Lux xoay đầu đi chỗ khác, nhưng miệng thì không dừng nói xấu: “Ác tặc, ta nguyền rủa ngươi, khi chết sẽ xuống mười chín tầng địa ngục…”
John châm chọc cô ta: “Tầng thứ mười chín chắc do cô mở ra hả, khi nào có thời gian ta sẽ đến thăm, muốn ta đem tặng quà gì? Đầu lâu, xương cốt hay tro cốt?”
“Đồ xấu xa.”
John kéo Lux cạnh sát người mình, cánh tay trái vòng qua eo giữ chặt cô lại, hắn đưa mặt mình tiến sát lại mặt Lux, nói: “Bây giờ cô đang ở trong tay ta nếu không nghe lời thì đừng trách ta không khách khí.”
Đấu cương không được thì dùng nhu, Lux giả bộ khuôn mặt chùn xuống, nước mắt chảy ra tùm lum, khóc oa lên: “Ngươi ỷ làm đàn ông ăn hiếp phụ nữ yếu đuối như ta….. ngươi là đồ vũ phu…. oa….. oa……”
Gì chứ đối mặt với tiếng khóc của phụ nữ thật sự John không có kinh nghiệm giải quyết hắn lắm, bỏ lơ cô nàng thì cô nàng lại khóc to hơn, cuối cùng hết cách đành dỗ vậy.
“Ta thật sự chịu thua cô luôn.”
Lux giọng run run nói: “Ngươi là đồ vũ phu, thấy ta phụ nữ mà đi ăn hiếp…. oa…. oa….”
John biết nàng đang gạt hắn, nhưng hắn lại không biết cách nào dừng cái trò lừa gạt kia lại, liền ngay tức khắc dọa: “Nếu cô mà còn khóc nữa, tối nay ta ngủ với cô.”
Ngay lập tức Lux hoảng sợ, màn lừa gạt ấy cũng nhanh chóng bị vỡ thành “nhiều mảnh”.
“Thật mất nhiều thời gian với cô quá, chúng ta lên đường thôi.”
Có Lux bên cạnh làm bạn đồng hành, không khí chuyến đi trở nên rất vui, cả ngày hai người không cãi nhau vài chục lần thì coi như không chịu nỗi. John không còn mang cô bên sườn nữa, mà để tự thân cô đi bộ, cô gấp gáp chạy theo bên cạnh hắn. Khi trời tối, Lux liên miên than mệt, John đành kiếm một thị trấn nhỏ mà trú lại.
Vừa bước vào bên trong quán trọ, một người phục vụ nhanh chóng nở nụ cười chạy lại hỏi: “Hai vị, không biết ở lại trọ hay ăn tối rồi đi?”
John lập tức đáp: “Cho ta một phòng ở lại đêm nay. ”
Lux nghe vậy lập tức nói: “Sao lại một phòng? Phải hai phòng chứ.”
John xoay sang nhìn cô, hắn làm ra bộ mặt tức giận nói: “Không có đủ tiền để thuê hai căn phòng đâu.”
Tên phục vụ cười nói: “Vậy là hai vợ chồng ngài thuê một căn phòng ở lại đêm đúng không ạ, chúng tôi sẽ lập tức chuẩn bị ngay.”
“Vợ chồng. ” – Hai chữ này John nghe thấy rất là lọt lỗ tai nhưng Lux thì ngược lại, khuôn mặt cô bỗng nhiên đỏ bừng, định xông vào cho tên phục vụ kia biết tay nhưng may là John đã giữ cô lại, tên phục vụ kia cũng tỏ chút kì lạ rồi nói: “Hai vị xin nhớ điều này, đúng 9h tối đừng ra khỏi phòng nhé, tốt nhất vào giờ đó trở đi các vị nên ở trong phòng sẽ an toàn hơn.
John kì lạ hỏi: “Vì sao vậy?”
Tên phục vụ kia nói: “Trong thị trấn này có ma đấy, đêm nào vào giờ ấy cũng xuất hiện những tiếng kêu đầy ghê sợ.”
“Ma!” – Nghe nhắc đến ở đây có ma, Lux lập tức núp ra sau lưng John, cô tỏ ra vô cùng sợ hãi.
John lập tức hỏi lại: “Điều này là thật chứ?”
Tên phục vụ kia tiến lại nói nhỏ với hai người: “Điều này hoàn toàn là sự thật, đã có rất nhiều người gặp những con ma kia rồi, đa số họ đều đã chết cả, số may mắn sống được thì trở nên điên điên khùng khùng, hai vị nhất định phải nghe lời của tôi, tuyệt đối từ chín giờ trở đi không được ra khỏi phòng nửa bước.”
