Ngày mười lăm tháng Tám, bầu trời trong xanh quang đãng. Khi hoàng hôn xuống, ráng chiều đỏ rực phủ lên một góc trời khiến cho cảnh tượng trở nên vô cùng mỹ lệ, mê hoặc lòng người.
Trên ngọn Tiểu Thanh ở Biển Châu, trước cổng đón khách của tiểu trúc Dã Hà, người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Trước cửa treo đầy đèn lồng đỏ, trên sân giăng đèn kết hoa sáng trưng, kê chật kín mấy chục bàn tiệc, bày đủ các loại món ăn. Hơn một nửa số bàn khách đã ngồi kín, ai nấy đều đang tươi cười, liên tục chắp tay chào nhau.
- Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!
- Chúc mừng, chúc mừng!
Những tiếng cười nói vang lên liên tục.
Kiều Uyển Vãn đang ngồi trước tấm gương đồng, thong thả tô son, kẻ mày. Nhan sắc người trong gương vẫn như xưa, cho dù có trang điểm kỹ bao nhiêu cũng không thể tươi thắm hơn sắc đẹp vốn có. Chỉ có điều dung nhan vẫn vậy, mà thế sự thì đã vật đổi sao dời…Lấy Tiêu Tử Khâm? Mười năm trước, ngay cả trong giấc mộng hoang đường nhất, chưa bao giờ nàng nghĩ rằng sẽ có ngày mình lấy Tiêu Tử Khâm.
Mình có yêu Tử Khâm không? Một câu này, không biết nàng đã tự hỏi mình bao nhiêu lần rồi. Mười năm trước, tám năm trước, sáu năm trước, bốn năm trước… cho đến tận khuya hôm qua, nàng vẫn tự hỏi mình câu đó. Đêm qua nàng mơ thấy y từng vì mình đổ máu, nhưng lại chưa từng thấy y vì mình rơi lệ. Sau khi tỉnh lại, nàng lặng lẽ hồi tưởng về những ngày trước đây. Quả thật, nàng chỉ thấy y đổ máu vì mình chứ chưa từng thấy y rơi lệ. Người đàn ông đó luôn ra sức che chở cho nàng, những chuyện khác… y chưa bao giờ nói ra, cũng không để nàng thấy.
Y khác hẳn với Tương Di.
Mình có yêu Tương Di không? Có! Lúc nào cũng yêu… Hắn tự do phóng khoáng, võ công cao cường, trí tuệ hơn người. Chính vì đạt được thành tựu huy hoàng từ rất sớm nên hắn trở nên kiêu ngạo. Hắn thích ra lệnh cho người khác, có một điều lạ là ai nấy đều răm rắp nghe lời, chưa bao giờ tỏ ra khó chịu vì điều đó.
Nàng cũng vậy. Nàng cũng bị hắn ra lệnh, sắp đặt, từ những việc đi đâu, làm gì, đứng ở chỗ nào… Nàng đã và luôn nghe lời hắn, tin tưởng hắn, chờ đợi hắn cho đến lúc vĩnh viễn không thể chờ được nữa…
Tử Khâm thì khác, Tử Khâm không bao giờ sai bảo nàng làm bất cứ điều gì. Chỉ cần nàng mở miệng, y sẵn sàng chết vì nàng…
Kiểu Uyển Vãn khẽ nhếch môi mỉm cười, một nụ cười có phần thê lương. Nàng không hề muốn Tử Khâm chết, cũng không muốn bất cứ ai phải chết. Nàng căm ghét người nào vứt bỏ tất cả để tìm đến cái chết…
Mình có yêu Tử Khâm không? Yêu chứ!
Sau mười năm dài đằng đẵng, nàng thật sự vui mừng đón nhận hôn lễ hôm nay.
Khách khứa tiếp tục nô nức tiến vào. Sau khi ngồi vào chỗ, mỗi người đều đưa tặng lễ vật. Nàng là người luyện võ nên cũng biết được một số thông tin từ bên ngoài. Hôm nay, Kiều Uyển Vãn trang điểm rất kỹ. Nhìn số lễ vật quý giá khách mang đến, nàng mỉm cười. Tiêu Tử Khâm vốn là một người thích phô trương, mặc dù vài năm qua cố gắng kiềm chế, nhưng hiển nhiên lúc này y hết sức vui vẻ trong lòng.
- Kiểu tỷ tỷ? – Ngoài cửa chợt có người gõ cửa. – Muội là Tiểu Dung.
Kiều Uyển Vãn lên tiếng, giọng thật dịu dàng:
- Vào đi!
Tô Tiểu Dung đẩy cửa bước vào, ngay lập tức buột miếng trầm trồ:
- Hôm nay Kiều tỷ tỷ đẹp hơn mọi ngày rất nhiều.
Kiều Uyển Vãn bật cười.
- Tiểu nha đầu lẻo mép!
Tô Tiểu Dung kêu lên:
- Kiểu tỷ tỷ vốn là mỹ nhân nổi danh khắp giang hồ rồi, muội nào có lẻo mép đâu?
Kiều Uyển Vãn mỉm cười.
- Nổi danh thì có, nhưng gọi là mỹ nhân thì chưa hẳn. Nổi danh như vậy cũng không biết là may mắn hay bất hạnh nữa.
Tô Tiểu Dung cầm chiếc lược trên bàn nhẹ nhàng chải tóc.
- Cũng không biết có bao nhiêu người hâm mộ tỷ tỷ...
Kiều Uyển Vãn nhắm mắt lại rồi mở ra, mỉm cười.
- Do muội chưa gặp “Ngu Mỹ Nhân” Giác cô nương đấy thôi. Nàng ấy mới thật sự là mỹ nhân.
Tô Tiểu Dung trề môi.
- Muội gặp ả yêu nữ đó làm gì? Nghe nói thủ hạ của ả chuyên làm bậy, ngay cả cưỡng gian, bắt cóc, cướp của cũng không từ. Thủ hạ như vậy thì nhất định ả cũng chẳng phải loại người tốt đẹp!
