- Bộ dạng con yêu quái có đốm sao? – Phương Đa Bệnh nhíu mày. – Ta nhìn thấy rồi, là một thứ giống người mà lại không phải người, toàn thân có đốm như máu, tứ chi rất dài, có thể xoay chuyển tùy thích, đi lại như bay, sức lực mạnh mẽ vô cùng.
Lý Liên Hoa trừng mắt nói:
- Ngươi có nhìn thấy mặt nó không?
Phương Đa Bệnh chết lặng.
- Ta… ta hẳn là đã nhìn thấy, chỉ có điều không nhớ thôi.
Lý Liên Hoa nhìn sang Lục Kiếm Trì. Mặt mày Lục Kiếm Trì tái nhợt, y lắc đầu. Mặc dù đã từng đối mặt thứ đó hai lần, nhưng vì quá căng thẳng nên y thực sự không thấy rõ mặt nó. Mặt Lý Liên Hoa rõ ràng rất tiếc nuối, hắn chậm rãi nói:
- Vì vậy, lão trưởng thôn kia biết chúng ta nhiều nhất chỉ đoán được trong nhà trọ đã xảy ra thảm án, mà thực sự không biết được sự thật chính xác trong đó. – Hắn lại nói. – Thứ Thạch lão thực sự muốn che giấu không phải chuyện những người Trung Nguyên bị tàn sát trong thôn Thạch Thọ của lão, việc này đối với lão mà nói, nói không chừng là một chiến công trọng đại, thứ lão muốn che giấu… là chân tướng của con yêu quái có đốm kia.
- Yêu quái có đốm… còn có chân tướng sao? – Phương Đa Bệnh lấy làm lạ. – Chẳng lẽ không phải con quái vật trưởng thành tự nhiên trong núi sâu rừng già sao?
Lý Liên Hoa trừng mắt nói:
- Tất nhiên là không rồi.
Lục Kiếm Trì mờ mịt hỏi:
- Đó không phải quái vật trời sinh, thì là thứ gì chứ?
Phương Đa Bệnh liếc mắt nhìn Lý Liên Hoa.
- Lẽ nào thực sự là quỷ sao? Hay là cương thi? Hoặc là hồ điệp tu luyện lâu năm đã biến thành tinh?
Lý Liên Hoa lẩm bẩm:
- Nếu ngươi nói là cương thi… vậy cũng… miễn cưỡng tạm được…
Lục Kiếm Trì rợn tóc gáy, nghĩ đến việc lại phải đối mặt với cái thứ y đã gần như mặt đối mặt hai lần.
- Cương thi? – Từ trước đến giờ y không biết mình lại sợ quỷ đến vậy, lông tóc toàn thân dựng đứng.
- Nói linh ta linh tinh! Bản công tử vào sinh ra tử trong giang hồ, không biết đã tạt qua bao nhiêu mộ phần, ngay cả Hoàng lăng của Hoàng đế cũng vào rồi, nếu trên đời thật sự có cương thi thì bản công tử sớm đã chết mấy chục lần rồi. – Phương Đa Bệnh khịt mũi khinh thường. – Thứ đó rõ ràng còn sống mà, là một con quái vật có tướng mạo giống người, nói không chừng là loài dị chủng của tinh linh hay vượn khỉ gì đó thôi.
Lý Liên Hoa ho khan một tiếng.
- Thì ra ngươi đã vào sinh ra tử mấy chục lần trong mộ phần sao, thất kính, thất kính rồi…
Phương Đa Bệnh cũng ho khan.
- Không có mấy chục lần, nhưng mấy lần thì có đấy.
Lý Liên Hoa tiếp tục nói:
- Tạm thời không nhắc đến việc đó rốt cuộc là sống hay chết, hay là sống dở chết dở, đầu tiên… thứ đó đã đi theo chúng ta trong nhà trọ rất lâu, lần đầu tiên là trong hành lang, nó tìm đến Lục đại hiệp; lần thứ hai là ở trong nhà trọ, nó lại tìm đến Lục đại hiệp… - Hắn nhìn Lục Kiếm Trì. – Trên người ngươi lẽ nào có bảo bối gì hấp dẫn nó?
