- Vì sao y phải bỏ đi, - Lý Liên Hoa cười khổ. – ta phải nhìn thấy “Nga Nguyệt” trong phòng kia thì mới biết được…
Kỳ Xuân Lan nói:
- Nga Nguyệt nào? Nga Nguyệt ở trước mặt ngươi đó thôi, động phòng xảy ra chuyện như vậy thì làm gì còn có người chứ?
Lý Liên Hoa nói:
- Có người, trong động phòng kia có một người chết.
Nói đến điểm này, mọi người đều tỏ vẻ không thể tin được. Phương Đa Bệnh không nhịn được bèn kêu lên:
- Vừa rồi ngươi và ta đi qua đi lại ở trong, làm gì có người chết nào chứ? Sao ta lại không nhìn thấy vậy?
Triển Vân Phi cũng nói:
- Nếu có xác chết trong động phòng, vậy sao liền tám chín ngày mà không ai phát hiện ra chứ?
- Trong động phòng rõ ràng có một người chết, có điều mọi người quá chú ý đến tấm da người, hoặc lùn quá nên không để ý đến mà thôi. – Lý Liên Hoa thở dài. – Trên y phục tân nương có dấu vết của vũ khí sắc, trên giường hỉ có vệt máu lớn, thậm chí trên thành giường còn có một lỗ hổng. Trên giường có một tấm da người, chẳng qua nói rõ một vấn đề là người mặc y phục tân nương đã giết một người trên giường, chứ không thể nói là người bị giết là Ngụy Thanh Sầu được.
Mọi người giật mình, buột miệng hỏi:
- Cái gì? Lẽ nào người bị giết không phải Ngụy Thanh Sầu sao?
Lý Liên Hoa nói:
- Người bị giết có lẽ là Ngụy Thanh Sầu, mà cũng có lẽ không phải, có điều hắn đang ở trong động phòng…
- Đi thôi đi thôi, ở chỗ nào trong động phòng?
Phương Đa Bệnh không kiên nhẫn được tiếp nữa, y kéo cổ tay Lý Liên Hoa lôi ra ngoài. Mấy người Triển Vân Phi nhanh chóng theo sau đến động phòng. Chỉ thấy trong phòng có bút lông nghiên mực, nến đỏ chăn gấm, làm gì có người nào chứ. Phương Đa Bệnh gõ gõ khắp bốn phía, căn phòng này được chế tạo bằng gỗ lim, vô cùng kiên cố, làm gì có mật đạo, phòng chứa bí ẩn nào chứ, ngay cả một cái hang chuột cũng chẳng có nữa là.
- Người ở đâu nào? – Phương Đa Bệnh và Kỳ Xuân Lan cùng đồng thanh hỏi.
Lý Liên Hoa đưa tay lên, nhẹ nhàng chỉ vào cây nến đỏ cạnh giường. Triển Vân Phi nhìn kỹ lại, mặt thoáng biến sắc. Phương Đa Bệnh nhón mũi chân, kêu lên “ui cha”.
- Tóc…
Kỳ Xuân Lan lại chẳng nhìn thấy gì, trong lúc nóng lòng, ông nhảy lên chiếc ghế gỗ lim, chỉ thấy ở giữa đỉnh cây nến đỏ bên phải giường loáng thoáng hiện ra mấy dải gì đó đen đen, mơ hồ giống sợi tóc, nhất thời sắc mặt ông trắng bệch.
- Chẳng lẽ người… chẳng lẽ người lại bị giấu trong cây nến sao?
“Roẹt” một tiếng, Triển Vân Phi rút đao ra khỏi vỏ, một đao chem xuống cây nến kia, đao đến nửa chừng thì lực nhẹ đi, chém lên cây nến đánh “soạt” một tiếng. Ngay lập tức, nguyên cả cây nên đỏ cao ngang người vỡ vụn, từng khối sáp rơi ầm ầm xuống đất. Mọi người vẫn chưa nhìn thấy rõ thì có một thứ to lớn rơi ầm xuống, khối sáp đỏ tươi rơi xuống nền nhà giống như máu bị đông lại. Kỳ Xuân Lan thét lên thê thảm… Thứ rơi trên nền nhà là một cái xác nữ, nữ nhân này vì bị giấu trong sáp lâu ngày nên không rõ tướng mạo, nhưng phần bụng của nàng ta thì thiếu mất một mảnh da thịt, cánh tay phải không còn. Đây không phải chính là “nữ quỷ” mà ông nhìn thấy đêm đó sao?
