Chương 86: Giếng Trường Sinh

Cung Trường Sinh là nơi ở của Quý phi các triều đại, nơi đây đã từng có hai Quý phi ở. Một người là Thục phi được Hoàng đế khai quốc sắc phong, người kia chính là mẹ ruột của Tiên hoàng, Khang Hiền Hiếu Tuệ Hoàng thái hậu. Lúc được sắc phong làm Tuệ quí phi, bà đã sống ở đây, thậm chí Tiên hoàng cũng được sinh ra ở đây. Thục quý phi và Hoàng hậu đều không có con, Thái tổ chỉ có một người con trai do Tuệ quý phi sinh ra, mà sau khi Tiên hoàng đăng cơ, mẫu bình tử quý(*), bà đã trở thành Hoàng thái hậu. Mà sau Tuệ thái hậu, Hoàng đế hai triều đều có tình cảm sâu đậm với Hoàng hậu, Hoàng hậu đều sinh Thái tử, do vậy không lập phi. Cung Trường Sinh vẫn luôn bỏ không, giữ nguyên hiện trạng như lúc Tuệ thái hậu còn sống. Mấy người Lỗ Phương lúc còn trẻ lại dám trộm đồ ở nơi đây, ngay đến kẻ to gan hay làm bậy như Lý Liên Hoa cũng vô cùng bội phục. Nơi đây nếu đã là tẩm cung của Tuệ thái hậu lúc còn trẻ, nói không chừng thực sự có rất nhiều bảo bối.

(*) Mẹ vinh hiển nhờ con

Hai người nhanh chóng tới được cung Trường Sinh. Mặc dù cung Trường Sinh không có người sống nhưng vẫn có vài cung nữ ở bên trong, phụ trách quét tước phòng ốc và đình viện. Có điều mấy cung nữ đó vừa già lại vừa điếc, cho dù có một trăm Dương Vân Xuân đi đến bên cạnh thì bọn họ cũng chẳng phát hiện ra, chẳng trách năm đó mấy người Lỗ Phương lại có thể dễ dàng trộm được đồ như vậy.

Đến gần cung Trường Sinh, quả nhiên họ nhìn thấy xung quanh có rất nhiều cây cối, rậm rạp như một khu rừng. Cái hồ có hình lá liễu bên cạnh khu rừng ấy đang phát sáng lấp lánh dưới ánh trăng, đúng là trong lành mát mắt. Lý Liên Hoa ngước lên nhìn phương hướng cạnh Kim Sơn Tự, Dương Vân Xuân đã đi thẳng đến một nơi nào đó trong khu rừng. Ánh trăng sáng tỏ, hku rừng bên ngoài cung Trường Sinh không rậm rạp lắm, ánh trăng loang lổ chuyển động theo những chiếc lá lay động, trong chớp mắt đã như một chú bướm nhẹ nhàng bay lượn.

Tiếp đó Lý Liên Hoa nhìn thấy cái giếng. Vốn hắn cho rằng mình sẽ nhìn thấy một giếng nước bình thường, những phiến đá mọc đầy rêu xanh xếp chồng lên nhau.

Nhưng không phải vậy.

Đó là một cái giếng nước miệng tròn với chun vi khoảng một trượng, trên giếng có kê một cái nắp rất lớn bằng gỗ. Lý Liên Hoa từ nhỏ đã lưu lạc giang hồ, nhưng cũng ít khi nhìn thấy cái giếng nào lớn như vậy, hắn nhìn thấy mà giật nảy người.

- Đây… cái giếng này trước đây dùng để làm gì vậy?

Dương Vân Xuân nhún vai. Làm sao y biết được chứ?

-Cái giếng này ở giữa cung Trường Sinh và Kim Sơn Tự, nơi đây vốn là một góc chết, ai mà biết trước kia nó dùng làm gì chứ?

Lý Liên Hoa nhìn xung quanh vài lượt. Địa thế nơi này rất thấp, lân cận lại có hồ lá liễu tự nhiên, chẳng trách chỗ này lại có nước, chẳng qua nếu đã có hồ Liễu Diệp thì vì sao còn phải đào một cái giếng như vậy? Chuyện của Hoàng gia đúng là ảo diệu khó lường, khiến người ta hoàn toàn bối rối. Nắp giếng bằng gỗ phía bên trên đã mục nát lắm rồi, Dương Vân Xuân một tay bẽ gãy khóa đồng trên nắp, kéo cái nắp giếng khổng lồ đó lên.

- Năm đó ta nhìn thấy Vương công công ném mấy người họ xuống đây.

