Chương 60: Chương 60: An Việt Thành.

Chương 60: An Việt Thành.

Tuy Hải Vinh có chút do dự, nhưng vẫn quyết định gia nhập.

Đại Việt Đế Quốc tuy nói là yếu nhất trong tất cả các Đế Quốc ở nơi này, nhưng cũng đủ để cho hắn phát triển sau này, hắn không muốn gia nhập Đế Quốc quá mạnh, càng mạnh thì càng nguy hiểm.

Ở nơi yếu một chút, thực lực của hắn vẫn sẽ được xem là mãnh mẽ trong cùng đẳng cấp, nhưng nếu như đi các nơi khác chưa chắc sẽ được như vậy.

"Ta vẫn là muốn gia nhập Đại Việt Đế Quốc!"

Người kia cười cười nhìn Hải Vinh, hắn cũng có chút kinh ngạc khi nghe Hải Vinh trả lời như vậy, phải biết tất cả các lĩnh chủ đều muốn có thêm tư nguyên bổ sung thực lực, nhưng người trẻ tuổi này vậy mà chấp nhận đến Đế Quốc của hắn vô điều kiện.

Chẵng lẽ có vấn đề gì?

Không đúng một cái cấp 6 lĩnh chủ thì có thể làm được cái gì chứ! Chắc hắn đã nghĩ nhiều rồi.

"Được rồi nếu ngươi đã muốn như vậy, ta cũng chỉ đành chấp nhận vậy"

"Cảm ơn!"

"Cũng không cần cảm ơn ta, ngươi thực lực cấp A+ rất nhiều Đế Quốc muốn tranh giành, gia nhập vào Đại Việt Đế Quốc chúng ta xem như bọn ta đã lời rồi!"

Người kiểm tra của Đại Việt Đế Quốc vừa dứt lời, sau đó tự mình mang theo Hải Vinh đi vào truyền tống trận, muốn đem hắn thả xuống lãnh địa rồi.

................

Không Minh Đại Lục.

Nơi này gió cực kỳ lớn, khắp nơi đều là sa mạc bao thủ, mặt trời cực kỳ nóng bức.

Có không ít dân tị nạn nương tựa vào nhau mà sống qua ngày, cận thận di chuyển ở mái hiên nhà rách nát, lân cận tường thành tràn ngập cát vàng bao phủ.

"Mẹ, người nói năm nay sẽ có lĩnh chủ đến chỗ chúng ta sao?"

Cô gái nhỏ nhắn âm thanh phát lên, thân thể mệt mỏi nhìn người phụ nữ có chút gầy gò hỏi.

Cô cái nhỏ này nhìn thoái cũng chỉ bảy, tám tuổi mà thôi, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không hẵn là nhỏ, nhìn cô gái nhỏ này bề ngoài tuy có một chút hoạt bát đáng yêu, nhưng nhìn rõ thì sẽ thấy có lẽ các nàng đã không ăn thức ăn rất lâu rồi.

Người phụ nữ bên cạnh cũng không biệt trả lời như thế nào cho phải khi con gái nàng hỏi, nàng cũng không biết được năm nay sẽ có lĩnh chủ đến hay không, nếu có không biết sẽ ở lại nơi đất ăn đá gà ăn sỏi này bao lâu.

Nàng chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô gái nhỏ nhẹ nhàng nói.

"Chắc chắn là có, không lâu nữa đâu, lĩnh chủ nếu như buông xuống thành chúng ta, đến lúc đó cuộc sống của ta sẽ tốt hơn bây giờ!"

"Thế nhưng mẹ, năm nào người cũng nói như vậy, nhưng không có ai ở lại với chúng ta"

Người phụ nữ cũng không còn mở miệng, con gái nàng nói đúng, câu nói này của nàng đã nói rất nhiều năm rồi, nhưng đâu có năm nào có lĩnh chủ chịu ở lại nơi này.

Khuôn mặt của người phụ có chút khó coi, có chút mệt mõi, chắc là đã đói lâu lắm rồi, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, ôm cô gái nhỏ vào lòng nói "Mẹ làm sao có thể lừa con chứ, yên tâm lần này sẽ không giống những lần trước"

"Thật sao?"

"Tất nhiên là thật, mẹ chưa bao giờ lừa cô gái nhỏ đáng yêu của mẹ" Người phụ nữ vừa nói, vừa dỗ dành cô gái nhỏ, ôm nàng vào trong lòng có một chút chua xót nói.

Tòa thành thị này không lớn.