John gật gật đầu sau đó đi theo tên phục vụ đến một căn phòng, trông cũng khá sạch sẽ và gọn gàng.
Sau buổi ăn tối, khi Lux vừa tắm xong trở vào phòng, thì lập tức sắc mặt cô đột nhiên đỏ bừng bừng. John từ đằng sau đưa chiếc mũi lên ngửi ngửi mái tóc của Lux, đây là cơ hội để hí lộng cô ấy.
Lux kinh sợ nói: “Ngươi không được loạn động, bằng không ta hận ngươi, ta nguyền rủa ngươi….”
John thì chẳng có ý nghĩ đen tối gì, hắn cười ha hả đáp: “Vậy cô mau đi trải giường cho ta ngủ mau đi.”
“Ngươi….. ta muốn giết ngươi.” – khuôn mặt Lux trắng xanh liên tục thay đổi.
“Nếu không muốn ta hí lộng cô thì mau nghe lời đi thị nữ……” – Hai chữ “thị nữ” kia John cố ý nhấn mạnh như chọc ghẹo nàng ta vậy.
Lux bước từng bước không tình nguyện, đến bên cạnh giường, cẩu thả trải giường. Cô ấy bực bội nói: “Đó, trải rồi đó, bây giờ ngươi vừa lòng chưa?” – nói xong cô phẫn nộ ngồi xuống một bên.
“Ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp của Lux, ngọc thủ mảnh khảnh, chắc hẳn trước đây chưa từng làm mấy chuyện này, nay lại hạ mình làm… thật là… ”
Như không thể kiềm chế được nữa, Lux lập tức mắng chửi hắn một tràng như sóng biển. John ngoáy ngoáy lỗ tai, mấy câu chửi này suốt trên đường hắn nghe đến mức nhàm cả lỗ tai rồi.
“Chắc sau này ta gọi cô là tiểu ác ma chứ không phải tiểu thư gì nữa rồi, đừng ồn ào nữa, từ nay về sau cô là thị nữ của ta, thị nữ của ta suốt đời đấy, tối nay cô ngủ trên giường, ngày mai chúng ta lên đường sớm.” – John xoay người đến bên cạnh chiếc bàn trong phòng, đêm nay hắn sẽ ngủ trên đó.
Lux như chưa vừa ý liền lớn giọng nói: “Không được! Làm sao ta lại ở chung phòng với một nam nhân được kia chứ, ngươi phải dành riêng phòng này cho ta.”
John làm mặt giận dữ trêu chọc nói: “Tiểu ác ma cô đừng được nước lấn tới nhé, nếu cô không muốn ngủ một mình đêm nay ta sẽ “hầu tiếp” ngủ chung với cô.”
Khuôn mặt của Lux lập tức trắng bệch. Cô ta lập tức nằm thẳng xuống giường trùm chăn cả người.
Cả hai bắt đầu chìm vào giấc ngủ sớm để hồi phục lại những mệt mỏi sáng nay đã đi đường.
Đúng chín giờ tối.
“U… u…. ”
Một âm thanh ghê rợn bắt đầu vang lên bên ngoài, trong cái màn đêm đầy đáng sợ kia.
Lux cả người run lên, cái âm thanh u u kia làm cô phải thức giấc, bây giờ cô không có sức mạnh gì trong người cả, một cơ thể yếu đuối nếu gặp ma thì… đấy là chưa nói cô vốn là một cô gái, mà con gái thì rất sợ ma hoặc những thứ ghê tởm.
Lux trùm chăn kín cả người, chỉ để lộ hai còn mắt nói: “Này… này… ngươi vẫn còn thức chứ hả?”
“Sao… sợ hả?” – John đáp.
“Ừ” – Lux lập tức gật đầu nói lại: “Sao ta cảm thấy ghê quá, không biết có con ma nào vào đây không.”
John cười hì hì đáp: “Không phải tên phục vụ kia đã nói là cứ ở yên trong phòng sẽ không có chuyện gì xảy ra hết sao?”
“Ta biết nhưng vẫn sợ. ” – Lux run lên nói.
“Ú… ú….. ”
Tên rên ghê rợn kia lại một lần nữa vang lên, Lux sợ hãi ngồi bật dậy, cô trùm chăn kín cả người, co lại trong một góc giường. John cũng ngồi dậy, hắn qua ngồi trên giường của Lux nói: “Đừng sợ, có ta ở đây không con ma nào dám đến gần cô đâu.”