- Bảo bối? – Lục Kiếm Trì vung tay áo. – Trên người tại hạ không có đồ gì, chỉ có một thanh Thanh Đồng Kiếm.
Lý Liên Hoa chăm chú nhìn mặt y.
- Nhưng nó thực sự đã theo ngươi đến…
Lục Kiếm Trì há hốc mồm, lắc đầu lia lịa.
- Việc đó sao có thể chứ? Ta quanh năm không xuống núi Võ Đang, hành tẩu giang hồ chưa được mấy tháng, trên núi Võ Đang thì chắc chắn không có loại quái vật này.
Lý Liên Hoa nhẹ nhàng chỉ tay vào tảng đá, Phương Đa Bệnh và Lục Kiếm Trì đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy trong bụi cây phía xa xa có một cái bóng đang chăm chú nhìn ba người, đôi mắt nhỏ đó sáng lấp lánh, đó chính là yêu quái có đốm trong nhà trọ nọ. Không biết nó theo sau ba người từ bao giờ, bước đi không tiếng động khiến Phương Đa Bệnh và Lục Kiếm Trì đều không phát hiện ra. Lý Liên Hoa khẽ vẫy tay với nó, thứ đó lại bất động.
Phương Đa Bệnh thấy đang giữa ban ngày ban mặt, thanh thiên bạch nhật, trời đất sáng trong, cho dù là yêu ma quỷ quái xuất hiện thì yêu lực nhất định cũng sẽ bị giảm mạnh, y cũng bạo dạn giơ tay vẫy vẫy nó, nhưng thứ đó vẫn vất động.
Lục Kiếm Trì chậm chạp giơ tay lên, nhẹ nhàng vẫy tay với thứ đó, nó đột nhiên đứng dậy từ trên ngọn cây. Ngọn cây vốn mềm dẻo, nó lại nằm bên trên khiến ngọn cây bị đè cong, giờ đột nhiên lại đứng dậy nên ngọn cây kia bắn ngược lên, con yêu quái có đốm ngã về phía sau, rơi xuống đất “bịch” một tiếng.
Lục Kiếm Trì chết lặng, Lý Liên Hoa mỉm cười, Phương Đa Bệnh vừa buồn cười vừa ngạc nhiên.
- Nó… nó muốn làm gì vậy? Đâu ra…đâu ra con yêu quái ngu ngốc như nó vậy?
Lý Liên Hoa đứng bên cạnh Lục Kiếm Trì, đột nhiên lật tay túm lấy cổ tay Lục Kiếm Trì, chậm rãi kéo y bước về chỗ con yêu quái có đốm kia ngã xuống. Lục Kiếm Trì không kịp phòng bị, đột nhiên nửa thân tê rần, mất tự chủ đi theo hắn. Phương Đa Bệnh đuổi theo phía sau.
- Này… này. – Y gọi. – Làm gì đấy? Con yêu quái đó mạnh lắm đấy…
Lý Liên Hoa vẫn kéo cổ tay Lục Kiếm Trì, đi đến chỗ “yêu quái có đốm” ngã xuống. Lục Kiếm Trì bất giác tránh về phía sau, nhưng nhìn thấy yêu quái có đốm kia ngã xuống gốc cây, cú ngã này xem chừng không nhẹ, nó vẫn chưa bò dậy dược. Chỉ thấy dưới ánh mặt trời chói lọi, những vết đốm khắp toàn thân nó càng nhìn càng đáng sợ. Đột nhiên thứ đó quay đầu lại, Lục Kiếm Trì giật mình, Lý Liên Hoa cầm chắc tay y, không để y lùi lại. Dưới sự cưỡng ép của hắn, Lục Kiếm Trì miễn cưỡng liếc nhìn thứ kia, bỗng y sững người, hét lớn, mặt mày tái nhợt.
- Ngươi… ngươi…
Lý Liên Hoa bỏ tay y ra, Phương Đa Bệnh hiếu kỳ đi ra sau Lục Kiếm Trì.
- Cái gì thế?
