Một đêm nhanh chóng trôi qua, một ngày mới bắt đầu, Diana cứ tưởng mình đã chết, cô mở mắt ra nhìn mọi thứ xung quanh, cô cảm thấy có ai đó đang nằm trên người của mình, cô ngồi dậy phát hiện John khuôn mặt trắng bệch, cô hốt hoảng phát hiện cánh tay hai người bị cột chặt, như hiểu ra điều gì, Diana đột nhiên ôm chằm lấy hắn mà hét lên: “Tại sao? Tại sao anh lại phải làm điều này chứ?”
Diana vừa khóc vừa ôm chặt lấy John, cô ngắm nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn, rồi cô đột ngột nhận ra hắn vẫn còn thở, sức mạnh màu tím kì bí bên trong cơ thể của John đã giữ lại mạng sống của hắn, tuy nhiên việc này Diana không hề biết, cô đặt hắn nằm lên sàn sau đó chạy thật nhanh ra bên ngoài, hái rất nhiều thảo dược vào, cô lập tức nhai toàn bộ số thảo dược kia rồi dùng môi của mình đưa vào miệng của hắn.
Những thứ thảo dược kia đều là loại thảo dược đặc biệt giúp hồi phục sinh lực. Đôi mắt John dần dần mở ra hắn nhìn thấy Diana khuôn mặt xinh đẹp đầy lo lắng cho mình, hắn cười nói: “Làm gì mà lo lắng vậy? Mạng tôi cao lắm, không chết được đâu?”
Diana đột nhiên khóc òa lên, cô ôm chặt lấy hắn nói: ” Anh thật ngốc… thật sự quá ngốc tại sao lại làm một việc nguy hiểm đến như thế chứ. ”
John dùng cánh tay trái của mình vỗ nhẹ vào lưng Diana nói: ” Đừng khóc, chẳng qua tôi không muốn thấy cô chết mà thôi… cô còn rất trẻ mà.. lại xinh đẹp nên không thể chết được.”
Diana vẫn cứ tiếp tục ôm chặt hắn, nói: “Anh nói dối… anh nói dối… tôi không cho phép anh làm như vậy một lần nữa.. anh không được phép, tôi không muốn mất anh…”
John mỉm cười cảm động hắn ôm chặt lấy Diana… ngay lúc này đây, không một lời nói nào có thể diễn tả được cảm xúc hiện tại của hai người. Từ ngữ bây giờ trở nên vô nghĩa. Chỉ có yên tĩnh yên tĩnh và yên tĩnh.
Diana đột nhiên hôn lên đôi môi của hắn, đây là nụ hôn xuất phát từ chính trái tim của cô, trái tim lạnh lùng băng giá nay đã có chủ, John đáp lại nụ hôn ấy. Rồi từng lớp vải được cởi ra … Diana trao trọn trái tim lẫn trinh tiết của mình cho John…
…
Ba ngày ngụp lặn trong tình yêu và tình dục trôi qua, bên ngoài ngôi đền mặt trăng, những chiến binh của tộc Rakkor vẫn ngày đêm truy tìm tung tích hai người, những lão già kia tin rằng, Diana đang bị thương nên không thể nào rời khỏi vách ngăn vĩ đại này được.
Ở bên trong ngôi đền, Diana bây giờ không khác gì một người vợ vậy, cô chắm sóc cho hắn cực kì chu đáo, John hiểu và cảm nhận được tình cảm của cô nên cũng không muốn dấu diếm điều gì, trong ba ngày này hắn đã nói hết mọi chuyện trong quá khứ của mình cho Diana nghe.
Ban đầu cô có chút không chấp nhận được nhưng dần dần Diana tin vào tình của cảm hắn, cô tin rằng hắn không lừa gạt mình không phản bội tình yêu mà mình dành cho hắn.
Bên ngoài đang bao trùm một màn đêm huyền ảo, trăng đêm nay rất tròn và kì lạ, thứ ánh sáng phát ra từ nó rất khác so với những ngày thường.
Bên trong ngôi đền mặt trăng.
Diana cầm một chén cháo gà rừng nói: ” John anh mau ăn đi, ăn đi cho khỏe.”
John cầm lấy chén cháo húp từ từ, hiện tại hắn chỉ có một cánh tay nên không tài nào làm gì khác ngoài việc cầm rồi húp, tuy có chút không giống như trước kia.
John đột nhiên hỏi: ” Diana… hiện tại bên ngoài thế nào rồi?”