Kiều Uyển Vãn cảm thấy hơi buồn cười, đang định đáp lại thì kiệu hoa đã tới trước cửa. Tô Tiểu Dung giúp nàng đeo mũ phượng, sửa sang xiêm y, rồi dìu nàng lên kiệu.
Chiếc kiệu hoa đỏ thẫm được mấy phu kiệu khiêng, từ từ tiến về phía trung đình(*). Tiệc mừng đặt ở giữa sân còn nơi làm lễ thì ở đại sảnh phía sau trung đình. Từ khuê phòng của Kiều Uyển Vãn đến đại sảnh chỉ đi qua một đoạn hành lang cách mấy trăm bước. Khi tiếng nhạc hỉ nổi lên, khách khứa vẫn đang nhộn nhịp vào chỗ. Lúc này, bầu không khí còn chưa thật sự ồn ào náo nhiệt, nên trong tiếng nhạc rộn rã vẫn còn có thể nghe được tiếng kẽo kẹt của chiếc kiệu hoa vọng đến từ xa xa. Khi khách khứa bắt đầu quay sang trò chuyện với nhau, lập tức tiếng đùa vui, tiếng kêu la, tiếng gõ đập, tiếng ca hát và tiếng nhạc hòa lẫn vào nhau, khiến cho bầu không khí trở nên vô cùng huyên náo. Kiều Uyển Vãn ngồi trong kiệu, hốt nhiên cảm thấy ngượng ngùng, đôi má đỏ ửng. Nàng len lén nhìn qua khe hở của rèm kiệu, thấy bóng lưng cao lớn của Tiêu Tử Khâm đang đứng trong hỉ đường. Nàng chưa bao giờ thấy y mặc đồ đỏ, nên lúc này chợt cảm thấy buồn cười. Có điều trong lòng nàng lại hơi hồi hộp, tựa như một cô gái mười bảy, mười tám lần đầu tiên nhìn thấy hình bóng người thương.
(*) Công trình kiến trúc nằm giữa sân nhà.
Vốn khách khứa đã phải chờ khá lâu nên khi thấy kiệu hoa vượt qua đoạn hành lang uốn khúc, lập tức rất nhiều người quay sang nhìn không chớp mắt, như muốn xuyên thủng kiệu hoa để xem tân nương xinh đẹp tới mức nào mà khiến hai “kỳ nam tử” trong giang hồ phải điên đảo vì nàng như vậy? Tô Tiểu Dung theo sát bên cạnh kiệu hoa. Tuy quãng đường không xa, đi cùng còn có nha hoàn và phu kiệu, nhưng một số tiểu tử giang hồ cứ liều lĩnh đi theo nên nàng phải luôn tay ngăn cản mọi người tới quá gần để tránh va chạm với kiệu hoa. Đúng lúc đang rất bận bịu đó, chợt có người vỗ nhẹ vào vai nàng.
- Ối! – Tô Tiểu Dung la lên, xoay người lại rồi mỉm cười. – Thì ra là ngươi! Có việc gì thế?
Người kia gật đầu, đưa tay vẫy vẫy nàng. Tô Tiểu Dung hơi lưỡng lự, nhưng thấy kiệu hoa đã tới cửa, mà nàng biết rõ tính khí người này, nếu không có việc quan trọng, người đó luôn né tránh nàng, không bao giờ chủ động bắt chuyện cả. Vì vậy nàng liền gật đầu, theo người đó đi tới gian phòng dành cho khách dự tiệc. Người đi cạnh kiệu hoa khá đông nhưng không mấy ai chú ý tới việc Tô Tiểu Dung rời đi, tất cả chỉ tập trung chờ Kiều Uyển Vãn xuống kiệu để được chiêm ngưỡng dung nhan tân nương.
Trong tiếng nhạc rộn ràng, người dẫn đầu ban nhạc đã bước qua cánh cửa lễ đường. Kiều Uyển Vãn không có huynh đệ cho nên cũng không có kiệu của người thân đi phía trước, càng không có kiệu của bà mối. Khi những người đi đầu đã vào trong thì kiệu của tân nương vừa tới trước cửa. Giờ lành đã đến, tân lang liền bước ra nghênh đón, dìu tân nương vào trong bái đường. Khi kiệu hoa của Kiều Uyển Vãn vừa dừng lại ở bên ngoài, khách khứa bên trong liền ồn ào nhốn nháo, ai nấy đều cười vui vẻ, thậm chí còn hét lên rất to. Tiêu Tử Khâm xoay người lại nhìn, khóe miệng không giấu được nụ cười.
Phương Đa Bệnh ngồi ở dãy bàn chính của buổi lễ. Bên cạnh hắn là Phương Nhi Ưu – chủ nhân của Phương gia. Trước mặt lão gia, Phương Đa Bệnh xử sự hết sức khuôn phép, thận trọng từ lời nói đến cử chỉ. Ngồi gần hắn là Quan Hạ Mộng và ba người của Phật Bỉ Bạch Thạch, ba người của Tứ Hổ Ngân Thương, tất cả bằng hữu vẫn còn sống của Tứ Cố môn đều đến dự. Phật Bỉ Bạch Thạch Vân Bỉ Khâu không đến, lấy lý do Bách Xuyên Việt phải có người canh giữ, hơn nữa y cũng đang có bệnh trong người.
Lý Liên Hoa ngồi ở bàn thứ bảy. Vốn hắn định nói rõ mình là vị chủ nhân của lầu Liên Hoa vân cát tường thần bí khó lường trong truyền thuyết, nhưng nghĩ tới Phương Nhi Ưu đang muốn xem mặt “chuẩn” hôn phu của Hà Hiểu Phượng nên thấy hơi lo sợ, đành thôi. Ngồi bên trái hắn là “Tư Bì Đại Hiệp” Phòng Khắc Hổ, ngồi bên phải là “Tuyết Hoa Tiên Tử” Liễu Hàn Mai. Cả bàn liên tục vang lên những câu “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu”. Một lúc lâu sau, không nhịn được, Lý Liên Hoa quay sang Tuyết Hoa Tiên Tử ngồi cạnh hỏi xem Tư Bì Đại Hiệp là ai. Liễu Hàn Mai thản nhiên cười, kề tai hắn nói nhỏ:
- Tư Bì là một vùng đất nhỏ hoang vu ở phương Nam, chu vi chỉ chừng hai mươi dặm…
Lý Liên Hoa “ồ” lên một tiếng, nhìn Phòng Khắc Hổ với ánh mắt hết sức kính trọng.