Thứ đó chăm chú nhìn Lục Kiếm Trì, đột nhiên nó gào lên một tiếng, xông lên nhanh như chớp, một chưởng chộp lấy ngực Lục Kiếm Trì. Nếu cú đánh đó mà trúng thì chắc chắn y sẽ bị vỡ bụng mà chết. Lý Liên Hoa, Phương Đa Bệnh cùng ra tay tung chưởng đỡ, hai người hợp sức chặn đường công kích của nó. Thứ đó lao đến không thành, quay người chạy về phía rừng cây, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
- Tên Liên Hoa chết tiệt này, đừng nói với ta là ngươi dẫn bọn ta lòng vòng khắp ngọn núi này, ngoài việc lừa bọn ta xem mấy khúc xương người, thì chính là muốn dẫn dụ con yêu quái đó ra nhé… - Vết thương ở ngực Phương Đa Bệnh lại ê ẩm đau, y rên rỉ. – Đó… đó là mặt người sao?
Thì ra vừa rồi lúc thứ đó quay đầu lại, Phương Đa Bệnh vừa vặn liếc nó một cái, nhìn được rất rõ khuôn mặt nó. Lý Liên Hoa mỉm cười, hắn nhìn Lục Kiếm Trì hỏi:
- Nó là ai vậy?
Mặt Lục Kiếm Trì cực kỳ nhợt nhạt, người y lảo đảo, gần như ngã gục. Phương Đa Bệnh vội vàng đỡ lấy y, nghĩ bụng, Vị đại hiệp Võ Đang này lá gan bé tạo, đêm qua bị yêu quái đốm dọa tới mức hôn mê, hôm nay nhìn thấy nó suýt nữa cũng gục. Nghĩ đến sư huynh Dương Thu Nhạc của y, kẻ lấy trộm Kim Kiếm của Chưởng môn đi bán, làm nhân tình của quả phụ mà mặt không hề biến sắc, gian tặc khí phách biết bao! Lục Kiếm Trì đúng là thua kém rất rất nhiều, thật không biết Võ Đang Bạch Mộc lão đạo dạy dỗ y thế nào. Phương Đa Bệnh đang suy nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên nghe thấy Lục Kiếm Trì run run nói:
- Kim Hữu Đạo… là Kim Hữu Đạo… Làm sao hắn lại… sao hắn lại trở thành quái vật… quái vật có đốm vậy?
Phương Đa Bệnh vô cùng kinh ngạc, trong nháy mắt răng y run lập cập, toàn thân phát lạnh, nghẹn ngào nói:
- Ngươi nói con yêu quái đốm đó chính là “Càn Khôn Như Ý Thủ” Kim Hữu Đạo của phái Côn Luân sao?
Lục Kiếm Trì gật đầu.
- Hắn… hắn và ta hẹn nhau tỉ thí ở hồ Bát Hoang Hỗn Nguyên, nhưng… nhưng sao hắn lại ở đây rồi biến thành quái vật có đốm chứ? Chẳng trách, chẳng trách tay hắn… tay của hắn…
- Chẳng trách tay của hắn dài như vậy, hơn nữa lại có thể chuyển hướng tùy ý như không xương. – Lý Liên Hoa thương tiếc nói. – Nghe nói lúc còn niên thiếu, xương cốt hai tay của Càn Khôn Như Ý Thủ Kim Hữu Đạo không may bị gãy mất mấy khúc, sau đó được danh y cứu chữa, từ đó hai tay không chỉ khỏi hẳn mà hơn nữa còn có thể xoay chuyển tùy ý, luyện thành Càn Khôn Như Ý Thủ lừng danh giang hồ.
Lục Kiếm Trì gật đầu.
- Có điều hắn… hắn cạo trọc đầu, không mặc quần áo, ngay cả lông mày cũng không thấy đâu nữa.
- Nhưng đang yên đang lành Càn Khôn Như Ý Thủ làm sao lại biến thành yêu quái có đốm chứ? – Phương Đa Bệnh nghẹn ngào nói. – Hắn gần như đã trở thành dã thú, ngoài việc ngờ ngợ nhận ra Lục Kiếm Trì thì chẳng còn biết được gì nữa.
Lý Liên Hoa lẩm bẩm nói:
- Ta nghĩ… đó là một loại bệnh.
Lục Kiếm Trì mờ mịt hỏi:
- Một loại bệnh sao?
