Chương 40: Đăng kí gia nhập học viện.”

Ánh sao dày đặc đan khắp bầu trời, màn đêm như làn nước bao phủ hết vạn vật. Dưới ánh trăng kỳ ảo, một thân ảnh nhẹ nhàng như làn khói lao nhanh ra khỏi quán trọ, chỉ một vài cú nhún người liền biến vào màn đêm đen tối.

Người đó chính là John, ban ngày hắn đã nghe được đại khái vị trí của Học Viện ma pháp, để khi đêm đến, nhắm thẳng học viện mà đến tìm hiểu.

Đêm khuya tại “không tên” thành hoàn toàn không hề yên tĩnh, nhiều nơi suốt cả buổi đêm đều sáng rực, những nơi như quán rựu có lẽ là nơi huyên náo nhất.

Phóng xuyên qua một dãy các con phố, Học Viện Ma Pháp lúc này đã xuất hiện ngay trước mắt John, học viện cực kỳ lớn, vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn. Cửa lớn được làm theo phong cách cổ xưa, bậc thềm làm bằng đá xanh, chắc chắn nhưng cũng không kém phần tráng lệ. Ở đấy như ẩn như hiện một cổ khí tức trang nghiêm, mà cổ xưa. Điều đó chứng tỏ học viện đã trải qua không biết thăng trầm của lịch xử và tồn tại cho đến nay.

“Là một nơi tập trung thiên địa linh khí, tập hợp khí tức của nhiều đại cường giả tuyệt thế, là thánh địa của người tu luyện. Học Viện Ma Pháp quả nhiên danh bất hư truyền. Mới đứng có chút xíu mà khiến ta trải qua nhiều loại cảm giác khác nhau đến thế, những ngày đến có gì buồn bã, cứ đến đây chắc hẳn sẽ có nhiều thứ vui lắm đây.

John tung người lên bức tường, tỉ mí quan sát một lúc, khi không phát hiện bóng người náo hắn mới phi thân tiến vào.

Lúc này Học Viện Ma Pháp rất yên tĩnh, ở bên trong học viện, chỉ có vài gian phòng vẫn còn sáng đèn, John không khác gì một u linh phóng từ đông sang tây từ nam sang bắc khắp nơi của học viện. Khi đến diễn võ trường hắn mới dừng chân, diễn võ trường này thật là lớn có thể coi là gần bằng một nửa cái sân vận động bóng đá hắn biết trước kia.

John thầm nghĩ: “Nơi đây cao thủ như mây, cơ sở lại tốt thế này, sau này muốn gia tăng thực lực chỉ cần đến đây quấy rối vài lần giao chiến với vài vị cao thủ chắc hẳn thực lực sẽ tăng tiến không ít.”

John đi khắp nơi quanh võ trường thì mới phát hiện lúc này vẫn có vài học viên vẫn đang chăm chỉ luyện tập: “Học viên nơi đây thật siêng năng.”

Vòng đi vòng lại John đi đến một nơi khá đẹp, xung quanh đều cây và hoa, ở giữa có một chiếc hồ cực kỳ mỹ lệ, mặt hồ phẳng như chiếc gương soi, từ trong hồ như phát ra những tiếng sáo kêu nghe thật êm tai. John vận dụng hết khả năng của mình để tìm kiếm nguồn gốc tiếng sao tuy nhiên vô lực. Hắn thầm nghĩ: “Cái hồ này thật kì lạ.”

John lại đi về phía trước thì bắt gặp một nam một nữ đang ngồi trên chiếc ghế đá, hai người tâm sự, rồi sau đó đôi môi dính lại vào nhau, bộ dáng rất là thân mật.

“Ồ, một đôi uyên ương sao? Ta không nên làm phiền họ.”

John đại khái là thám thính một vòng xung quanh học viện, hắn thực sự rất muốn đến xem nơi ở của các vị Viện trưởng, viện phó ở thế nào, nhưng suy đi nghĩ lại họ đều là những cao thủ rất nhanh sẽ phát hiện ra bản thân mình.

Ở lâu với Lux, John như nhiễm lấy tính cách tinh nghịch của cô nàng, hắn thầm nghĩ: “Nếu cứ đi xem xét xung quanh thế này thì thật chán, học viên nơi đây đều là cao thủ, vậy sao không đến chỗ bọn nam sinh ở kia, quậy vài đường.”

