“Công Tử U? Kính đã lâu.” Tứ Hải mỉm cười đưa tay về phía Diệp Từ.
Kính đã lâu? Diệp Từ nghi hoặc nhìn Tứ Hải, trò chơi mới mở, anh làm thế nào biết cô?
Không nên đánh mặt người muốn thân cận, Diệp Từ cũng lễ phép chào lại, cầm lấy tay Tứ Hải. Vẫn có chút khó hiểu: “Kính đã lâu?”
“Hôm nay làm nhiệm vụ ở Hắc Lang Sâm Lâm, gặp một người bạn, cậu ấy nói trong lúc chạy trốn quái gặp được một nữ cao thủ là Tinh linh Thợ săn, lúc nãy Kim Nhân liên hệ với tôi, vốn không có ý định đến, nào ngờ biết được trong đội ngũ có một nữ Tinh linh Thợ săn trình độ rất tốt, tôi muốn gặp mặt một lần, rốt cuộc thấy được cô đúng là rất soái.”
Cừ thật, giải thích kiểu này khiến Diệp Từ đổ mồ hôi đầy người.
“Người nọ là Ôn Khai Thủy?” Diệp Từ không hề nghĩ ngợi liền hỏi, bởi vì ngoài cái người trời sinh lộ si ấy ra thì cô không còn quen thêm ai có tình huống như vậy cả.
Tứ Hải không gật đầu, cũng không phủ nhận, chỉ ngồi xuống ăn bánh. Anh ngẩng đầu nhìn Diệp Từ cười ha ha, gương mặt anh xuất hiện một loại nghiền ngẫm hương vị.
Loại hương vị này Diệp Từ không hề xa lạ, thể hiện sự không tin tưởng hoặc là cảm thấy người khác nói về cô có chút khoa trương, không đúng sự thật. Kiếp trước, nếu gặp phải biểu tình như vậy, Diệp Từ nhất định sẽ ganh đua bằng được nhưng đến kiếp này cô bỗng nhiên cảm thấy điều đó không còn trọng yếu nữa.
Quan trọng nhất là dùng tâm tình chân thực kết giao nhiều bạn bè, sống thật vui vẻ.
Cô cũng ngồi xuống, tiếp tục ăn nốt phần bánh còn lại, sắc mặt như thường.
Tứ Hải nhìn chằm chằm Diệp Từ, bỗng nhiên mở miệng: “Đúng vậy, chính là Ôn Khai Thủy.”
Ngây người một hồi, Diệp Từ mới lấy lại tinh thần. Cô không rõ Tứ Hải cố ý đợi thật lâu mới trả lời lại hay là do dây thần kinh phản xạ của anh quá dài. Cô gật gật đầu:“Thao tác của tôi thật bình thường.”
Tứ Hải không tin nhíu nhíu mày, muốn nói thêm gì đó. Nhưng Nhất Danh Kim Nhân đã đứng lên, nói với bốn người : “Tất cả đều đã tiếp tế đủ, vậy chúng ta vào đi thôi.”
Cầm miếng bánh cuối cùng nhét vào miệng, lại uống chút nước suối, Diệp Từ đứng dậy, đi theo bọn họ vào Sào Huyệt Hắc Sơn.
Phó bản này Diệp Từ chưa tới lần nào. Không phải chỉ mình cô chưa đến, mà kiếp trước ở diễn đàn tất cả tư liệu đều chưa từng đề cập qua. Nếu vậy thì chỉ có hai trường hợp, một là căn bản không có ai phát hiện, còn không thì do người phát hiện phó bản không muốn công bố ra.
Nhưng dù đó là nguyên nhân gì đi nữa. Đi vào phó bản này, bóng đêm không hề khiến Diệp Từ có chút khẩn trương hoặc sợ hãi nào, ngược lại cảm giác hưng phấn đã lâu không xuất hiện đang dần nổi lên.
Cảm giác hưng phấn đối với cô bây giờ rất khó để tìm lại. Kiếp trước cô đã làm hết tất cả phó bản ở Vận Mệnh, nguyên bản cô tưởng loại cảm giác hiếu kì với sự vật sẽ không có nữa, nhưng không ngờ lại không như suy nghĩ của mình.
“Sơn động tối quá? Vì sao không có loại phó bản nào có phong cảnh đẹp một chút?” Giấc Mộng Thân Cao 1m71 vừa vào phó bản liền không hài lòng, lạch bạch một tiếng… cô lập tức tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Vội vàng đứng lên, bất bình oán giận.
Diệp Từ mỉm cười, muốn nói với cô ấy, giai đoạn sau của Vận Mệnh có rất nhiều phó bản phong cảnh vừa ý cô ấy, mĩ lệ đến độ khiến cho game thủ quên cả việc đánh quái.