Lý Liên Hoa thò đầu nhìn xuống giếng, chỉ thấy nước bên trong còn cách miệng giếng rất xa, lúc mở nắp ra, một luồn hơi nóng phả lên mặt, xem ra dưới lòng đất đích thực có địa nhiệt(*). Ánh trăng xa lắc phản chiếu lên mặt nước, nhưng chỉ thấy ánh sáng nhàn nhạt trong vắt lấp lánh mà không nhìn rõ dưới giếng rốt cuộc có thứ gì. Hắn vén áo lên, một chân bước xuống giếng, định nhảy xuống. Dương Vân Xuân nhíu mày.

(*) Là năng lượng nhiệt được tạo ra và lưu trữ trong lòng đất.

- Ngươi làm gì vậy?

Lý Liên Hoa chỉ xuống dưới.

- Không xuống xem một chút thì làm sao biết được dưới đáy có bí mật gì?

Dương Xuân Vân kéo nắp giếng ra.

- Ta với ngươi cùng xuống.

Lý Liên Hoa hờ ơ “ừm” một tiếng. Hắn nhìn cái giếng khổng lồ đó, miệng lẩm bẩm. Dương Vân Xuân ngược lại lấy làm lạ.

- Ngươi không hỏi ta vì sao không cản ngươi à?

Lý Liên Hoa nghiêm nghị đáp:

- Nếu thích khách đã bị Dương đại hiệp đuổi đến nỗi phải nhảy xuống giếng, thì thi thể cũng phải vớt lên chứ…

Dương Vân Xuân ha ha cười lớn:

- Người như ngươi thú vị thật đấy, đi xuống thôi!

Lúc này hai người đều cởi áo ngoài ra, thắt góc áo của trung y lại rồi cùng nhảy vào trong cái giếng đánh ùm một cái. Giếng nước rất lớn, hai người cùng đi xuống không hề chật chội, chẳng trách năm đó Vương công công có thể cùng lúc nhấn chìm bốn người Lỗ Phương xuống đáy. Ánh trăng rọi mặt nước, chiếu xuống một chút ánh sáng mờ mờ. Lý Liên Hoa và Dương Vân Xuân nín thở lặn xuống giếng. Nước giếng trong vô cùng, lúc vừa xuống còn thấy rõ cả thành giếng.

Thành giếng rất mờ nhạc là loang lổ, dường như còn hơi gập ghềnh. Dương Vân Xuân chăm chú nhìn vào nơi thị lực có thể thấy được, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, có một khối vuông màu đen lờ mờ vụt qua trước mắt, không biết là thứ gì. Y đang định bơi qua đó nhìn cho kĩ thì Lý Liên Hoa kéo tay áo y.

Dương Vân Xuân đành lặn xuống với hắn, được nửa đường thì khối vuông màu đen đó lại vút qua từng cái một, đến tận khi xung quanh tối mịt, y chỉ thấy Lý Liên Hoa kéo tay áo mình, lặn xuống dưới đáy, bơi thẳng về bên kia. Dưới đái giếng lại cực kì rộng lớn, Dương Vân Xuân thẫn thờ để hắn kéo mình đi vào chỗ sâu hơn. Lại qua thêm chốc lát, Lý Liên Hoa đột nhiên bơi lên trên, chỉ nghe thấy một tiếng “rào”, hai người đã cùng ra khỏi nước. Mở mắt ra, xung quanh vẫn tối mịt, y lại nghe Lý Liên Hoa nói:

- Thiếu Lâm Tự có một loại võ công tên gọi “Tân Hỏa Tương Truyền”, không biết Dương đại nhân có làm được không?

Dương Vân Xuân học võ đã lâu, mặc dù chưa từng bước giang hồ nhưng cũng biết “Tân Hỏa Tương Truyền” là một loại chưởng pháp. Người vận chưởng ra đòn như đao, chém liên tiếp lên củi lủa bảy bảy bốn mươi chín cái, cuối cùng có thể đốt cái củi. Môn công phu này y không biết, bất giác lắc đầu. Mặc dù y lắc đầu nhưng Lý Liên Hoa lại nói:

- Thì ra Dương đại nhân không biết… có điều tâm pháp của môn công phu này, rất nhiều năm trước ta từng nghe hòa thượng Thiếu Lâm Tự giảng qua.

Trong lòng Dương Vân Xuân biết hai người toàn thân xuống nước, ngòi lửa trên người đã ướt sạch, mà ở chỗ này có lẽ chính là bí ẩn của đái giếng, Lý Liên Hoa muốn dẫn lửa chiếu sáng, mặc dù y không muốn học lén võ công của Thiếu Lâm tự nhưng gặp chuyện thì cũng không thể không ôm chân Phật.

- Ngươi đọc tâm pháp đi, ta xem có thể dẫn được lửa từ y phục ướt sũng này không.