- Hai mươi dặm cũng rộng lắm rồi.
Liểu Hàn Mai tỏ ra khinh thường.
- Thế cũng gọi là đại hiệp rồi à?
Lý Liên Hoa ậm ờ vâng dạ, chỉ một lúc sau lại khẽ hỏi Phòng Khắc Hổ:
- Khụ khụ… Liễu tiên tử là cao nhân nơi nào?
Phòng Khắc Hổ cười ha hả.
- Nàng là nữ đệ tử của Hoàng Hà Ngũ Hoàn Đao, ta chưa từng nghe qua danh xưng Tuyết Hoa Tiên Tử, chẳng biết có phải là vừa tự phong hôm nay không?
“Rầm”, Liễu Hàn Mai đập bàn, đôi mày lá liễu dựng ngược, nàng giận dữ nói:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi tự nhận mình là người trong giang hồ vậy mà lại không biết Tuyết Hoa Tiên Tử ta là một trong số những nhân vật có tiếng mấy năm gần đây sao?
Lý Liên Hoa thất kinh, tiếp tục chắp tay.
- Danh tiếng hai vị bay xa, ở đây ai cũng ngưỡng mộ từ lâu. Bớt giận! Bớt giận! Mời ngồi, mời ngồi!
Liễu Hàn Mai vẫn chưa nguôi giận, ngồi xuống rất mạnh rồi đột nhiên liếc Lý Liên Hoa.
- Tên họ của ngươi là gì, báo danh đi!
Lý Liên Hoa ngớ người.
- Chuyện này… chuyện này… tại hạ họ Lý …
Hắn chưa nói dứt câu, Liễu Hàn Mai đã liếc nhìn hộp bánh màu đỏ trong tay hắn, ngạc nhiên hỏi:
- Cái này… là lễ vật mừng cưới của người?
Lý Liên Hoa gật đầu. Liễu Hàn Mai cười khẩy một tiếng, đứng lên đổi chỗ, làm như ngồi cạnh hắn là một điều rất nhục nhã vậy. Liễu Hàn Mai đổi chỗ, nhiều người ở bàn thứ bảy cũng vội vàng rời đi, chỉ còn lại ba người vẫn ngồi như cũ. Trông bọn họ có vẻ như giang hồ giả mạo, tới dự lễ để được ăn uống không mất tiền. Chỉ có một mình Long Phú Tiệp khoan thai tới ngồi ở bàn thứ bảy, nàng thậm chí còn mỉm cười với Lý Liên Hoa, dường như chẳng hề để ý tới việc mọi người thi nhau rời khỏi bàn.
Phương Đa Bệnh ngồi ở bàn chủ trì, nhướng mắt nhìn “sự cố” ở bàn thứ bảy mà cười thầm trong bụng. Đúng lúc đó, một ông lão râu dài đứng lên, cao giọng nói:
- Giờ lành đã đến!
Khách khứa lập tức xôn xao. Mọi người quay đầu lại, thấy Tiêu Tử Khâm mặc đồ hỉ, trước ngực cài hoa đỏ đang chậm rãi đi về phía chiếc kiệu hoa đã hạ trước cửa. Tiếng nói chuyện ồn ã từ từ lắng xuống, Tiêu Tử Khâm nhẹ nhàng cầm lấy dải lụa đỏ cột trước kiệu. Rèm cửa lay động, rồi một người đội khăn đỏ thong thả bước xuống. Bộ trang phục màu đỏ càng làm tôn thêm nét yểu điệu của giai nhân. Tiêu Tử Khâm cầm dải lụa đỏ để cho tân nương chậm rãi đi trước. Đột nhiên đám khách nhân không kìm được phát ra những tiếng hoan hô khiến Tiêu Tử Khâm khẽ giật mình. Một nhân vật như y, vậy mà trong thoáng chốc, tay cầm dải lụa cũng hơi run.
Lý Liên Hoa cầm chén rượu, nhìn Tiêu Tử Khâm chăm chú. Mặc dù trong phòng chật cứng người, nhưng toàn bộ tâm trí của Tiêu Tử Khâm lại chỉ tập trung vào một mình Kiều Uyển Vãn. Y dìu tân nương đi qua các bàn tiệc, bước lên lễ đường. Ông lão râu dài kia chính là thúc thúc của Tiêu Tử Khâm. Lão vận khí hô to:
- Nhất bái thiên địa!
Tiêu Tử Khâm và Kiều Uyển Vãn tay nắm tay quay về phía cửa cùng bái thiên địa. Sau đó, lão lại hô:
- Nhị bái cao đường!
Hai người xoay lại, từ từ bái ông lão nọ.
- Phu thê giao bái!
Cả hai quay lại đối diện nhau rồi gập người bái thật sâu sau đó mới cùng dìu nhau đứng dậy. Một số khách mời cất tiếng hô to:
- Chúc Tiêu đại hiệp và Kiều cô nương trăm năm hạnh phúc!
- Chúc mừng Tiêu đại hiệp hạnh phúc cùng giai nhân!
- Đa phúc đa thọ!
- Sớm sinh quý tử!
Lập tức tất cả bàn tiệc vang lên tiếng cười rộn rả. Lúc này, Tiêu Tử Khâm cũng nở nụ cười, cùng tân nương vào tân phòng.