“Phong cảnh? Em nói đây là phong cảnh ……” Buông Muội Tử Kia Ra sờ sờ mũi, nheo lại ánh mắt đánh giá xung quanh: “Không có đèn làm sao đi đây?”
“Ánh mắt nhìn về đêm của Tinh Linh không tệ, người sói có thiên phú nhìn trong bóng tối, người lùn cũng chẳng có trở ngại gì, nhưng còn Chu Nho……” Tứ Hải quay đầu nhìn Giấc Mộng Thân Cao 1m7, có chút lo lắng.
Mũi Giấc Mộng Thân Cao 1m7 phát ra tiếng hừ hừ :“Không có điều kiện sẽ sáng tạo điều kiện, mọi người không cần lo lắng cho tôi.” Nói xong cô lấy một cây đuốc trong ba lô ra, giao cho người cao nhất là Nhất Danh Kim Nhân:“Anh đốt, vậy mọi người đều nhìn được.”
Nhất Danh Kim Nhân cầm cây đuốc cẩn thận đi về phía trước dò đường, nhưng thực kỳ quái, phó bản này im ắng đến độ ngay cả một chút âm thanh cũng không có.
Im lặng như vậy thật sự rất bất thường, khiến lòng người sợ hãi.
Diệp Từ là người đi cuối cùng của đội ngũ, Mục sư Tứ Hải và Thuật sĩ Giấc Mộng Thân Cao 1m7 đều trong phạm vi bảo vệ của cô. Trong phó bản Mục sư luôn là người hấp dẫn cừu hận, chỉ cần có quái lao tới, nếu Tốc độ chiến sĩ không kịp kéo cừu hận hoặc không có tình huống ngoài ý muốn nào xảy ra thì tất cả Mục sư đều bị giây giết*(chết ngay lập tức).
Mà chức nghiệp của Giấc Mộng Thân Cao 1m7 là Pháp hệ cũng thuộc dạng gần như Mục sư, Tinh anh quái trong phó bản này chắc chỉ cần một hai kích là đủ để đưa cô ấy về tây thiên.
Tay cô nắm cung, lẳng lặng đi cuối cùng đội ngũ, một mũi tên đã lên cót, nếu chỗ nào có động tĩnh cô sẽ không chút do dự thả ra công kích trí mạng.
Tứ Hải quay đầu nhìn Diệp Từ, chỉ thấy gương mặt cô thật bình tĩnh, trừ chút ấy ra không có cảm xúc gì khác. Nhưng khi cô nâng ánh mắt lên lơ đãng lướt qua anh, anh nhận thấy ánh mắt cô ấy bỗng nhiên thay đổi, trong đôi con ngươi màu hổ phách ấy ánh lên sự hưng phấn.
Diệp Từ phát hiện Tứ Hải vẫn nhìn cô, cảm thấy có chút kỳ quái, “Làm sao vậy? Có gì không ổn sao?”
“Cô không khẩn trương.” Tứ Hải thực trực tiếp, liền hỏi ra nghi hoặc của anh.
“Vì sao phải khẩn trương?” Gương mặt không thay đổi của Diệp Từ xuất hiện một nụ cười:“Cái gọi là phó bản, không phải chúng ta thông qua thì bị giết, kiểu gì cũng trốn không thoát hai phương án này.”
Tứ Hải hơi hơi khó hiểu, nữ game thủ Công Tử U có chút khác với nữ game thủ khác trong game.“Tử vong rất đau .”
“Kĩ thuật chạy trốn của tôi rất tốt.” Diệp Từ cười nửa thật nửa đùa, sau đó nhìn Tứ Hải cô lại bỏ thêm một câu:“Chỉ cần anh không chết, muốn thông qua cũng không phải không có khả năng.”
“Cô rất tin tưởng tôi?” Nghe Diệp Từ đánh giá, khiến Tứ Hải có chút ngoài ý muốn, bọn họ chỉ vừa mới nhận thức, cô ấy làm sao tin tưởng anh nhanh đến vậy?
“Nhìn qua hệ của anh với Nhất Danh Kim Nhân và Buông Muội Tử Kia Ra không tệ, người có thể khiến người trên Bảng xếp hạng yên tâm như vậy, hẳn là sẽ không quá tệ.” Diệp Từ bình tĩnh xem xét,“Chỉ cần là người bình thường đều đoán được, không hề có liên quan gì đến việc tin hay không tin cả.”
Cô vừa nhỏ giọng nói chuyện với Tứ Hải, vừa cẩn thận quan sát bốn phía. Thanh âm của cô không lớn, còn mang theo đặc điểm mềm mại của Tinh linh, rất dễ nghe.
Tứ Hải cũng không có lập tức trả lời, anh cúi đầu không biết đang nghĩ đến gì.