Lý Liên Hoa quả nhiên đọc một đoạn tâm pháp chẳng ra ngô khoai, Dương Vân Xuân lờ mờ cảm thấy cái này hình như đang đi rất xa so với võ công Thiếu Lâm Tự mà y biết, nhưng đây cũng là một cách. Lý Liên Hoa cởi trung y màu trắng ra, Dương Vân Xuân căn cứ theo chiêu thức Lý Liên Hoa nói, đánh ba chưởng đã hong khô quần áo, sau mười chưởng thì y phục kia của Lý Liên Hoa đã sáng lên ánh lửa, hai người cùng nhìn ra xung quanh, nhận ra nơi đây là một mật thất.

Chỗ này quả nhiên đã không còn là đái giếng mà là một gian phòng rất lớn, bốn mặt là tường đá rắn chắc, phái xa dưới chân tường có một đống đen đen, nhìn như một cái giường. Lý Liên Hoa và Dương Vân Xuân cầm y phục dẫn lửa của Lý Liên Hoa bước nhanh về phía cái giường, dưới ánh lửa soi sáng, chỉ thấy trên giường đặt rải rác những vật lốm đốm, thì ra đó là một bộ hài cốt.

Dương Vân Xuân kinh hãi giật mình. Y nằm mơ cũng không ngờ được có thể phát hiện ra một hài cốt dưới giếng. Lý Liên Hoa đoán được từ lâu. Hắn nhíu mày nhìn kĩ bộ hài cốt đó, rõ ràng nó đã ở đây nhiều năm rồi. Chiếc giường vốn làm bằng gỗ cũng đã gần mục nát, trên giường ngoài bộ hài cốt và một vài mảnh vụn giống quần áo thì không có vật gì khác, nhưng ở chỗ sát tường dưới gầm giường thì lại giấu một cái hòm rất lớn.

Cái hòm đó được nặn từ đất sét, tất nhiên là có thể chặn nước. Rõ ràng vật liệu ở đây không phải mang từ bên ngoài vào. Dương Vân Xuân đã cởi áo ngoài nhưng không tháo kiếm, lúc này y rút kiếm ra, một kiếm chém chém lên cái hòm, chỉ nghe thấy một tiếng “roạt” khẽ vang lên, miếng đất cứng rắn đã khô từ lâu thuận lợi rơi xuống, giống như nắp hòm thực sự vậy.

Nắp hòm mở ra, một luồng ánh sáng dịu dàng từ bên trong lộ ra, nó khiến hai người giật nảy mình, bĩnh tĩnh nhìn lại mới biết thì ra bên trong cái hòm đó chất đầy vàng bạc châu báo. Lý Liên Hoa vươn tay liền mò một khối mã não. Bên trong khố mã não ấy còn có một túi mật(*) tròn, mã não trong suốt, màu đỏ hồng, chất lượng cực kì tốt, túi mật bên trong cũng rất rõ, có thể nói là thượng phẩm. Dương Vân Xuân cũng đưa tay tiện lấy ra một thứ. Dưới ánh lửa và dạ minh châu trong hòm, thứ đó hiện lên từng chút một. đó là một chuỗi châu màu xanh đậm, chạm tay vào thấy mát lạnh, rất nặng, lấp lánh dưới ánh lửa, vô cùng đẹp đẽ. Dương Vân Xuân nhìn chuỗi châu trong tay một hồi lâu, mờ mịt hỏi:

(*) Mã não được hình thành trong các lỗ hỏng hoặc kẻ nứt của dung nham núi lửa, hiếm nhất là mã não túi mật. đó là loại mã naoxcos vân màu trắng đỏ xen kẽ, ở chính giữa là một chất lỏng được sinh ra khi núi lửa phát nổ.

- Đây là cái gì?

Châu báo ngọc thạch y nhìn thấy cũng không phải ít, nhưng thứ này thủy tinh không ra thủy tinh, lưu ly không giống lưu ly, trước đây y chưa từng thấy.

- Thứ đó gọi là pha lê.

Lý Liên Hoa lại tiện tay lấy ra một chuỗi châu trắng trong nhu ngọc trong cái hòm, chỉ thấy bên trên có một đóa sen chớm nở, đằng sau lại xâm một trăm lẻ tám viên châu tròn màu trắng kích cỡ bằng hạt đậu vàng, đường nét tinh tế tròn trịa, hoàn toàn không có góc cạnh, riêng phần chạm trổ đã là tuyệt phẩm rồi. Dương Vân Xuân nhìn chuỗi châu trắng trong tay Lý Liên Hoa, thứ đó như sứ mà chẳng phải sứ, cũng là thứ y chưa từng thấy trước đây.