Nói là làm, hắn nhanh chóng phóng người tiến đến ký túc xá dành cho học viên. Ở đây phòng ốc thật sự rất nhiều, tuy nhiên có đến hai căn nhà dành cho học viên, John không biết căn nhà nào là của bọn nam sinh, đành nhắm mắt chọn bừa.

Tiến vào kỹ túc xá bên tay phải, không chần chừ hắn lập tức đẩy cửa sổ bước vào một căn phòng, miệng định đưa ra chiến thư…… thì….. phát hiện bên trong căn phòng một cô gái khuôn mặt thanh tú đang tắm cả người trần truồng. Phát hiện John, khuôn mặt cô gái lập tức tái xanh. Cô ấy hét lớn: “Dâm tặc, người đâu, có dâm tặc….. dâm tặc…..”

Tiếng thét vô cùng chói tai đó vang lên giữa màn đêm yên tĩnh khiến tất cả những gian phòng cạnh đó lập tức sáng đèn. John thầm mắng chửi cái vận số đen đủi chuyên gặp mấy cái chuyện đâu đâu ( cái vận ấy muốn mà không được), không chút suy nghĩ hắn phi người lên mái nhà bỏ chạy.

“Dâm tặc đứng lại, không được chạy, tất cả chị em mau đuổi theo bắt lấy dâm tặc.”

Một số cô gái trên người vẫn còn mặc những bộ đồ ngủ, hoặc chỉ mới choàng được chiếc áo khoác đã phóng như bay ra cửa sổ, phi lên mái nhà đuổi theo John. Cả khu nhanh chóng nhộn nhịp hẳn lên.

Phép thuật hỗ trợ Tăng Tốc được các pháp sư nhanh chóng thi triển gia tăng tốc độ để các học viên khác nhanh chóng đuổi theo John.

“Ôi số ta đen hơn con mực nữa mà, không ngờ lại gây ra náo động lớn thế này, tuyệt đối không được để mấy lão quái vật trong học viên kia ra mặt nếu không khó lòng mà chạy.”

“Bắt dâm tặc, không được để hắn chạy thoát.”

“Tặc nhân ở đâu?”

“Đang chạy trốn trên mái nhà, mau chóng đuổi theo.”

May mắn là hiện tại bây giờ đã khuya, đa số mọi người đã chìm vào giấc ngủ, John chạy thoát khỏi Học Viện Ma Pháp, lẩn tránh đi ngang dọc qua các con hẻm bên trong thành để trở về quán trọ. Học Viện Ma Pháp sau lưng John bây giờ vô cùng náo động, đèn đuốc sáng rực, lại thêm vài tốp nữ sinh nữa chạy qua truy tìm, nghe được động tĩnh các nam sinh cũng thay nhau truy tìm John.

Bên trong một căn phòng của học viện, có vài lão già mặc trên mình trưởng bào của pháp sư, đang ngồi đánh cờ, một lão trong đó nói: “Thằng nhóc kia chạy nhanh đấy nhỉ, đôi chân của nó thật tuyệt.”

Một lão khác tiếp lời: “Phải, không sử dụng đến sức mạnh phép thuật hay phép thuật bổ trợ mà có tốc độ đó, thì thật là tuyệt chỉ tiếc đôi chân ấy lại dành cho một dâm tặc, hài.”

“Dâm tặc gì chứ, làm đàn ông phải có máu dê, nếu không sẽ thành thứ biến thái hết à?”

“Lão già ngươi toàn nói bậy bạ.”

“Dâm tặc ở đâu?”

“Nhất định phải bắt cho được dâm tặc kia.”

“Đúng là tức thật mà, tên đó dám có ý định với nữ sinh của học viện chúng ta, tuyệt đối không thể tha được.”

Vô số nam sinh nhanh chóng tập hợp thành một “đạo quân” tự nguyện đi truy lùng tung tích John.

John nhanh chóng trốn chở về quán trọ của mình, hắn nằm lăn lên bàn thở dốc sau đó cười ha hả nói: “Thật là thú vị, đêm nay bọn chúng nhất định mất cả một đêm để truy tìm mình mà.. ha.. ha…”

Ở bên ngoài đường lớn, đường nhỏ, các ngọn đuốc sáng cứ chạy qua chạy lại liên tục. John cười ha hả sau đó bắt đầu đêm đầu tiên tại cổ thành “Không Tên”.

John bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Sáng này hôm sau, John dậy từ rất sớm để chuẩn bị hết mọi thứ, hắn rời khỏi quán trọ tiến về phía học viện, trên đường đi hắn bắt gặp rất nhiều học viên của học viện ma pháp đang đi trên đường, khuôn mặt người nào cũng bơ phờ, đôi mắt thâm tím.

John bịt miệng lại thầm cười trộm, xem ra trong cái rủi lại có cái may, hắn tuy xui xẻo vào nhầm phòng của con gái nhưng bù lại hắn gây một trận náo động cực lớn.

Cửa lớn của học viện ma pháp mở rộng, từng đoàn người kẻ vào người, trên mặt đầy đủ các loại cảm xúc khác nhau, vui có, lo âu có, hồi hộp cũng có. John tiến vào bên trong đập vào mắt hắn là một tấm biển được ghi rõ ràng: “Đường bên trái dành cho những ai đến đăng kí xin gia nhập học viện.”

John thầm đánh giá công tác tổ chức ở đây rất tốt sau đó hòa cùng đám người đi về bên trái.

Đi một lúc John đến một cái sân rất rộng, nơi này tập trung hàng trăm hàng nghìn người kẻ nào kể nấy mặt đầy hưng phấn, xếp thành 7 hàng chỉnh tề.

“Đến đăng kí tham dự thì hãy xếp hàng….. không được xô đẩy.”

Giọng nói vang lên tuy có chút già nua nhưng tuyệt không che dấu nổi khí thế của cao nhân tu luyện nhiều năm.

Ở nơi này tập trung đủ loại, người từ những kẻ lưng hùm vai gấu, đến những công tử mặt trắng, thiên kim đại tiểu thư đủ mọi tầng lớp, không biết thường ngày bọn họ bá đạo thế nào nhưng khi vào đây ai cũng trở nên vô cùng ý tứ đứng hàng ngay ngắn không dám làm loạn.

Hiện tại những người hàng đầu tiên đang bắt đầu bước đầu tiên đăng kí tham gia học viện, đó là kiểm chứng khả năng sức mạnh phép thuật bẩm sinh ở trong cơ thể.

Một tên thanh niên đầu hàng tiến đến trước một trụ đá, đặt tay lên đó, viên ngọc được khảm ở trên đỉnh tảng đá lập tức sáng lên, sau đó trên tảng đá xuất hiện một vạch màu đỏ.

Người phụ trách ngồi cạnh đó thấy thế lắc đầu nói: “Hỏa hệ một vạch, không đạt yêu cầu, loại.”

John ở phía sau nghe lão ta hô lớn như thế giật mình, hắn liền hỏi người trước mặt: “Anh này cho hỏi chút, trên đó họ đang làm gì thế?”

Người thanh niên đứng trước hắn nói: “Họ đang kiểm tra sức mạnh phép thuật tiềm ẩn trong cơ thể đấy, nếu đạt chuẩn ba vạch trở lên là được qua vòng kiểm tra này.”

“Ồ” – John liền hiểu ra, hắn tiếp tục quan sát.

Ở hàng thứ hai, một thiếu nữ nhan sắc bình thường, đặt tay lên trụ đá, cũng giống với tên thanh niên kia viên ngọc được khảm trên tảng đá bắt đầu phát sáng sau đó trên mặt tảng đá hiện lên hai vạch màu xanh nước biển.

“Thủy hệ hai vạch, loại.”

Lại tiếp tục một người nữa bị loại, John thầm nghĩ: “Muốn vào học được học viện ma pháp này xem ra không đơn giản chút nào.”

Tên thanh niên đứng trước hắn xoay người bắt chuyện nói: “Ngươi có biết ai là người giỏi nhất vượt qua đợt kiểm tra này từ trước đến nay không?”

“Ai?” – John tò mò hỏi.

“Cô ấy tên là Luxanna, nghe đồn khi cô ấy được kiểm tra phát hiện ra sức mạnh quang năng ẩn chứa trong cơ thể lên đến 7 vạch, các vị giáo sư trong học viện thấy thế lập tức nhận cô ấy vào học viện và miễn toàn bộ học phí hay chi phí sách vở.”