Sờ túi tên, Diệp Từ hít một hơi thật sâu, như nói với Tứ Hải nhưng cũng như là nói với chính cô: “Tín nhiệm là một loại năng lực cao cấp, không phải mỗi người đều có được. Tôi chỉ là cố gắng học tập, hy vọng chính mình có thể……” Dừng một lát, cô nói tiếp với ngữ điệu có chút lực bất tòng tâm:“Có được nó.”
Biểu tình của Tứ Hải có chút khác đi, cảm giác rất khó diễn tả. Nhưng anh không nói gì, chỉ là anh nhìn Diệp Từ với ánh mắt khác hơn trong chốc lát, sau đó quay mặt sang hướng khác. Trong thanh âm mang theo vài phần ý cười:“Uy, Công Tử U, nhiều người đều khen thao tác của cô rất tốt, vậy tôi và Giấc Mộng đều trông cậy vào cô cả, đừng để bọn tôi trở thành người thứ nhất ngã xuống.”
Diệp Từ ngây ngẩn cả người, cô dừng bước, ngẩng đầu nhìn tấm lưng thẳng tắp của Tứ Hải, bỗng nhiên cảm thấy có một loại áp lực thật lớn đè nặng lên vai.
Vừa nặng, vừa kiên cố.
Loại áp lực này tên là…… Tín nhiệm.
“Được.” Bên bờ môi cô cong lên một nụ cười không dễ nhìn thấy.
Vẫn im lặng như vậy, vẫn là một mảng tối tăm, khiến lòng người bất an.
“Mẹ, có phải đi nhầm phó bản không đây! Hay là bug, đều đi gần 10 phút, ngay cả một cọng lông cũng chẳng thấy!” Buông Muội Tử Kia Ra đi bên cạnh cùng Nhất Danh Kim Nhân có chút nôn nóng nhịn không được mắng to.
“Bình tĩnh, cậu phải bình tĩnh.”
Nhất Danh Kim Nhân không cảm giác được gì, chậm rãi vừa đi vừa điều tra.
Bỗng nhiên một làn gió thổi qua gáy của Diệp Từ, cảm giác ớn lạnh khiến Diệp Từ rợn cả tóc gáy. Cô ngừng thở, dừng cước bộ, âm thầm nói:“Đến rồi.”
Lúc này, Nhất Danh Kim Nhân cũng dừng bước, cơ hồ nói cùng lúc với Diệp Từ:“Đến rồi.”
Thanh âm bọn họ chưa dứt, ngay lập tức ánh sáng chói mắt dâng lên, khiến ánh mắt không thể nào mở ra được.
“Các vị tiên sinh, nữ sĩ đến địa bàn của tôi làm gì?” Thanh âm như đao nhọn.
Diệp Từ nheo lại ánh mắt nhìn phía trước, chỉ thấy trước cửa có một đầu gỗ, bên cạnh đầu gỗ có một người, hắn dùng thanh âm sắc nhọn cười to:“Vì danh dự của Thủ lĩnh nhanh tiêu diệt bọn chúng!”
Lúc nói chuyện đầu gỗ treo ở cửa dần dần rơi xuống, lỗ tai Nhất Danh Kim Nhân giật giật, sau đó nói:“Sau cửa có quái! Mọi người chú ý!”
Mọi người lập tức đề cao cảnh giác nhưng nhìn đến bày sói chen chúc như thủy triều xuất hiện vẫn khiến năm người nhịn không được đổ mồ hôi.
Lấy ít đánh nhiều, cần tốc độ, còn cần cả lực công kích.
Có thể tại lúc bầy sói chưa lao tới khiến chúng bị tổn thất trầm trọng chỉ có Viễn trình Chức nghiệp, mà trong năm người, có viễn trình công kích thì chỉ mỗi Diệp Từ.
“Công tử, cô……”
Không đợi Nhất Danh Kim Nhân nói chuyện, Diệp Từ đã không phòng thủ phía sau nữa, lợi dụng cân bằng cao, mạnh nhảy lên cây đèn bên đường, cả người bay lên trời, tên trong tay bắn liên tục về phía bầy sói.
Cân bằng của cô rất cao, thuận lợi di chuyển qua lại giữa hai cây đèn bên đường, giữ chặt cừu hận của bầy sói, càng giảm xóc cho Nhất Danh Kim Nhân cùng Buông Muội Tử Kia Ra phải đánh cận chiến, bọn họ thoải mái giết chết những con sói bị Diệp Từ làm mất hơn một nửa máu.
Đặt chỗ đứng của bốn người kia làm gốc, Diệp Từ thật giống như một con diều không chịu lực hút của trái đất, lợi dụng quán tính ở trên không trung phiêu đãng, sắc bén đến cực hạn……