Chương 43: Chương 43: Khai hoang Ky Giáp Trận

Nói thì chậm, lúc ấy thì nhanh……

Chỉ nghe thấy một thanh âm chói tai vang lên, lưỡi giao sắc bén của Vệ sĩ Tinh anh giơ lên cao rồi chém vào tấm chắn rắn chắc bằng bạc.

Diệp Từ chỉ cảm thấy có người đột nhiên đi ra từ phía sau cô, liền áp vào lưng cô, tiếp đó là tiếng va chạm của kim loại.

“Công Tử U, chuyện tiếp theo liền giao cho tôi.” Một thanh âm thoải mái mang theo ý cười truyền tới từ phía sau, Diệp Từ không thể quay đầu, nhưng tảng đá trong lòng đã được giải quyết.

“Dps trị liệu đuổi theo nhanh, còn ngẩn người làm gì.” Thiên Khả Vạn Giáng chỉ huy.

Không hổ là đoàn đội chủ lực đã được huấn luyện, tuy có xuất hiện việc ngoài ý muốn, nhưng chỉ cần vài giây, mọi người lập tức khôi phục như thường, chút việc ngoài ý muốn căn bản không thể làm loạn tiết tấu.

Diệp Từ cuối cùng đã khôi phục xong, cô quay đầu, phát hiện người đứng phía sau cô đỡ cho cô một đao không phải chủ T đoàn2, mà là T phụ Phong Vô Ngân.

Cô vừa lui về đội ngũ viễn trình, vừa ngẫm lại chuyện tình lúc nãy, sau đó lại chăm chú nhìn thao tác của Phong Vô Ngân, phát hiện tuy kỹ thuật Tank của anh có xuất hiện sai lầm nhưng có ý thức đoàn đội phối hợp đi vị tốt, nếu có một đoàn đội tốt hơn, nền tảng tốt hơn để anh rèn luyện, không đến một năm, anh cũng có thể trở thành MT mạnh mẽ trong Vận Mệnh.

Vệ sĩ Tinh anh nhanh chóng bị đánh ngã, hơn nữa còn ra một kiện Lam trang của Thuật sĩ. Loại trang bị này không phải do Boss sản xuất, nên không khấu trừ tích phân của người nhận, ba Thuật Sĩ so điểm tích phân của mình, ai cao nhất sẽ lấy được kiện Lam trang.

Phân trang bị xong, Thiên Khả Vạn Giáng bảo mọi người nghỉ ngơi, thuận tiện điều chỉnh tiết tấu chiến đấu của đoàn đội.

“Mị Sinh Mi Vũ, tôi xin lần nữa nhắc nhở cậu phải khống chế cừu hận, không được tham nhiều, càng không được OT, sao cậu lại thế này? Cậu chơi dps lâu rồi, đâu cần tôi chỉ cậu cách khống chế cừu hận, lần này coi như là chuyện ngoài ý muốn không trừ điểm, lần sau tái phạm, lập tức trừ 5 điểm.” Tuy thanh âm Thiên Khả Vạn Giáng mang theo vùng sông nước Giang Nam đặc biệt dịu dàng, nhưng thân mình anh rất uy nghiêm, lúc nói chuyện tuy chậm rãi nhưng cả người đồng thời phát ra một loại áp lực.

Mị Sinh Mi Vũ cúi đầu ăn bánh, anh biết sự tình lần này là lỗi của mình, vừa tham vừa sĩ diện, nên không dám phản bác lời của Thiên Khả Vạn Giáng. Chỉ là lúc Thiên Khả Vạn Giáng lại tuyên bố đánh tiếp, anh dùng ánh mắt phức tạp xem xét Diệp Từ.

Phong Vô Ngân và Diệp Từ không suy nghĩ nhiều như vậy, lúc nghỉ ngơi Diệp Từ cố ý thêm Phong Vô Ngân làm bạn tốt, nhưng không nghĩ đến mình còn chưa phát đi, đối phương đưa ra lời mời trước.

Hai người thêm xong, Phong Vô Ngân liền nhắn tin vào Kênh trò chuyện riêng: “Thao tác của cô thật tốt, vừa rồi xem cô di chuyển mà tôi ngứa tay phải biết, dạy tôi được không?”

Diệp Từ không cự tuyệt: “Cách di chuyển của Thợ Săn và Chiến Sĩ không giống, chỉ cần anh không chê, có thời gian chúng ta luận bàn một chút.”

“Như thế thì tốt quá, vậy ra phó bản xong thì đi luôn.” Phong Vô Ngân là người nóng vội, nếu không phải bây giờ còn ở trong phó bản, anh hận không thể lập tức luận bàn trao đổi cùng Diệp Từ.

“Không thành vấn đề.”