- Đó là…

- Đây là xà cừ. – Lý Liên Hoa thở dài. – Pha lê thượng phẩm có màu hồng, màu xanh bích. Chuỗi hạt trong tay ngươi lớn như vậy, lại có phẩm sắc tốt như thế, nếu mang đi bán lấy tiền, e là phải ba mươi đến năm mươi mẫu ruộng mới mua được. Chuỗi châu xà cừ một trăm lẻ tám viên trong tay ta, nếu mang đi bán cho Thiếu Lâm Tự, e là Pháp Không phương trượng sẽ khuynh gia bại sản.

Dương Xuân Vân bật cười, y lấy từ đáy hòm ra một khối nặng trịch.

- Ta muốn mua ruộng đất thì lấy cái này là được rồi, cầm chuỗi hạt kia đi, người mau không biết giá trị thì chẳng phải sẽ hỏng bét sao?

Vừa được lấy ra, thứ đó đã phát sáng khắp phòng, suýt chút nữa thì làm lóa mắt Lý Liên Hoa. Đó là một khối vàng rất lớn. Nói đến vàng khối, ở trong nhà Ngọc Lâu Xuân hắn đã thấy không ít, nhưng so với vàng trong Hoàng cung, những khối vàng trong nhà Ngọc Lâu Xuân quả nhiên vẫn nhỏ hơn rất nhiều. Khối vàng trong tay Dương Vân Xuân có thể gọi là một “bảng vàng”, dài và rộng hơn một thước, dày cỡ nửa tấc. hơn nữa “bảng vàng” như vậy vẫn còn rất nhiều trong hòm đất sét kia, được xếp ngay ngắn dưới đáy hòm. Lý Liên Hoa líu lưỡi, trừng mát nhìn Dương Vân Xuân hồi lâu. Dương Vân Xuân thở dài, đặt pha lê trong tay vào trong hòm.

- Bao nhiêu châu áo hiếm có ở trên đời, sao lại giấu ở đây nhỉ?

Lý Liên Hoa lắc đầu, sau một lúc lại lắc đầu, Dương Vân Xuân lấy làm lạ.

- Sao vậy?

Lý Liên Hoa than thở:

- Ta nghĩ không ra, năm đó nếu Lỗ Phương chìm xuống rồi tìm được nơi này, nhìn thấy bao nhiêu vàng bạc châu báo, sao lại không lấy đi nhỉ? – Hắn chỉ chỉ vào “bảng vàng” trong tay Dương Vân Xuân. – Cho dù hoàng kim rất lớn rất nặng thì mã não lại không lớn, cho dù nhận không ra được pha lê thì chí ít cũng nhận ra trân châu chứ…

Trong hòm không chỉ có một chuỗi trân châu mà có rất nhiều chuỗi, thậm chí còn có nguyên châu chưa xuyên lỗ. Những viên châu được xâu thành vòng tròn trơn nhẵn và tròn trịa, kích cỡ đồng đều, sáng bóng; những viên nguyên châu rải rác chí ít cũng có kích cỡ ngón tay cái, hoặc ánh tím, hoặc ánh đỏ, tất cả đều là những đồ vật đặc biệt, cho dù có là một tên ngốc thì cũng biết chúng có giá trị liên thành. Vậy mà Lỗ Phương lại không mang đi thứ gì.

Vì sao?

- Nói không chừng do lá gan của hắn nhỏ quá, đây lại đều là đồ của Hoàng thượng, hắn lại không phải trộm đạo như ngươi. – Dương Vân Xuân cười. – Huống chi cái hòm này chưa bị động đến niêm phong, có khi lúc hắn bước vào nơi này đã vô cùng căng thẳng hoảng loạn, nên căn bản không nhìn thấy.

Lý Liên Hoa lắc đầu.

- Cái hòm đất sét này vốn do Lỗ Phương nặn mà, làm sao hắn lại không nhìn thấy chứ?

Dương Vân Xuân kinh ngạc, thất thnah nói:

- Lỗ Phương nặn sao? Sao lại là Lỗ Phương nặn chứ?

Lý Liên Hoa chỉ vào chỗ y vừa bước hụt cạnh dòng nước, chỗ đó có một hố bùn được đào lên, rõ ràng bùn đất nặn ra cái hòm kia là lấy từ đó.

- Chủ nhân của những thứ này tất nhiên sẽ không thể nặn ra một để giấu, ngươi xem dấu vết dưới đất đi… - Lý Liên Hoa chỉ vào những vết tích gồ ghề mấp mô trên mặt đất. – Còn cả bộ hài cốt trên giường nữa.

