ, thật xấu hổ"
Mọi người trầm mặc, Cao Hùng cũng biết rằng để nữ nhân cứu giúp cũng không phải cái gì vẻ vang của huynh đệ. Mọi người lại xì xào tò mò không biết hai vị cô nương xinh đẹp đó là ai mà giỏi như vậy.
-" Hai vị cô nương đó các huynh đệ cũng không xa lạ, chính là Tuyết Ngưng và Băng Băng cô nương của chính phái, hai trong mười đại mỹ nhân trên giang hồ" Cao Hùng cũng kinh diễm trước sắc đẹp của các nàng, tuy bịt mặt nhưng thân thể lồi lõm của các nàng cũng đủ gây náo loạn lên rồi.
Mọi người âm thầm ước ao, hâm mộ, say mê các loại phức tạp. Những người không biết thì chỉ mong gặp một lần để thể nghiệm phong thái mê mẩn đó.
Sau khi Cao Hùng giới thiệu đám người Hồ Phong với các huynh đệ thì mọi người cũng không cố gắng làm quen, còn nhiều thời gian tiếp xúc.
Vân Long ra mặt động viên các huynh đệ, không khí rất ấm áp.
Đám người Hồ Phong lần đầu gặp người đứng đầu tiêu cục này, thầm kinh hãi, không biết võ công mạnh thế nào, chỉ biết là rất mạnh, mạnh hơn Cao thúc là chắc chắn. Kích thích bọn họ muốn luyện võ nghệ ngay bây giờ. Đâu có dễ như vậy, không mất vài chục năm khổ luyện đừng mơ có thể hơn người.
Vân Long đến nhanh đi cũng nhanh, để lại Cao Hùng và một vài chấp sự quản lý công việc lớn nhỏ.
Cao Hùng vỗ vai Tôn Hiên cười sang sảng nói:
-" Các ngươi mấy ngày nay, ở đây được chứ".
Tôn Hiên ôm quyền cười nói:
-" Cao thúc, chúng ta ở đây rất thoải mái rất tốt, cảm ơn thúc", đám người Hồ Phong cũng nói theo cảm ơn.
Cao Hùng nhìn bọn họ, gật đầu vui mừng:
-" Khách khí gì chứ, đều là người một nhà cả, chỉ cần các ngươi có bản lĩnh thì cuộc sống còn tốt hơn bây giờ trăm lần ấy chứ".
Mọi người cười to, không khí rất êm hợp, tình cảm gần gũi hơn, đám người thanh niên cũng cảm thấy rời thôn đến đây cũng không sai lầm.
-" Dâm tặc vô sỉ, xì, không biết xấu hổ" Nguyệt Phượng khoanh tay trước bầu ngực, hất cằm cao ngạo đi ngang qua đám thanh niên.
Mọi người nhìn hắn vẻ đồng tình.
Hồ Phong cười khổ, mặt đen như đáy nồi. Ta thuần khiết đã bị nàng vùi dập, mới gặp lần đầu mà đã đắc tội với tiểu thư rồi, bảo hắn làm sao có thể tồn tại những ngày tháng sau này chứ.
-" Tiểu thư hiểu lầm, tại hạ chính là..." hắn chưa nói hết câu bị nàng chen ngang.
-" Là dâm tặc vô sỉ, bại hoại" nàng đắc ý nhìn hắn.
Hồ Phong mặt cứng đờ, nghẹn họng nuốt những lời sắp nói ra vào bụng.
Nàng thấy hắn như vậy càng đắc ý, nói:
-" Không nói nổi nữa sao, đúng quá còn gì, dâm tặc vô sỉ".
Hồ Phong phát điên, muốn phát tác.
-" Ồ, Phượng tiểu thư, nàng trở về sao không nói với ta một tiếng" Trịnh Khanh không thèm nhìn đám người Hồ Phong, nhìn cơ thể đầy đặn của Nguyệt Phượng, thầm nuốt nước miếng, miệng khô khốc.
Nguyệt Phượng bị hắn nhìn như sói đói, cơ thể không được tự nhiên, chán ghét nhìn hắn, hừ nói:
-" Trịnh Khanh công tử, ngươi hình như lâu rồi chưa nếm thử kiếm của ta thì phải" nàng thách thức nhìn hắn, miệng nhỏ cong lên mỉm cười.
Trịnh Khanh rùng mình, hắn cũng không muốn làm xiếc khỉ cho người ta nhìn nữa, hắn hơi sợ Nguyệt Phượng, đành ho nhẹ cười khan.
-" Phượng tiểu thư nói đùa, tại hạ chỉ muốn gặp nàng tâm sự một chút mà thôi" hắn mỉm cười gạt đi bối rối trong lòng.
Nguyệt Phượng cũng không nói nhiều, lạnh lùng nhìn hắn:
-" Nơi này không chào đón công tử, mau rời đi cho".
Hắn bị nàng đuổi khéo, cũng không tức giận, hắn biết nàng bản tính như vậy, không rút kiếm rượt hắn đã may mắn rồi.
-" Tiểu thư, nàng hiểu lầm, ta đến tìm người".
Nguyệt Phượng ngạc nhiên, ở đây cũng chẳng ai muốn nhìn hắn chứ gì đến quen biết hắn. Nàng biết tên này sẽ không vô duyên vô cớ đến đây.