Lux hạ thấp chiếc chăn xuống một chút nhìn John đang ngồi trên giường nói: “Có ngươi ở đây ta càng sợ, lỡ ngươi lợi dụng làm điều gì bậy bạ thì sao?”
John liếc mắt nhìn Lux nói: “Được thôi, vậy ta để cô ở đây một mình.”
“Không được… không được.. ” – Lux lập tức lao đến giữ tay hắn lại. John cười ha hả sau đó đột đèn lên cho căn phòng sáng rực. Lux thấy như vậy cũng đỡ sợ hãi hơn.
“Vù…. ”
Một cơn gió mạnh thổi vào làm tắt toàn bộ đèn trong phòng, Lux lại lâm vào tình cảnh đầy sợ hãi.
John bước lại cửa sổ, đóng lại cánh cửa bị gió thổi tung, John không sợ ma, đơn giản là vì thứ nhất hắn không tin có ma, thứ hai là hắn đã gặp những con quái vật còn đáng sợ hơn ma gấp mấy lần.
“Á…” – Đột nhiên một tiếng hét thảm thiết vang lên bên ngoài, tiếng hét kia đáng sợ đến nổi, Lux nổi ca da gà, cả người cô run lên lập cập.
John nhíu mày hắn nói: “Cô ở lại đây một mình được chứ? Ta muốn ra bên ngoài xem sao? Rốt cuộc ma ở đây đáng sợ đến mức nào.”
Lux nghe hắn nói muốn ra ngoài thì lập tức giữ hắn lại, nói: “Đừng đi mà, ở đây với ta đi… đừng ra ngoài đó.”
John cười nói: “Đừng lo ta sẽ quay lại sớm thôi. ”
Lux nhất quyết giữ tay hắn nói: “Vậy để ta đi cùng ngươi, dù sao ta cũng tò mò không biết hình dạng con ma ấy như thế nào?”
John kinh ngạc nói: “Không phải cô sợ ma lắm sao?”
Lux đáp: “Sợ thì sợ nhưng ta tò mò mà, với lại có gì ngươi bảo vệ ta, nếu không có ta sao ngươi khôi phục lại cánh tay bị mất kia được.”
John mếu miệng, cô nàng này thật khó đoán, hắn nói: “Nếu vậy đi bên cạnh ta đừng có la hét hay gì đấy.”
Lux giữ chặt tay hắn gật đầu.
Hai người nhanh chóng rời khỏi phòng. Bên ngoài là một màu tối đen như mực, các phòng bên không một tiếng động, không một ánh đèn. John bắt đầu rời khỏi quán trọ tiến ra đường đi bên ngoài.
“Vù… vù… ”
Những cơn gió chứa đầy oán khí, thổi vù vù qua mặt hai người, con đường tối đen không một ánh đèn, Lux lúc này đã hay tay, giữ chặt tay trái của hắn, John lờ mờ cảm nhận được có gì đó mềm mềm đàn hồi ở trên tay truyền lại. Trong bóng tối hắn thậm chí không nhìn ra ai cả, thậm chí Lux ở cạnh mình cũng không thể nhìn rõ mặt.
Hắn có chút lo lắng với cái không khí và màn đêm ở đây, có cái gì đó thật bất thường. Hắn nói: “Lux… cô giữ chặt tay tôi không được buông ra nhé.”
“Ừ…” – Lux lập tức đáp, cô đang run lên từng cơn, trong bóng tối thế này ai mà đánh cô, hay làm gì cô thì cô cũng không tài nào chống lại được.
John lập tức sử dụng giác quan nhạy bén của mình, khung cảnh trên con đường nhanh chóng xuất hiện trong đầu của hắn, con đường vắng tanh không một bóng người.
“Á….” – Lại một tiếng hét thảm vang lên. John lập tức đi theo tiếng thét ấy phát ra.
Đi qua vài con đường nhỏ quanh co, mọi thứ bắt đầu sáng dần, ánh sáng của mặt trăng bắt đầu chiếu sáng mọi thứ xung quanh.
John nhường như cảm nhân được điều gì đó, hắn lập tức lôi Lux núp sau một sạp quán gần đó, Lux mở đôi mắt nhìn cái thứ ghê rơn đang đi qua, à không đúng hơn là đang bay qua. Một con ma với hai cánh tay như hai lưỡi đao, khuôn mặt không nhìn rõ ràng, chỉ thấy đôi mắt màu đỏ máu, cả người hắn như một đám không khí bay lơ lửng qua lại.
