"Òm ọp ...òm ọp " , trưa nắng chang chang , một đầu tóc trắng lủi thủi ngồi ở góc tường . Hắn đang hớp từng làn hương thơm của những món ăn đang được xào nấu của nhà hàng sầm uất bên đường , trên biển còn đề dòng chữ " Khai Trương giảm giá đến 50%" .
Cũng chẳng thể trách ai được , hắn và các chị từ thưở bé có biết đói là gì đâu , ai ngờ từ khi biến thành người thì cơ thể nó lại có chuyển hóa lớn nhơ vậy .
Đặc biệt là con người có đói có khát , tính ra đây chính là lần khổ sở nhất trong đời mà tiểu Vũ gặp .
-Eo ôi , trông người này khổ quá , mẹ ơi cho hắn vài đồng lẻ đi .
Một cô bé khả ái đang được một quý phu nhân nào đó bồng đến gần trước cửa của cái nhà hàng liền quay lại dúi cho tiểu Vũ vài trăm đồng , số tiền đó đủ để hắn ăn 1 tuần .
Con mẹ nó đúng là nhà giàu có khác !!!
Công nhận lúc này trông cái dáng vẻ dệu dạo , thân hình gầy gòm , quần áo rách rưới thì éo ai nghĩ hắn éo phải ăn xin cả , cho nên người phụ nữ cũng cô bé ban nãy nổi lên lòng thương xót cũng là đương nhiên .
Có tiền , mặt trời chân lý như chiếu xuyên con mẹ nó tim của tiểu Vũ , hắn hớn hở chạy đi mua cơm bình dân thì éo mẹ xui thay tông ngay phải thằng cha nào đó trước mặt .
Tóc dài cũng quá là vướng víu rồi !!!
"Rầm" một cú tông trực diện , đương nhiên với thể lực lúc này , tiểu Vũ đâm vào và cũng văng ra như cái tên lửa . Đặt nhẹ mông xuống đất cũng là lúc tiếng chửi rủa ầm ầm vang lên .
- Mắt mày mọc ở đít à , không thấy ông mày đang sang đường hả thằng ngu này ,móa nhìn ngứa mắt vler ...
Chỉ thấy trước mặt , một tên cao to , khuôn mặt cũng có chút gì đó gọi là suất khí đang định dơ chân múa tay thể hiện vài đường quyền cước vào khuôn mặt của cậu nhóc tóc trắng .
Động tĩnh lớn cũng làm mọi người xung quanh để ý , khi nhìn vào khuôn mặt cũng mọi người liền hiện lên vẻ hoảng sợ :"Hắn... hắn là con trai Thị Trưởng thành phố Lâm Phong ".
Nhắc đến tên này không ai không khỏi khiếp hãi ,bản thân hắn là một tên chuyên lấy danh nghĩa của cha mình đi làm bao nhiêu việc ác, đặc biệt là chuyên môn hãm hại con gái nhà lành , không biết bao nhiêu người đã bị hắn hãm hại được sống không bằng chết .
Ngoài cái vẻ mặt sợ hãi cũng là bao con mắt thù hận nhìn chằm chằm lấy tên Lâm Phong cũng như thương hại lấy một cậu nhóc bé nhỏ đang không biết đạp phải vận cứt chó gì mà xui tới mức qua đường cũng đụng phải tên ác ôn Lâm Phong .
Cánh tay sắp hôn lên mặt tiểu Vũ cũng là lúc một âm thanh ôn nhu đằng sau hắn khẽ quát lên.
-Dừng tay !!!
Chỉ thấy đằng sau một thiếu nữ ưng chừng 20-21 tuổi đang tiến đến chỗ tiểu Vụ vịn hắn dậy , theo giọng còn có chút trách cứ thẳng mặt tên nam nhân kia .
- Hừ , Lâm Phong , anh không thấy bộ dáng người ta đủ khổ hay sao mà còn định hành hạ một cậu nhóc như vậy .