Diana đáp: “Bên ngoài vẫn như vậy, các chiến binh trong tộc Rakkor vẫn ngày đêm đi kiểm tra, John… anh có dự định gì chưa?”
John gật đầu nói: “Chúng ta sẽ rời khỏi đây đi, sẽ không trở lại nơi này nữa.”
Diana cũng nghĩ như vậy, gật đầu nói: “Đêm nay là đêm trăng tròn của tháng, sau khi ăn tối xong chúng ta sẽ rời khỏi đây, chỉ cần được ở cạnh anh thì Diana cảm thấy mãn nguyện rồi.”
John ôm Diana vào lòng. Đột nhiên lúc này biểu tượng mặt trăng trong ngôi đền đột nhiên sáng lên. John và Diana vô cùng kinh ngạc, họ đứng bật dậy chăm chú theo dõi, đột nhiên từ biểu tượng mặt trăng kia bắn ra một dải ánh sáng kì ảo ra trước mặt họ. Một bóng thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc bạc không khác gì Diana xuất hiện. Cô ấy mìm cười nhìn hai người sau đó nói với Diana: “Xin chào người được chọn, cô tên là Diana đúng chứ?”
Diana kinh ngạc gật đầu sau đó cô gái kia nói tiếp: “Ta xin tự giơi thiệu, ta là chiến binh của Mặt trăng, chính ta là người đã trao cho cô sức mạnh tối thượng của mặt trăng. ”
“Là cô sao?” – Diana kinh ngạc.
Cô gái kia gật đầu nói: “Ta và cái lão già đã sáng tạo nên hội Solari vốn là kẻ thù của nhau, lão cho rằng sức mạnh của mặt trời là tối thượng, còn ta cho rằng sức mạnh của mặt trăng mới là tối thượng, cho nên hai trăm năm trước chúng ta đã có một trận đại chiến bất phân thắng bại, lão lập ra hội Solari để những người sau này cũng đi theo con đường của mình là tôn thờ mặt trời, còn ta ta lập ra một tộc riêng cho mình để tôn thờ sức mạnh của mặt trăng. Thế nhưng nào ngờ đâu, lão ta vì tính cách độc đoán của mình trong một đêm đã đánh lén giết hại tộc nhân của ta, khiến họ dần dần chết đi trong tuyệt vọng. Những bức tượng đằng kia chính là những chiến binh đã dũng cảm chiến đấu để bảo vệ tộc nhân của mình.”
Cô gái kia chỉ vào những bức tượng bên trong đền.
Diana kinh ngạc, đây đều là những điều mà cô đã đọc được trong một cuốn sách cổ của bộ tộc, cô hỏi: “Nếu vậy sao bây giờ cô mới xuất hiện?”
Cô gái kia nói: “Ta hiện tại cũng chỉ là một linh hồn luôn ở tại ngôi đền này để bảo vệ nó mà thôi, Diana à, cô là người được ta lựa chọn, chỉ có những thiếu nữ có lòng tin vào mặt trăng mới có thể cầm được thanh gươm ánh sáng ấy thôi, đêm nay là đêm trăng tròn, cũng là ngày ta chết, cứ ngày này mỗi năm ta lại xuất hiện và chờ người kế vị sức mạnh của mình.”
John kinh ngạc nói: “Nếu vậy cô muốn truyền lại sức mạnh của bản thân mình cho cô ấy.”
Cô gái kia gật đầu nói: “Đúng là như thế, Diana cô muốn tiếp nhận toàn bộ sức mạnh của ta chứ? Nếu cô đồng ý ta sẽ truyền lại ngay bây giờ, tuy nhiên cô cần có thời gian để tập luyện thuần thục nó, và không nơi nào tốt bằng nơi này cả, tôi biết hai người có ý định rời đi nên…. ”
John hiểu những gì cô gái ấy nói, hắn mặc dù có chút tiếc nuối nhưng vì Diana hắn quay lại nói với cô: ” Diana hãy chấp nhận đi.”
Diana xoay người về phía hắn nói: “Nhưng nếu như vậy, Diana sẽ không được đi cùng với anh… điều này.”
John tiến lại gần cô, hắn ôm chặt lấy Diana nói: “Đừng nói như thế, hãy cố gắng tu luyện cho thật mạnh mẽ, để chứng minh với mấy lão già kia rằng sức mạnh mà em nắm giữ mới thật sự mạnh nhất.”
Cô gái kia gật đầu nói: “Cậu ấy nói rất đúng, cô hãy nghe cậu ấy, tiếp nhận sức mạnh này của tôi, đó cũng là tâm nguyện duy nhất mà tôi muốn thực hiện.”
