Lý Liên Hoa và những thiếu nữ mặc y phục xanh của phái Nga Mi đồng hành hai ngày, cuối cùng cũng đến bờ Trường Giang, Phủ Giang Lâu.
Dọc đường đi, trời chưa sáng các thiếu nữ Nga Mi đã rời giường, thiếu hiệp phong độ ngời ngời như hắn tất nhiên không thể dậy muộn hơn đám nữ hiệp được. Thế nên hai ngày nay canh tư hắn đã phải dậy, mà đã là thiếu hiệp thì không thể không trừ bạo giúp yếu, hắn phải sắp xếp chỗ nghỉ, hành trang, vận chuyển quan tài của thất muội, bát muội rồi cho ngựa ăn, đánh xe, dắt ngựa… Vậy cho nên Hoàng Thất Hoàng lão tiền bối nặng đến một trăm năm mươi, sáu mươi cân (*) cũng phải do đích thân vị thiếu hiệp ấLời hy xử lí.
(*) Đơn vị đo lường Trung Quốc bằng 0,5kg, ở đây là khoảng 80kg.
Hai ngày, bốn mươi tám canh giờ, giống như đã qua ngàn năm vạn năm, khó khăn lắm Lý Liên Hoa mới đưa các hiệp nữ đến dưới Phủ Giang Lâu kia, hắn thở dài một hơi. Nữ nhân ấy mà, khi họ không phải thê tử của mình, nam nhân có tu dưỡng tốt đến mức nào thì lòng kiên nhẫn cũng rất có hạn.
Phủ Giang Lâu là một nơi ngắm cảnh cao ba tầng ở bên cạnh Trường Giang, được xây dựng trên một tảng đá cực lớn cạnh sông. Bước lên lầu cao nhìn xuống dòng sông nước xanh như ngọc, mênh mông cuồn cuộn, nhìn ra phía xa xa núi non trập trùng, uốn lượn tựa những con rồng, trong lòng bỗng thấy thanh bình.
Lý Liên Hoa và các nữ hiệp Nga Mi vừa đi tới gần Phủ Giang Lâu thì thấy một cỗ xe ngựa cũng tiến về phía đó, vó ngựa đi không vội vã mà rất vững vàng, làn gió nhẹ thổi tới thể hiện rõ phong thái tao nhã của chủ nhân. Người ngồi trong xe ngựa tuyệt đối không phải người bình thường.
- Tiêu môn chủ! - Thiếu nữ mặc y phục xanh bên cạnh vui mừng kêu lên. - Tiêu môn chủ quả nhiên là người đáng tin cậy, sớm như vậy mà đã đến rồi.
Tiêu… môn chủ?
Lý Liên Hoa thở dài, chỉ thấy có hai người bước xuống trên cỗ xe ngựa vừa đến, một người mặc cẩm bào dung mạo tuấn tú, đó chính là Tiêu Tử Khâm, một người khác yểu điệu dịu dàng, nho nhã thoát tục, chẳng phải Kiều Uyển Văn đó sao? Tiêu Tử Khâm liếc nhìn thiếu nữ mặc y phục xanh, không nói không rằng, chỉ bước nhanh qua đó, thản nhiên nói:
- Ngươi vẫn khỏe chứ?
Kiều Uyển Văn thấy hắn và các nữ hiệp Nga Mi đi chung thì rất kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng dịu dàng, nàng chỉ mỉm cười với hắn. Lý Liên Hoa liếc nhìn Kiều Uyển Văn, không nhịn được lại thở dài.
- Ngươi vẫn khỏe chứ?
Tiêu Tử Khâm cười nhạt.
- Ta nghe nói gần đây ngươi rất nổi danh.
Lý Liên Hoa vốn định xua tay theo thói quen, nhưng các nữ hiệp Nga Mi vẫn ở bên cạnh, hắn xua tay nhiều quá thì e là không ổn, nhất thời không nghĩ ra nên giải thích thế nào, chỉ đành nói:
- Nhờ phúc…
Tiêu Tử Khâm nói:
- Ta có chuyện cần nói với vỠthiếu hiệp này, làm phiền các vị.
Bên cạnh y lập tức tránh ra một vòng tròn, các thiếu nữ mặc y phục xanh đều nhìn y kinh sợ. Lý Liên Hoa đành quay người đi theo y lên tầng ba Phủ Giang Lâu.
Phía ngoài lan can Phủ Giang Lâu, nước sông trong veo như ngọc, qua cả ngàn năm vạn năm mà vẫn như vậy.
- Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi gặp lại Uyển Vân, ta sẽ giết ngươi. - Tiêu Tử Khâm lạnh lùng nói, giọng điệu không hề có ý đùa vui. - Lời của ta, tuyệt đối không thu lại.
