Chương 1: Xuyên qua

Cánh Cổng Mở Ra Đến Thế Giới Khác…

Hỡi cánh cửa kia

Hãy phát huy sức mạnh

Để đưa về cho ta

Người được chọn ở thế giới khác.

Năm 2013, Duy Tân University, Đà Nẵng City.

Bầu trời xanh thẳm như một khối ngọc bích xanh lam cỡ lớn, ánh mặt trời chói chang như một quả cầu lửa đang treo lơ lững bên trong khối ngọc bích cỡ lớn ấy.

“Reng….. Reng…..”

Tiếng chuông tan học đã điểm, hàng trăm sinh viên đại học nhanh chóng rời khỏi phòng học tiến xuống bãi giữ xe, từng đoàn học sinh tụm năm tụm ba cười nói vui vẻ ra về.

– Ê John! Làm vài trận xếp hạng chứ hả.

À quên! Xin được giới thiệu với các bạn, tôi tên John, thực ra cái tên này cũng là do mọi người đặt cho mà thôi, lý do ư, có lẽ tên nick liên minh huyền thoại mà tôi hay chơi lấy tên ấy. Tôi là một sinh viên năm nhất của trường đại học, tuy nhiên về phần học lực thì cũng chỉ có thể coi là tạm được, làm gì cũng vụng về, nếu nói tôi giỏi một cái gì đó thì có lẽ chơi game là tôi tự hào nhất. À mà quên nói cho mọi người biết, tôi thật sự rất thích chơi liên minh huyền thoại, thích đến nỗi mà đêm ngủ cũng mơ về nó.

Nói về gia đình thì thật sự đó là điều tôi buồn nhất, mẹ tôi mất khi mới sinh tôi ra, cha tôi thì một nhà khảo cổ, ông ấy cũng rất nổi tiếng đó nha, thế nhưng khi tôi lên ba tuổi ông ấy trong một lần đi khai quật ở Ai Cập thì mất tích. Nhiều bạn bè ông ấy đến bảo với tôi rằng ông ấy gặp tai nạn nên đã mất. Số tôi thật bất hạnh, thấy bạn bè có cha có mẹ mình thì không thật sự rất cô đơn, hiện tại tôi sống với bà nội mình, ngoài học ra chỉ biết có game làm bạn.

John nhìn đám bạn thân của mình, hắn gật đầu một cái thật lẹ, nhanh chóng lấy xe, đến quán net chúng thường chơi, thằng nào thằng nấy nhanh chóng login vào game. Một cuộc chiến giữa các huyền thoại sắp được bắt đầu.

“Tin khẩn cấp! Cơn bão số 9. Theo thông tin từ trung tâm dự báo khí tượng thủy văn trung ương, hồi 14h chiều nay một cơn bão bất thường đã hình thành tại quần đảo Hoàng Sa, cách bờ biển Đà Nẵng 160km về hướng đông, theo thông tin mới nhất chúng tôi nhận được thì sức gió mạnh nhất ở gần tâm cơn bão lên đến 50 m/s, tốc độ di chuyển nhanh đến bất thường đạt đến 100 km/h, cơn bão hiện tại di chuyển theo một hướng đông, dự báo đến 15h30 cơn bão sẽ tiến vào Thành Phố Đà Nẵng…….” ( tiếng nói trên tivi)

Ông chủ quán net xem tin tức biết sắp có bão tiến vào thì bộ dáng vô cùng hốt hoảng nói: “Chết chết, vào bất ngờ kiểu này dân đâu mà chuẩn bị kịp.”

Sau đó ông chủ quán nhanh chóng thông báo cho mọi người biết việc có bão và nói mọi người nên ra về sớm, ai nấy trong quán đều nhanh chóng ra về, chỉ trừ John và vài đứa bạn vì vẫn còn trong trận đánh và đang ở thế thắng nên không thể bỏ không mà thoát được, John vừa đánh vừa nói với ông chủ quán net: “Chú à, đợi bọn cháu một lúc, sắp xong rồi.”

