Khang Huệ Hà bị Phó Hoành Dương đem đi giấu chỗ khác, giao cho Hoắc Bình Xuyên đưa về Bách Xuyên Viện chứ không hề bị Giác Lệ Tiếu cướp đi. Nhưng xung quanh phòng của Tư Mã Ngọc vẫn có hơn mười người bị Giác Lệ Tiếu hạ độc mà chết, bản thân Tư Mã Ngọc cũng bị bắt đi. Giác Lệ Tiếu gửi thư đến nói một mạng đổi một mạng, nếu trong vòng mười ngày tới Tiêu Tử Khâm và Phó Hoành Dương không giao Khang Huệ Hà, ả sẽ xả Tư Mã Ngọc ra thành mười mảnh gửi trả lại. Chuyện này khiến cho giang hồ lại dậy sóng, không ai hiểu vì sao Giác Lệ Tiếu lại đối xử tốt với Khang Huệ Hà đến thế. Phó Hoành Dương thì biết chẳng qua là Giác Lệ Tiếu lấy cớ khiêu khích thôi, cho dù là Trương Tam hay Lý Tứ thì ả cũng chẳng quan tâm. Tứ Cố Môn vừa mới phục hưng nên ả muốn uy hiếp, chưa nói Khang Huệ Hà lại là tù nhân của Tứ Cố Môn, nếu bị cướp đi sẽ cho thấy sự yếu đuối nhu nhược của họ. Ả muốn cướp nàng ta đi nhưng không thành, xem như Phó Hoành Dương đã thắng được một keo nhỏ. Tuy nhiên, việc Giác Lệ Tiếu có thể tung hoành tùy ý trên núi Tiểu Thanh, muốn đến thì đến muốn đi thì đi, không ai làm gì nổi ả, cũng đã cho thấy sự bất lực của Tứ Cố Môn. Cứ như vậy, hai bên xứng đáng là kẻ tám lạng người nửa cân, chưa bên nào chiếm được thế thượng phong.
Tư Mã Ngọc bị bắt, Phó Hoành Dương bận rộn suốt ngày, Tiêu Tử Khâm thì chỉ quan tâm tới Kiều Uyển Vãn, không chú ý đến chuyện khác. Qua mấy ngày, y mới sai Phó Hoành Dương đi cứu Tư Mã Ngọc về khiến tất cả mọi người hơi ngạc nhiên. Việc giang hồ có vài phần kính trọng với Tứ Cố Môn mới phục hưng làm cho Tiêu Tử Khâm rất kinh ngạc. Phương Đa Bệnh cũng rất có hứng thú với "Tân Tứ Cố Môn". Còn Lý Liên Hoa thì chỉ lo chăm chút hai chậu hoa đỗ quyên trồng trong "hiệu thuốc" mà Phó Hoành Dương vừa phân cho. Ngày ngày, hắn chỉ tưới hoa tản bộ, không thì đọc sách hoặc ngủ. Tóm lại từng ngày trôi qua rất vui vẻ.
Tính đến nay đã hơn một tháng kể từ ngày đại hôn ở tiểu trúc Dã Hà. Được vị hôn phu lừng danh thiên hạ cưng chiều hết lòng, chăm sóc ân cần như vậy, Kiều Uyển Vãn cũng dần dần quên đi những chuyện xưa liên quan đến Lý Tương Di. Cuộc sống của nàng dần dần trở nên phẳng lặng.
Qua giờ Ngọ ngày hôm đó, cảnh tượng nơi này hết sức yên bình, chỉ có bướm bay chim hót. Tuy trên đỉnh núi Tiểu Thanh có đến mấy trăm đồng đạo võ lâm nhưng không hề có một người nào làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình lặng của nàng. Kiều Uyển Vãn tắm gội sạch sẽ, mặc một chiếc áo đỏ, xoã tóc tản bộ đến trước phần mộ của Lý Tương Di. Tháng trước mộ phần này chưa được sửa sang lại nên bây giờ nở đầy những bông hoa nhỏ năm cánh màu tím nhạt.