Đội ngũ tiếp tục tiến độ, rất nhanh đã đi đến chỗ sâu nhất trong phó bản.Tại vùng đất tĩnh lặng này có một đoàn Ky Giáp (người máy) đứng chờ sẵn từ lúc nào, thoạt nhìn bọn hắn giống như đã chết. Mà phía sau đoàn Ky Giáp này là hai tòa tháp bằng đá khá cao, phía trên có mấy người lùn đen. Ở phía sau hai tòa tháp bằng đá là hai dãy hàng rào thật lớn, mà ở cửa còn có một tên người máy cực lớn đang đứng.

Đó chính là BOSS cuối cùng của Ky Giáp Trận, Người Máy số 48.

Dựa theo thiết kế của phó bản, nơi này là của lớn đi thông Đầm Lầy Rét Buốt, vật phẩm của nhiệm vụ Hầm Ngục Tàn Khốc chính là ở trên cánh cửa lớn phía sau boss Người Máy số 48, cả hai phó bản thông với nhau như vậy đấy.

Người máy số 48 rất lớn, nhưng nó không phải chỗ khó của Phó bản này. Dù một con Boss có hung hãn đến đâu cũng không chịu nổi công kích của mấy chục game thủ, hơn nữa Người máy số 48 chỉ là Boss đứng yên, muốn giết nó quá dễ dàng.

Chỗ khó nhất của phó bản này chính là một đám người máy trước và sau hai tòa tháp bằng đá kia.

Tuy nói Thiết Huyết Chiến Qua khai hoang Phó bản này, bởi vì gần đây các Công hội khác vừa thông quan Hầm Ngục Tàn Khốc, Công hội đến đánh Ky Giáp Trận ít đến không thể nào tả nổi, những công hội đó càng không nguyện ý bị tụt lại phía sau nên trên mạng không hề có video của Ky Giáp Trận, nên giờ Thiết Huyết Chiến Qua chỉ kiên nhẫn đánh từng chút một.

Thiên Khả Vạn Giáng không biết sự lợi hại của Phó bản, Diệp Từ lại quá rõ ràng.

Người máy tổng cộng có 81 con, chỉ một động tác nhỏ cũng có thể rút giây động rừng, chỉ cần một con động vậy tất nhiên sẽ bị toàn bộ bao vây. Mà những người lùn đen đứng quan sát phía sau hai tòa tháp bằng đá còn có thể phóng ra đạn pháo về phía đám người máy đang tụ hội nữa. Nếu không biết cách đánh thì chắc chắn một lát nữa đây, xác chất thành đống, người chết đầy đường.

Thiên Khả Vạn Giáng để mọi người nghỉ ngơi, chính anh đứng ở chỗ cao nhìn Ky Giáp Trận, trầm mặc không nói. Lát sau, anh xoay người nói với mọi người: “Nơi này quái tuy nhiều, chúng ta dùng phương pháp cũ, dẫn từng con tới, một lúc sẽ diệt sạch.”

Diệp Từ nghe xong mặt liền đen, đây không phải là tự sát à? Cô lại không thể trực tiếp phản bác trước mặt mọi người, vì thế lập tức nhắn riêng cho Thiên Khả Vạn Giáng: “Chỉ huy, tôi cảm thấy không ổn, mấy con quái này hình như là liên động, nếu có khả năng này mọi người chắc chắn sẽ chết. Chúng ta có thể đổi phương pháp khác hay không?”

Người làm chỉ huy ít nhiều đều có chút chủ quan, bọn họ phần lớn cảm thấy mình trải qua nhiều cuộc chiến, thấy được nhiều, biết được nhiều hơn người khác, nên trước khi bị tổn thất, hiếm khi chịu tiếp thu ý kiến của người khác.

Thiên Khả Vạn Giáng cũng không ngoại lệ, anh chơi game 6 năm, chỉ tính lúc làm chỉ huy cũng được 4 năm trời, anh tự thấy năng lực của bản thân không sai, tuy anh đã nhìn Diệp Từ bằng ánh mắt khác xưa, nhưng điều đó không đại biểu anh hoàn toàn tin tưởng nữ Thợ Săn này.

Anh dùng giọng nói độc đáo đánh gãy lời cô: “Công tử, cô từng đi phó bản này rồi?”

Nói nhảm, chẳng những cô đã đi, còn thông quan rất nhiều lần, cô đều quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn nữa. Diệp Từ thầm than vài tiếng, nhưng những lời này không thể nói ra, chỉ đành lắc đầu:“Chưa.”

Thiên Khả Vạn Giáng cười cười, tiếp tục dùng thanh âm mang theo vùng sông nước Giang Nam, cường điệu: “Nếu là khai hoang, mọi người lớn mật thử một chút, không cần vừa đến đã nghĩ đầu cơ trục lợi.”

Tuy cách nói của Thiên Khả Vạn Giáng không sai nhưng Diệp Từ vẫn ngăn không nổi đen mặt. Cái gì gọi là đầu cơ trục lợi cô chỉ không muốn chết mà thôi, không muốn lãng phí tiền sửa chữa trang bị. Thế nào lại biến thành đầu cơ trục lợi rồi?