Lý Liên Hoa vẫn chưa đưa tặng lễ. Sau khi mỉm cười, hắn mới đặt hộp bánh kẹo trên bàn nhận lễ vật bên cạnh bàn thứ bảy. Đa số lễ vật của mọi người đều quý giá, bởi vậy hộp bánh kẹo tầm thường đó lại trở nên nổi bật. Rồi hắn cầm đũa gắp một miếng rau cho vào miệng nhấm nháp. Mấy người ngồi cùng bàn đều kinh ngạc nhìn vị khách không đếm xỉa tới lễ nghĩa này. Chỉ một lúc sau, bàn chính bắt đầu động đũa, mọi người lập tức đua nhau mời rượu, khiến cho cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Lý Liên Hoa dừng đũa, nhìn sang chỗ ngồi hai bên trống không, hắn mỉm cười, nâng chén ngâm khẽ:
- Nhất bôi tương chúc, thử tịch hà tịch…
Chợt có người tới bên cạnh hắn cũng cất tiếng ngâm:
- Tây Giang bích, giang đình dạ yến Thiên Nhai khách. Thiên Nhai khách, nhất bôi tương chúc, thử tích hà tịch. Chúc tàn hoa lại ca thanh cấp, Tần quan, Hán uyển vô tiêu tức. Vô tiêu tức, thú lâu xuy giác, cô nhân nan đắc(*)..
(*) Tạm dịch: Dòng Tây Giang xanh biếc, dạ yến cùng khách bên trời ở dưới giang đình. Khách bên trời, từng chén rót cho nhau, đêm nay là đêm nào. Nến tàn hoa úa, tiếng ca gấp gáp, ải Tần, vườn Hán đã tiêu tan. Tiêu tan rồi, đền tháp tiêu tan, cố nhân đâu còn gặp.
Lý Liên Hoa kinh ngạc ngẳng đầu lên nhìn thì thấy một cô nương áo đỏ, dung nhan kiều diễm quyến rũ đang đứng đó. Mai tóc mây đen huyền được búi lại, điểm xuyết thêm một cây trâm phù dung khiến nàng càng thêm xinh đẹp lộng lẫy, trông còn rạng rỡ hơn cả tân nương. Cô nương đó chính là Hà Hiểu Phượng. Người ngồi cùng bàn đều nhận ra nàng chính là “võ lâm đệ tam mỹ nhân”. Thấy nàng đột nhiên đi tới, bọn họ hết sức ngạc nhiên. Mấy vị khách ngồi gần bàn thứ bảy đồng loạt quay đầu lại xem nàng đang định làm gì. Chỉ thấy nàng mỉm cười nhìn Lý Liên Hoa, rồi ngồi vào vị trí lúc nãy Liễu Hàn Mai, bên cạnh hắn.
- Đã lâu không gặp, huynh vẫn khỏe chứ?
- Đã lâu không gặp, Hà cô nương vẫn xinh đẹp như ngày nào.
Đôi mắt quyến rũ của Hà Hiểu Phương lướt lên khuôn mặt Lý Liên Hoa.
- Danh vọng của Lý lâu chủ cao như vậy, sao huynh lại ngồi ở bàn phụ thế này? Tiêu đại hiệp cũng thật là! Huynh tới chỗ ta ngồi đi!
Lý Liên Hoa hòa nhã nói:
- Ta ngồi ở đây cũng ổn lắm mà!
Hà Hiểu Phượng mỉm cười duyên dáng.
- Vậy ta ngồi ở đây với huynh.
Mấy người ngồi cùng bàn không khỏi cảm thấy hậm hực, không biết vị “Lý lâu chủ” này là thần thánh phương nào mà được một giai nhân có địa vị rất cao trong giang hồ ưu ái như vậy. Tuy nàng đã hơi lớn tuổi, cũng không dễ chiều, nhưng dung nhan vẫn đủ nghiêng thành nghiêng nước…
Đúng lúc này, có tiếng xôn xao vang lên ở bàn chính. Tiêu Tử Khâm đã thay y phục khác, đi ra mời rượu. Kỷ Hán Phật, Bạch Giai Thuần và Thạch Thủy cùng đứng lên, nâng chén kính rượu. Sau khi Tiêu Tử Khâm uống cạn chén rượu, Bạch Giang Thuần cười nói:
- Rốt cuộc Tiêu huynh đệ cũng đã hoàn thành tâm nguyện bao năm. Chúc mừng, chúc mừng!
Thạch Thủy lại lạnh lùng nói:
- Nếu Môn chủ còn, thì Tam môn chủ không bao giờ lấy được Kiều cô nương.
Kỷ Hán Phật vội vàng quát khẽ. Thạch Thủy hậm hực ngậm miệng. Kỷ Hán Phật nhìn Tiêu Tử Khâm nói:
- Chúc mừng, chúc mừng!
Tiêu Tử Khâm cũng không chấp Thạch Thủy, đột nhiên thở dài.
- Thật ra… ta rất mừng vì hắn đã chết. – Uống cạn chén thứ hai, ánh mắt Tiêu Tử Khâm trở nên long lanh. Y nói thật chậm rãi. – Các người có quyền hận ta.
Kỷ Hán Phật vỗ mạnh vào vai y mà nói thản nhiên:
- Không có.
Vương Trung, Hà Chương và Lưu Như Kinh đứng lên nói lời chúc mừng. Tiêu Tử Khâm uống bảy chén rượu nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi. Phương Đa Bệnh và Phương Nhi Ưu cũng đứng lên kính rượu. Trước đây Phương Đa Bệnh chưa bao giờ gặp vị Tiêu đại hiệp này, cho tới hôm nay, y mới có dịp quan sát tỉ mỉ, thấy người này rất anh tuấn, thân hình cao lớn, phong thái điềm tĩnh, thật sự toát lên vẻ uy nghi, loại giang hồ đạo chích như Lý Liên Hoa hoàn toàn không thể so sánh.
Mời rượu bàn chính xong, Tiêu Tử Khâm lầm lượt đến từng bàn khác mời rượu. Y có nội lực thâm hậu, lại xuất thân danh môn thế gia nên tửu lượng rất cao. Mời hơn mười bàn, sắc mặt vẫn không hề có vẻ gì là say. Rất nahnh, y đi về phía bàn của Hà Hiểu Phượng. Sau khi có người bên cạnh rót rượu thay, y nâng chén hướng về phía người ngồi đầu bàn thứ bảy, bồng… y chợt ngây người.
“Choang!” Chén rượu trên tay y rơi xuống đất vỡ tan.