- Cuối cùng muội cũng đã phụ huynh.
Nàng yên lặng đứng trước phần mộ của hắn. Ngày trước, nàng chưa bao giờ bình tĩnh khi đứng ở đây, bây giờ lại càng không. Nàng đã từng nghĩ mình có thể giữ mối tình đó trọn kiếp, thậm chí mấy đời mấy kiếp cũng không thay đổi, kết quả chỉ là vài năm ngắn ngủi... Nàng cúi đầu tự hỏi, mấy năm rồi nhỉ? Năm năm? Mười năm? Không, chưa đến mười năm mà nàng đã thay đổi, kết hôn với Tử Khâm. Khi đưa ra quyết định này, nàng nghĩ rằng sau này nhất định mình sẽ phải hối hận, nhưng không ngờ nàng lại rất hạnh phúc.
- Tương Di ơi Tương Di! Cuối cùng, muội đã phụ huynh rồi. Nếu huynh chưa chết chắc chắn là sẽ rất hận muội đúng không?
Nàng khẽ thở dài. Với tính cách của hắn chắc chắn là sẽ rất căm hận, hơn nữa sẽ hận đến nghiêng trời lệch đất, hận đến chết. Có thể... hắn sẽ giết nàng, hoặc giết Tử Khâm... Nhưng hắn đã bỏ mạng ở Đông Hải, không còn giết được ai nữa. Do vậy, cho dù có phản bội hắn cũng không phải sợ... hay có phạm tội cũng không cảm thấy quá lo lắng. Nàng nhìn mấy chữ "Chí hữu Lý Tương Di chi mộ" trên tấm bia không chớp mắt. Tuy rất hạnh phúc nhưng tận sâu trong đáy lòng, nàng vẫn có cảm giác thê lương, trống vắng. Kết hôn với Tử Khâm rốt cuộc nên khen hay chê chính mình, nên cười hay khóc đây?
Phía sau phần mộ chôn di vật và quần áo của Lý Tương Di có người. Nàng đứng trước phần mộ một lát mới nhìn thấy cách không xa, có người đang loay hoay làm gì đó trong bụi cỏ.
Nàng kinh ngạc, nhìn một lúc lâu mói nhận ra người đó đang sửa sang lại những ngọn nến mà đám thanh niên – thủ hạ của Phó Hoành Dương đã cắm hôm ấy. Nàng khẽ giật mình, không ngờ trên thế gian này vẫn còn người có được sự bình thản và chu đáo như vậy...
Hôm đó, sau khi thức dậy từ giấc ngủ trưa, Lý Liên Hoa tưới hai chậu hoa đỗ quyên mà Phương Đa Bệnh đã chế nhạo một cách cực kỳ dung tục vô số lần, rồi quyết định ra ngoài đi dạo một chút. Sau khi đi quanh núi Tiểu Thanh một vòng, cái tính thích quét dọn của hắn lại phát tác. Hắn đi nhổ nến để tránh sau này xảy ra hoả hoạn, làm cây cỏ không sinh sôi được.
- Hoa còn có ngày nở lại, tuổi xuân bước đi chẳng quay đầu. Chẳng cần đến phú quý, yên vui mới là tiên...
Người đó vừa ngâm nga đoạn hành khúc rất phổ biến gần đây, vừa xếp những ngọn nến lại một chỗ, hình như chuẩn bị cho vào cái sọt sau lưng rồi vác đi. Kiều Uyển Vãn sững sờ nhìn người đang nhổ những ngọn nến thật lâu. Nàng lắng nghe một lúc, mới nhận ra người đó đang hát bài "Đậu Nga Oan"(*)
(*) Đậu Nga Oan, viết sau năm 1291 đời Nguyên Thế Tổ, khi Quan Hán Khanh đã về già. Đây là vở tạp kịch tiêu biểu và xuất sắc nhất của ông. Nội dung kể về một người đàn bà bình thường chết oan, khiến trời đất cũng phải rung động.