-" Ngươi muốn tìm người nào, nói nhanh rồi đi đi"
Trịnh Khanh liếc đám người Hồ Phong một chút, mỉm cười nói:
-" Phượng tiểu thư, Trịnh Khanh ta người muốn tìm là Nhiên tiểu thư"
Đám người Tôn Hiên sắc mặt cổ quái, Hồ Phong thì thầm nghiến răng.
Nguyệt Phượng nhìn sắc mặt đám Hồ Phong, nàng nghĩ chắc họ quen biết nhau.
-" Nhiên tiểu thư nào ta không biết, sao ta không biết" nàng đoán Nhiên tiểu thư là nhân vật như thế nào mà đến công tử họ Trịnh cũng muốn chỉ tên gặp mặt.
Trịnh Khanh mỉm cười:
-" Phượng tiểu thư không biết chứ, Nhiên tiểu thư là bạn thân của Trịnh Khanh ta" hắn nói với Nguyệt Phượng một cách tự nhiên, như kiểu đó là sự thật, là chân lý đã tồn tại.
Nguyệt Phượng cũng không muốn dây dưa với tên đáng ghét này nữa, nàng không nói gì, chỉ trừng mắt đẹp với Hồ Phong rồi bỏ đi, rời xa tên dâm tặc vô sỉ này.
Hồ Phong khóc không ra nước mắt, đời ta sao mà xui xẻo quá vậy trời.
Trịnh Khanh bị nàng không nhìn, còn liếc mắt với tên tiểu tử chết tiệt này, hắn thầm hận a. Không lẽ hắn lại thua một tên nhà quê hay sao.
Nhìn bóng lưng thon, mông căng tròn của nàng mà thầm nghĩ:
-" Khốn khiếp, đừng để rơi vào tay ta, hừ , hắc hắc" hắn cười dâm đãng, nghĩ cảnh được lột sạch y phục nàng ta ra, nàng ta bị hắn chinh phục mà vui sướng
-" Ha ha khà khà" .
Mọi người nhìn hắn cười một cách đê tiện thì cũng biết tên này cũng chẳng tốt đẹp gì. Mọi người không muốn quan tâm hắn nữa.
Cao Hùng cười sang sảng, nghiêm mặt nhìn đám người Hồ Phong nói:
-" Các ngươi trở về đi, khi nào luyện tập ta sẽ cho người thông báo sau" hắn cũng cần sắp xếp nhiều công việc khác. Hắn tạm biệt đám người Hồ Phong, trước khi đi liếc nhìn Trịnh Khanh một chút rồi đi thẳng.
Chia tay Cao thúc, đám người bọn họ trở về phòng.
Trịnh Khanh càng điên tiết, nhưng hắn phải nhịn vì mỹ nữ.
Hắn lặng lẽ đi theo xem họ ở chỗ nào, hắn không thấy Y Nhiên nhưng thấy tiểu Điệp nha.
Hắn thấy nàng nói chuyện vui vẻ với Hồ Phong ở trước cửa phòng, hắn tiến lên cười làm quen, cắt ngang cuộc nói chuyện.
-" Tại hạ Trịnh Khanh, xin ra mắt tiểu thư xinh đẹp" hắn cười tươi như hoa, giọng nói đầy thành khẩn, ôn hòa.
Tiểu Điệp đang nói chuyện với ca ca, bị cắt ngang lời, nàng tức giận định phát tác chửi người. Nhưng nàng thấy công tử anh tuấn, phong độ, lễ phép, lại còn khen nàng xinh đẹp nữa chứ. Mấy hôm trước lần đầu nhìn thấy, nàng cũng bị rung động bởi cử chỉ lịch sự của hắn.
Hồ Phong bực mình, tên này bám dai như đỉa, thật phiền phức, lại còn giả dối như cuội.
Tiểu Điệp thì không cho là như vậy, mặt nàng đỏ bừng, hai chân nhỏ như bị thôi miên chụm chặt lại, tim đập liên hồi.
Miệng nhỏ ấp úng nói:
-" Công tử... công tử... ta không biết" nàng không biết phải nói gì với hắn.
Trịnh Khanh thấy vậy, vui mừng, hắn ta biết mình có cơ hội.
Hồ Phong thì mặt trắng xám, rất khó coi, tiểu Điệp như bị động tình, hắn phải làm sao bây giờ.
Trịnh Khanh tiến lên định tiếp tục nói nhưng bị Hồ Phong cắt đứt:
-" Công tử xin tha thứ, bọn ta bận việc lắm, không có thời gian tiếp ngươi được đâu" nói rồi kéo tay nàng vào phòng mình đóng cửa lại.
Tiểu Điệp mất mác nhìn Trịnh Khanh, tức giận hành động vô lý của ca ca. Nàng ghét ca ca.
Trịnh Khanh cũng bực mình về hành vi của Hồ Phong, nhưng hắn vẫn giữ phong độ, mỉm cười thi lễ với nàng.
Tiểu Điệp thấy hắn không trách ca ca mà còn mỉm cười rộng lượng bỏ qua, tim nàng như muốn lao ra.
Hắn cười thầm dâm đãng, có nhiều kế hoạch hắn muốn thực hiện.