Dương Vân Xuân giương mắt nhìn chỗ đất bùn và bộ hài cốt kia một lúc lâu.

- Bộ hài cốt này thì làm sao?

Lý Liên Hoa nghiêm nghị nói:

- Bộ hài cốt này ngổn ngang như vậy, tất nhiên không phải là do bản thân người này tự xếp lộn xộn rồi… Mà là sau khi hắn biến thành một bộ hài cốt, có người đã lục tung xương hắn lên, nói không chừng còn lột y phục của hắn ra.

Dương Vân Xuân gật đầu, chỉ vào dấu vết dưới đất.

- Có lý, cái này thì sao?

- Ngươi có nhớ vừa rồi lúc ở dươi nước, chúng ta không thể nhìn thấy gì cả. – Lý Liên Hoa càng lúc càng nghiêm nghị. – Nếu đệ nhất cao thủ võ công tuyệt thế Dương đại nhân mà cũng không nhìn thấy, vậy tất nhiên Lỗ Phương càng không thể thấy được.

Dương Vân Xuân lại gật đầu.

- Tất nhiên rồi.

Lý Liên Hoa ho khan.

- Nếu nơi đây đã tối như vậy, Lỗ Phương rõ ràng lại không thi triển được võ công tuyệt thế Tân Hỏa Tương Truyền kia, vậy sao hắn lại biết mà bơi đến đây, rồi làm sao lại biết chỗ này có mật thất, rồi làm sao lại biết nơi đây có vàng bạc châu báu?

Dương Vân Xuân cũng cảm thấy lạ. E là Lý Liên Hoa đá sớm đoán được dưới đái giếng có mật thất, nhưng năm đó lúc Lỗ Phương chìm xuống thì không thể biết trước được chỗ này có mật thất, bên dưới tối đen, làm sao hắn có thể bơi vào đây được? Lại nghe thấy Lý Liên Hoa chậm rãi nói tiếp:

- Nhưng chuyện này thực ra lại rất đơn giản…

Dương Vân Xuân nhíu mày.

- Rất đơn giản? Chẳng lẽ Lỗ Phương dấ sớm biết chỗ này có mật thất sao?

Lý Liên Hoa than thở:

- Chuyện mà ngay cả Hoàng thượng cũng không biết thì làm sao Lỗ Phương biết đươc? Hắn có thể tìm đến chỗ này, không phải vì hắn có tuyệt thế võ công của Thiếu Lâm Tự, mà là vì hắn nhìn thấy ánh sáng.

Dương Vân Xuân lấy làm lạ.

- Ánh sáng?

Lý Liên Hoa chỉ vào những viên dạ minh châu phát sáng trong hòm, hắn nhìn Dương Vân Xuân mỉm cười cực kì kiên nhẫn.

- Lúc hắn đến, những thứ đó đều lăn dưới đất, lúc lặn xuống giếng đã nhìn thấy ánh sáng, rồi theo ánh sáng đó đến đây, và rồi đã tìm được mật thất này.

Dương Vân Xuân sững người, không ngờ được đáp án lại đơn giản như vậy, đúng là đã làm y thấy hơi mất mặt.

- Ánh sáng…

Lý Liên Hoa gật đầu.

- Dưới đất vẫn còn dấu vết đồ vật bị đào lên, bởi vì lúc Lỗ Phương đến, chỗ vàng bạc châu báu này không được cất trong hòm mà đặt ở bên ngoài. Trong chỗ châu báu vừa hay có mấy viên dạ minh châu, vậy nên chúng đã cứu hắn một mạng, để hắn tìm đến được chỗ này.

Dương Vân Xuân chọt hiểu ra.

- Ý ngươi tức là Lỗ Phương đã đào những vật này lên, sau đó nặn một cái hòm đất để giấu chúng lại.

Lý Liên Hoa gật đầu lia lịa.

- Dương đại nhân anh minh, có điều theo vết tích dưới đất thì châu báu bên dưới có lẽ còn nhiều hơn số trong hòm rất nhiều.

Dương Vân Xuân xoa xoa má, câu “ Dương đại nhân anh minh” của Lý Liên Hoa đã khiến y chẳng còn chút mặt mũi nào nữa.

- Nếu nói như vậy, Lỗ Phương vốn đã có mưu tính từ trước, hắn muốn ăn cắp hết chỗ châu báu này?

Lý Liên Hoa lại gật đầu lia lịa.

- Bao nhiêu châu áu quý hiếm tập trung một chỗ thế này, muốn trộm đi cũng là bản chất của con người…

Dương Vân Xuân nhổ một cái.

- Có bọn trộm vặt như ngươi mới có suy nghĩ thấy châu báu là muốn ăn trộm.