Diana nghe lời John, chấp nhận ở lại để cô gái kia truyền thụ lại sức mạnh tối thượng của mình.
Cô gái kia vui mừng mỉm cười sau đó nhìn John nói: “Trong người cậu đang chảy dòng máu của mặt trăng, điều này thật sự làm tôi vô cùng kinh ngạc, thế nhưng hiện tại tôi chỉ là một linh hồn nên sẽ không thể giúp được gì cho cậu cả, tôi biết bên ngoài có rất nhiều người đang truy lùng cậu và Diana, cho nên tôi có thể sử dụng sức mạnh của mình đưa cậu rời khỏi vách ngăn vĩ đại này.”
Diana vui mừng nói: “Có thật cô có thể đưa anh ấy rời khỏi đây chứ?”
“Thật!” – cô gái kia gật đầu, Diana vô cùng vui mừng, nếu John an toàn rời khỏi đây thì Diana sẽ yên tâm hơn rất nhiều.
Cô gái kia nói tiếp: “Không còn sớm nữa, cậu nên đi thôi.”
Cô gái lập tức phất tay, một thứ ánh sáng thánh khiết bắn thẳng vào người John đưa hắn rời khỏi ngôi đền.
John được đưa đến nơi gọi là Mogron Pass, đây là con đường bậc thang duy nhất rời khỏi Vách ngăn vĩ đại, John đứng yên tại đó nhìn về phía xa, hắn thầm chúc cho Diana nhanh chóng học được sức mạnh tối thượng của mặt trăng. Hắn cũng có quyết tâm cho bản thân mình: Nhanh chóng đến học viện ma pháp tìm cách gia nhập đó và luyện cho tinh thần lực của bản thân đạt đến cảnh giới cao nhất lúc đó hắn có thể sử dụng lại sức mạnh của bản.
“Quả nhiên đúng như tôi đoán. ” – Một giọng nói vang lên.
John kinh ngạc thấy phía trước mặt của mình, một chiến binh tay phải cầm giáo, tai trái cầm khiên đang đứng đó, John thốt lên: “Pantheon?”
Pantheon tiến lại gần hắn nói: ” Diana ở đâu? Sao không đi cùng với cậu?”
John đáp: “Cô ấy đang ở một nơi an toàn, anh đừng hòng làm hại cô ấy. ”
Pantheon lắc đầu nói: “Đừng hiểu lầm, mặc dù cô ấy đi theo còn đường khác với chúng tôi nhưng dù sao chúng tôi vẫn lớn lên cùng nhau, tôi chỉ lo lắng cho vết thương của cô ấy mà thôi. ”
John ờ một tiếng sau đó đáp: “Cô ấy hiện tại đã khỏe rồi, nhưng sao anh biết tôi đến đây?”
Pantheon lắc đầu nói: ” là Leona… cô ấy rất thông minh, nhiều ngày các chiến binh trong tộc không tìm ra hai người nên cô ấy đoán ra có thể hai người đã trốn chạy đến tận đây.”
“Ra vậy” – John kinh ngạc.
Pantheon tiến lại gần John nói: “Cậu nói cho tôi biết, mối quan hệ của hai người là thế nào được chứ?”
John không chút dấu diếm hắn nói thẳng: “Cô ấy tương lai sẽ là vợ của tôi.”
“Vậy xin cậu hãy bảo vệ cô ấy thật tốt, mấy lão già trong tộc rất tức giận chuyện cô ấy tôn thờ sức mạnh của mặt trăng. ” – Pantheon vỗ vào vai của John.
John gật đầu nói: “Anh yên tâm, hiện tại cô ấy đang được an toàn. ”
“Được rồi, cậu đi đi, mặc dù chúng ta quen biết chưa lâu nhưng đều là chiến binh với nhau nên tôi rất hiểu rõ, cậu là một người rất đáng tin cậy.” – Pantheon nói.
John hỏi: “Anh không bắt tôi sao?”
Pantheon lắc đầu: “Cả tôi và cả Leona, không ai muốn bắt hoặc làm hại một trong hai người cả, được rồi tôi đi đây.”
Pantheon đột nhiên hét lớn một tiếng sau đó anh lao lên thẳng bầu trời như một mũi tên, rồi biến mất tại đó.
John thở dài nói: “Xem ra trong tộc Rakkor vẫn còn rất nhiều người tốt, chặng đường sắp đến e rằng sẽ có nhiều chông gai đây. Diana hãy cố gắng tu luyện, sẽ có một ngày tôi sẽ quay lại nơi này đón cô.”
