Chương 40: Lặng Nhìn Tạ Khách Ẩn Trong Sương. Tương Phi Đạp Sóng Trên Sông Lớn. Đoạn Trường Nơi Đó Vẫn Chưa Thương

Trong lúc Phương Đa Bệnh đang đắc chí ở trong hậu viện khách điếm thì Lý Liên Hoa ngồi ở hành lang bên cạnh khách điếm Võ Lâm ăn cơm. Hắn nhàn nhã chọn một bình rượu nhỏ, hai đĩa đậu và một chén mì. Tổng cộng tất cả bữa cơm chỉ hết tám đồng nên hắn rất vừa lòng.

Uống nửa chỗ rượu, hắn cũng ăn hết một đĩa đậu phồng. Vốn hắn đang quan sát xem khách ở đây ăn những món gì thì đột nhiên nhìn thấy bóng một chiếc áo bào màu tím. Hắn vội uống một ngụm rượu, nhanh chóng lấy bát nước nóng rửa mặt, sau đó móc khăn lau miệng, bỏ tám đồng tiền xuống, đứng dậy. Khách nhân mặc áo bào tím cũng đứng dậy. Y đội nón tre, che mặt bằng khăn đen, tay cầm theo một thanh kiếm.

Lý Liên Hoa chỉ chỉ lên trên rồi cả hai cũng đi ra ngoài


Trên ngọn Tiểu Thanh.

Bên sườn Điên Khách.

Có hai bóng người đứng lặng yên bên vách đá. Một người có vóc dáng cao lớn, mang phong thái uy nghi, còn một người thấp hơn, nhìn hơi gầy. Người cao lớn mặc áo bào màu tím. Lúc này, y đã bỏ nón tre và khăn che mặt sang một bên, đó chính là Tiêu Tử Khâm, còn người mặc áo vải màu xám là Lý Liên Hoa. Hai người đứng yên lặng rất lâu, cuối cùng Lý Liên Hoa không nhịn được nữa đành thở dài.

- Huynh ăn cơm chưa?

Tiêu Tử Khâm nghe thấy vậy thì ngẩn người.

- Ăn rồi.

Lý Liên Hoa áy náy nói:

- Ta cũng không có tiền mời huynh ăn cơm.

Tiêu Tử Khâm lại ngẩn người một lúc rồi mới nói thật chậm rãi:

- Mười năm không gặp, ngươi thay đổi rất nhiều.

Lý Liên Hoa lên tiếng:

- Vậy sao? Dù thế nào thì sau mười năm… huynh cũng thay đổi rất nhiều. Tính tình cũng trầm hơn so với ngày đó.

Tiêu Tử Khâm nói:

- Ta trở thành người như vậy là vì Uyển Vãn. Nàng thích người như thế nào, ta sẽ trở thành người như thế ấy.

Lý Liên Hoa mỉm cười.

- Chỉ cần hai người cảm thấy tốt là được rồi.

Tiêu Tử Khâm không nói gì cứ nhìn hắn chăm chú. Lý Liên Hoa thì chỉ biết nhìn quanh rồi lên tiếng với vẻ xấu hổ:

- Ta không biết tay áo bị rách…

Tiêu Tử Khâm hơi xoay người lại.

- Nếu… ngươi đã chết, tại sao còn quay về…?

Lý Liên Hoa đang luống cuống kéo cổ tay áo bị rách, nghe thấy vậy thì ngẩn người hỏi:

- Quay về?

Tiêu Tử Khâm hạ thấp giọng xuống:

- Chẳng lẽ ngươi không chịu buông tha cho nàng sao? Nàng bị ngươi hại tới mười năm. Mười năm thanh xuân của chúng ta đã đi cũng cái chết của Lý Tương Di, vậy mà vẫn chưa đủ hay sao? Tại… tại sao ngươi còn quay về?

Nét mặt của Lý Liên Hoa như đang thất thần.

- A… do Phương Đa Bệnh kéo ta tới đây. Thật ra… - Hắn chợt dừng lại rồi thở dài. – Thật ra ta cũng muốn đến thăm cố nhân, tặng chút lễ vật rồi quay về chứ chưa hề nghĩ đến…

Tiêu Tử Khâm nở nụ cười lạnh.