Xung quanh nhất thời lặng im không một tiếng động. Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc. Từ sau khi Lý Tương Di và Địch Phi Thanh chết, cho dù võ công của Tiêu Tử Khâm không phải là đệ nhất thiên hạ thì cũng xếp vào hàng cao thủ số một, lực đạo trên cánh tay y vô cùng vững vàng, cho dù cầm vật nặng trăm cân cũng không thành vấn đề, thế mà lại cầm không vững một chén rượu nhỏ. Điều này quả thật hết sức kỳ lạ.
Tiêu Tử Khâm nhìn một người ở bàn số bảy chằm chằm không chớp mắt, rồi chợt lên tiếng:
- Ngươi… ngươi…
Người kia mỉm cười, nâng chén đứng lên.
- Lý Liên Hoa chúc mừng Tiêu đại hiệp và Kiều cô nương kết mối duyên lành, trăm năm hạnh phúc, sống với nhau tới lúc đầu bạc răng long.
Tiêu Tử Khâm vẫn nhìn hắn đăm đăm.
- Ngươi…
Lý Liên Hoa nâng ly, một hơi uống cạn. Tiêu Tử Khâm ngây người mất một lúc mới lấy một cái chén khác trên bàn, rót rượu uống cạn. Lại nghe Lý Liên Hoa nói thật nhã nhặn:
- Ngươi nên đối đãi với bản thân mình tốt hơn.
Tiêu Tử Khâm ngây người một lúc rất lâu, rồi gật gật đầu. Lý Liên Hoa nâng ly rượu thứ hai lên rồi nói :
- Chúc mừng!
Tiêu Tử Khâm lại gật gật đầu nói:
- Ngươi…
Lý Liên Hoa dốc cạn chén.
- Lý Liên Hoa.
Tiêu Tử Khâm đứng trước mặt hắn khá lâu khiến cho những người ở bàn bên cạnh không khỏi ghé tai nhau xì xầm:
- Tiêu đại hiệp say rồi.
Tiêu Tử Khâm rót một chén rượu khác, uống ực một hơi cạn sạch. “Choang!” Y ném cái ly xuống đất, rảo bước quay đi, thậm chí không mời rượu những người khác trong bàn. Hà Hiểu Phượng giật mình nhìn Tiêu Tử Khâm bước đi rồi, nghẹn lời nhìn Lý Liên Hoa trân trối.
- Huynh… đúng là quái nhân.
Lý Liên Hoa ngạc nhiên.
- Ta quái gở ở điểm nào?
Hà Hiểu Phương chỉ Tiêu Tử Khâm rồi lại chỉ vào Lý Liên Hoa.
- Hai người… hai người… rất kỳ lạ.
Lý Liêm Hoa ngạc nhiên hỏi lại:
- Y lấy vợ, ta tới chúc mừng, có gì lạ nào?
Hà Hiểu Phương ngây người mất một lúc rồi mới lên tiếng:
- Y chưa mời rượu ta…
Lý Liên Hoa càng ngạc nhiên hơn.
- Không phải y nhìn thấy cô nương, nên nhất thời sơ ý đánh rơi chén rượu đó sao?
Hà Hiểu Phượng há to miệng, chỉ vào mũi mình.
- Vì nhìn thấy ta mà y làm vỡ chén rượu? Sao ta lại cảm thấy là vì y nhìn thấy huynh…
Lý Liên Hoa thở dài.
- Tất nhiên là y thấy cô nương, nên mới thất thần làm rới chén rượu.
Hà Hiểu Phượng nửa tin nửa ngờ, nhưng trong lòng cũng thấy vui vui.
- Thật sao?
Lý Liên Hoa nghiêm mặt đáp:
- Đương nhiên là thật rồi, nếu không phải vì xiêu hồn lạc phách khi nhìn thấy cô nương thì chẳng lẽ xiêu hồn lạc phách vì nhìn thấy ta à?
Hà Hiều Phượng suy nghĩ một chút, mỉm cười rạng rỡ như hoa xuân.
- Điều này… cũng đúng!
Không ít người trong bàn tiệc mừng xôn xao bàn tán, hiếu kỳ nhìn Lý Liên Hoa. Riêng Quan Hà Mộng ngồi ở bàn chính lại chưa hề đứng lên mời rượu, cũng không nhìn Lý Liên Hoa, rõ ràng là tâm trạng đang bất an. Phương Đa Bệnh đã chú ý đến gã rất lâu, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng hỏi:
- Quan huynh đang lo lắng chuyện gì sao?
Quan Hà Mộng ngẩn người rồi cau mày.
- Ta đang băn khoăn không biết nghĩa muội đi đâu rồi?
Phương Đa Bệnh hết nhìn Đông lại nhìn Tây, cũng thấy hơi lạ, đúng là nãy giờ y không nhìn thấy Tô Tiểu Dung đâu cả. Nàng có quan hệ khá thân thiết với Kiều Uyển Vãn, lẽ ra phải ngồi ở bàn chính, vì sao lại không hề thấy?
- Từ sau khi đến giúp Kiều cô nương trang điểm, không thấy muội ấy quay lại. – Quan Hà Mộng trầm giọng nói.
Phương Đa Bệnh rất muốn cười thành tiếng, nhưng vì có lão gia ngồi kế bên, nên chỉ mỉm cười một cách “tao nhã”, y nói:
- Chẳng lẽ nàng vẫn ở bên cạnh Kiều cô nương? – Nói thì như vậy nhưng trong lòng y lại nghĩ, Chẳng lẽ nàng ta theo sát tân nương ngay cả lúc động phòng?
Quan Hà Mộng lắc đầu.
- Chắc chắn là không có chuyện đó rồi. – Gã đưa mắt tìm kiếm khắp các bàn tiệc một lượt, rồi nói nhỏ. – Muội ấy…mất tích rồi.
Phương Đa Bệnh nói:
- Đây là tiểu trúc Dã Hà, nơi ở của “Tử Bào Tuyên Thiên”, ai dám tới sinh sự chứ? Chắc là Tô cô nương đi đâu đó một lúc thôi. Không có chuyện gì đâu, huynh cứ yên tâm.