Thế giới Huyền Thoại cảnh đẹp vô số, lên cao có mây mờ ẩn hiện, ôm ấp ngọn núi trong lòng, phía dưới lại có thạch lâm với vô số quái thạch đẹp đẽ, xa xa lại có cả thác nước nữa.
“Ta đã lạc vào thế giới này đã gần một năm… rồi mọi chuyện sẽ đi về đâu? Có ai biết được?”
Nỗi xốn xang trước vẻ đẹp thiên nhiên dần dần dịu xuống, chàng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, cảm thấy tâm hồn rộng mở. Một con lạch nhỏ xanh xanh uốn lượn quanh co dọc theo dãy núi tuôn chảy, từ lúc John leo lên cao đến giờ, hắn cảm thấy thân thể nóng vô cùng, liền nhảy ùm vào dòng nước mát, rồi thả mình trôi xuống theo dòng nước tận hưởng cái cảm giác khoái lạc chốn thiên nhiên.
Chẳng biết lâu hay chóng, hắn cảm giác được dòng nước đã chảy chậm lại, rồi ngừng chảy. Chàng mở bừng mắt, dòng sông vẫn tiếp tục uốn lượn chảy về nơi xa, nhưng hắn thì đã bị sóng đẩy vào một đầm nhỏ ven sông.
Đột nhiên nước trong đầm bắn tung tóe, một bức hoạ tuyệt mỹ theo đó hiện ra trước mắt John. Một cô gái nhô lên khỏi mặt nước, mái tóc dài vàng óng xõa xuống đôi vai thon thả, khuôn mặt còn đọng lại vài giọt nước hệt như những viên ngọc, thật là xinh đẹp tuyệt trần, thanh tú thoát tục. Cô rất trẻ, chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đôi mắt trong sáng, hàng mi cong, sống mũi dọc dừa, cái miệng chúm chím cũng, hệt như tiên nữ hạ phàm.
Đưa mắt xuống thấp hơn, John suýt chảy máu mũi. Ngay sát mặt nước, đôi gò bồng đảo kiêu hãnh vừa nhô lên, lấp loáng sáng, làm cho con cu của John bất giác dựng đứng lên.
Cùng lúc ấy, cô gái cũng nhìn thấy John, cặp mắt to sáng lộ vẻ kinh hoảng cùng cực. Cô liền la toáng: “Ối, người đâu… Dâm tặc… ”
John kinh hãi, không ngờ sự việc ngớ ngẩn này lại xảy ra với mình. Tội danh dâm dật phóng đãng, đã mang thì thực khó mà rửa sạch được. Trong lúc luống cuống hắn nhảy chồm tới, kéo cô gái vào lòng, bịt miệng cô nàng lại. Tấm thân mềm mại mịn màng trong tay khiến máu hắn rần rật…
Đột nhiên cô gái phát ra một luồng đại lực suýt hất tung hắn đi, cùng lúc tấm thân tuyệt mỹ bay vút lên khỏi mặt nước, đáp xuống bờ đầm. Cô mau chóng mặc lại quần áo.
Khi dòng lực đổ sang, John biết ngay sự việc không ổn rồi. Cô bé trông xinh xắn thanh khiết mà thực tế lại là một Pháp sư cao cường. Hắn cảm thấy phép thuật của cô gái này cao minh hơn mình rất nhiều. Nếu không phải vì hắn trôi được đến đây một cách im ắng thế thì đời nào chạm được vào người cô ta.
Nghe động, mười mấy người từ khu rừng gần đấy lao đến nhanh như chớp. Không trung lay động, một dải sáng loáng bay ra khỏi rừng, tạo thành một lồng bình phong màu lam chắn kín cô gái. Đám người nọ cũng đã tới nơi, lập tức đứng quây lưng để chắn quanh cô ta.
John lúc này kiến thức không kém, vừa nhìn thấy ánh sáng phóng ra đã biết ngay là phép thuật của một vị pháp sư, đồng thời cũng nhận ra mười mấy người kia đều là cao thủ võ học. Hắn cảm thấy thật đau đầu, tình thế này càng chứng tỏ cô gái kia tuyệt không phải là người thường, nếu không phải tiểu thư quyền quý thì cũng là cô chiêu nhà giàu, hắn đã dây vào hạng người không nên dây.
“Bắt lấy hắn ta” – Cô gái kia tức giận ra lệnh.