- Đây chính là cách mà thôn dân Thạch Thọ dùng để tàn sát những “người Trung Nguyên” nọ, cũng là lí do có tảng đá khô lâu đất sét trên đỉnh núi kia. – Lý Liên Hoa nói.
Hắn từng trải qua rất nhiều vụ hung án li kì cổ quái, mỗi khi chân tướng được sáng tỏ, tâm trạng của hắn đều thích thú vô cùng, nhưng lần này lại không nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt hắn. Dù sao tất cả những chuyện xảy ra đều quá tàn nhẫn đáng sợ, nó khiến người ta thực sự không cười nổi.
- Ta nghĩ nhiều năm trước, có lẽ chỉ khoảng mười hay hai mươi năm trước thôi, có người đã phát hiện ra nước suối ở thôn Thạch Thọ có thể ủ được rượu ngon. Vì vậy nên sau khi quay về Trung Nguyên đã mời rất nhiều người lên núi khai hoang, trồng hoa màu cây trái để nấu rượu. – Lý Liên Hoa than thở. – Lúc đến khai hoang, có lẽ người Trung Nguyên và thôn dân đã có hiệp nghị, đợi đến khi rượu ngon bán ra thì sẽ phân chia lợi nhuận như thế nào. Vì vậy lúc bắt đầu, thôn dân thôn Thạch Thọ không hề phản đối, để bọn họ xây dựng nhà cửa, nhà trọ trong thôn. Nhưng sau khi khai hoang, cây quả trên núi cao lại không thể kết trái, hoa màu cng không thể sinh trưởng, rừng cây bị phá hủy, dã thú biến mất, hoa cúc lại mọc tràn lan như cỏ dại. Cuộc sống của thôn dân thôn Thạch Thọ càng lúc càng khó khăn, vì vậy nên xung đột giữa bọn họ và người Trung Nguyên càng lúc càng kịch liệt, cho đến khi không thể cứu vãn được nữa.
Hắn vừa nói vừa chậm rãi quay về, Phương Đa Bệnh và Lục Kiếm Trì bất giác đi bên cạnh, vừa đi vừa nghe.
- Nấu rượu không được, người Trung Nguyên ngược lại liên tục chuyển nước suối đi, cuối cùng đã khiến cho thôn dân Thạch Thọ có ý định giết người. – Lý Liên Hoa đưa mắt nhìn về phía những cây cúc dại mọc tràn lan, chậm rãi nói tiếp. – Mà ý định giết người lại dẫn đến một âm mưu… âm mưu đó dẫn đến… một hậu quả vô cùng thảm khốc.
Hắn chậm rãi đi về phía ánh mắt trời chiếu xuống. Phương Đa Bệnh và Lục Kiếm Trì không ai định nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
- Ta nghĩ… âm mưu đó bắt nguồn từ trong gian phòng thứ tư của nhà trọ ma quỷ kia. Các ngươi vẫn còn nhớ chứ? Trong gian phòng đó có hai cái áo choàng đen, ta nghĩ chẳng có ai ra ngoài mà lại mang theo hai cái áo choàng giống nhau cả, vì vậy, sống trong gian phòng đó hẳn là có hai người. Mà hai cái áo choàng màu đen giống nhau, không cần biết người mặc là ai, thân phận của họ nhất định rất “ra gì”, mà nếu thân phận đã khá thì đa phần sẽ thuộc một môn phái hay tổ chức… Ở một nơi như vậy, ta có thể tạm thời đoán là… bọn họ là bảo tiêu mà những người Trung Nguyên kia mời đến.
Lục Kiếm Trì gật đầu.
- Người trong phòng đó kiếm pháp rất giỏi, một vết kiếm trên lư đồng kia đã thấy rõ công lực, làm bảo tiêu lại có của ăn của để.
Lý Liên Hoa chậm rãi đi về phía trước.