Quan Hà Mộng thoáng nở nụ cười nhạt, nói chậm rãi:
- Ta lại sợ vì nơi đây là nhà của Tiêu đại hiệp, cho nên mới có người dám tới sinh sự. Bởi vì hôm nay ở đây không hề bố trí phòng vệ…
Phương Đa Bệnh thấy gã cười nhạt, tự dưng cảm thấy ớn lạnh nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười.
- Quan huynh nói cũng có lý, tuy nhiên ta nghĩ không đến nỗi như vậy…
Sau khi Tiêu Tử Khâm kính rượu khắp một lượt, bữa tiệc cũng đã diễn ra quá nửa. Đúng lúc đó ngoài của có người kêu lên:
- Ngươi là ai… A!
Mọi người trong đình viện đều ngẩn ra, chỉ thấy một vật gì đó bay qua không trung rồi rơi xuống với tư thế quái dị. Tất cả nhìn kỹ thì thấy đó là một tên gia nô của tiểu trúc Dã Hà. Tên gia nô kia vội vàng bò dậy, nhìn Đông ngó Tây, rõ ràng là còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thậm chí còn chưa kịp kinh hãi. Nhiều cao thủ trong bữa tiệc hoảng sợ nhìn nhau. Muốn ném một người vào trong viện không khó, cái khó là ném người từ dưới thấp lên cao rồi lại rơi xuống mà không có bụi bốc lên, người bị ném cũng không bầm dập mặt mũi, hơn nữa người bị ném còn chưa kịp kinh hãi thì đã bay vào tới nơi. Để làm được điều đó thì võ công phải đạt tới trình độ như thế nào đây? Lúc này, Tiêu Tử Khâm đã uống ít nhất vài hũ rượu ngon nên cũng ngà ngà say. Tuy nhiên phản ứng của y vẫn còn rất nhanh nhạy, trong nháy mắt đã chặn trước cửa đình viện.
- Là ai làm?
Người dự tiệc hồ như cũng có y ganh đua cao thấp, đều nhao nhao đứng lên, đã thấy một người đàn ông mặc áo bào xanh đứng trước cửa. Tuổi tác, diên mạo người nọ khoảng chừng ba mươi, khuôn mặt anh tuấn nhã nhặn. Y cầm một cái hộp gỗ, bình thản đứng ở cửa, có điều sắc mặt của y không lộ vẻ muốn chúc mừng, cũng chẳng tỏ ra khiêu khích. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía người mới tới. Gương mặt người này hoàn toàn xa lạ, chắc chắn không phải nhân vật thường gặp trên giang hồ trong những năm gần đây. Ngược lại, mấy người ở bàn chính đều bàng hoàng biến săc, đồng thanh kêu lên:
- Địch Phi Thanh!
Trong chớp mắt, có mấy người vội vàng chắn trước mặt Tiêu Tử Khâm, lòng thầm nghĩ, Chẳng cần biết vì sao tên ma đầu này chưa chết, nhưng hôm nay dù có phải bỏ mình cũng phải bảo vệ an toàn cho Tiêu Tử Khâm và Kiều Uyển Vãn.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh chết chóc đó, người người mở to hai mắt nhìn vị Minh chủ Kim Loan Minh mà theo lời đồn là đã chết mười năm. Tâm pháp nội công cương mãnh Bi Phong Bạch Dương của Địch Phi Thanh được xếp vào hàng số một trong võ lâm. Nếu người này đúng là Địch Phi Thanh, giữa tiệc mừng đông đúc như thế này, uy lực một chưởng của y đủ để giết chết mấy vị khách cùng một lúc trong nháy mắt. Sao tên sát tinh này còn chưa chết? Mười năm qua y đi đâu? Hôm nay, y tới tiểu trúc Dã Hà gây nên đại nạn gì đây? Tất cả mọi người đều im thin thít, toàn thân ớn lạnh. Nếu hôm nay y trả thù Tiêu Tử Khâm, ra tay tàn sát thì đúng là mình chết rất oan uổng.
Địch Phi Thanh thản nhiên đứng trước cửa. Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của mọi người, y khinh thường đưa mắt nhìn quanh đình viện. Tất cả khách khứa đều khiếp sợ, không biết y muốn làm gì. Tiêu Tử Khâm vừa định mở miệng thì Kỷ Hán Phật đang chắn trước mặt y chợt nói khẽ:
- Kiều cô nương còn ở trong phòng.
Lời nhắc nhở đó khiến Tiêu Tử Khâm tỉnh ngộ. Y vốn đang giận dữ không hiểu vì sao Địch Phi Thanh chưa chết, càng không đoán được y đến đây gây chuyện gì, đang định nhân lúc ngà ngà say mà rút kiếm. Nhưng khi Kỷ Hán Phật nhắc đến Kiều Uyển Vãn, y thầm giật mình, căm phẫn đang dâng lên trong lòng liền nguội lạnh. Kỷ Hán Phật đứng chắn trước mặt mọi người, trầm giọng hỏi:
- Địch Phi Thanh?
Địch Phi Thanh ném cái hộp gỡ trong tay ra.
“Bộp!” Cái hộp gỗ rớt trước mặt Kỷ Hán Phật, Địch Phi Thanh nói thật hờ hững:
- Mười năm không gặp, hy vọng ngươi vẫn khỏe.
Kỷ Hán Phật không biết y muốn làm gì, cũng thản nhiên đáp:
- Hy vọng Địch minh chủ cũng vậy. Không biết Địch minh chủ tới đây có mục đích gì?
Địch Phi Thanh không để ý tới Kỷ Hán Phật nữa, đưa mắt nhìn Tiêu Tử Khâm từ đầu tới chân.
- Nghe nói mấy năm qua, võ công của ngươi tiến nhanh, hai giới hắc bạch trong võ lâm coi ngươi là cao thủ số một hiện nay,
Mọi người vừa nghe hỏi đã biết có chuyện không hay sắp xảy ra. Kỷ Hán Phật trầm giọng nói:
- Danh hiệu đệ nhất cao thủ võ lâm này nọ là do bằng hữu võ lâm ưu ái tặng cho hắn. Trong chốn giang hồ vốn có nhiều tàng long ngọa hổ, nào có ai dám tự nhận là cao thủ số một?