Ngay lập tức hơn chục cao thủ đang đứng bảo vệ xung quanh cô ấy lao đến bao vây John. Hắn lập tức nói: ” Tiểu thư xinh đẹp… xin đừng làm vậy, chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
Nhường như cô gái kia không hề để ý những gì hắn vừa nói, những cao thủ đang bao vây hắn lập tức xông vào, người nào người nấy sức mạnh võ nghệ cao cường, John mặc dù cũng không tệ nhưng một lần đối đầu với nhiểu kẻ như thế cũng khiến hắn gặp khó khăn.
“Ầm…”
Một cao thủ trong số đó biết sử dụng phép thuật, một cánh tay khổng lồ được tạo từ đất đấm mạnh lên người hắn. John ngã lăn ra đất thì ngay lập tức những người cao thủ kia tiến lại khống chế tay chân của hắn.
Cô gái kia tức giận tiến lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn đột nhiên cô phát hiện hắn mất đi một cánh tay thì sắc mặt có chút dịu lại đôi chút. Thế nhưng cô gái người hầu bên cạnh tức giận nói: “Tiểu thư… tên này đã dám có những hành động vô lễ với người chi bằng giết hắn đi.”
Cô gái kia đột nhiên nói: “Ta thấy hắn mất đi một cánh tay… tội nghiệp quá.”
“Tiểu thư à, cô đừng có thương người như thế chứ? Hắn là một tên dâm tặc nhất định đã hại không biết bao nhiêu cô gái khác rồi.” – Con bé người hầu kia bắt đầu thêm dầu vào lửa.
Cô gái xinh đẹp có mái tóc vàng được gọi là tiểu thư, chừng đó cũng đủ biết thân phận của cô ta thế nào rôi. Cô ấy nói: “Theo ngươi thì ta nên làm thế nào đây?”
Cô gái người hầu kia đáp: “Hắn nhìn thấy thân thể ngọc ngà của cô thì chọc đui con mắt hắn, đề phòng sau này hắn nói bậy bạ cắt luôn lưỡi của hắn. Hắn là một tên dâm tặc nhất định hại rất nhiều cô gái nhà lành khác nên thiến hắn đi.”
Cô gái xinh đẹp có mái tóc vàng khó khăn nói: “Như vậy có ác lắm không?”
“Không ác đâu, tiểu thư cứ để cho tôi lo.” – Nói xong cô gái người hầu kia tiến lại cạnh John, cô tức giận đá hắn một cái vào bụng. Hiện tại hắn đang bị những cao thủ kia khống chế, không tài nào động đậy gì được, muốn đá lại cũng không thể.
Hắn nhìn cô gái xinh đẹp kia nói: “Đó là hiểu lầm mà thôi… lúc đó tôi đang trôi theo dòng nước tình cờ gặp cô ở trong này.. thực sự là hiểu lầm mà.”
“Ngươi còn ở đó giảo biện hay sao?” – Cô gái xinh đẹp tóc vàng kia không khỏi tức giận nói như thế.
John lập tức đáp: “Tiểu thư xinh đẹp à… lúc đó vì quá hoảng sợ, ta cứ lo cô sẽ la toáng lên cho nên… nên mới ôm cô.”
“Im ngay” – Cô gái người hầu cạnh đó lại tung cho hắn một cước nói: “Ngươi dám lăng nhục tiểu thư của chúng ta… tuyệt đối không tha… người đâu… mau cắt thứ đó của hắn đi. ”
Cô gái tóc vàng ném cái nhìn đáng sợ về phía John đang nằm vật dưới đất, nói: “Hừm, thật không ngờ ngươi dám phỉ báng, sỉ nhục bổn tiểu thư, phải cho ngươi nếm mùi đau khổ mới được.”
“Người đâu….. thiến” – Cô gái người hầu hô lớn.
John nghe như sét đánh ngang tai, hắn hầu như muốn ngất đi.
Cô gái tóc vàng, chạy lại bên cạnh hắn, khuôn mặt vừa rồi còn ngăn cản chuyện này đột nhiên thay đổi 180 độ, trở nên hí hứng như sắp được xem cái gì đó cực kì thú vị.
John cảm thấy toàn thân run lên, hắn muốn giãy giụa, nhưng không nhúc nhích nổi, muốn thét gào, nhưng không thành tiếng. Chỉ trong tích tắc, mồ hôi đã ướt đẫm cả tấm áo. “Thân ta tựa cá nằm trên thớt, gặp phải ác ma này coi như xong đời rồi. Trời già khốn khiếp muốn ta thành thái giám ư? Ta @#$%^&*()… ” John thầm chửi rủa hàng tràng dài.