Lux sợ hãi cúi đầu vào lòng của John, lúc này cô không thèm giữ chút ý tứ gì cả. John nhìn thấy con ma đó lập tức nhận ra đó là Nocturne, một con ma cực kì đáng sợ mà hắn đã từng biết trước kia. Thậm chí Elise cũng từng kể cho hắn nghe về chuyện Nocturne có sức mạnh và biến thành như bây giờ cũng có nguồn gốc từ Shadow Isles.
“Ke.. ke.. ở đây có con người” – Một tiếng nói đang sợ đột nhiên vang lên sau lưng John
John giật mình, theo phản xạ, hắn lập tức lôi Lux sang một bên, hắn xoay đầu nhìn ra phía sau, ở trên mái nhà cạnh đó một con ma kinh tởm với cái thân hình gầy như que củi, để ý kĩ thì thân thể con ma ấy cũng không bình thường, giống như một cái bù nhìn biết di chuyển vậy, trên tay phải của nó còn cầm một cái lưỡi hái sắc nhọn. Đôi mắt đỏ bừng bừng trong màn đêm khiến lòng người lạnh lại, những con quạ đen sì liên tục kêu quác quác bay qua bay lại trên người hắn ta.
Lux mở mắt nhìn thấy con ma kia, cô lập tức kinh sợ nhắm chặt mắt lại cả người run lên bần bật.
John vừa nhìn đã nhận ra hắn cười khà khà nói: “Tưởng ai chứ hóa ra là Nocturne – Ác Mộng Vĩnh Cữu và Fiddlesticks – Sứ Giả Địa Ngục à.”
Cả hai con ma kia nhìn nhau tỏ ra kinh ngạc, Nocturne hỏi: “Ngươi biết chúng ta sao?”
John gật đầu nói: “Không chỉ biết, ta còn nghe kể rất nhiều về hai ngươi, đặc biệt là ngươi đấy Nocturne à.”
Fiddlesticks hứng thú nhảy đến bên cạnh Nocturne cười kinh dị nói: “Ngươi biết gì về chúng ta, mau nói xem.”
John cố gắng câu kéo thời gian, mục đích của hắn hiện tại đơn giản chỉ là câu giờ để có thể suy nghĩ ra cách gì đó trốn thoát khỏi hai con ma này. Hắn đáp: “Lúc còn ở Shadow Isles ta nghe Elise nói rất nhiều về ngươi đấy Nocturne, cô ấy bảo ngươi trở thành thế này cũng là từ đó mà ra.”
Nocturne kinh ngạc sau đó nói: “Ngươi biết bà ta sao? Nhưng vô lý, nơi đó con người không thể nào sống được, tại sao một con người như ngươi lại có thể từ đó mà trở về an toàn được chứ?”
John cười cười, hắn tỏ vẻ không chút sợ hãi nhìn hai kẻ đáng sợ trước mặt. Nocturne nhìn nụ cười đó hắn vẫn rất nghi ngờ nên lập tức nói: “Fiddlesticks, ngươi đứng yên đấy cho ta, ta muốn kiểm chứng vài điều tên nhãi này.”
“Được… được…” – Fiddlesticks nhảy tưng tưng tại chỗ, cười quỷ dị.
John cau mày, hắn thực sự không muốn điều này xảy ra, vốn định đem Elise ra nói trước mặt hắn ta là cầu may nếu có khi hắn quen biết cô ấy thì có thể để cho bọn họ đi an toàn, ai ngờ….
Nocturne như một cái bóng lao vào John, một giọng cười đáng sợ lập tức vang lên khắp con đường, gió đột nhiên thổi mạnh, John lập tức đẩy Lux sang một bên, Lux ngã xuống đất kêu lên một tiếng đau đớn, cô mở mắt ra kinh hoàng khi phát hiện John đang cùng con ma có hai cái tay giống hai cây đao kia đang đánh nhau.
John xoay người tung một cước vào Nocturne, chân hắn xuyên qua cơ thể toàn màu đen ấy, hắn có cảm tưởng mình vừa đá vào không khí vậy.
Cơ thể Nocturne tách ra rồi hợp lại như một đám khói đánh hoài không tan, John kinh hoảng hắn thầm nghĩ với cái cơ thể quái dị này thì làm gì có cách nào có thể đánh được. Nocturne cười khà khà nói: “Thế nào? Mệt rồi à, mau cho ta xem một con người bình thường như ngươi làm cách nào có thể sống và rời khỏi cái nơi đáng sợ như thế?”