Không biết Lý Liên Hoa có nghe rõ không, hắn liên tục nói phải, sau đó lại bảo:

- Chuyện mà ta nghĩ không thông chính là nếu Lỗ Phương sớm đã chuẩn bị để lấy trộm chỗ châu báu này, thì vì sao cuối cùng lại không mang đi, thậm chí bây giờ không hiểu sao lại bị thứ gì đó dọa cho phát điên luôn?

Dương Vân Xuân cười nhạt, chỉ vào bộ hài cốt trên giường.

- Đó tất nhiên là vì hắn chọc giận những thứ không nên chọc rồi.

Lý Liên Hoa cũng mỉm cười.

- Dương đại nhân cũng tin trên này có ma sao?

Dương Vân Xuân lắc đầu.

- Ta chưa từng thấy ma, khó nói được là có hay không. Có điều ta nghĩ bí ẩn lớn nhất trong mật thất này e rằng không phải là chỗ vàng bạc châu báu kia, mà là cái người trên giường kia? – Y cầm một viên dạ minh châu từ trong hòm lên, soi xét tỉ mỉ người chết kia một lúc lâu, thế nhưng thực sự không nhìn ra được gì từ ộ hài cốt ngổn ngang đó cả. – Người này là ai?

- Nếu năm đó Lỗ Phương thông minh bằng nửa Dương đại nhân thì có lẽ sẽ không vướng phải họa sát thân, - Lý Liên Hoa than thở. – Nơi cấm kị trong hậu cung, chỗ bí ẩn dưới đáy giếng lại có giấu người, nếu không phải người này không nhìn thấy ánh sáng thì đâu có khổ như vậy? Ta nghĩ “người này là ai” chính là đáp án cho việc Lỗ Phương bị điên và cái chết của Lý Phi, Vương công công và Thượng Hưng Hành.

Dương Vân Xuân om lặng một lúc, chậm rãi đặt viên châu đó xuống. Y đã hiểu ý của Lý Liên Hoa. Một lúc sau, đột nhiên y nói:

- Nhưng người này đã chết rất lâu rồi.

Lý Liên Hoa khẽ nói:

- Dương đại nhân, ngươi hiểu rõ mà, vàng bạc châu báu ở nơi đây đều là thánh vật Phật môn. Phật Thuyết A Di Đà kinh có nói: “Xá Lợi Phất, đất nước ấy vì sao được gọi là Cực Lạc? Bởi vì dân chúng trong nước ấy không biết khổ là gì, chỉ hưởng thụ mọi thứ an lạc, cho nên cõi ấy được gọi là Cực Lạc.

Này nữa, Xá Lợi Phất ở nước Cực Lạc có bảy lớp lan can, bảy lớp lưới giăng, bảy lớp hàng cây, tất cả đều được làm bằng bốn thứ châu báu, bao quanh giáp vòng, vì vậy cõi ấy được gọi là cõi Cực Lạc.

Này nữa, Xá Lợi Phất ở nước Cực Lạc có rất nhiều hồ thất bảo chứa đầy thứ nước có tám công đức, dưới đáy hồ toàn là cát vàng. Bốn phía bên hồ có những lối đi làm bằng vàng, bạc, lưu ly, pha lê, xà cừ, xích châu, mã não. Sen trong các hồ lớn như những chiếc bánh xe. Sen xanh chiếu hào quang xanh, sen vàng chiếu hào quang vàng, sen đỏ chiếu hào quang đỏ, sen trắng chiếu hào quang trắng, hương sen tỏa ra vi diệu và tinh khiết.

Trân châu, hoàng kim, mã não, pha lê, xà cừ ở nơi đây đều là một trong bảy báu vật Phật môn. Những thứ này đều là trân phẩm trong Cực Lạc Tháp năm đó”.

Dương Vân Xuân lại im lặng hồi lâu, sau đó y thở dài thườn thượt.

- Không sai.

Lý Liên Hoa chỉ vào bộ hài cốt kia.

- Cực Lạc Tháp đột nhiên biến mất, báu vật trong tháp lại đến nơi này, người này liệu có phải là kẻ hủy tháp trộm báu không? Nếu là phải, vậy hắn đã làm thế nào, rồi vì sao lại chết ở đây? Nếu không phải, vậy sao Cực Lạc Tháp lại biến mất, châu báu trong tháp s lại đến chỗ này? Kẻ trộm báu vật là ai? Người phá hủy tháp là ai? Hắn là ai?

Dương Vân Xuân cười khổ.