Một tên thị vệ rút trường kiếm, cố ý huơ huơ trước mặt John để doạ, làm cho hắn sợ đến nỗi nhắm tịt hai mắt lại. Mũi kiếm lạnh tê dí sát vào da khiến John nổi hết cả gai ốc. Người thị vệ cười ác độc, từ từ nhích kiếm xuống phía hạ thể John, sự kéo dài thời gian tra tấn đó khiến chàng khổ sở vô cùng, người như bong bóng xì hơi, thân thể cứ giật lên từng chập.
“Khoan” – Ngay khi tên thị vị đó đưa cao tay định chém mạnh, thì cô gái tóc vàng kia đột nhiên ngăn lại, cô người hầu bên cạnh kì lạ hỏi: “Tiểu thư? Có chuyện gì vậy?”
Cô gái tóc vàng kia đột nhiên nói: “Ta nghe anh trai nói người đàn ông chỉ có duy nhất thứ đó mà thôi, nếu cắt đi ta thấy hắn tội nghiệp quá.”
“Tiểu thư à, người thật nhân từ, bọn tại hạ vô cùng kính phục.” – Cô gái tóc vàng nhìn hắn sau đó lại nhìn xuống hạ thân của hắn, nhất thời cô đỏ mặt nói: “Ngươi tên gì?”
John lập tức đáp: “John… cô có thể gọi ta như thế. ”
“John?” – Cô gái tóc vàng nhìn sang cô người hầu bên cạnh hỏi: “Cái tên này hình như nghe quen quen đúng không?”
Cô hầu gái kia đáp: “Đấy là tên của vị anh hùng trong truyền thuyết đã đưa người Ionia đến hòa bình, đánh bại quân đội Noxus đấy ạ, nhưng tiểu nữ thấy gã đàn ông này không giống với vị anh hùng trong truyền thuyết đâu, người cùng tên xưa nay rất nhiều mà.”
Cô gái tóc vàng gật đầu nói: “Ngươi nói đúng à, ta nghe anh trai kể lại vị anh hùng ấy rất đẹp trai, võ nghệ và phép thuật cao siêu, đầu óc thông minh sắc sảo, không giống với người này, hắn còn bị mất một cánh tay nữa.”
John nghe họ nói thế hắn cũng không hiểu là hai người họ đang nói về ai, nếu hắn biết hai người họ đang nói về hắn chắc hắn kinh ngạc đến mức chết luôn rồi.
Một tên thủ hạ đang khống chế John xoay người hỏi: “Tiểu thư? Tên này giải quyết sao đây? Có thiến hắn hay không?”
Cô gái nhìn chằm chằm John nói: “Tội chết của ngươi có thể tha, nhưng không thể để ngươi sống mà đi đây đó nói bậy bạ được, từ ngày hôm nay ngươi sẽ là người hầu của ta.”
“Ầm” – như một tiếng sấm nổ lên trong đầu hắn, làm người hầu cho một cô gái mới 16 – 17t gì đó sao? Có nằm mơ hắn cũng không mơ được như vậy.
Cô gái người hầu thấy John ngơ ngác nhìn tiểu thư của mình tức giận nói: “Này, tiểu thư của bọn ta có lòng tốt tha cho ngươi còn không mau cảm tạ cô ấy mau.”
Cô gái tóc vàng đứng dậy cười cười vài cái tà bí nói: “Từ sau này ngươi sẽ là người hầu của ta, à, ngươi cũng đừng mơ thoát được ta nhé, những cận vệ xung quanh ta người nào cũng là cao thủ trong cao thủ cả đấy.”
John bị vài tên thị vị bắt đứng lên, rồi cúi cảm ơn tiểu thư của họ, sau đó những người kia thả John ra. Bây giờ chân tay thoái mái, hắn muốn làm gì mà chả được, tuy nhiên ngay khi hắn mới vừa định dời bước chạy đi thì ngay tức khắc, năm tên hộ vệ đã đứng chặn trước mặt, John cười cười nói: “Cùng lắm thì đi theo mấy người chứ có gì đâu?”
Cô gái tóc vàng kia tiến lại cạnh hắn, hai ngón tay để hình cây kéo đưa qua đưa lại trước mặt hắn nói: “Nếu ngươi có ý định bỏ trốn, ta sẽ cho người thiến ngươi ngay tức khắc.”
“Ực” – John nút một ngụm nước bọt, hắn thực sự không hiểu cô gái trước mặt mình là thiên thần hay ác quỷ nữa đây, sao cô ấy lại nhẫn tâm đến vậy.