John nghiến răng, hiện tại hắn không thể sử dụng sức mạnh phép thuật trong người cho nên việc đánh nhau với một thứ đáng sợ như Nocturne đây quả thực quá khó khăn. Nocturne thấy John chưa động thủ hắn cười khà khà nói tiếp: “Nếu vậy thì để ta thử ngươi vậy”
Nói rồi Nocturne lại lao vào, hai tay như hai cây đao sắc nhọn bắt đầu chém tới tấp vào người của hắn, dù hiện tại không thể sử dụng sức mạnh phép thuật nhưng thể chất của hắn cũng cực kì tốt, thân pháp lanh lẹ, di chuyển nhẹ nhàng, John dễ dàng tránh né được tất cả các đòn tấn công của Nocturne, đôi mắt Nocturne đột nhiên phát sáng, thứ ánh sáng đỏ như máu cực kì đáng sợ, hắn cười lên kinh dị một tiếng cả không gian xung quanh đột nhiên tối đen như mực.
Lux ở cạnh đó cũng kinh hãi, màn đêm kinh hoàng kia buông xuống kết hợp với cái âm thanh khủng khiếp kia đã khiến cô phải bất tỉnh.
Bên trong bóng tối đáng sợ ấy, John không tài nào dùng mắt thường để nhìn thấy bất cứ điều gì, hắn ngay tức khắc sử dụng mọi giác quan mà mình có, thính giác, cảm giác tất cả điều đã được đẩy lên mức cao nhất.
Những sợi lông trên tay hắn bắt đầu nổi lên, tai bắt đầu chăm chú nghe tiếng động.
“Khà… khà… ”
John lập tức nhận ra phương vị của nơi phát ra âm thanh ấy hắn lập tức lao đến liên hoàn cước liên hoàn đấm cứ tung ra liên tục, Nocturne mặc dù không thể bị hắn làm cho tổn thương nhưng cũng kinh ngạc không kém với việc hắn nhận ra vị trí của mình. Nocturne xoay tay, hai cái tay như hai cây đao sắc nhọn quét ngang qua hông của John khiến hắn lập tức lộn người ngược lại tránh né, khi hắn tiếp đất tư thế rất giống một con nhện.
Những nơi trên người Nocturne bị John đấm đá trúng bắt đầu hồi phục lại nhanh chóng, hắn ta nhận ra cái tư thế quen thuộc kia gật đầu nói: “Đúng là ngươi đa từng ở trên đó rồi, ta thật không thể tin được một con người sao lại có thể sống sót rời khỏi đó được chứ?”
John đứng thẳng dậy, hắn cảm thấy từ người Nocturne không còn phát ra chút sát khí gì nữa, hắn đáp: “Quả thực là tôi đã từng ở trên đó một thời gian sau đó mới rời đi.”
Nocturne nghe vậy thì gật đầu, bây giờ hắn ta đã tin những gì John nói, Fiddlesticks chạy đến hắn cười quỷ dị nói: “Ngươi chơi với hắn xong rồi à? Vậy đến lượt ta nhé.”
Nocturne đưa tay ngăn cản nói: “Đừng làm hại thằng nhãi, nó có quan hệ xa với ta.”
Fiddlestick khuôn mặt buồn rầu bỏ đi, trước khi đi hắn đột nhiên xoay người nói: “Đừng quên nhiệm vụ của mụ ấy giao cho chúng ta đấy.”
Nocturne gật đầu sau đó nhìn John hỏi: “Cánh tay bị mất của ngươi có phải là từ trên Shadow Isles?”
John lắc đầu nói: “Không phải, nó là từ chuyện khác.”
Nocturne hỏi tiếp: “Thế còn Fiddlesticks, làm sao ngươi biết gã ấy? Hắn đâu phải người trên Shadow Isles?”
John cười đáp: “Bởi vì ta có một khả năng đặc biệt đoán được tên người khác ấy mà.”
Nocturne gật đầu sau đó xoay người rời đi, hắn ta đột nhiên dừng lại rồi nói: “Các ngươi đi đi, lần này ta có thể nể tình là người cùng Shadow Isles đi ra mà tha cho, nhưng lần sau gặp lại ta e rằng khó mà làm như vậy nữa, hai ngươi cũng nên cẩn thận, nếu sau này gặp phải người tên là Morgana thì hãy trốn đi.”
Nói rồi Nocturne hóa thành một đám không khí đen rồi biến mất.
John hơi khó hiểu những gì hắn ta nói, Morgana thì hắn biết đó là ai, tuy nhiên tính cách hay việc làm của cô ta ở thế giới này thì hắn không biết một chút gì.
Thôi không nghĩ nữa, hắn xoay người bước đến cạnh Lux, thấy cô vẫn còn đang hôn mê, hắn lắc đầu cười cười sau đó cõng cô trên lưng đem về phòng trọ.