- Nếu thôn dân thôn Thạch Lựu muốn xâm nhập vào gia viên của người Trung Nguyên để tàn sát sạch sẽ, những bảo tiêu có võ công cao cường nhất định sẽ ngăn cản đầu tiên. Còn nhớ bức di thư mà cô gái treo cổ để lại trong gian phòng thứ nhất không? Nàng ta nói “quỷ xuất hiện ở phòng bốn”, vì vậy âm mưu cực kỳ đáng sợ kia đã bắt nguồn từ gian phòng của hai vị bảo tiêu nọ. Thôn dân thôn Thạch Thọ rõ ràng không biết võ công, bọn họ sống trên núi cao, chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, lương thực khan hiếm, thân thể yếu ớt, không thể chống lại được với người học võ nhiều năm. Vì vậy muốn loại trừ bảo tiêu, nhất định phải ử dụng phương pháp vô cùng đặc biệt.
Lục Kiếm Trì ngẫm nghĩ hồi lâu, vẫn lắc đầu không hiểu:
- Cách gì vậy?
Phương Đa Bệnh nghĩ bụng, Để giết người có thể hạ độc, có thể vu oan giá họa, thậm chí tung tin đồn nhảm cũng được. Cái kẻ đần độn như ngươi tất nhiên sẽ không nghĩ ra rồi.
Chợt nghe Lý Liên Hoa tiếp tục nói:
- Trong gian phòng thứ tư có hai người ở, có lưu lại một vệt máu, bàn ghế vỡ vụn, có thể thấy do người có sức mạnh rất lớn động thủ làm cho bàn ghế nát vụn, còn thôn dân rõ ràng không có khả năng này.
Lục Kiếm Trì gật đầu.
- Làm cho những mảnh gỗ vụn thành từng mẩu như vậy nhất định phải là cao thủ trong nghề.
Lý Liên Hoa nói:
- Không sai, chỉ có duy nhất hai người ngang tài ngang sức, chưởng lực chấn động công kích mới có thể gây ra hậu quả như vậy. Mà hai người vốn ở trong phòng, nếu là người ngoài xâm nhập, chỉ cần một người là đã có thể ngang tài ngang sức với hắn rồi. Hai người cùng xông lên thì tuyệt đối không thể thất bại thảm hại được, bất kể là như thế nào thì cũng không đến mức máu bắn đầy phòng.
- Vì vậy nên? – Phương Đa Bệnh trừng mắt lên.
Lý Liên Hoa nói:
- Vì vậy nên… chính là hai người trong phòng đã động thủ với nhau, người này giết người kia.
Lục Kiếm Trì sợ hãi nói:
- Làm sao lại như vậy?
Lý Liên Hoa khẽ thở dài.
- Tạm thời không nhắc đến nguyên nhân nữa… Chúng ta chỉ cần biết có chuyện kẻ này giết kẻ kia trong gian phòng đó rồi cầm lấy kiếm của người chết. Trên cửa sổ gian phòng thứ ba ở bên cạnh có một lỗ thủng, giấy lật ra ngoài, không thể nói nó chắc chắn bị người ta xé rách từ bên ngoài, nhưng đích thực rất giống có người từ bên ngoài rình trộm vào trong. Mà xem xét từ độ cao miếng giấy bị thủng, kẻ xé ra có thân hình rất cao, việc này phù hợp với chiếc áo choàng dài đến lạ ở trong gian phòng thứ tư. Sau đó trong chậu rửa mặt ở gian thứ hai có máu đọng, có lẽ tên kia sau khi giết người xong đã rửa tay ở đây, kế đó là từng gian phòng bị càn quét. Cô gái ở gian thứ nhất treo cổ chết, gian phòng trên gác hai máu bắn lên ba tấc, tất cả thi thể đều biến mất, tất cả mọi việc đại khái là như vậy. – Hắn hơi dừng lại, chậm rãi nói. – Tạm thời không bàn đến chuyện vì sao kẻ đó lại giết chết đồng bọn của mình, tàn sát đẫm máu trong nhà trọ, các ngươi có phát hiện ra hành động của hắn rất kỳ lạ không? Không phải phòng nào cũng có người ở, nhưng phòng nào hắn cũng đi vào, huống chi điều kỳ lạ hơn là, cô gái treo cổ kia không viết tên của hắn ra mà lại viết hắn là “quỷ”. Nàng ta viết “Đêm, quỷ xuất hiện trong phòng bốn, nhìn trộm vào cửa sổ phòng thiếp, thiếp kinh hoàng sợ hãi”, rõ ràng người đó nhìn ngó khắp nơi, không có mục tiêu nào rõ ràng, hơn nữa tướng mạo lại vô cùng kỳ quái, kỳ quái tới mức bị cô gái đến từ Trung Nguyên coi là “quỷ”. Nói đến đây thì… - Lý Liên Hoa liếc nhìn Lục Kiếm Trì. – Ngươi không nghĩ tới một vài chuyện gì đó sao?