“Được rồi mau lên đường thôi.”
John bị cô gái tóc vàng kia bắt mang theo một đống hành lý, cũng may mà hắn có sức mạnh vượt trội so với con người cho nên mới cảm thấy không có quá khó khăn, nhưng cũng không tránh khỏi vài lời rủa thầm trong đầu.
ô gái tóc vàng xinh đẹp kia dẫn đầu đoàn của mình đi theo con đường mòn xuyên qua một cánh rừng, John đi bên cạnh một tên thủ hạ của cô, dáng người hắn cao to, ít nhất là cao hơn John một cái đầu, hắn hỏi: “Này… tiểu thư của mấy người là ai vậy?”
Tên thủ hạ đó liền đáp: “Cô ấy là Luxanna, là tiểu thư của dòng tộc danh giá nhất Demacia Crownguards.”
“Luxanna? Có phải cô gái đã lẻn vào buổi họp tối cao của Noxus và biết được kế hoạch tấn công Ionia không?” – John liền hỏi.
“Phải chính là cô ấy! Cô ấy rất tài giỏi vậy nên những người thuộc hạ như bọn ta rất kính trọng cô ấy, ngươi phải cảm thấy hãnh diện khi được làm người hầu của cô ấy.” – Tên thủ hạ ấy nói trong tự hào.
“Hãnh diện cái con khỉ!” – John thầm mắng như vậy trong đầu nhưng không dám nói ra, bây giờ hắn vô cùng oán hận cái cô gái mang tên Lux ấy, ai ngờ rằng một nam nhân như hắn lại bị cô cho làm người hầu kia chứ.
Đột nhiên, ở còn đường mòn trong rừng cạnh đó xuất hiện một đám người, dẫn đầu là một tên công tử mặc đồ xa hoa lộng lẫy, khuôn mặt có chút gì đó hiện lên nét nham hiểm.
Lux nhìn thấy hắn và thủ hạ của hắn ta, khuôn mặt chợt có chút biến sắc, cô nói: “Thế giới này thật nhỏ bé quá, không nghĩ lại gặp một tên như ngươi ở đây. ”
Tên thiếu gia kia cũng nhìn thấy Lux hắn cười ha hả nói: “Không ngờ nha, không ngờ lại gặp tiểu thư nổi tiếng của dòng tộc Crownguards ở nơi rừng hoang nước độc này.”
Lux nhếp môi khinh thường nói: “Phải ha… không biết thiếu gia đi đâu tại nơi hoang vắng thế này?”
Tên thiếu gia kia cười đáp: “Bổn thiếu gia tất nhiên là có chuyện rồi, Luxanna tiểu thư thật sự tốt nhé, quan tâm cho ta như vậy.”
“Quan tâm cái con khỉ” – Lux nghĩ như vậy trong đầu nhưng ngoài miệng cô cười đáp: “Nếu vậy không dám cản đường thiếu gia đi, ta xin nhường lại.”
Tên thiếu gia kia cười ha hả nói: “Nếu đã có duyên gặp mặt chi bằng đêm nay hai đoàn chúng ta sẽ cùng ăn tối với nhau, cô thấy sao tiểu thư Luxanna?”
Lux che miệng cười nói: “Không nghĩ ra thiếu gia Vagan lại có suy nghĩ hay như vậy, cũng được thôi, trời hôm nay cũng sắp tối rồi.”
Hai đoàn do Lux và tên thiếu gia Vagan kia nhanh chóng dựng trại chuẩn bị thức ăn buổi tối. Điều dễ dàng nhận ra chính là ánh mắt và thái độ của họ đối với nhau không phải bình thường, giống như là kẻ thù vậy? Ăn tối chung? Liệu có âm mưu gì không? Trong đầu hai người kia đang nghĩ cái gì thì cũng chính họ mới biết.
Buối tối hôm đó, mọi chuyện xảy ra vô cùng êm thấm, không có gì kì lạ diễn ra cả, những hộ vệ của Lux và của tên thiếu gia Vagan kia rất biết điều, họ không gây gỗ gì với nhau, nhưng ai biết được đấy mới chỉ là tiền đề cho vài chuyện thú vị trước mắt.
Nhưng trước khi đến chuyện đó, thì người bây giờ khổ nhất là John, hắn với thân phận người hầu của Lux bị cô sai dọn dẹp cả đống thức ăn mà họ bỏ lại, nói chung làm đủ thứ, John lúc này bụng đầy hận ý, hắn thực sự muốn ăn tươi nuốt sống Lux mà thôi, trước đây hắn luôn nghe nói về cô ấy, nào là một tiểu thư xinh đẹp hiền lành, lại tài giỏi, ai ngờ gặp rồi mới biết. “Chưa gặp chưa biết Luxanna, gặp rồi mới biết đừng gặp sướng hơn.”