Tên kia cũng không vừa , hắn mở mồm đầy mắm tôm phán :
- Hân Nhi em cũng thấy rõ ràng rồi , bộ quần áo này ít ra cũng mấy trăm triệu, lại để cho một con súc vật không bằng đụng vào ... thật là tởm lợm .
Lại nói , Vương Ngọc Hân hôm nay chính là đang đi dự nhà hàng 5 sao xin nhất Quảng Châu của cô dì - Vương Tuyết Nguyệt của mình .
Tính ra việc kinh doanh này có cũng được mà không có cũng chẳng sao , chẳng qua là ở cái đất Quảng Châu này nói đến hai gia tộc Vương-Hàn không ai không nhắc đến một trong những giai thoại lịch sử .
Người đứng đầu hai nhà Vương-Hàn đều là những nhân vật phong vân nổi tiếng .
Trong đó Gia chủ Vương gia-Vương Vô Vọng là người cực kì quyền lực , hắn chính là người trong quân đội đứng đầu -chức vị Đại Tướng , sau này về già yếu mà qua đời tuy nhiên cũng không vì đó mà Vương thanh danh sút giảm mà càng triệt để vang vọng .
Người thừa kế khả năng chỉ huy tài tình cùng tố chất lãnh đạo sáng suốt lại không ngờ chính là người con gái thứ ba của hắn - Vương Tuyết Kỳ .
Không thể không phủ nhận năng lực của người phụ nữ này , chỉ sợ rằng những điều cô làm trong tương lại còn có thể huy hoàng hơn cả người cha quá cố của mình .
Ngày trước vì lý do gia tộc an bài hôn sự , Tuyết Kỳ mặc dù không có yêu người nam nhân kia nhưng cũng đã sinh hạ cho hắn môt đôi phong phượng thai (tức là một trai 1 gái nha anh em :v)
Và bi kịch lớn nhất của Tuyết Kỳ chính là để lạc mất đi đứa con trai yêu quý nhất của mình .
Câu chuyện xảy ra cũng đã được 10 năm , lúc đó thành phố này dưới sự dẫn dắt của Vương Vô Vọng trở nên cực kì an bình , và đó cũng là sự chủ quan dẫn đến vết nhơ duy nhất không thể xóa bỏ của Vương gia chủ - chính vì để mất đứa ngoại tôn yêu quý nhất , Vương Vô Vọng sức khỏe mới có thế suy tàn nhanh như vậy...
Mặt trái của tàn ác của nó lúc này mới bắt đầu lộ ra , và xui thay cái sự ác độc này lại nhằm ngay vào người con trai bé bỏng của Tuyết Kỳ .
Lúc ấy 2 đứa con của cô mới được tròn 4 tuổi , gia đình Tuyết Kỳ tổ chức đi chơi coi như là món quà sinh nhật cho chúng .Và trên đường đi , họ đã bị ám sát ....
Trong lúc bất lực Tuyết Kì chỉ biết ôm lấy đứa con gái còn lại của mình mà giương mắt nhìn đứa con trai bé bỏng bị bọn sát thủ bắt đi . Trên mặt đất là cái xác người nam nhân vẫn còn hơn ấm đang loang lỗ những vệt máu vì đỡ những viên đạn cho người phụ nữ cùng những đứa con của mình .
Trong một ngày - Tuyết Kỳ phải nhận lấy hai sự mất mát lớn nhất trong cuộc đời . Lúc đó cô chỉ muốn tự sát để vứt bỏ mọi thứ , nhưng rồi mọi người can ngăn , song lại nghĩ đến đứa con gái .
"Phải rồi , cô còn con gái của mình " - Đây cũng là lý do sống cũng như động lực duy nhất mà Tuyết Kỳ có để có thể vượt qua bi kịch lúc bấy giờ !!!
Sơ sơ thế thôi !!!