- Ta chẳng qua chỉ làm mã phu cho các hiệp nữ Nga Mi thôi mà… - Lý Liên Hoa than thở. - Ta quả thực không biết bọn họ hẹn gặp ngươi ở Phủ Giang Lâu.
Hắn nhìn khung cảnh sông núi trải rộng, bất tri bất giác đứng bên cạnh lan can, nặng nề thở dài. Tiêu Tử Khâm chậm rãi nói:
- Rút Vãn Cảnh của ngươi ra đi.
Lý Liên Hoa chỉ thở dài, hắn cũng không rút kiếm.
Lúc hắn không rút kiếm, Tiêu Tử Khâm thực sự không biết thanh nhuyễn kiếm Vãn Cảnh được đặt ở chỗ nào. Tay y cầm Phá Quân, một kiếm đâm đến ngực Lý Liên Hoa. Tay áo trái của Lý Liên Hoa khẽ động, chỉ thấy một ánh sáng lóe lên như tơ nhện, một thanh nhuyễn kiếm cực mỏng cực dài khẽ kêu lên “tinh” một tiếng, trong nháy mắt quấn lên thân kiếm của Tiêu Tử Khâm.
- Tử Khâm, ta không phải đối thủ của ngươi.
- Ngươi không phải đối thủ của ta mà còn dám động thủ với ta sao? - Tiêu Tử Khâm lạnh lùng. - Ta không muốn tự tay giết ngươi… - Y hơi khựng lại rồi quả quyết. - Tứ Cố Môn không cần đến hai môn chủ, ngươi tự kết thúc đi!
Lý Liên Hoa cười khổ.
- Ta…
- Ngươi đã nói sẽ không quay lại lần nữa, ngươi đã nói ngươi sẽ không gặp lại Uyển Vân nữa. - Tiêu Tử Khâm lạnh lùng nói. - Những lời nói ở lần đại náo Bách Xuyên Viện trên núi Thanh Nguyên, lấy tên Lý Tương Di nổi danh thiên hạ, là đang khiêu khích với ta phải không? Hôm nay thiên hạ chỉ nghe theo ngươi, ngươi nói ngươi không có ý định quay lại, không có ý gì với giang hồ, không có ý gì với Uyển Văn, ai có thể tin ngươi chứ?
Lý Liên Hoa nghẹn lời, sau một lúc cuối cùng hắn lại thở dài.
- Ta tự kết thúc, nếu ngươi giết ta… đúng là không tiện…
Hắn đưa tay trái lên, thu lại Vãn Cảnh, ngẫm nghĩ một lúc rồi cổ tay khẽ giật, chợt nghe một tiếng “tách” giòn giã vang lên, ánh sáng tản ra xung quanh, rơi xuống đất kêu “tinh tang”. Tiêu Tử Khâm chấn động, sát khí còn chưa tiêu tan, trong lòng đã xuất hiện sự kích động không nói nên lời khiến mặt y trắng nhợt.
Sàn nhà ngập ánh sáng, rọi những tia nắng lấp lánh giống như không bao giờ tắt.
Thanh Vãn Cảnh uy chấn giang hồ mười hai năm, thiên hạ đệ nhất nhuyễn kiếm. Vãn Cảnh kiêu ngạo từng cắt tóc cắt vàng xén ngọc. Vãn Cảnh mười mấy năm nay hắn chưa từng rời thân, cứ như vậy bị nát vụn, biến thành một đống phế thải. Lý Liên Hoa cầm chuôi kiếm Vãn Cảnh, nhẹ nhàng đặt nó xuống đất, trong lòng đột nhiên xuất hiện một câu nói. Hắn nhớ ai đó từng nói rằng: “Có vài người vứt kiếm như cho, có một số lại cả đời không phụ. Niềm tin của con người, luôn có chỗ khác nhau”.
Trí nhớ của hắn gần đây không được tốt lắm, nhưng câu nói này thì hắn nhớ rất rõ.
Có lẽ vĩnh viễn không thể quên được.
- Ngươi… - Tiêu Tử Khâm biến sắc. Y định nói “Ngươi làm gì vậy”, rồi lại định nói “Ngươi cần gì phải như vậy”, nhưng…
Nhưng y muốn giết người kìa.
Y muốn hắn tự sát, hắn lại làm gãy kiếm, việc này…
Việc này có gì không đúng thì phải?
Lý Liên Hoa đặt chuôi kiếm xuống, đứng dậy. Trong nháy mắt không biết vì sao Tiêu Tử Khâm lại chăm chú nhìn thái độ của hắn, đáng tiếc trên mặt Lý Liên Hoa không có quá nhiều cảm xúc. Hắn nói:
- Tử Khâm à, người sắp chết thì lời nói của hắn luôn thật lòng, không biết ngươi có muốn nghe một câu của ta không?