- Ta thừa nhận những câu hỏi của ngươi đều là vấn đề. – Y thở dài. – Nơi đây chắn chắn có liên quan đến một bí mật của trăm năm trước… Một bí mật cực lớn…

Nói đến đây, trong lòng y bỗng thấy hơi bất an. Với võ công và tính cách của mình, y khó có thể bình tĩnh được. Bí mật này cuối cùng sẽ gây ra hậu quả gì? Liệu… có phải… sẽ dấy lên một trận sóng to gió lớn không?

Lý Liên Hoa thấy sắc mặt y nhợt nhạt thì lại thở dài.

- Cái đó… ta cũng không thích dò hỏi về chuyện riêng nhà người khác, huống chi lại còn là việc riêng của người chết… Có điều… có điều… cho tới lúc này, vẫn có người vì chuyện này mà giết người.

Dương Vân Xuân gật đầu.

- Không sai, cho dù thế nào thì cũng không thể để người ta chết vì chuyện này thêm nữa. Cho dù naem đó chân tướng chuyện Cực Lạc Tháp như thế nào, cuối cùng cũng nên có một kết quả.

Lý Liên Hoa mỉm cười, sau đó lại thở dài. Hắn đi đến bên trái giường, cầm bộ trung y đã cháy được kha khá chiếu lên tường.

- Chỗ này có gió.

Dương Vân Xuân chạy qua. Hai người xem xét tỉ mỉ bức tường đó một lúc. Lý Liên Hoa chạm tay lên khe hở nơi có gió thổi vào, đẩy nhẹ một cái. Hắn chỉ cảm thấy bức tường đất khẽ lắc lư, dường như có giấu một cánh cửa. Dương Vân Xuân tản nội lực khắp nơi, then cài tách ra “cách” một tiếng, trên bức tường đất lặng lẽ mỏe ra một cánh cửa.

Thì ra trên tường có cửa, lại còn là một cánh cửa bằng đất. Cánh cửa đó bị then cài tử bên ngoài, nếu không có cao thủ cỡ Dương Vân Xuân cách một bức tường làm vật thể vỡ vụn, người bên trong mật thất không thể mở ra được. Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cầm trung y đang bốc cháy bước về phía trước. Trước mắt họ là một mật đạo được xây dựng hết sức rộng rãi, bốn bức tường gọn gàng còn có cả đèn dầu. Mật đạo này không dài, một đường thẳng tắp, hai người chưa đi được bao xa thì đã nhìn thấy một cánh cửa khác. Đó cũng là một cánh cửa bằng đất vàng nện chặt, kì lạ và kiên cố. Hai người dùng sức đánh nhưng nó đã bị niêm phong kín lại, hoàn toàn không thể đẩy ra được. Lý Liên Hoa lấy làm lạ. Hắn nói:

- Nếu chỗ này bị niêm phong, thì sao lại có gió được nhỉ?

Hắn giơ cao ngọn lửa, thấy nó gặp gió dạt thẳng ra sau. Hắn ngẩng đầu lên, trên cánh cửa đất bị đóng chết kia có một hàng lỗ thông gió cực nhỏ, kích cỡi bằng quả nhãn, hơn nữa hình như nhiều năm không được tu sửa nên đã bị hỏng không ít.

Hai người cùng nhảy lên, vịn kên bức tường đất ghe mắt nhìn ra ngoài. Bên ngoài trăng sao sáng tỏ, hoa cỏ xanh tươi, tường đỏ ngói xanh, vô cùng quen mắt. Đây chính là hậu hoa viên của cung Trường Sinh. Lý Liên Hoa và Dương Vân Xuân đưa mắt nhìn nhau, Dương Vân Xuân không hiểu gì cả.

- Mật thất dưới giếng sao lại thông ra cung Trường Sinh?

Lý Liên Hoa lẩm bẩm nói:

- Không xong rồi, không xong rồi, cực kì không ổn, cực kì không ổn…

Dương Vân Xuân thấy rất kì lạ, nhíu mày hỏi:

- Sao vậy?

Lý Liên Hoa than thở:

- Nếu đêm nay ta và ngươi đã tới được nơi này, sau khi ra ngoài, số phận không tránh khỏi sẽ giống như mấy người Lỗ Phương, Lý Phi.

Dương Vân Xuân ha ha cười lớn:

- Nếu có người động thủ với ta, sau khi ta bắt sống hắn, nhất định sẽ để ngươi nhìn cho rõ.

Lý Liên Hoa vui vẻ đáp:

Tốt rồi, tốt rồi.