- Thanh danh Lý Tương Di quá cao, tới nay âm hồn vẫn chưa hóa. Giác Lệ Tiếu và Địch Phi Thanh tái xuất giang hồ, nếu ngươi không quay về… có khác nào bôi xấu thanh danh của người kia? Lại còn có những người vẫn một mực khăng khăng đi theo ngươi nữa…

Lý Liên Hoa đáp:

- Giang sơn rộng lớn nhân tài đâu cũng có. Ta tin rằng thiếu niên anh hùng thời nay còn xuất sắc hơn chúng ta thời xưa.

Tiêu Tử Khâm lạnh lùng nói:

- Ngươi tin nhưng ta thì không. Nếu ngươi đã quay về, Uyển Vãn chắc chắn sẽ thay lòng.

Lý Liên Hoa nhìn y bằng ánh mắt khó hiểu, hồi lâu mới tiếp lời:

- Tử Khâm, huynh không tin nàng…

Tiêu Tử Khâm cau mày.

- Là ta không tin nàng. Ngươi không chết, ta vĩnh viễn không tin nàng.

Lý Liên Hoa “à” một tiếng, Tiêu Tử Khâm nói tiếp:

- Nhảy xuống đi! Ta không muốn tự tay giết ngươi.

Những cơn gió lạnh thấu xuống ập về trên sườn núi khiến tà áo hai người bay phần phật. Lý Liên Hoa nhìn xuống dưới vách núi rồi vội vàng rụt đầu lại, Tiêu Tử Khâm nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng.

- Ngươi mà cũng sợ chết sao?

Lý Liên Hoa thở dài.

- Dưới đáy vực này không có cây cối, chẳng có sông suối, cũng không có cao nhân trong tuyệt động. Nếu nhảy xuống thì chắc chắn sẽ chết, nên ta thật sự rất sợ.

Tiêu Tử Khâm nâng thanh kiếm trong tay lên.

- Nếu vậy, ra tay đi.

Lý Liên Hoa hỏi nhỏ:

- Huynh muốn giết ta?

Tiêu Tử Khâm rút kiếm ra khỏi vỏ. Vỏ kiếm rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng. Ngay lập tức, ánh sáng lạnh lẽo của Phá Thành Kiếm lao thẳng tới mặt của Lý Liên Hoa.

- Đương nhiên! Ngươi biết ta đã nói là làm.

Lý Liên Hoa thả cổ tay áo bị rách xuống, xoay người, vạt áo của hắn phất phơ trong gió. Thấy hắn im lặng, trong lòng Tiêu Tử Khâm hơi ớn lạnh. Võ công của Lý Tương Di như thế nào, y hiểu rất rõ. Cho dù mươi năm không gặp, cộng thêm việc bị thương nặng năm đó khiến công lực của hắn bị suy giảm nhưng khi thấy hắn đứng trước mặt, y vẫn có cảm giác sợ hãi. Bất chợt một đường kiếm rít gió vang lên, Phá Thành Kiếm đâm thẳng vào ngực Lý Liên Hoa.


Tiểu trúc Dã Hà.

Trong phòng khách đại sảnh.

Kiều Uyển Vãn đang đứng bên cửa sổ. Tiêu Tử Khâm ăn tối với nàng xong liền nói có chút việc rồi xuống núi. Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng vằng vặc soi tỏ từng nhành cây ngọn cỏ. Mọi thứ đều vô cùng thân thuộc, không biết bắt đầu từ bao giờ, nàng đã quen với những tháng ngày như thế. Và lòng nàng không còn cảm thấy bơ vơ nữa.

- Kiều cô nương!

Nghe tiếng gõ cửa, nàng quay đầu lại thì thấy đó là Kỷ Hán Phật.

- Kỷ đại ca.

Kỷ Hán Phật rất ít khi nói chuyện với nàng, nhưng lúc này hắn tới tận nơi chắc chắn là có chuyện.

- Sức khỏe của Kiều cô nương đã tốt hơn chưa?

Bất cứ khi nào Kỷ Hán Phật cũng giữ được bình thản. Cho dù trước đây, hắn cũng không bao giờ nôn nóng khi nói chuyện.