Địch Phi Thanh hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn chỉ nhìn một mình Tiêu Tử Khâm. Trước mặt đông đảo quan khách, Tiêu Tử Khâm không thể tỏ ra hèn nhát. Y hơi nhướng mày rồi cao giọng nói:
- Tiêu mỗ tuyệt đối không phải là đệ nhất cao thủ võ lâm, nhưng nếu Địch minh chủ muốn dùng võ công để quấy rối tiệc cưới của ta thì chớ trách Tiêu mỗ không biết tự lượng sức mình…
Địch Phi Thanh cắt ngang lời y, vẫn bằng cái giọng hờ hững:
- Nếu hôm nay ngươi có thể tiếp một chưởng của ta, thứ trong hộp sẽ là lễ vật thành hôn của ta tặng cho ngươi.
Tiêu Tử Khâm ngơ ngác, còn khách nhân dự tiệc thì sửng sốt. Dường như … Địch Phi Thanh không phải đến báo thù việc toàn thể Kim Loan Minh bị tiêu diệt mà là đến luận võ. Tất cả đều hiếu kỳ muốn biết vật trong hộp gỗ kia là cái gì. Tiêu Tử Khâm phất tay áo, cười ha hả.
- Nếu Địch minh chủ đã đến tặng lễ, Tiêu mỗ xin tiếp một chưởng.
Với vẻ mặt lãnh đạm, Địch Phi Thanh thong thả bước tới trước một bước. Tất cả mọi người phía sau lưng Tiêu Tử Khâm bất giác thối lui mấy bước. Người khác có thể không biết võ công Địch Phi Thanh cao thấp thế nào, nhưng những người năm xưa được tận mắt chứng kiến thì lại quá rõ ràng. Kỷ Hán Phật dặn dò Tiêu Tử Khâm ngàn vạn lần cẩn thận.Võ công của Địch Phi Thanh biến hóa khôn lường, tuy chỉ đấu đúng một chưởng nhưng là một chưởng sống còn, nếu không địch lại thì không nên gắng gượng, né tránh là hơn. Kỷ Hán Phật và Bạch Giang Thuần đứng phía sau Tiêu Tử Khâm, chỉ cần thấy Tiêu Tử Khâm có dấu hiệu không địch lại, sẽ lập tức ra tay cứu người.
Phương Đa Bệnh hết sức hồi hộp. Y không ngờ hôm nay lại được diện kiến Địch Phi Thanh. Với võ công và địa vị của mình, y không đủ tư cách để xen vào chuyện này nên chỉ liếc về phía Lý Liên Hoa, suy đoán xem hắn có cách gì hay để hóa giải tình cảnh trước mắt không. Nhưng y chỉ thấy Lý Liên Hoa nhìn Địch Phi Thanh không chớp mắt, dường như đang sững sờ bởi sự xuất hiện của tên ma đầu trong truyền thuyết kia nên không có bất kỳ phản ứng nào.
Lúc này, trên mặt đất trước cửa khẽ vang lên tiếng “cộp cộp”. Đó là tiếng động do Địch Phi Thanh gây ra khi đặt chân lên một viên gạch hơi vênh. Tất cả mọi người thấy vậy đều rùng mình. Y đối mặt Tiêu Tử Khâm, tiến lên trước hai bước vậy mà toàn thân lại thả lỏng, thậm chí còn chưa vận kình. Điều đó cho thấy so với Tiêu Tử Khâm đang tập trung toàn bộ tinh thần phòng bị, y đã hơn hẳn một bậc. Nếu không có lòng tin tuyệt đối vào bản thân thì không thể có phong thái như thế được.
Kỷ Hán Phật và Bạch Giang Thuần đều vận nội lực chạy khắp toàn thân, một khi có biến cố thì sẽ ra chiêu ngay lập tức, bảo vệ tính mạng cho Tiêu Tử Khâm. Địch Phi Thanh bước tới một bước nữa, chợt như tiện tay vung chưởng đánh về phía trước. Nãy giờ Phương Nhi Ưu ngồi bên cạnh Phương Đa Bệnh vẫn không nói gì, đột nhiên vỗ bàn, quát lớn:
- Bạch Nhật Tiêu Chiến Cốt!
Phương Đa Bệnh lại càng hoảng sợ. Nghe tiếng quát của gia gia, y mới biết một chưởng này cực kỳ cương mãnh nóng cháy, chính là đòn sát thủ thành danh của Địch Phi Thanh. Nếu bị chưởng này gây thương tích, nhất định sốt cao bảy ngày mà chết. Từ trước đến giờ, chưa có ai sống sót dưới chưởng này. Nhiều người cũng kêu lên sợ hãi, đôi chân mày Tiêu Tử Khâm cũng rung rung. Y đánh ra một chưởng, đối chọi với Bạch Nhật Tiêu Chiến Cốt của Địch Phi Thanh. Phương Đa Bệnh thầm bội phục, khen Tiêu Tử Khâm gan dạ.
“Ầm!”
Không có đất đá văng tung tóe, cát bụi bay đầy trời như mọi người tưởng tượng, cũng không phải một cảnh máu tươi chảy ướt mặt đất, vô cùng thảm khốc, mà là…
“Bịch, bịch, bịch”.
Địch Phi Thanh lui liền ba bước. Chứng kiến cảnh đó, tất cả mọi người đều kinh ngạc, xem ra sau cú đối chưởng, Tiêu Tử Khâm thắng! Kỷ Hán Phạt và Bạch Giang Thuần cảm thấy rất khó hiểu, bản thân Tiêu Tử Khâm lại càng ngơ ngác. Địch Phi Thanh “hừ” một tiếng.
- Vật trong hộp gỗ xem như là lễ vật tặng cho ngươi.
Nói xong, y xoay người, rảo bươc rời đi. Mọi người nhìn nhau, không ai hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
- Sao tên ma đầu kia lại đột nhiên tốt như vậy? Rốt cuộc, trong hộp gỗ là vật gì? – Quan Hà Mộng lên tiếng hỏi.
Kỷ Hán Phật lắc đầu.