John nhiều lần muốn trốn khỏi đây, nhưng không thể nào, lúc trước vài tên thủ hạ của cô canh giữ xung quanh đã khó trốn, lần này lại thêm thủ hạ của tên thiếu gia Vagan gì đó nữa, cơ hội trốn thoát của hắn gần như bằng không, cho dù sức mạnh thể chất, hay được tu luyện các kĩ thuật lẩn trốn của Ninja đi nữa thì với hàng đống cao thủ đứng xung quanh thế này khó lòng mà chạy.
Gần khuya, John vẫn đang cặm cụi ngồi bên cạnh một gốc cây, có lẽ lúc này đây, chính là lúc hắn đang tận hưởng cái cảm giác sung sướng nhất, John đánh mắt nhìn xung quanh, hắn đột nhiên phát hiện có chút kì lạ, lều của Lux và Vagan đều đang sáng, ở trong đó có rất nhiều người, không biết là đang bàn bạc điều gì.
Giữa đêm tối tĩnh lặng, khu rừng ẩn tàng một bầu không khí chết chóc, bên trong chiếc lều của tên thiếu gia Vagan, hắn cùng những thủ hạ thân tín của mình đang thì thầm điều gì đó. Chỉ nghe loáng thoáng như:
“Nên động thủ càng sớm càng tốt”
“Khi cô ấy thành người của ngài”
“Không cần lo lắng, cứ cẩn thận bí mật sai thủ hạ bao vây lều của bọn họ lại, ta tin chắc con nhỏ kia cũng đang lên âm mưu như chúng ta, chúng ta tuyệt đối phải đi trước cô ta một bước. He he, đêm nay ta sẽ để bọn chúng khẩn trương lo lắng, rạng sáng mai chúng ta sẽ tấn công khi bọn chúng mất cảnh giác và mệt mỏi nhất.”
“Các ngươi mau đi chuẩn bị đi, giết sạch tất cả, chỉ để lại cô ấy thôi he he.”
Cũng tại lúc đó tại căn lều của Lux, một cuộc bàn luận kín cũng đang diễn ra. Lux nói: ” Các ngươi chắc hẳn ai cũng biết tên Vagan là người thế nào rồi mà đúng không? Hắn ỷ mình là thiếu gia trong một gia đình thương nhân có quan hệ với triều đình Demacia mà tỏ ra hống hách, hắn với ta vốn có hiềm khích từ lâu, nhiều khả năng sẽ có một trận chiến sống còn vào ngày mai, các ngươi có đồng lòng tiêu diệt tên hỗn đản ấy không?”
“Đồng lòng.”
“Chúng tôi nguyện hi sinh để bảo vệ tiểu thư. ”
…
John ở bên ngoài thính giác thuộc hàng siêu cấp của hắn đều nghe hết mọi bàn luận của hai người, hắn thầm thán phục khả năng của Lux, chỉ cần vài lời nói là có thể kích thích ý chí chiến đấu của những thủ hạ bên mình, đồng thời hắn cũng thầm cười trong bụng, sáng sớm mai sẽ có kịch hay để hắn xem, đến lúc đó có thể là cơ hội để hắn trốn thoát.
Một tên thị vệ bước ra khỏi lều tiến đến cạnh John nói: “Bắt đầu từ giờ phút này, ngươi sẽ luôn ở bên cạnh tiểu thư để bảo vệ cô ấy, nếu ngươi có ý định chạy trốn, đừng trách chúng ta không bẻ gãy giò của ngươi.”
Tên đó nói xong liền bỏ đi, không thèm để ý đến cái mặt ngơ ngác của hắn.
John chống cằm suy nghĩ kế hoạch chạy trốn của mình: “Đợi lúc bọn chúng hỗn loạn ta sẽ chạy trốn sao? Cái này không ổn lắm, cái tên vừa rồi bảo mình phải ở bên cạnh Lux để bảo vệ cô ta, nếu như mình bỏ chạy nhất định hắn ta là kẻ đầu tiên phát hiện ra… hay ta bắt Lux giao cho tên thiếu gia kia sau đó là an toàn rời đi… không được, cái mặt thằng thiếu gia kia gian lắm, hắn nhất định không để yên cho mình rời đi đâu. ”