- Đa tạ Kỷ đại ca đã quan tâm. – Nàng mỉm cười. – Cơ bản đã tốt rồi.

Kỷ Hán Phật gật đầu rồi nói bằng giọng thản nhiên:

- Mấy ngày trước, có mặt Tử Khâm nên khó nói vài lời. Hôm đó, Kiều cô nương gặp Giác Lệ Tiếu, thấy võ công của nữ yêu đó có phải rất cao không?

Kiều Uyển Vãn khẽ gật đầu.

- Khi ả bắn Băng Trung Thiền vào miệng ta, ta gần như không có khả năng chống cự. Cơ quan ám khí trên cái mặt nạ đó cùng với lực tay và độ chính xác rất giống với…

Kỷ Hán Phật nói thật chậm rãi:

- Rất giống với võ công của Bỉ Khâu?

Kiều Uyển Vãn thở dài.

- Đúng vậy.

Sắc mặt Kỷ Hán Phật trở nên nghiêm trang, hắn trầm giọng nói:

- Không dám dối cô nương. Bên trong Phạt Bỉ Bạch Thạch có nội gián của Giác Lệ Tiếu. Trong Bách Xuyên Viện có một trăm tám mươi tám nhà lao, giam cầm ba mươi phạm nhân. Vị trí của một trăm tám mươi tám nhà lao đó chỉ có bốn người chúng ta biết được. Nếu như không có ai trong số bốn chúng ta mở miệng thì chắc chắn không bị người ta phá mất ba nhà lao.

Kiều Uyển Vãn khẽ giật mình.

- Ngươi nghi ngờ…

Kỷ Hán Phật thản nhiên nói:

- Không có chứng cớ nên ta cũng chẳng dám nghi ngờ ai, chỉ muốn thỉnh giáo cô nương xem có tìm được chút manh mối gì từ Giác Lệ Tiếu hay không.

Kiều Uyển Vãn liền nói:

- Năm đó… Bỉ Khâu si mê Giác Lệ Tiếu nên ả có học được kỹ xảo võ công của ông ta cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Kỷ đại ca! Tứ Cố Môn không còn nhưng vẫn giữ được hồn phách của nó nhờ có bốn vị đại ca. Uyển Vãn không muốn nghe thấy chuyện có ai đó trong số bốn người phản bội lại ước nguyện ban đầu. – Nàng hơi nhắm mắt lại và nói thật nhỏ. – Sau khi Tương Di chết, chẳng có một ai trong số chúng ta có thể giữ được gia môn này… Chỉ có Phật Bỉ Bạch Thạch vẫn giữ được niềm kiêu ngạo của Tứ Cố Môn.

Kỷ Hán Phật khoanh tay đứng đó, lạnh lùng nhìn trăng sao bên ngoài cửa, không hề nhìn Kiều Uyển Vãn. Bất ngờ, hắn lên tiếng:

- Nàng có biết trong Bách Xuyên Viện có một lối đi ngầm hay không?

Kiều Uyển Vãn ngẩn người, lắc đầu. Kỷ Hán Phật lại cất giọng lạnh lùng:

- Nếu không có người giúp thì kẻ nào dám đào bên dưới viện của chúng ta một con đường lớn như vậy?

Kiều Uyển Vãn không nói gì, đôi mắt long lanh như chực rơi lệ. Kỷ Hán Phật trầm mặc một lúc rồi mới nói thật thản nhiên:

- Nếu như bốn người chúng ta ai cũng giữ được như vậy thì ta còn vui mừng hơn cả cô nương.

Nói xong, hắn xoay người nhanh chóng rời khỏi mà chẳng hề quay đầu lại.

Hai dòng lệ chảy dài trên gò má Kiều Uyển Vãn. Những trận gió đêm ập tới mang theo hơi lạnh phủ khắp nơi. Quay đầu nhìn trăng sao bên ngoài cửa sổ, nàng nhắm mắt lại. Tương Di! Tương Di! Nếu như huynh còn sống thì sẽ không ra nông nỗi này… Nếu như huynh còn sống, chắc chắn sẽ giữ được Tứ Cố Môn cho tới ngày nay… Nếu như huynh còn sống, chúng… chúng ta… vẫn như trước, có chung một lòng, chẳng sợ gì cả.