Nghe thấy hắn gọi lấy tên thân mật mà người nhà hay gọi mình , Ngọc Hân càng cảm thấy bất mãn đi lên . Bình thường là nàng cũng đéo ưa cái tên Lâm Phong này rồi , cái danh xấu của hắn đi đâu nàng cũng đã nghe , chỉ không ngờ gặp mặt trực tiếp lại thấy hắn cực độ vô sỉ như vậy nhất thời làm cho Ngọc Hân cảm thấy tên này không khác gì cứt chó .
Nếu không phải vì cô mình khai trương quán mà nể cái mặt chó của cái thằng cha hắn thì đâu đến lượt Ngọc Hân phải xách đít đi ngồi cũng xe với tên này !!!
Thế là Ngọc Hân trực tiếp không nói nhiều mà đỡ lấy tiểu Vũ dậy rồi kéo theo hắn đi vào trong nhà hàng .
Thấy nữ thần trong lòng mình trực tiếp không thèm đếm xỉa đến bản thân , lại còn thân mật trái ôm phải dìu lấy cái tên ăn mày . Lâm Phong không rống lên là may lắm rồi nhưng trong cặp mắt của hắn nhìn tiểu Vũ như kiểu nhìn một cái thằng sắp chết đồng dạng .
Tính ra Ngọc Hân cũng chẳng biết tại sao mình lại phải làm như thế "Tại cô cảm thấy hắn tội nghiệp hay chỉ muốn nhờ hắn để thoát khỏi cái tên rắc rồi Lâm Phong ".
Ngẫm lại Ngọc Hân càng thấy mình ngu ngốc . Giờ cô làm vậy chẳng khác nào đưa tên ăn xin này vào đường chết , phảng phất như biết chắc tính cách của tên óc chó Lâm Phong , Ngọc Hân như xác định mình phải bao nuôi tên ăn mày này một thời gian dài rồi .
Về cơ bản việc này cũng chẳng có gì to tát , dìu hắn xuống , lúc này Ngọc Hân mới ân cần hỏi han hắn vài câu .
- Em có sao không ?
- Em ... không sao ....
Thấy hắn trả lời với tông giọng run run , Ngọc Hân cứ tưởng là hắn vẫn còn sợ nên cô cố tình ở lại an ủi hắn vài câu rồi sặp xếp phòng cho tiểu Vũ ở tạm rồi một mình chạy ra kiếm chút đồ ăn cho hắn .
Lúc nãy 2 người đang nói chuyện vui vẻ thì bất chợt bụng hắn kêu lên làm không khí có chút ngượng ngùng một bên vui vẻ cười ha hả .
Trong lúc trò chuyện , tiểu Vũ mới bắt đầu đánh giá lấy Ngọc Hân cô gái này , nàng sơ hữu thân cao một mét bảy tầm đó , một bộ váy ngắn phong cách hiện đại .
Khuôn mặt xinh đẹp , lông thanh tú mục , đôi mắt lấp lánh như sao , cái mũi quỳnh tị cùng với môi son nhỏ nhắn khiến cho bao đàn ông hận không thể cắn nó vài cái .
Cái cổ thon thon , xương quai xanh sắc sảo , trước ngực là hai gò bồng đảo như muốn phá áo mà ra bó lấy cái eo nhỏ như xà , tiểu phúc không một chút mỡ thừa càng làm cho vẻ đẹp của thiếu nữ càng thêm hoàn mỹ . Bên dưới kiều đồn nở nang đang run rẩy theo từng nhịp đi lại, cặp đùi trắng toát được bao bọc bởi một loại tất đen càng làm cho khẩu khí của mấy tên đực rựa càng thêm thô trọng .
Dáng đi uyển chuyển thướt tha , những cái nhấc tay thôi cũng làm cho người ta hít thở không thông - Con mẹ nó vưu vật là đây !!!
Chứng kiến dáng vẻ này cũng đã quen cho nên tiểu Vũ cũng không có quan trọng mấy cái vấn đề này cho lắm , tóm lại lúc này hắn đang đói vcl đây .