Cả một tòa thành chỉ có hơn vài km, thậm chí ngay cả thành cũng không thể xưng, ngay cả một tiểu trấn nhỏ còn chưa chắc là bằng.

Tường thành, nhà cửa cơ bản đều dùng bùn và cát vàng mà xây thành, rất nhanh thôi, nếu có bão cát kéo đến, tường thành cùng nhà ở một lần nữa sẽ bị thổi bay.

Ngay cả một binh lính canh giữ còn không có, làm sao có thể được xưng là thành thị, phải nói nơi này còn kém hơn cả một vùng nông thôn thì đúng hơn.

Nhưng ít ra nông thôn còn có thức ăn, còn có thức uống, còn nơi này thức ăn cũng chỉ vọn vẻn mấy cái bánh làm bằng ngô còn sót lại sau mùa mưa, nước uống cũng đã cạn dần dần, nếu như không có mưa xuống sớm, thì người ở toàn thành này liền chết sạch.

Nhưng cũng vì hoàn cảnh ác liệt như vậy, hôm nay đã có không ít người dẫn theo con cái của mình đứng trước bức tượng lĩnh chủ đi cầu phúc, cầu mong sẽ có lĩnh chủ đến chăm sóc cho bọn họ.

Toàn bộ tòa thành náo nhiệt hẳn lên, ai ai cũng chờ mong có lĩnh chủ buông xuống, so với năm mới tới còn náo nhiệt gấp mấy lần, hôm nay là ngày lĩnh chủ buông xuống, cả thành tất cả đều rất chờ mong.

Chờ mong sẽ có lĩnh chủ buông xuống, bao bọc che chở bọn hắn.

Cuộc sống ở nơi này quá khó khăn rồi, đã không thể chịu nỗi nữa rồi, bọn họ không muốn bị giằng vặt như thế này nữa, bọn họ muốn sống như một con người bình thường, ngày có thể ăn ba bữa cơm, có thể được uống nước sạch.

Bọn họ mong muống được đi làm kiếm tiền, muốn có thịt ăn, muốn có một cuộc sống hết sức bình thường mà ngươi ở những tòa thành khác có được, người trong tòa thành này chỉ muốn có như vậy mà thôi.

Bọn họ ai cũng muốn được sống, bọn ai cũng có quyền truy cầu được hạnh phúc.

Nhưng đã rất lâu rồi, tòa thành này chưa từng có một ngày nào quá hạnh phúc, nếu như hôm nay không có lĩnh chủ buông xuống tòa thành nhỏ này của bọn họ, thì khoảng thời gian còn lại, bọn chỉ có thể lay lắc mà sống, chỉ có thể sống mà không bằng chết.

"Lão Trần, hôm nay ngươi nói có lĩnh chủ đến hay không?"

"Hồ Thúc, ta thực sự không biết nữa, đã rất lâu rồi ta không còn trông đợi điều gì nữa, chỉ là không muốn làm mọi người đánh mất hi vọng sống mà thôi" Trần Văn Thức khuôn mặt có chút xanh xao, nhìn ông cụ kế bên nói.

"Haizz, cuộc sống thật khổ" Cụ ông thở dài một hơi, trong câu nói có mấy phần chua xót, có mấy phần không nỡ nhìn trẻ em ở tòa thành này phải sống như vậy.

Mà lúc này, trong thành một pho tượng thật to rách nát bốn phía, tụ tập đầy ấp người quỳ xuống cầu phúc.

Mỗi người trong miệng đều lẩm bẩm, đối với pho tượng quỳ xuống dập đầu, vô cùng cung kính.

Cảnh tượng này mỗi năm sẽ có một lần, đối với người ở tòa thành này mà nói đã thành thói quen, thậm chí là đã thành thục.

Không khí cực kỳ nào nhiệt, nhưng thời gian rất nhanh cũng trôi qua, trên pho tượng cũng không có xuất hiện thứ gì, làm cho cả tòa thành một lần nữa ảo não, chuẩn bị ra về.

Trong ánh mắt của bọn họ từ có hy vọng, từ từ chuyển thành thất vọng.

"Xem ra, năm nay lại không có lĩnh chủ chịu đến nơi khỉ ho cò gáy này!"

Ông cụ ôn lần nữa nói lên, run rẩy nhìn lên bầu trời, ánh mắt đầy bất đắc dĩ, tràn đầy u buồn nói.