Kỷ Hán Phật vừa ra khỏi phòng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào. Một tiểu tử áo trắng gầy như que củi đang cãi cọ với Thạch Thủy.

- Có chuyện gì?

Hắn trầm giọng hỏi. Bạch Giang Thuần cười hì hì nói:

- Tên tiểu tử này là thiếu gia nhà họ Phương có biệt danh “Đa Sầu Công Tử”. Hắn nói rằng Tử Cúc Nữ Khang Huệ Hà giết nghĩa muội Tô Tiểu Dung của Quan Hà Mộng, bảo lão tứ đi bắt người. Cả đời lão Tứ của chúng ta không bắt nữ nhân, tên tiểu tử này bảo hắn đi bắt người không được nên mới gào lên.

Kỷ Hán Phật khẽ nhíu mày.

- Có chứng cớ chính xác về việc giết người hay không?

Bạch Giang Thuần gật đầu.

- Hắn nói hoàn toàn có lý, nên chắc không sai.

Kỷ Hán Phật nói thật thản nhiên:

- Giao cho Bình Xuyên.

Bạch Giang Thuần cất tiếng cười to.

- Đã giao rồi. Chỉ có điều tên tiểu tử này cứ không chịu buông tha cho lão Tứ.

Lại nghe thấy Phương Đa Bệnh ở bên cạnh lớn tiếng:

- Nữ nhân nóng tính như hổ, nữ nhân cũng giết người, cũng phóng hỏa, cũng quyến rũ, cũng gạt nam nhân, còn đẻ con…

Kỷ Hán Phật không để ý tới y mà chỉ liếc Bạch Giang Thuần và Thạch Thủy. Lúc này, Thạch Thủy lạnh lùng sắc mặt còn Bạch Giang Thuần thì cười hì hì.

- Các vị tiền bối, hiện giờ giang hồ đại loạn, cũng ẩn giấu nhiều chuyện đau buồn. Nếu Tứ Cố Môn lại tiếp tục giong cờ nổi trống, chặn thế lực bang Ngư Long Ngưu Mã của Giác Lệ Tiếu, phía Nam chống Xích Tử Quan, ở giữa áp chế Địch Phi Thanh thì đó là phúc cho mọi sinh linh. – Bên ngoài chợt có người cất cao giọng nói. – Sau hôn lễ của Tiêu đại hiệp, ta vẫn còn ở đây. Ngoài trừ việc ăn không ngồi rồi ra, cũng muốn góp mấy lời với các vị tiền bối. Từ sau khi Lý Tương Di chết, Tứ Cố Môn tan rã, hiếm khi gặp được các vị đông đủ như thế này. Ta chỉ là một người thấp cổ bé họng, nhưng nếu các vị chấp nhận nghe lời ta nói thì có lẽ sau hôm nay, giang hồ sẽ có thay đổi.

Tất cả mọi người có mặt trong phòng đều ngơ ngác nhìn nhau. Người vừa đến có giọng nói rất trẻ. Mặc dù nói khách khí nhưng vẫn ẩn chứa một bầu nhiệt huyết tràn đầy khát vọng của tuổi trẻ. Đó là ai? Phương Đa Bệnh ngồi trong phòng nói to nên mấy người không nghe thấy tiếng bước chân của gã, điều đó cũng chứng tỏ khinh công gã rất cao, không phải là loại người rỗng tuếch. Kỷ Hán Phật khẽ nhíu mày nói:

- Vào đi.

Ngoài cửa lại vang lên tiếng cười lanh lảnh rồi một thiếu niên áo trắng, dáng người cao to, phong thái phóng khoáng xuất hiện ở cửa. Mọi người quay sang nhìn nhau, không giấu được vẻ kinh ngạc. Phương Đa Bệnh quan sát người đó từ đầu tới chân mấy lần rồi hỏi:

- Ngươi là ai?

Người vừa xuất hiện liền ôm quyền đáp lễ:

- Tại hạ là Phó Hoành Dương, đồ đệ của Vô Liêu, xuất sư không có danh hiệu. Bình sinh tại hạ không có sở trường, chỉ có hai chữ “Cuồng Vọng”.