Nàng cảm thấy hơi buồn cười nhưng rồi lại khẽ thở dài, vỗ vào bia mộ của Lý Tương Di một cái, đúng lúc nàng đang định xoay lưng rời đi thì người phía sau bia mộ hình như nghe thấy tiếng động đứng thẳng người lên rồi quay lại...
Bỗng nhiên... bỗng nhiên... nàng bám chặt vào tấm bia mộ, sắc mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập, nhìn người đó chằm chằm… Xưa nay nàng không tin có ma quỷ... không tin... Người đó cũng khẽ giật mình, rồi phủi phủi quần áo, mỉm cười. Nụ cười của hắn ẩn chứa một sự ấm áp, chân thành, không hề có chút miễn cưỡng nào. Nàng đứng đó, yên lặng thật lâu. Nàng muốn thét lên thật to, muốn ngất đi, và nghĩ rằng mình đã nhìn thấy quỷ... nhưng nàng cứ nhìn người đó như xuất thần, rồi cuối cùng cũng run run cất tiếng gọi:
- Tương Di... Tương Di...
Hai chữ cuối nàng không nói nên lời nữa. Lúc này đầu óc nàng trống rỗng như vừa bị ngã từ trên trời xuống đất. Một loạt những ảo giác thoáng qua trước mắt khiến nàng tưởng rằng hắn chưa bao giờ chết đi, mà mười năm nay người chết chính là mình... Người đứng sau phần mộ Lý Tương Di nghe thấy tiếng nàng gọi, liền nở một nụ cười bình thản, gật nhẹ đầu.
Nàng càng không thể nói nên lời. Toàn thân run lên, run lên tùng đợt, nàng ngã ngồi xuống đất, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Không phải do nàng sợ hãi, chỉ là vì nàng không biết phải làm thế nào nên không kiểm soát được chính mình. Hắn không đến đỡ nàng dậy cũng không lại gần nàng mà vẫn đứng rất xa phía sau phần mộ. Hắn chỉ mỉm cười, một cách bình tĩnh và có phần khoái trá.
- Ngày ấy, sau khi ta ngã xuống biển...
Cuối cùng, Kiều Uyển Vãn đã có thể cử động, lập tức đưa hai tay lên ôm chặt lấy đầu mà hét:
- Không cần nói nữa!
Hắn hơi ngập ngừng nhưng rồi vẫn tiếp tục nói:
- Ta bị mắc ở trên thuyền của Địch Phi Thanh chứ không chìm xuống biển. Sau khi trôi dạt lên bờ lại bị bệnh mất bốn năm... – Hắn không kể lại những việc xảy ra trong bốn năm đó, ngừng một lúc mới nói tiếp. – Sau bốn năm đó, trên giang hồ đã có rất nhiều thay đổi. Muội theo Tử Khâm đến Miêu Cương đại chiến Cổ Vương. Tứ Cố Môn thì tan tác. Ta… - Hắn lại dừng lại một lúc lâu rồi mỉm cười. – Bỗng nhiên nghĩ thông rất nhiều chuyện.
Nàng lắc đầu liên tục, rồi nước mắt bỗng nhiên trào ra. Nàng không hề khóc, nhưng nước mắt lại cứ chảy xuống không thể ngừng lại. Tới lúc này, hai hàm răng nàng vẫn va vào nhau lập cập.
- Huynh lừa muội!
Lý Liên Hoa lắc đầu.
- Lý Tương Di thật sự chết rồi. Ta không lừa muội. Con người kiêu ngạo khinh đời ấy...