“Ồ” – John kinh ngạc một lần nữa, không ngờ cô nàng tinh nghịch kia lại lợi hại đến thế.

Sau một hồi chờ đợi cuối cùng cũng đến lượt John, thật đáng tiếc khi người đứng trước hắn đã bị loại, John đứng trước tảng đá cao lớn quá đầu mình, người quản lý cạnh đó nói: “Mau đặt tay lên tảng đá đi.”

Joh gật đầu sau đó đưa tay trái lên đặt trên tảng đá, người quản lý cạnh đó lúc này mới để ý thấy John chỉ có một cánh tay hắn thầm coi thường John là một phế vật, thế nhưng khi thấy những gì xuất hiện trên tảng đá hắn cứng họng, mắt trợn tròn, miệng há hốc.

Lúc này trên tảng đá, đang xảy ra một hiện tượng mà có lẽ trong lịch sử của học viện cũng chưa từng xuất hiện, mười vạch màu đỏ xuất hiện sau đó đột nhiên lại tụt xuống không còn vạch nào, sau đó lại kéo lên mười vạch màu vàng rồi lại tụt xuống cứ như thế màu xanh lục, xanh lam, vàng nhạt, thay thế nhau xuất hiện.

Những tên quản lý khác cạnh đó cũng ngơ ngác nhìn vào tảng đá. John cảm thấy kì lạ hỏi: “Hình như tảng đá này của mấy vị bị hư rồi thì phải.”

Tên quản lý cạnh đó ậm ừ nói: “Ta cũng nghĩ vậy quá, chứ trước đây làm gì có ai sở hữu nhiều quá hai sức mạnh phép thuật trong người được chứ.”

John gãi đầu nói: “Vậy tính sao đây.”

Tên quản lý ấy suy nghĩ một lúc nói: “Thôi thì cho ngươi qua vậy, coi như tạ lỗi về việc tảng đá ấy bị hư.”

“Ừ” – John cười cười gật đầu sau đó rời khỏi hàng tiến đi đến nơi tiếp theo như theo tấm biển đã đề sẵn gần đó: “Sau khi vượt qua đợt kiểm tra xin đi theo hướng này.”

Tên quản lý ấy xem lại tảng đá, hắn tiếp tục để những người tiếp theo lên kiểm tra, nhưng kết quả là tảng đá ấy vẫn hoạt động bình thường, không có chút gì gọi là hư hỏng. Gã kinh hãi nghĩ đến cái gì đó, lập tức chạy vào bên trong.

Ở một khu vườn rộng khác, John đứng ở đây cùng rất nhiều ngươi đã vượt qua đợt kiểm tra đầu tiên, hắn không muốn mình phải bị bất ngờ như lần đầu nữa nên chủ động hỏi một thanh niên cạnh đó: “Anh này cho hỏi, không biết sắp đến là kiểm tra gì thế?”

Tên thanh niên đó lập tức đáp: “Kiểm tra gì nữa, chuẩn bị tiền để nộp học phí vào học viện thôi.”

“Tiền? Bao nhiêu vậy?” – John lúc này khó khăn nhất là việc tài chính, đừng thấy hắn ăn mặc có vẻ bảnh bao, dáng người đẹp trai vậy mà trong người chỉ có vài đồng xu lẻ mà thôi.

Tên thanh niên kia đưa mười ngón tay nói: “Mười triệu.”

“Cái gì?” – John kinh hoảng, hắn như muốn chết ngay tại chỗ, tiền nhiều như vậy lấy đâu ra? Đi ăn cướp à, mà bây giờ đi ăn cướp đã muộn rồi. Hắn hối hận vì trước kia không hỏi kĩ Lux bây giờ thì hết cách rồi, hắn hỏi thêm: “Thế không nộp học phí lúc đầu được không?”

Tên thanh niên kia lắc đầu nói: “Không được đâu, phải nộp lúc đầu, nếu không sẽ cho là không đóng học phí mà bị đuổi đi đấy.”

John choáng váng, mặt mày hắn tối đen lại, tiền, tiền, lấy đâu ra đây? Đã nghèo rồi mà còn ăn cướp kiểu này.