- Nữ nhân này là ai vậy? – Phương Đa Bệnh bị dọa giật nảy người. – Sao lại có thể bị chôn bên trong sáp nến chứ? Ngụy Thanh Sầu đâu rồi?
Lý Liên Hoa và Triển Vân Phi đều chăm chú nhìn vào nữ nhân đó. Trước ngực nữ nhân ấy có một lỗ hổng lớn, chính là bị vật sắc đâm chết, nhìn làn da bóng loáng như tuyết của nàng ta thì biết lúc còn sống chắc hẳn là một nữ tử xinh đẹp. Quan sát một lúc lâu, Triển Vân Phi chậm rãi nói:
- Nữ nhân này võ công không tệ, mặc dù tay phải bị khiếm khuyết nhưng lại giấu ám khí bên trên. Chỉ có điều muốn biết nàng ta rốt cuộc là ai, e là phải giải được bí ẩn của tấm da người thêu hoa kia…
Lý Liên Hoa thở dài.
- Ngụy công tử không biết thêu hoa, tấm da người kia nếu là của vị cô nương này, vậy thì những hình vẽ kia từ lúc bắt đầu… từ lúc bắt đầu đã thêu lên người nàng…
Phương Đa Bệnh hoảng sợ nói:
- Lúc nàng ta còn sống trên người đã thêu bao nhiêu sợi chỉ như vậy, chẳng phải sẽ đau đớn lắm sao?
Lý Liên Hoa cười khổ.
- Ta cũng thấy đau lắm.
- Một nữ nhân mà trên cơ thể thêu những hình thù kì quái, chỉ cần có người biết thì nhất định sẽ khắc sâu trong kí ức, điều tra ra hẳn cũng không khó. – Triển Vân Phi thở dài. – Nếu như đây chính là “Nga Nguyệt” của đêm đó, vậy Ngụy Thanh Sầu đi đâu rồi?
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Ngươi vẫn còn chưa hiểu sao? Có người giả mạo Nga Nguyệt tiến vào động phòng nhưng đột nhiên lại chết, vậy người đi ra sẽ có thể là ai đây?
Triển Vân Phi nói:
- Ngươi nói Ngụy Thanh Sầu cũng giả mạo Nga Nguyệt để ra khỏi động phòng sao?
- Không sai, nếu Ngụy Thanh Sầu không giả trang thành Nga Nguyệt để ra khỏi động phòng, vậy tức là y đã đột nhiên biến mất. - Lý Liên Hoa lại than. – Kỳ cô nương nhìn thấy Ngụy đại công tử vào động phòng xong thì bất tỉnh nhân sự, đó là vì người giả mạo tân nương giết chết “Nga Nguyệt” chính là Ngụy Thanh Sầu.
Phương Đa Bệnh nghẹn ngào nói:
- Cái gì? Ngụy Thanh Sầu giả mạo làm tân nương, rồi giết chết một nữ nhân sao?
Lý Liên Hoa nói:
- Ta đoán Ngụy Thanh Sầu sau khi đi vào động phòng liền điểm huyệt Kỳ cô nương, sau đó cởi y phục của nàng rồi nhét nàng xuống gầm giường, đội mũ phượng trùm khăn lên rồi ngồi bên giường. Không lâu sau, “Nga Nguyệt” tiến vào, y đóng đinh “Nga Nguyệt” lên giường, lột da nàng ta sau đó chuyển người chết ra đại sảnh, tiếp đó đào một cái lỗ giữa lòng nến sáp, nhét người chết vào bên trong. Những khối sáp còn lại y bỏ vào trong chậu rửa mặt, đun thành sáp lỏng, đổ từ đầu người chết xuống, niêm phong những chỗ hổng lại. Kế đó, y giấu chậu rửa mặt đi, mặc quần áo của “Nga Nguyệt” rồi đi ra từ cửa lớn. Canh ba nửa đêm, động phòng hoa chúc, chỉ e là không có ai nghĩ đến việc tân lang sẽ giả trang thành tì nữ rồi len lén rời đi, vậy nên mới không có ai phát hiện.