Sắc mặt Lục Kiếm Trì tái nhợt.
- Kim Hữu Đạo…
Lý Liên Hoa thở dài.
- Không sai, là Kim Hữu Đạo.
Phương Đa Bệnh chẳng hiểu gì cả.
- Cái gì mà Kim Hữu Đạo chứ?
Lý Liên Hoa nói:
- Khi thần trí một người trở nên không còn minh mẫn, toàn thân phát ban, hễ nhìn thấy người là giết, việc đó cũng không có gì kỳ lạ. Còn nếu như cơ thể hắn trở nên cao đến lạ thường, rồi toàn thân có đốm máu, không mặc quần áo, bị người ta coi là quỷ cũng là chuyện rất hiển nhiên… Một cô gái yếu ớt nhìn thấy một con quái vật giết người đáng sợ như vậy, muốn chạy cũng không thể chạy được, quỷ đã ở bên ngoài căn phòng, ngoài việc treo cổ tự vẫn thì nàng ta còn có thể làm gì chứ?
Phương Đa Bệnh sợ hãi biến sắc, mặt mũi Lục Kiếm Trì càng thêm nhợt nhạt. Quả thực như những gì Lý Liên Hoa nói, vừa vặn có thể giải thích tất cả những vết tích đáng sợ nhìn thấy trong nhà trọ kia.
- Nhưng mà… nhưng mà đang yên đang lành, một con người làm sao có thể biến thành một kẻ có bộ dạng như Kim Hữu Đạo?
Lý Liên Hoa nói:
- Tạm thời không bàn đến việc vì sao hắn lại biến thành bộ dạng như vậy nữa. Trong nhà trọ còn có một vài chuyện cũng khá kỳ lạ, ví dụ như… Sau cuộc tàn sát, vì sao trượng phu của cô gái treo cổ kia lại không quay về? Những thi thể đó đi đâu cả rồi? Vì sao nhà trọ ấy lại không bị thiêu hủy giống như những căn nhà mà người Trung Nguyên kia ở? Còn nữa… vì sao thôn dân Thạch Thọ lại muốn đốt cháy những bọc đầu lâu trong đống đất sét kia?
Hắn nói đến đây thì thôn Thạch Thọ đã ở ngay trước mắt, vào buổi sáng, nhà trọ vẫn lộng lẫy như cũ, song trong mắt Phương Đa Bệnh và Lục Kiếm Trì thì nó lại khiến người ta phải rùng mình.
Ba người đi đến cổng thôn, mấy thôn dân ló đầu ra từ cửa sổ, chăm chú nhìn bọn họ. Lý Liên Hoa đi thẳng đến chỗ nhà trọ, đẩy đại môn bước vào đại sảnh, đưa mắt nhìn lên trên.
- Còn có những tấm thẻ trúc viết chữ ”Quỷ” nữa. Gian phòng dán đầy những tấm bùa chú kỳ lạ, cái xác không không đầu đã chết từ rất lâu, bí ẩn của con yêu quái có đốm, chắc chắn không phải một lúc nhất thời đã giết sạch những khách trọ trong nhà trọ kia như vậy thôi đâu. Nhất định là có người đã treo những chữ “Quỷ” đó lên sau khi bảo tiêu của nhóm người Trung Nguyên biến thành bộ dạng như Kim Hữu Đạo rồi tàn sát đẫm máu nhà trọ. Tức là sau khi hung thủ huyết tẩy nhà trọ, vẫn còn cò người sống.
Phương Đa Bệnh nói:
- Lẽ nào người đã viết ra rất nhiều chữ “Quỷ” kia chính là chủ nhân của gian phòng dán đầy bùa chú ở gác hai?
Lý Liên Hoa lắc đầu.
- Gian phòng đó không có người ở.
