Hecarim phi nước kiệu tốc độ nhanh khủng khiếp, hắn ta chạy một lúc thì đột nhiên không thấy bóng dáng John đâu cả, hắn thầm nghĩ: “Tên nhãi này chạy nhanh đến thế sao?”
Đi lòng vòng tìm kiếm xung quanh Hecarim phát hiện đôi giầy của John bị rơi trên mặt đất, cạnh đó vẫn còn sót lại vài chiếc tơ nhện. Hecarim nhặt đôi giầy lên nắm chặt nói: “Con mụ Elise bắt thằng nhãi rồi.”
Tại một chiếc hang cách đó không xa, bên trong hang đen tối âm u, ẩm thấp, ở bên trong luôn phát ra một cỗ khí cực kì đáng sợ. John bị quấn tơ nhện, cả người chỉ còn để lộ ra đôi mắt. Hắn bây giờ rất kinh sợ, nếu hắn nhớ không nhầm thì Elise – nữ hoàng nhền nhện chính là sống trên đảo này, cô ta nổi tiếng ác độc.
Đúng như những gì John đã nghĩ, nơi đây chính là chiếc hang của Elise và hắn bị chính cô ta bắt về đây. Elise từ bên ngoài hang bước vào, hiện tại cô ta đang ở hình dạng con người, trên lưng vẫn còn những chiếc chân nhện đáng sợ, đôi mắt lạnh như băng, khuôn mặt không chút cảm xúc. Elise tiến lại gần John nói: “Con người a, lâu lắm rồi chưa có con người đặt chân đến nơi này, thật là thú vị.”
“Ư…. ư……”
John miệng bị bịt chặt, không thể nói được gì, hắn cứ ư ứ liên tục. Elise lấy che miệng lại, cô ta xé toạt một lớp tơ nhện đang quấn quanh miệng John nói: “Nhãi ranh, muốn nói gì thì nói đi, nhưng ngươi đừng lo, ta sẽ không giết ngươi sớm đâu, cái gã Hecarim điên khùng kia đang tìm người thì phải.”
John lo lắng nói: “Cô sẽ không ăn thịt tôi chứ, thịt tôi dai lắm, ăn không ngon đâu.”
Elise cười đáp: “Ngươi đừng lo, ta chưa ăn thịt ngươi đâu, ta định sẽ giữ ngươi lại chơi với ta một thời gian, loài người, đã lâu không được tiếp xúc với họ rồi.”
John hoảng sợ nói: “Cô định làm gì tôi?”
“Đi theo ta, đừng ồn ào” – Elise tháo tơ dưới chân John sau đó kéo hắn đi thẳng vào bên trong hang, đúng hơn là đến phòng của cô ta. Nơi đây đâu đâu cũng toàn là tơ nhện, đồ trang trí cũng toàn hình con nhện. Elise đẩy John ngồi ra chiếc ghế được điêu khắc hình con nhện tám chân cạnh đó nói: “Nói cho ta biết, làm cách nào ngươi vào được đây? Nếu muốn vào đây ít nhất phải đi qua nơi ở của Thresh và tên Kathus kia, con người như ngươi không có khả năng đó.”
John hôm nay đã bị hỏi đi hỏi lại câu này 4 – 5 lần rồi, hắn bực mình nói: “Ta cũng không rõ, ta bị một cánh cửa hút vào, sau đó khi tỉnh dậy là tại đây.”
“Ối chao! Con người như ngươi dám nói chuyện với ta giọng điệu đó sao? Không sợ ta ăn thịt ngươi à.” – Elise thấy bộ dáng không chút sợ hãi của John ngạc nhiên trêu chọc.
John nghiến răng nói: “Vào đây thì có khác gì chết, ăn thịt ta đi, dù sao chết trong tay người đẹp còn hơn chết trong tay mấy gã xấu xí biến thái ngoài kia.”
Có lẽ sau khi vào thế giới này cái khả năng chém gió của hắn cũng được cải thiện đáng kể, John nhắm mắt làm bộ dáng như không thích sống. Elise nghe hắn kêu mình xinh đẹp thì vô cùng thích thú, năm ngón tay nhọn hoắt vuốt ve khuôn mặt của hắn nói: “Vì câu nói ấy nên ta sẽ không ăn thịt ngươi.”
John biết tâm lý phụ nữ rất thích được khen đẹp vậy nên hắn lần này cũng áp dụng như thế, và tất nhiên đã thành công.
“Elise… mụ ra đây cho ta….” – Tiếng Hecarim từ bên ngoài hang hét lớn.
Elise nghe thấy giọng nói của Hecarim thì vô cùng bực cô ta lầm bầm nói: “Tên rách việc này đến đây có việc gì?” sau đó lập tức xoay người rời đi.
John ở bên trong cố gắng cựa quậy, nhằm tìm cách thoát khỏi cái đống tơ nhện siết chặt này, tuy nhiên đều không thành công. Hắn chỉ còn cách ngồi đó đợi, mắt hết ngắm trần nhà lại ngắm xuống đất, mà dù ngắm ở đâu cũng có một điểm chung là cứ vài phút lại có vài con nhện con bò ngang qua, và không ít lần chúng xem John như một chướng ngại vật phải vượt qua.
Hơn mười lăm phút trôi qua, Elise từ bên ngoài bước vào, bộ dáng cô ta trông có vẻ khá mệt mỏi. John nghi hoặc nói: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Elise thở dài một tiếng đáp: “Cái tên điên kia đúng thật là rách việc, hắn đến để đòi lại người, nhưng ta đã từ chối thế là ta với hắn đánh nhau, thực lực ngang nhau có đánh đến cả ngày cũng như thế, cuối cùng hăn bảo sẽ chia sẻ ngươi.”
“Chia sẻ là sao?”
“Là nửa ngày ngươi sẽ ở cùng ta, nửa ngày còn lại ngươi sẽ ở cùng hắn.”
John như muốn bất tỉnh, họ xem hắn như thứ gì đây? Một món đồ chơi có thể chia sẻ, người này chơi xong đến người kia. Hắn thầm nguyền rủa kẻ nào đó đã đem hắn đến đây, mất đi sự tự do, sống không khác nào chết thế này.