Cánh cửa đã bị niêm kín, hai người đành quay về mật thất, soi chiếu bên trong một lần nữa, Lý Liên Hoa chọn ra một viên dạ minh châu lớn nhất trong hòm rồi cùng Dương Vân Xuân quay về đáy giếng theo dòng nước. Dưới ánh sáng mờ ảo của dạ minh châu, hai người cùng nhìn về phía thành giếng, chỉ thấy trên thành lờ mờ từng khắc hoa văn gì đó, nhày thnags qua đi sớm đã không còn rõ ràng. Lý Liên Hoa đưa tay chạm vào, thành gieengsquar nhiên không phải đá phiến mà là gỗ mục, dùng đao rạch sâu vào trong sẽ lộ ra lõi gỗ màu trắng.

Hai người soi lên thành giếng một lúc mà vẫn chưa phát hiện được gì. Quầng sáng của dạ minh châu vừa xoay chuyển thì đột nhiên hai người nhing thấy ở đáy giếng có một thứ gì đó giống mảnh vải đang lay động theo dòng nước. Dương Vân Xuân một lần nữa lặn xuống, nhẹ nhàng kéo mảnh vải đó, một lớp bùn bay lên. Dưới ánh châu, chỉ thấy một bộ hài cốt khác đột nhiên xuất hiện. Lý Liên Hoa và Dương Vân Xuân đưa mắt nhìn nhau. Không ngờ dưới đáy giếng lại có hai mạng người. Không biết rốt cuộc là ai và ai đã chết trong giếng này? Bọn họ cùng chết với nhau, hay chỉ là chuyện ngẫu nhiên?

Hai người bơi hai vòng xung quanh bộ hài cốt thứ hai. Bộ hài cốt này còn râu tóc, tuổi tác đã cao, lúc chết dáng vẻ vặn vẹo. Trên người y còn sót lại một ít quần áo, trên y phục có treo đồ phát sáng lấp lánh. Lý Liên Hoa nhặt một con rùa đồng trên hông bộ hài cốt đó lên, vẫy tay với Dương Vân Xuân, hai người cung fnooir lên mặt nước.

Lên trên,bên ngoài trăng sao sang tỏ, không gian lặng yên không tiếng động.

Kiện trung y của Lý Liên Hoa đã bị cháy, hắn bò lên để trần thân trên. Vừa rồi trong mật thất ánh sáng u ám nên Dương Vân Xuân không để ý, lúc này dưới ánh trăng, y thấy thân trên của Lý Liên Hoa có màu da trắng nhợt, lại mang rất nhiều vết thương. Dương Vân Xuân vốn không định nhìn nhiều, nhưng liếc một cái rồi ngay sau đó lại nhìn thêm cái nữa. Lý Liên Hoa thấy y cứ nhìn mình mãi thì sợ hãi ôm lấy áo ngoài, vội vàng mặc lên người. Dương Vân Xuân túm tay hắn lại.

- Từ từ đã!

Lý Liên Hoa bị y nhìn tới mức lông tóc toàn thân dựng đứng.

- Làm gì thế?

Dương Vân Xuân nhìn vết thương trên người hắn, lẩm bẩm:

- Chiêu hay… Dưới một chiêu này, ngươi… sao ngươi lại chưa chết…?

Lý Liên Hoa luống cuống tay chân thắt chặt đai áo, nhìn Đông ngó Tây một lúc. Sau khi xác nhận toàn thân trên dưới không còn chút xíu vết thương nào để Dương Vân Xuân nhìn thấy, hắn mới thở phào. Dương Vân Xuân đột nhiên rút kiếm “roạt” một tiếng, dươi sánh trăng y vung vài chiêu thức, một kiếm rồi lại một kiếm hương về mấy vết thương trên người Lý Liên Hoa. Lúc này rõ ràng y đang cựa khổ suy nghĩ về chiêu kiếm tuyệt diệu kia. Lý Liên Hoa tháy y chăm chú suy nghĩ, thanh trường kiếm khu đi khua lại, chiêu nào chiêu nấy giáng xuống người mình. Chỉ cần Dương đại nhân phân tâm một chút, một kiếm chém xuống chẳng phải hắn sẽ chết ngay tại chỗ sao? Đến lúc đó nói không chừng Dương Vân Xuân sẽ rút ra được bài học rằng để tránh việc “sao ngươi lại chưa chết” thì sau một kiếm phải giáng thêm một kiếm nữa, như thế thì có hai Lý Liên Hoa cũng chết.

Càng nghĩ càng thấy không ổn, cứ đợi thêm nữa thì nói không chừng Dương đại nhân sẽ lột đồ hắn ra, coi hắn là “kiếm phổ” mất. Nhân lúc Dương Vân Xuân còn đang say sưa với những chiêu kiếm, Lý Liên Hoa khẽ nhún chân, tung người bay như hạt bụi, chưa vào đến rừng đã chớp lên mấy cái, lặng lẽ không một tiếng động. Hắn đã biến mất vô tung vô ảnh.