- Chẳng lẽ y cưới Như Ngọc chỉ để giết nữ nhân đó thôi sao? Vậy thì phức tạp quá, huống chi muốn đóng giả thành ai cũng có thể giết người, đóng giả thành đồ tể cũng giết người được, đóng giả thành hòa thượng cũng giết người được mà. Ngụy Thanh Sầu thân cao tám thước một tấc, nếu không đội mũ phượng ngồi trên giường, mặc đồ tân nương làm sao giống được chứ? – Phương Đa Bệnh vẫn chưa hiểu chuyện. – Còn nữ nhân kỳ quái kia ở đâu ra vậy? Là người của Kỳ gia sao?
- Đương nhiên là không rồi! – Mặt mày Kỳ Xuân Lan trắng nhợt. – Đây… đây chính là… nữ quỷ mà… ta… ta… ta nhìn thấy đêm hôm đó! – Ông chỉ vào cái xác nữ trên sàn, răng run lập cập. - Ả ta là ai?
Triển Vân Phi tỏ vẻ nghiêm nghị, lắc đầu. Lý Liên Hoa ho khan một tiếng, hắn rất kiên nhẫn nói:
- Nàng ta không phải người của Kỳ gia, mà là người đến cùng Ngụy Thanh Sầu. Một nữ nhân thân bị trọng thương, phần ngực thêu những hoa văn kỳ quái, theo dấu vết của Ngụy Thanh Sầu mà đến, bị Ngụy Thanh Sầu giả dạng giết chết. Mọi người đừng quên lý do Ngụy Thanh Sầu gặp Kỳ cô nương là vì trên người y bị trọng thương… vậy thì… Cho phép ta đoán, trước khi Ngụy Thanh Sầu gặp được Kỳ cô nương, liệu y có động thủ với nữ nhân này, làm cho cả hai cùng bị thương không?
Triển Vân Phi gật đầu nói:
- Cũng có thể lắm.
Kỳ Xuân Lan nghiến răng nghiến lợi.
- Nếu là như vậy, tên tiểu tử đó tiếp cận Như Ngọc chỉ là để tìm cách sống sót, để thoát khỏi nữ nhân kia thôi sao?
Phương Đa Bệnh thầm bổ sung thêm một câu, Ngoài việc tìm thấy cọng rơm cứu mạng, y cưới con gái ông tất nhiên chính là cưới gia tài kếch xù nhà ông. Bản thân ông có tiền, sao lại không biết phòng bị kẻ khác lừa gạt chứ? Đúng là quá ư kỳ lạ!
Lý Liên Hoa lại tự lắc đầu.
- Cho dù phỏng đoán như thế nào thì cũng không thể giải ra được bí mật của hình vẽ kia, lại không biết nữ nhân đó rốt cuộc là ai, cũng không biết Ngụy Thanh Sầu sẵn sàng chấp nhận nguy hiểm để giết nàng, lột da nàng, tô lên đó một bức rốt cuộc là muốn làm gì…
Mọi người đồng thanh hỏi:
- Tô lên một bức?
Lý Liên Hoa hờ hững “a” lên một tiếng.
- Nghiên mực và bút trong động phòng đã được dùng qua, nếu như Kỳ cô nương không viết chữ vẽ tranh trong động phòng thì tất nhiên là Ngụy Thanh Sầu đã tô một bức rồi…
- Xem ra trong những hình vẽ này nhất định có bí mật kinh người gì đây. – Vẻ mặt Kỳ Xuân Lan rất khó coi. – Lý lâu chủ, kẻ này đã lừa con gái ta, làm ra những chuyện đáng sợ trong nhà ta, nếu không thể bắt được hắn thì Kỳ gia ta còn mặt mũi nào nữa chứ?
Lý Liên Hoa nói:
- Đúng lắm, đúng lắm, không biết Phương thiếu gia đã nghĩ ra đáp án của hình vẽ ấy chưa?
Phương Đa Bệnh sững người, trong lòng mắng mỏ tên Liên Hoa chết tiệt này đang điệu hổ ly sơn. Không đúng, là vu oan giá họa chứ! Cứ chuyện gì bản thân hắn nghĩ không ra là lại tùy tiện đổ lên đầu y! Y cũng đâu phải thần tiên, làm sao mà biết được những bức tranh kỳ lạ đó là cái quái gì chứ?
- Việc này… việc này… cho phép ta suy nghĩ kỹ một chút.
Kỳ Xuân Lan cực kỳ cảm kích, luôn miệng nói cảm ơn, ông bảo Triển Vân Phi đưa Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa đến Quế Hoa Đường nghỉ ngơi.