Tiêu Tử Khâm nắm chặt Phá Quân kiếm. Lý Liên Hoa tình nguyện chịu chết, y thực sự không thể tin được. Hắn tự làm gãy Vãn Cảnh, việc này khiến y nhìn mà thấy kinh hãi.
- Lời gì?
- Nếu Uyển Văn yêu ta thì nàng ấy sẽ không gả cho ngươi. - Lý Liên Hoa nhẹ nhàng nói. - Ngươi phải tin nàng, cũng phải tin bản thân mình. - Hắn nhìn Tiêu Tử Khâm. - Giữa phu thê không tin tưởng… cũng chính là phản bội.
Tiêu Tử Khâm lớn tiếng nói:
- Chuyện của phu thê chúng ta, không phiền ngươi nhọc công!
Lý Liên Hoa gật đầu, đi một bước đến cạnh lan can, hắn nhìn rồi quay đầu lại, đột nhiên nhe răng cười.
- Sau này đừng làm những chuyện như thế này nữa.
Tiêu Tử Khâm sững người, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy Lý Liên Hoa tung mình lao thẳng xuống dòng sông, tốc độ nhanh như chớp khiến y không kịp ngăn cản.
Hắn đang làm gì vậy? Định nhảy sông chết sao?
Nhưng mà… trong nháy mắt Tiêu Tử Khâm bỗng có chút mơ hồ. Y vẫn nhớ Lý Tương Di bơi lội rất giỏi, năm đó rơi xuống biển vẫn không chết, giờ rơi xuống dòng sông thì sao mà chết được cơ chứ? Nghĩ đến việc đó, y lại thở phào, đột nhiên nhìn thấy Lý Liên Hoa tung mình lướt sang ngang bay nghiêng mấy trượng rồi hạ xuống một con thuyền đánh cá, từ xa quay người lại cười với y.
Tiêu Tử Khâm bỗng hiểu ra. Lý Liên Hoa tự biết mình không phải đối thủ nên đã làm gãy Vãn Cảnh, cam tâm chịu chết đều là để hạ thấp cảnh giác của y, sau đó đợi khi trên sông có thuyền đánh cá đi qua thì bay xuống thoát thân!
Một ngọn lửa giận không sao giải thích được bỗng dâng lên trong lòng. Y thực sự không giận chuyện Lý Liên Hoa không chết, thứ khiến y bừng bừng lửa giận là Vãn Cảnh dưới đất kia!
Vãn Cảnh!
Thanh kiếm Vãn Cảnh này đi theo Lý Tương Di nhiều nằm, đã từng chém biết bao tên yêu ma tà ác, đã từng cứu biết bao tính mạng.
Vậy mà hắn lại phá nát thanh kiếm ấy!
Không phải là hắn có bản lĩnh bỏ trốn đó sao?
Không phải hắn sớm đã lên kế hoạch nhảy sông đó sao?
Vậy vì sao hắn còn phá nát thanh kiếm này chứ?
Nếu như không muốn chết vì sao phải phá nát kiếm?
Thanh kiếm này đối với hắn mà nói, không có giá trị chút nào sao?
Tiêu Tử Khâm bừng bừng nổi giận, sát khí bốc lên tận trời, tên này quả nhiên không thể không giết, y chắc chắn phải giết hắn!
*
**
Lý Liên Hoa đáp lên một con thuyền đánh cá. Ngư phu vốn đang giăng lưới, đột nhiên có người từ trên trời giáng xuống giống như thiên binh, sợ tới nỗi suýt ngã xuống sông, thét lên:
- Quỷ… có quỷ kìa…
Người hạ xuống thuyền đánh cá thở dài.
- Ban ngày ban mặt thế này thì quỷ ở đâu ra chứ?
Ngư phu quay đầu lại, thấy vị thiên binh ấy mặc y phục trắng, tướng mạo nhìn không xấu xa thì mới yên tâm đôi chút, nhưng vẫn nói:
- Ngươi… ngươi ngươi ngươi…
Lý Liên Hoa ngồi xuống, thấy ngư phu thu hoạch được không nhiều, trên thuyền chỉ vỏn vẹn có mấy con cá nhỏ vẫn đang giãy đành đạch ở đáy thuyền, hắn bất giác mỉm cười.
- Thuyền gia, ta và ngươi thương lượng một chút được không?
Ngư phu kia thận trọng nhìn hắn, ngẫm nghĩ một lúc rồi mới cẩn thận hỏi:
- Chuyện gì vậy? - Gã lại bổ sung thêm một câu. - À, ta không có tiền đâu, nếu ngươi muốn những con cá đó thì cứ lấy đi.
Lý Liên Hoa cười, hắn lấy từ trong người ra một tờ giấy.