- Địch Phi Thanh kiêu hùng một đời, tuy lạm sát người vô tội, nhưng từ trước đến giờ luôn hành sự quang minh lỗi lạc. Nếu y đã nói đó là lễ vật thì đúng là lễ vật, chắc chắn không có chuyện lừa gạt dối trá.
Quan Hà Mộng nghe thấy vậy cũng không nói gì nữa. Tiêu Tử Khâm đã hoàn toàn tỉnh cơn say, nhưng vẫn không hiểu ý đồ của Địch Phi Thanh. Y cúi nhặt hộp gỗ lên mở ra. Trong hộp chỉ có một cái bình nhỏ. Bình trắng tinh như ngọc, trên có bốn chữ “Quan Âm Thùy Lệ” theo kiểu chữ tiểu tự trên đồ sứ Thanh Hoa. Kỷ Hán Phật chợt hiểu ra, Có lẽ Quan Âm Thùy Lệ trong Hi Lăng đã bị Địch Phi Thanh lấy đi. Y mất tích mười năm, bây giờ mới xuất hiện, chứng tỏ năm đó bị thương rất nặng. Hôm nay y đột nhiên xuất hiện, e là gặp được linh dược, thương thế đã khỏi hẳn. Y đến khiêu chiến Tiêu Tử Khâm rõ ràng là muốn thí nghiệm xem võ công của mình đã khôi phục được mấy phần! Vừa rồi, nhìn qua thì Tiêu Tử Khâm thắng, nhưng không biết lão ma đầu kia thi triển mấy thành công lực. ậm chí, có thể do y mới uống linh dược nên võ công chưa khôi phục hoàn toàn; thêm thời gian nữa chắc chắn Tiêu Tử Khâm không phải đối thủ của y.
Lúc này, Tiêu Tử Khâm đã mở bình ra nhưng trong đó trống không. Có điều khi vừa rút nút bình, từ bên trong tỏa ra một mùi hương thơm ngát. Chỉ cần ngửi cũng biết nó đã từng chứa một loại linh dược thượng hạng. Y không biết Địch Phi Thanh tặng cái bình không này cho mình xem như lễ vật mừng cưới là có dụng ý gì? Kỷ Hán Phật bước tới một bước, thấp giọng giải thích chân tướng của Quan Âm Thùy Lệ cho y. Bọn Bạch Giang Thuần lùi về bàn ngồi xuống. Phương Đa Bệnh lại có phần tán thưởng phong thái của Địch Phi Thanh, cảm thấy người mang danh “ma đầu” này cũng không đến mức vô cùng hung ác. Còn những ai biết Địch Phi Thanh là kẻ giết người không chớp mắt thì thực sự thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều, lúc này cũng chẳng có ai còn lòng dạ mà ăn uống nữa.
Vào lúc bữa tiệc mừng ở trung đình xảy ra chuyện khác thường thì trong phòng tân hôn cũng có chuyện. Kiều Uyển Vãn đội khăn đỏ ngồi im lặng trong phòng, bỗng có một cơn gió nhẹ thổi qua. Nàng đã ở tiểu trúc Dã Hà rất lâu nên biết ngay cửa sổ đang mở. Điều bất thường là cánh cửa sổ mở ra mà không có lấy một tiếng động. Dù võ công của nàng chưa phải là hạng nhất, nhưng cũng khá cao. Cánh cửa sổ gần trong gang tấc, thế mà nàng không nghe thấy một tiếng động nào. Kiều Uyển Vãn lập tức vén khăn lên, thấy ngoài cửa sổ có một khuôn mặt đang nhìn nàng cười. Trong đêm tối, khuôn mặt kia loang lổ chỗ đỏ chỗ trắng: là một cái mặt quỷ được vẽ bằng sơn màu!
Kiểu Uyển Vãn hết sức kinh hãi, ngây người ra nhìn. Đột nhiên, cái mặt quỷ được gỡ xuống. Gương mặt xinh đẹp phía sau nó càng khiến nàng giật mình hơn. Trên đời có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, nhưng dung nhan của người trước cửa sổ khiến ngay cả nàng cũng cảm thấy động lòng. Thật sự là đẹp một cách khác thường. Chưa nói, dung nhan tuy đẹp vẫn chỉ là đường nét hữu hình, vẻ đẹp sinh động tự nhiên của người đó mới là của hiếm trên đời khó thấy, chỉ riêng đôi mắt hơi chớp cũng đủ khiến người ta điên đảo.
Giai nhân đeo mặt nạ quỷ chính là Giác Lệ Tiếu. Đã mười năm, Kiều Uyển Vãn chưa từng gặp lại ả. Nay tuổi ả đã ngoài ba mươi, nhưng nhan sắc dường như càng đẹp hơn mười năm trước. Thấy Giác Lệ Tiếu vẫy vẫy tay, Kiều Uyển Vãn nắm chặt chiếc khăn trùm đầu, âm thầm đề phòng. Chợt ngàng thấy đôi môi đỏ mọng của Giác Lệ Tiếu mấp máy, hầu như không thành tiếng:
- Lý… Tương… Di… vẫn… còn… sống…
Kiều Uyển Vãn giật mình, kêu lên:
- Hắn đang ở đâu?
Đột nhiên nàng cảm thấy trong miệng mát lạnh, thì ra Giác Lệ Tiếu giấu ám khí rất nhỏ trong miệng. Khi Kiểu Uyển Vãn hé môi ra, ám khí bay thẳng vào miệng, lập tức hòa tan, không nhổ ra được. Trong phút chốc trước mắt nàng tối đen. Nàng ngã quỵ về phía trước.
Giai nhân trước cửa sổ mỉm cười thản nhiên. Nếu có kẻ nào nhìn thấy nụ cười này, nhất định sẽ quỳ rạp dưới váy ả. Ả cong ngón tay thon nhỏ khẽ bùng một cái, một phong thư màu đỏ bay vào qua cửa sổ, cắm vào chiếc gối ở đầu giường, rồi ả lập tức xoay người bước đi.
Trong căn phòng tân hôn rộng rãi, giường ghế trống không, chỉ có chiếc khăn đỏ bay xuống bên góc áo tân nương, trong làn gió đêm nhẹ nhàng rung động.