- Rõ ràng có người dán rất nhiều bùa chú bên trong gian phòng đó, bàn ghế giường thảm chăn gối đều còn đầy đủ, làm sao có thể không có ai chứ? – Phương Đa Bệnh giọng thất thanh. – Nếu không có ai thì dán những thứ đó lên làm gì?
Lý Liên Hoa đứng trong đại sảnh, đưa mắt nhìn hành lang lốm đốm vết máu.
- Còn nhớ không? Cánh cửa bị người ta khóa từ bên ngoài, cửa sổ bị ghim hết lại, cửa sau lại bị giường chặn lối, căn bản không thể mở ra được, so với việc ngăn cản người khác đi vào thì nó giống… nhốt người vào trong phòng, không cho hắn đi ra hơn.
Phương Đa Bệnh nghẹn lời, Lục Kiếm Trì giật mình kinh ngạc. Chỉ nghe Lý Liên Hoa chậm rãi nói:
- Bùa chú… bình thường không phải dùng để xua đuổi tà ma sao? Bùa chú dán trong phòng chẳng phải giống trấn tà ở trong phòng hơn sao?
- Ngươi nói những lá bùa đó… dùng để trấn quỷ trong phòng… vậy chẳng phải… chẳng phải để trấn cái xác không đầu bên dưới sàn nhà sao… - Phương Đa Bệnh chết lặng.
Lý Liên Hoa nhìn y đầy lạ lùng, hắn chậm rãi bổ sung cho y.
- Là cái xác khô.
Lục Kiếm Trì càng nghe càng thấy tỉnh táo, cũng càng nghe càng thêm hồ đồ.
- Bộ xác khô không đầu đó và kẻ đã tắm máu nhà trọ thì có liên quan gì với nhau chứ?
Lý Liên Hoa từng bước từng bước đi qua hành lanh, bước vào sân, ngẩng đầu chăm chú nhìn gian phòng dán đầy bùa chú trên gác hai, chậm rãi nói:
- Gian phòng đó… ở phía trên gian phòng thứ tư, đây đâu phải chuyện trùng hợp, không phải sao?
- Tên Liên Hoa chết tiệt này! Rốt cuộc là ngươi muốn nói gì hả? – Phương Đa Bệnh ngẩn người nhìn gian phòng đó hồi lâu, đột nhiên y tức giận. – Muốn nói gì thì nói quách ra đi, cho dù bản công tử có nhìn gian phòng đó mười năm thì cũng chẳng nghĩ ra được cái quái gì đâu, ngươi biết được những gì thì cứ nói toẹt ra đi, để lão tử đỡ phải suy nghĩ! Nói mau lên!
Lý Liên Hoa nhìn y đầy áy náy.
- Ta đoán… - Ngón tay hắn chỉ về phía gian phòng phát hiện ra cái xác khô ở gác hai. – Ta đoán bọn chúng đặt thứ gì đó vào trong gian phòng thứ tư, thông qua gian phòng kia…
Lục Kiếm Trì hỏi:
- Bọn chúng?
Lý Liên Hoa gật đầu.
- Đám thôn dân đã bỏ thứ gì đó vào trong gian phòng thứ tư, thông qua gian phòng kia. Sau đó hai bảo tiêu trong căn phòng đó đã bị thứ đó ảnh hưởng, bỗng nhiên phát điên, mất hết lí trí, giết sạch tất cả những người ở trong nhà trọ hôm đó.
Phương Đa Bệnh nhíu mày:
- Một thứ gì đó? Là thứ gì chứ?
Lý Liên Hoa nói:
- Ta không biết đó là thứ gì, nhưng rất có thể là một loại mầm bệnh, một mầm bệnh có thể khiến người ta mất đi lí trí, toàn thân nổi mẩn máu, khiến người ta trở nên giống như dã thú, vô cùng hung dữ hiếu chiến.
Lục Kiếm Trì bỗng hiểu ra:
- Nếu là một mầm bệnh, vậy Kim Hữu Đạo biến thành như vậy cũng là chuyện có thể giải thích. Chắc chắn lúc hắn đi qua nơi này, không may bị nhiễm căn bệnh đáng sợ ấy.
Lý Liên Hoa gật đầu, rồi lại lắc đầu.
- Chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy. Ta nghĩ bọn chúng đã có thể len lén bỏ thứ gì đó dẫn bệnh vào gian thứ tư với mục đích khiến người Trung Nguyên tự tàn sát lẫn nhau, đó là cái giá bọn họ phải trả vì đã hủy hoại quê hương của thôn dân nơi đây, nhưng sự phát triển của sự tình lại hoàn toàn không giống với những gì chúng mong muốn.- Hắn thở dài. – Cao thủ võ lâm bị nhiễm căn bệnh kỳ lạ kia đã xông ra khỏi nhà trọ, tàn sát bừa bãi khắp xung quanh. Đám người Trung Nguyên còn lại hoặc là bỏ chạy thục mạng, hoặc là bị thôn dân giết sạch. Sau đó thôn dân Thạch Thọ phóng hỏa thiêu rụi nhà cửa và cây trái của người Trung Nguyên, xóa mọi dấu vết. Nếu như tất cả chỉ kết thúc như vậy thì cũng xem như là may mắn, nhưng rõ ràng kết thúc lại không nh thế. Nếu tất cả kết thúc như vậy thì nhà trọ cũng đã bị thiêu rụi rồi, còn trong gian phòng trên gác hai có lẽ cũng không lưu lại bùa chú và xác khô.
- Sau đó đã xảy ra chuyện gì? – Lục Kiếm Trì không nhịn được, y hỏi.
Phương Đa Bệnh lại nói:
- Căn bệnh kỳ lạ đó nhất định đã lưu truyền tới giờ, nếu không Kim Hữu Đạo đã không trở thành yêu quái có đốm rồi.
Lý Liên Hoa gật đầu.
- Ta đoán cao thủ võ lâm bị nhiễm bệnh lạ đã quay về nhà trọ, có lẽ là vì tu vi của hắn khá cao nên sau khi nhiễm bệnh đã không chết ngay, vậy nên thôn dân không thể phá hủy thiêu rụi nhà trọ, thế là nhà trọ còn được giữ đến bây giờ.
Phương Đa Bệnh liếc mắt nhìn gian phòng kia.
- Cho dù hắn có quay lại nhà trọ thì cũng đâu thể tự viết biết bao chữ “Quỷ”, tự đặt cái xác khô vào gian phòng trên gác hai, rồi dán lên biết bao lá bùa xua ma đuổi quỷ như thế kia chứ?
- Sau đó… ta đoán người đó đã chết trong nhà trọ. – Lý Liên Hoa chậm rãi nói. – Nhưng đám thôn dân không biết hắn rốt cuộc đã chết hay chưa, có lẽ có người từng tiến vào dò xét nhưng không biết vì sao lại nhiễm phải căn bệnh lạ kia… Chuyện người chết trong nhà trọ không phải chỉ là nhất thời, nếu đã tiếp diễn nhiều năm, người đã biến thành “yêu quái có đốm” chắc chắn không chỉ có một. Thạch lão từng nói “không tận lực thờ phụng thần linh, bị ông trời trách phạt”, có lẽ không phải hoàn toàn không có căn cứ. Có thể bọn họ cũng cảm thấy mình đã chọc giận quỷ quái, sợ một ngày nào đó sẽ trở thành “quái vật có đốm” kia, vậy nên mới có bộ xác khô trong gian phòng trên gác hai…
- Cái xác khô đó dùng để làm gì vậy? – Phương Đa Bệnh đưa tay ngắt một cành cây ở gốc cây khô bên cạnh, ném về gian phòng trên gác hai phía xa xa. – Đó chính là thần linh của thôn Thạch Thọ sao?
Lý Liên Hoa nói:
- Không, đó chính là “quỷ”… - Hắn chậm rãi đi về phía phòng thứ tư. – Chỉ cần biết bọn chúng bỏ thứ gì vào phòng thứ tư qua gác hai, là có thể hiểu được vì sao bọn họ lại nhốt kín cái xác khô trong gian phòng ở phía trên.
- Ngươi xác định thực sự có thứ gì đó sao? Phương Đa Bệnh hít một hơi lạnh. – Căn bệnh kỳ lạ có thể truyền nhiễm đấy, ngươi thực sự muốn đi vào trong sao?