Nàng hét lên một tiếng, cướp lời hắn:
- Tên nhóc kiêu ngạo nhất trên đời! Đúng vậy, muội biết khi đó hắn chỉ là một đứa trẻ! Muội biết Tương Di còn chưa chín chắn, cũng biết hắn sẽ làm người khác đau lòng... nhưng... nhưng muội... – Giọng nàng chợt thay đổi, trở nên rất buồn cười. – Nhưng muội lại thích... Tại sao huynh lại lừa muội rằng mình đã chết?
- Muội cho rằng qua mười năm mà Lý Tương Di vân có thể sống dậy từ phần mộ này ư? – Lý Liên Hoa nói thật ung dung. – Đứa trẻ nào cũng sẽ lớn lên, Tương Di...
Nàng dựa lưng vào tấm bia mộ của Lý Tương Di, nhìn hắn với ánh mắt rất lạ rồi chợt cắt ngang:
- Nếu huynh không lừa muội rằng mình đã chết thì muội cũng không lấy Tử Khâm...
Hắn khẽ thở dài.
- Điều khiến muội đau lòng không phải là chuyện đã lấy Tử Khâm, mà là muội không hối hận vì đã lấy Tử Khâm.
Kiều Uyển Vãn đờ đẫn nhìn hắn, nước mắt chan chứa trên khuôn mặt. Cháy hết một nén hương, nàng đột nhiên bật cười, có điều giọng cười của nàng giống như thanh âm của một con thú bị thương.
- Tương Di! Huynh... huynh vẫn... như vậy... chỉ cần nói một câu là có thể giết được một người...
Lý Liên Hoa nhìn nàng thật dịu dàng.
- Uyển Vãn! Chúng ta đều đã trưởng thành. Việc muội thích Tử Khâm, nương tựa vào Tử Khâm không có gì sai trái. Vì thương yêu nên muội mới lấy hắn, không đúng sao?
Kiều Uyển Vãn không đáp ngay, một lúc sau mới cất tiếng hỏi nhỏ:
- Huynh hận muội đúng không?
- Đã từng! – Hắn mỉm cười rồi nói tiếp. – Có mấy năm ta hận tất cả mọi người.
Nàng chậm rãi gật đầu, tỏ ra đã hiểu. Hắn lại nói:
- Nhưng bây giờ, ta chỉ sợ Tiêu Tử Khâm và Kiều Uyển Vãn không thể sống bên nhau tới lúc đầu bạc răng long.
Nàng nghe xong gật gật đầu, rồi bất ngờ lắc đầu.
- Ngươi không phải là Tương Di.
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Đúng.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn đầy kinh ngạc, khẽ nói:
- Tương Di sẽ không khoan dung cho bất cứ kẻ nào.
Lý Liên Hoa gật đầu.
- Hắn cũng không thích trồng các loài cây cỏ. – Cuối cùng trên môi Kiều Uyên Vãn đã phảng phất một nét vui tươi. – Hắn không mặc quần áo rách.
Lý Liên Hoa cười.
- Dường như hắn không bao giờ ngủ. – Lúc này, khuôn mặt của nàng vẫn còn chưa khô nước mắt, nên chỉ khe khẽ thở dài. – Lúc nào, hắn cũng bận rộn, gần như không bao giờ ngủ, luôn có kẻ địch, rất biết tiêu tiền, lúc nào cũng ra lệnh cho người khác sai người đến chỗ nọ chỗ kia... Nói tóm lại, hắn luôn làm được những việc lớn và có những thành công vang dội.
Lý Liên Hoa thở dài, nói khẽ:
- Còn ta lại rất nghèo, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để ngủ, cũng không có kẻ thù nào. À! Hai chậu hoa đỗ quyên trong phòng ta nở hoa vàng hoa đỏ rất đẹp, lúc nào nàng tới xem thế nào?