Giờ nói gì chắc Thiên Khả Vạn Giáng cũng nghe không lọt, kiểu người này phải vấp ngã mới nhớ lâu. Diệp Từ thở dài, thối lui đến vị trí xa nhất, không khuyên bảo Thiên Khả Vạn Giáng, chờ anh mở hiệu lệnh đánh quái. Thấy quái tập thể chạy tới, cô liền đổi hướng chạy đi.

Cô vốn tưởng nói một tiếng với Phong Vô Ngân cùng nhau chạy, cuối cùng đổi thành nhắn tin qua Kênh trò chuyện riêng với anh: “Thấy tình huống lạ, bản thân thông minh chút.” Cô không muốn nói trắng ra, cô chỉ mới biết Phong Vô Ngân, chưa đến mức thân thuộc, càng đừng nói tâm giao. Cô không muốn chỉ vì một lời của mình mà bị người khác lấy cớ ồn ào.

Kỳ thật trong lòng Phong Vô Ngân đối với sắp xếp của Thiên Khả Vạn Giáng cũng cảm thấy có chút không thích hợp, giờ nhận được Diệp Từ tin nhắn trong Kênh trò chuyện riêng thì lập tức biết được cô có ý tưởng giống anh, vì thế liền hồi đáp: “Hiểu được, có tình huống bất thường liền rời phó bản.”

Hai người vẫn còn đang thầm thì, Thiên Khả Vạn Giáng liền ra lệnh, viễn trình công kích vào một người máy ở góc khuất. Lần lượt…… lần lượt….

Nhìn thấy nhiều người máy như vậy, da đầu mọi người đều run lên sợ hãi vô cùng, hai chân như nhũn ra, về phần những game thủ hai chân chưa kịp không nhũn đã lập tức xoay người nhanh chân bỏ chạy. Lúc này ai còn ai quan tâm đến tiết tấu trận đấu nữa, nếu còn không chạy đám người máy này chắc chắn sẽ giết mọi người một cách rất có tiết tấu.

Diệp Từ bởi vì đứng ở phía sau cùng của đội ngũ, hơn nữa nhanh nhẹn cao, tốc độ mau nên là người đầu tiên thoát khỏi phó bản, cũng có mấy đạo tặc, thợ săn, hiệp sĩ tốc độ không tệ khác lần lượt thoát ra sau cô. Ưu điểm với độ nhảy cảm cao của các chức nghiệp này ở thời điểm quan trọng đã được thể hiện một cách vô cùng rõ ràng.

Phong Quá Vô Ngân lại không may mắn như vậy, anh là chiến sĩ, nhanh nhẹn cũng không cao, tuy đã di chuyển ngay lúc thích hợp nhất nhưng cuối cùng vẫn bị đánh ngã ngay cửa phó bản, anh dũng hy sinh.

Những người may mắn chạy nhanh ở bên ngoài đợi đến lúc những người ở bên trong có lẽ đều đã ngã xuống hết rồi mới vào lại phó bản, quả nhiên, trên đường đầy thi thể, thật sự là đã hình thành một cái mũi tên chỉ đường bằng cơ thể sống.

Đội ngũ lại tập kết.

Do khai hoang, hơn nữa vì không tiếp thu đề nghị của Diệp Từ, Thiên Khả Vạn Giáng không thể chỉ trích một vài thành viên có nhanh nhẹn cao, chạy trốn khỏi đội. Bảo tồn thực lực cũng là một chiến thuật quan trọng trên chiến trường.

Diệp Từ vẫn ung dung như cũ, như kiểu cô chưa từng nói gì với Thiên Khả Vạn Giáng cả, chỉ cúi đầu ngồi ở góc sáng sủa ăn bánh, thuận tiện cho Lão Tam hai khối thịt nướng vì nó cứ kiên trì làm nũng không ngừng. Bỗng nhiên, kênh trò chuyện riêng vang lên, là Thiên Khả Vạn Giáng.

“Công tử, cô cảm thấy dùng phương pháp gì giải quyết Ky Giáp Trận sẽ tốt nhất?”

Tuy Thiên Khả Vạn Giáng chỉ huy có tính chủ quan, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc anh không biết hối hận, tình huống lúc nãy mới bắt đầu diễn ra anh đã nhận ra sai lầm của bản thân. Vì thế nhân cơ hội mọi người nghỉ ngơi, anh nhẹ nhàng phát tin nhắn cho Diệp Từ trong Kênh trò chuyện riêng, muốn tham khảo ý kiến của Thợ săn.

Diệp Từ nhìn về phía Thiên Khả Vạn Giáng, nhận ra anh cũng đang nhìn cô, gật đầu mỉm cười, rất khiêm tốn……