Ông chủ quán nét gấp rút nói: “Mấy cháu mau về với gia đình đi, sắp có bão lớn vào thành phố rồi, bữa nay ta coi như không tính tiền mấy đứa, mau về với gia đình đi, ta còn chuẩn bị để chống bão nữa.”

Thế nhưng John lại chẳng quan tâm đến những gì ông chủ quán net nói, hắn và đám bạn vẫn say sưa chơi game.

Rít…. Rít…

Tiếng rít gió qua khe cửa bắt đầu vang lên, tiếng rít gió lạnh đến cả xương tủy, bên ngoài gió bắt đầu mạnh dần, những hàng cây bắt đầu bị từng cơn gió như những con quái thú cắn xé, lá rụng, cành cây gãy rơi khắp đường.

Ầm… Ầm…

Tiếng sấm rền trên trời, mây đen kéo đến nhanh như chớp, gió ngày một lúc một mạnh, nhiều cánh cửa như không chịu được sức mạnh của gió mà bắt đầu có những vết nứt.

Ông chủ quán nét lo lắng nói: “Sao lại thế? Dự báo nói đến 3h30 bão mới vào tại sao chưa đến 3h đã vào rồi, cơn bão này mạnh quá.”

Có một điều mà ngay cả đài dự báo khí tượng cũng không thể làm được đó chính là cơn bão này quá mức bất thường, nó di chuyển ngày một nhanh, ngày một mạnh, tốc độ của nó bây giờ có thể sánh ngang với cả một chiếc xe đua F1, đây là một hiện tượng mà trong lịch sử của nhân loại chưa từng xuất hiện.

Ầm… Ầm… – Tiếng sấm chớp ầm ầm bên ngoài.

Bụp… – Điện đã bị cúp, bên trong quán net bây giờ trở nên tối om, cả đám bạn John bắt đầu la hét, bọn chúng la hét không phải vì sợ bóng tối mà bởi vì trận đấu đã bị bỏ ngang. John lúc này mới nhận ra mọi thứ xung quanh mình, mọi thứ tối om, gió rít từng cơn lạnh lòng, tiếng sấm nổ bên tai như muốn đánh thẳng vào não.

“Đã đến giờ…”

Môt giọng nói kì lạ không biết từ đâu văng vẳng bên trong tai của John, hắn hoảng hốt nói: “Ê tụi bây, có nghe thấy gì không?”

Một đứa trong đám bạn của John lên tiếng: “Có, nghe rất rõ, tiếng sấm ầm ầm, tiếng gió rít ghê rợn.”

John tức khắc nói: “Không phải, ý ta không nói đến mấy cái đó, tụi bây có nghe ai đó nói bên tai hay không, giọng nói trầm trầm.”

“Nghe cái con khỉ mi ấy, bây giờ bão thế kia thằng nào nói nghe cho lọt.”

“Đi thôi! Đến giờ rồi.”

Giọng nói đó lại một lần nữa vang lên bên tai John, hắn nghe rất rõ.

Ầm…

Đột nhiên cả căn phòng như bị một thứ năng lượng gì đó cách biệt, đám bạn xung quanh John cùng với ông chủ quán, tất cả đều bất tỉnh. John lúc này vô cùng hoản sợ, hắn đổ cả mồ hôi nói lớn: “Ông là ai? Ông làm gì bạn của tôi vậy?”

“Đã đến giờ! Đi thôi!”

Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên trong tai của hắn, vẫn câu nói ấy, John càng lúc càng sợ hãi.

Ầm…. Ầm…..

Như có một cơn động đất, chấn động xung quanh chân hắn, ngay sau đó một đồ hình ma thuật kì lạ bắt đầu xuất hiện, bao phủ toàn thân, một cánh cửa kì lạ từ bên trong chiếc vòng ma thuật kì bí kia dần xuất hiện, cánh cửa được điêu khắc vô cùng tinh xảo, những con rồng, quái thú cứ như vậy xuất hiên trên cánh cửa. John sợ hãi hắn không dám nhìn vào cánh cửa kia.