Nơi bọn họ ở vừa xa xôi, vừa cằn cõi, đừng nói là lĩnh chủ, sợ là dân chúng bình thường cũng không dám đến ở, chứ đừng nói là các lĩnh chủ cao cao tại thượng chịu chấp nhận buông xuống cái nơi này.

"Ông nội, người màu nhìn! Trên trời có ánh sáng!"

Bỗng nhiên, một tiếng hài tử vang lên, đánh thức cụ ông, đánh thức toàn bộ dân chú trong thành.

Tất cả mọi người ánh mắt đều sáng lên, nhìn thứ ánh sáng trên trời, tràn ngập chờ đợi, tràn ngập chờ mong, cuối cùng cũng có lĩnh chủ đến với bọn họ.

..............

Lúc này Hải Vinh đi theo người kiểm tra đi vào truyền tống trận, sau đó từ trên bầu trời xuất hiện ở một tòa thành, nói là tòa thành nhưng cũng hẳn, nhìn ra đây có lẽ là một tòa thành bỏ hoang đi.

Nhưng mà làm cho Hải Vinh kinh ngạc là, có không ít ngàn dân chúng đang hai mắt nhìn chằm chằm hắn.

Hải Vinh thầm nghĩ, rốt cuộc thì hắn cũng chính thức buông xuống Không Minh Đại Lục, gia nhập Đại Việt Đế Quốc, nhưng mà hoàn cảnh trước mắt rất tệ, không phải là tệ đến nỗi mà hắn không nghĩ được ra luôn.

Dù sao hắn cũng là một cái cấp A+, ít ra cũng phải cho hắn một tòa thành đàng hoàng chứ, nhưng Việt Hằng Vương Quốc lại phân cho hắn đến nơi khỉ ho cò gáy này.

Nhưng mà nếu đã đến thì hắn cũng không phàn nàn nữa, sau này ở lại nơi này yên tâm phát triển sức mạnh của mình đi, nơi này có rách nát một chút thì có làm sao, có tệ hại thì có làm sao.

Chẵng lẽ hắn sợ không nuôi nổi những dân chúng này sao! Với thực lực của các binh sĩ của hắn chắc chắn không cần quá lo lắng.

Nhưng điều làm hắn lo lắng là, nơi này là Sa Mạc nha, không có đất đai để canh tác, không có dòng sông, dòng suối nào, thật sự là một mảnh đất chết không khác gì.

Không nghĩ nhiều nữa, trước tiên ổn định dân chúng ở nơi này cái đã.

"Chào các ngươi, ta tên Hải Vinh là lĩnh chủ mới tới, từ hôm nay ta sẽ quản lý tòa thành này!"

"Hoan hô, hoan hô, lĩnh chủ đại nhân cuối cùng cũng đến!"

"Tòa thành này tên gọi là gì?"

"Tòa thành này của chúng ta không có tên, ngay cả cái ăn còn không có, làm sao dám đặt tên cho thành!"

"Tệ đến như vậy sao?"

"Đúng vậy, lĩnh chủ đại nhân!"

"Vậy sau này gọi là An Việt Thành đi"

Hải Vinh nhìn hơn ngàn dân chúng, cơ thể gầy gò ốm yếu, có không ít người chỉ có da bộc xương, khuôn mặt hốc hát đến nổi nhìn không khác gì thây ma, nhìn ra cực kỳ đáng sợ.

"Các ngươi đã rất lâu rồi không ăn cơm sao?"

"Đúng vậy lĩnh chủ đại nhân, đã rất lâu rồi không được ăn no!"

Hải Vinh nhìn thấy bọn họ có chút tội nghiệp, từ không gian chứa đồ lấy ra, mấy chục thi thể của Bạch Lang, Hắc Lang ném xuống phía dưới.

Ở bên trong kho chứa đồ, thi thể của các Ma Thú này được bảo quản cực kỳ tốt, không có chút hư hại nào, ăn vẫn là rất ngon.

"Sau này không cần lo lắng thức ăn nữa, đám yêu thú này các ngươi chia nhau ra ăn đi, sau này ta đi săn sẽ mang đến thêm!"

"Cảm ơn lĩnh chủ đại nhân!"

"Cảm ơn lĩnh chủ đại nhân!"

Dân chúng nhìn đám thi thể được Hải Vinh ném ra mặt đất, ánh mắt sáng lên liên tục hô hào cảm ơn, cả tòa thành vỡ òa trong vui sướng, bọn họ cuối cùng cũng có thức ăn, bọn họ cuối cùng cũng chờ đợi được lĩnh chủ tới!