Phương Đa Bệnh bật cười ha hả.

- Hay cho tên tiểu tử cuồng vọng. Ngươi có biết mình đang ở đây nói chuyện với ai không?

Phó Hoành Dương nghiêm mặt nói:

- Đại danh Phật Bỉ Bạch Thạch vang xa như vậy, làm sao mà ta không nhận ra được? Có điều các vị không biết ta là ai mà thôi.

Phương Đa Bệnh nghe thấy vậy liền cười to, Bạch Giang Thuần cũng bật cười ha hả. Chỉ có Kỷ Hán Phật là vẫn giữ vẻ thản nhiên như cũ, hắn lên tiếng:

- Tứ Cố Môn tái hiện là chuyện nói dễ hơn làm. Bao nhiêu minh hữu năm đó, cơ bản…

Phó Hoành Dương ngắt lời hắn:

- Ta đã nghĩ kỹ hộ các vị tiền bối. Tứ Cố Môn tái hiện, chỉ cần một câu của các vị.

Phương Đa Bệnh rất thích tên Phó Hoành Dương này. Y cười thầm trong bụng bởi trên thiên hạ có rất ít người dám ngắt lời Kỷ Hán Phật. Tiểu tử này đúng là rất ngông cuồng. Kỷ Hán Phật không hề tức giận mà vẫn mỉm cười.

- Xin rửa tai nghe.

Phó Hoành Dương liền nói:

- Đối với việc Tứ Cố Môn tái hiện thì thứ nhất thiếu một vị Môn chủ, thứ hai thiếu những môn đồ trung thành. Đối vói cái chức Môn chủ này, tại hạ đề cử đại hiệp Tiêu Tử Khâm, như vậy sẽ không ai phản đối. Còn môn đồ, mười năm trước Tứ Cố Môn có các vị tiền bối, chẳng lẽ sau mười năm các vị tiền bối không thể chiêu mộ được các thiếu hiệp trên giang hồ hay sao?

Gã phất tay áo một cái, cánh cửa lớn lập tức mở ra. Bên ngoài cánh cửa của tiểu trúc Dã Hà là ngôi mộ chôn quần áo và di vật của Lý Tương Di, lúc này cắm rất nhiều nến.

- Chúng ta nguyện hiến kế, dốc sức vì đại nghiệp phục hưng Tứ Cố Môn.

Phương Đa Bệnh liếc nhìn ra ngoài, đột nhiên kêu lên một tiếng rồi nói:

- Ta biết ngươi là ai rồi. Ngươi chính là "Thiếu Niên Cuồng" nổi danh cùng với Nhũ Yến Thần Châm Quan Hà Mộng.

Phó Hoành Dương cũng cười ha hả.

- Không dám! Không dám! Phó Hoành Dương không thông đồng với Quan Hà Mộng.

Kỷ Hán Phật lạnh lùng nhìn tên tiểu tử mới xuất hiện mấy tháng đã được giang hồ mệnh danh là "Thiếu Niên Cuồng" đưa ra kế phục hưng Tứ Cố Môn. Quả thật gã rất xứng đáng với hai chữ "ngông cuồng". Chỉ có điều hiện giờ trong Phật Bỉ Bạch Thạch chỉ bằng mặt mà không bằng lòng, còn Địch Phi Thanh và Giác Lệ Tiếu thì chuẩn bị trước mới đến. Chốn giang hồ vốn đầy rẫy những bẫy rập, muốn xây dựng lại đâu phải chuyện dễ dàng... Hắn còn chưa quyết định thì đột nhiên mành trúc trong phòng chợt lay động rồi có bóng người xuất hiện, lên tiếng với giọng run run:

- Tốt!

Bạch Giang Thuần và Thạch Thủy ngơ ngác nhìn nhau, còn Kỷ Hán Phật thì ngẩn người. Phương Đa Bệnh thốt lên một tiếng:

- Tiêu phu nhân...

Người vừa bước ra chính là Kiều Uyển Vãn. Thấy vậy, Phó Hoành Dương cất tiếng cười to.