Cuối cùng Kiều Uyển Vãn cũng mỉm cười. Lúc này, lòng nàng bỗng nhiên nhẹ nhàng thư thái, toàn bộ những việc vướng mắc của mười năm trước, những thứ không thể từ bỏ biến mất hoàn toàn. Nam nhân đứng trước mặt nàng chỉ còn là một cố nhân, một người bạn, cũng là một người thành đạt.
- Ta muốn đi xem.
Lý Liên Hoa phủi phủi ống tay áo, lại tỏ ra áy náy mà nói:
- Chờ ta một chút.
Kiều Uyển Vãn lấy tay áo lau nước mắt, phủi qua bụi đất trên người, bỗng nhiên cảm thấy vừa rồi mình thật buồn cười. Nhìn thấy Lý Liên Hoa cõng cái sọt chạy vào hậu viên của tiểu trúc Dã Hà đổ rác mà nàng không nhịn được cười, nghĩ thầm nếu Phó Hoành Dương biết Lý Liên Hoa bỏ ra cả một buổi chiều để nhổ hết những ngọn nến mà gã đã vất vả sắp xếp thành mấy chữ “Phục hưng Tứ Cố Môn” thì sẽ như thế nào. Đang theo đuổi dòng suy nghĩ, nàng chợt thấy Lý Liên Hoa vẫy tay gọi. Kiều Uyển Vãn liền đi theo.
Bước vào trong phòng của Lý Liên Hoa, nàng nhìn hai chậu “đỗ quyên” rất lâu. Hai chậu cây nở đầy những đóa hoa vàng tươi, rõ ràng được chăm sóc cẩn thận nên sinh trưởng rất khoẻ mạnh. Kiều Uyển Vãn nhìn hai chậu hoa cả nửa ngày, cuối cùng không nhịn được hỏi:
- Đây là hoa đỗ quyên?
Lý Liên Hoa ngây người một lúc rồi đáp:
- Phương Đa Bệnh nói là hoa đỗ quyên. Ta đào từ dưới chân núi mang lên. Ở dưới đấy hoa nở bát ngát cả một vùng.
Kiều Uyển Vãn ho nhẹ, rồi mới kiên nhẫn nói:
- Đây là rau hiên(*), do nông dân trên núi trồng... huynh nhanh chóng mang trả lại người ta đi.
(*) Còn gọi là hoa hiên, huyên thảo, vong ưu... Được dùng trong ẩm thực, đông y và làm thuốc nhuộm (màu hoa hiên).
Lý Liên Hoa “a” một tiếng, nhìn những cây hoa “đỗ quyên” mà mình trồng được hơn nửa tháng, lại áy náy nói:
- Ta cứ thắc mắc tại sao hoa đỗ quyên lại nở to như vậy...
Kiều Uyển Vãn không nhịn được nữa, bật cười hì hì. Hai người đứng nhìn nhau cười qua hai chậu “đỗ quyên”, bên ngoài, cách đó không xa có một người đang đứng trên ngọn cây nghiêng đầu nhìn hai người. Người đó mặc áo bào tím viền vàng, dáng người cao lớn anh tuấn nhưng sắc mặt tái nhợt, ngơ ngác nhìn hai người trong phòng, không biết đang nghĩ gì.
Trong phòng, Lý Liên Hoa chăm chú nhìn những bông rau hiên do mình cất công chăm sóc, đột nhiên hỏi:
- Rau hiên đã nở rồi, thời tiết sắp thay đổi. Trên ngọn núi này, mùa đông có lạnh không?
Kiều Uyển Vãn hơi giật mình.
- Có lạnh không ư?
Lý Liên Hoa liên tục gật đầu.
- Có tuyết không?
Nàng gật đầu.
- Có tuyết.
Hắn rụt cổ kêu:
- Ta sợ lạnh.
Nàng mim cười nói:
- Tương Di chưa bao giờ sợ lạnh.
Lý Liên Hoa thở dài.
- Không những sợ lạnh, ta còn rất sợ chết nữa.