- Ta muốn mua con thuyền này của ngươi.
- Thuyền… thuyền này… không bán đâu.
Lý Liên Hoa mở tờ giấy ra.
- Đây là ngân phiếu năm mươi lượng.
- Ngân phiếu?
Ngư phu nghi ngờ nhìn tờ giấy kia. Ngân phiếu… thứ đó y đã nghe nói đến rồi nhưng chưa nhìn thấy bao giờ, làm sao biết được thật đâu giả đâu chứ. Lý Liên Hoa nghĩ ngợi rồi lại lấy từ trong người ra hai lượng bạc vụn.
- Ngân phiếu năm mươi lượng, cộng thêm hai lượng bạc vụn. - Hắn vỗ lên người, cực kì nghiêm túc nói. - Ta mua con thuyền này, ngươi giúp ta gửi một phong thư nữa, một văn tiền ta cũng không còn, chỉ có nhiêu đây thôi.
Hai lượng bạc? Ngư phu mừng rỡ, con thuyền này của gã đáng giá không tới hai lượng bạc. Gã vội vàng cất ngân phiếu và bạc đi.
- Được được, bán luôn bán luôn, không biết khách quan ngài muốn đi đâu? Ta có thể đưa ngài đi.
Lý Liên Hoa cười cười, hắn lấy từ trong người ra một phong thư, nói mềm mỏng và cực kì kiên nhẫn:
- Ngân phiếu kia có thể đến cửa hàng bạc Uông thị trong thành đổi lấy bạc, phong thư này ngươi giúp ta gửi đến…
Hắn ngừng lại một lát, vốn định nói là gửi đến phân đà của Bách Xuyên Viện, nhưng chỉ e ngư phu này không biết phân đà của Bách Xuyên Viện là cái quái gì nên đành nói:
- Gửi đến bất kì tửu lâu, trà quán hay tiệm bạc nào của Phương thị là được.
- À. - Ngư phu cất thư đi, y không xem trọng tấm ngân phiếu kia mấy mà chỉ có hứng thú với hai lượng bạc.
Lý Liên Hoa chỉ sang bờ bên kia.
- Ngươi lên bờ trước đi, con thuyền này là của ta rồi.
- Khách quan người định đi đâu thế? Ta có thể đưa ngài đi trước rồi đợi người của ngài đến nhận thuyền. - Ngư phu này rất chất phác thật thà, sau khi nhận tiền vẫn tính toán giúp Lý Liên Hoa.
- Ta không biết đi đâu hết. - Lý Liên Hoa mỉm cười. - Ta cũng biết chèo thuyền mà.
- Thật sao? - Ngư phu lắc lư mái chèo, chầm chậm chèo thuyền hướng về bờ. - Thấy ngài dáng vẻ thư sinh yếu ớt, không nhìn ra ngài cũng biết chèo thuyền đấy.
- À, ta cũng là ngư phu, cũng từng bán cá rồi mà.
- Hả? Chỗ ngài cá chép bán được bao nhiêu tiền một cân thế? Dạo này cá chép đắt lắm, nhưng ta làm thế nào cũng không bắt nổi một con…
- À à…
Con thuyền gỗ đơn sơ mỏng manh chầm chậm cập bờ, ngư phu nhảy xuống thuyền, cầm ngân phiếu năm mươi lượng và hai lượng bạc vụn vẫy tay với Lý Liên Hoa. Lý Liên Hoa tay trái lắc lư mái chèo, chậm rãi chèo thuyền về giữa dòng sông, để mặc nó trôi theo dòng.
Nơi đây là hạ du Trường Giang, nhìn dòng nước này thì chưa đến một ngày một đêm là có thể ra biển rồi. Lý Liên Hoa phóng sinh hết cá dưới đáy, hắn ôm gối ngồi trên thuyền, nhìn nước sông cuồn cuộn trước mắt.
Hắn đang nhìn.
Nếu núi non có bảy phần thì trong mắt hắn chỉ còn lại một hai phần.
Nhưng hắn vẫn đang nhìn.
Hai bên núi xanh được mây bao phủ, màu xanh ngăn ngắt ấy mang theo vẻ ảm đạm, nó khiến người ta cảm thấy lạnh.
Hắn ngồi trên thuyền, làn sương mù âm u lạnh lẽo kia từ trên sông bốc lên, dần dần bao phủ cả con thuyền, vừa ngấm lạnh lại vừa băng giá. Nhìn từ xa xa giống như con thuyền nhỏ đang ra khỏi biển mây, thực sự rất tao nhã.
Lý Liên Hoa cười cười, hắn khẽ ho một tiếng rồi nôn ra một ngụm máu. Hắn cực kì cẩn thận lấy khăn tay lau đi. Kế đó, hắn lại nôn ra một ngụm máu nữa.