- Tốt! Lời nói của các vị nặng ngàn cân. Bắt đầu từ bây giờ, bảy người chúng ta sẽ vì Tứ Cố Môn, vì đại nghiệp giang hồ mà chết, không bao giờ hối hận.

Phương Đa Bệnh vỗ bàn một cái, lên tiếng khen:

- Tốt! Việc phục hưng Tứ Cố Môn cho ta tham gia một phần.

Kỷ Hán Phật nhíu mày, Kiều Uyển Vãn thở gấp, mở to đôi sáng nhìn mọi ngưòi trong phòng. Không hiểu tại sao trong ánh mắt nàng lại ẩn chứa thê lương. Im lặng một chút, Bạch Giang Thuần thở dài.

- Ta cũng muốn góp một tay phục hưng Tứ cố Môn.

Thạch Thủy nói bằng giọng âm trầm:

- Ngươi rút lui hồi nào?

Bạch Giang Thuần cười gượng hai tiếng.

- Vả miệng! Vả miệng! Ta sinh ra là người của môn, chềt là người của môn.

Kỷ Hán Phật lại càng cau mày. Sau một lúc trầm mặc, khóe mắt của Kiều Uyển Vãn đột nhiên có dòng lệ lăn dài, nhỏ xuống đôi giầy thêu của nàng.

- Tử Khâm, huynh ấy... rất muốn được đảm nhiệm chức Môn chủ...

Nàng nói thật nhỏ, tuy nhiên trong câu nói lại mang một chút gì đó khẩn cầu.

Mọi người có ý phục hưng lại Tứ Cố Môn cũng chỉ là vì cố bám lấy hào quang của Lý Tương Di, Kỷ Hán Phật hiểu rõ điều này. Còn Tiêu Tử Khâm vốn thích công danh, bảo thủ, tuy rằng mấy năm gần đây đã trầm tính đi nhiều nhưng cái nết đánh chết vẫn không chừa. Nếu để y làm Môn chủ thì chắc chắn sẽ không ngồi yên. Nhìn sắc mặt thê lương của Kiều Uyển Vãn, Kỷ Hán Phật trầm mặc một lúc thật lâu rồi nói:

- Việc phục hưng còn phải bàn bạc kỹ hơn.

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều có vẻ hưng phẩn, nóng lòng muốn thử. Nói như vậy chứng tỏ người đứng đầu Phật Bi Bạch Thạch đã chấp thuận việc này. Phó Hoành Dương mừng rỡ, ngẩng mặt lên trời thét một tiếng thật dài. Xung quanh mộ của Lý Tương Di lúc này được đốt cả trăm ngàn ngọn nến và có mấy chục thiếu niên đang xếp thành hàng dài. Ngay sau đó, sáu thiếu niên dẫn đầu đồng thanh lên tiếng:

- Tuân theo di chí của các vị tiền bối, dù có vượt núi đao biển lửa cũng không từ!

Võ công của sáu người không hề yếu nên khi vận khí, giọng nói vang vọng khắp núi.

Kiều Uyển Vãn nhìn cảnh tượng trước mặt mà như thấy lại bóng dáng của Tứ Cố Môn ngày trước. Năm đó, Tương Di còn trẻ hơn mấy thiếu niên kia, thậm chí còn ngông cuồng, tự phụ hơn... Nàng nghĩ đến đó bất chợt mỉm cười, nụ cười không làm nàng tươi tắn hơn mà càng làm tăng thêm vẻ thê lương. Mặc dù bọn họ luôn mồm gọi "tiền bối", nhưng nếu chưa chết thì Tương Di cũng chỉ lớn hơn họ mấy tuổi, không phải một vị tiền bối như họ tưởng tượng...


Trên ngọn Tiểu Thanh.

Nơi sườn Điên Khách.

Tiêu Tử Khâm vung kiếm đằm thẳng vào ngực Lý Liên Hoa, Lý Liên Hoa xoay người bỏ chạy. Đột nhiên từ bên vách núi đối diện, phía tiểu trúc Dã Hà vang lên tiếng người đồng thanh như sấm:

- Tuân theo di chí của các vị tiền bối, dù có vượt núi đao biển lửa cũng không từ!