Chương 27: Nếm Thử

Trong thiền phòng của Phương trượng Phổ Độ Tự.

Phương trượng Vô Liễu đang bưng bát cơm trầm ngâm thì bên ngoài có người gõ cửa hai tiếng, người đó mỉm cười.

- Đám tiểu hòa thượng đang ăn như hổ đói ở nhà ăn, lão hòa thượng lại ngồi ngắm cơm, vì sao thế?

Phương trượng Vô Liễu đột nhiên cười.

- Lý thí chủ.

Cửa sổ mở, Lý Liên Hoa đứng bên ngoài.

- Lão hòa thượng, ta đã qua nhà ăn rồi, đồ ăn trong miếu không tốt lắm, ngoài lạc, rau và đậu phụ ra, chỉ có cơm trắng lẫn muối, vậy mà ban ngày Phương trượng còn bảo cơm chay trong chùa vô địch thiên hạ…

Phương trượng Vô Liễu nghiêm sắc mặt.

- Nếu Lý thí chủ muốn ăn, lão nạp sẽ mời Cố sư phụ chuẩn bị cho thí chủ một mâm. Cố sư phụ rang lạc, nhào bột, làm bánh, ớt, mì không món nào là không ngon…

Lý Liên Hoa đột nhiên nhìn ngài cười.

- Vậy ông ấy có biết rán chết người khác không?

Phương trượng Vô Liễu sững lại, mãi không nói được gì, một lúc sau mới hỏi:

- Rán chết người?

Lý Liên Hoa nho nhã vén vạt áo, chậm rãi nhảy qua cửa sổ vào trong, ngồi trên chiếc ghế mà ban ngày hắn đã ngồi.

- Ừm…

Phương trượng Vô Liễu cũng nghe nói tới việc hôm nay phát hiện một xác chết trong địa đạo của Bách Xuyên Viện, vừa rồi ngài còn đang lo lắng vì địa đạo đó thông sang Phổ Độ Tự. Lý Liên Hoa kể cho ngài nghe một lượt chuyện xảy ra trong địa đạo rồi buồn bã bảo:

- Cố sư phụ của Phổ Độ Tự không biết có biết làm món ăn từ thịt người chết cháy không…

Phương trượng Vô Liễu chậm rãi hỏi:

- Vì sao nói thế?

Lý Liên Hoa biết lão hòa thượng thận trọng, mỉm cười.

- Giữa Bách Xuyên Viện và Phổ Độ Tự có thông đạo, địa đạo này thông đến tháp Xá Lợi và phòng chứa củi, đoạn gần Bách Xuyên Viện phát hiện một thi thể, sáng nay cái cây lớn trong Phổ Độ Tự đột nhiên đổ. Đầu tiên, buổi sáng không có gió, việc cây gẫy rất lạ, lão hòa thượng tâm tư tinh tế, chắc sáng nay đã phát hiện ra cái cây bị ai đó chặt bằng một chưởng mà gãy. Có thể lẳng lặng chặt gãy ngọn cái cây cao năm trượng mà thân cây lại không đổ, chỉ có thể đứng trên tháp Xá Lợi có cùng độ cao năm trượng để ra tay, có nghĩa là sáng nay có người ở tháp Xá Lợi. Tạm thời không nói tới mục đích khiến y ra tay chặt gãy ngọn cây, ít nhất y có mặt trong tháp, ở đoạn địa đạo ấy có xác người, vì vậy y có liên quan tới cái xác chết cháy. Đấy là điều thứ nhất.

Phương trượng Vô Liễu gật đầu.

- Hôm qua trong tháp có người, đúng thế thật.

Lý Liên Hoa chậm rãi nói:

- Lão hòa thượng có biết là ai không?

Phương trượng Vô Liễu lắc đầu.

- Lão nạp võ công có hạn, chỉ nghe thấy hôm qua trong tháp có người.

Lý Liên Hoa yên lặng một lúc, mới chậm rãi nói:

- Lão hòa thượng không thật thà… người trong tháp hôm qua là ai, sao ngài có thể không biết…

Phương trượng Vô Liễu cười khổ.

- Ồ?

Lý Liên Hoa nói:

- Hôm qua lúc ta tới, Phổ Độ Tự đang tụng kinh sáng, theo lý mà nói, chúng hòa thượng đều phải đi niệm kinh, lão hòa thượng không có mặt vì ngài đang bệnh, nhưng vẫn còn một người nữa không đi sáng đó.

Phương trượng Vô Liễu hỏi:

- Ai?

Lý Liên Hoa từ tốn.

- Hòa thượng Phổ Thần. – Hắn ngập ngừng. – Ngài nói, “Mời sư chất Phổ Thần tới thiền phòng của ta”. Tiểu sa di nói hắn đang ngồi thiền trong phòng, vì vậy hắn không đi tụng kinh.

Phương trượng Vô Liễu thở dài, sau đó mỉm cười.

- Lý thí chủ quan sát tỉ mỉ, lão nạp thật vô cùng khâm phục.

Lý Liên Hoa cười.

- Hắn không đi tụng kinh sáng không có nghĩa người dưới địa đạo là hòa thượng Phổ Thần, chỉ có thể cho thấy lúc sáng khi cái cây đổ, không ai thấy hắn ở đâu mà thôi. Nếu ta nói tới Phổ Thần thì phải bắt đầu nói từ thi thể bị chết cháy. Thứ nhất, trên thi thể đó có một vết thương từ kiếm ; thứ hai, kẻ giết chết người đó không phải người ở Bách Xuyên Viện ; thứ ba, địa đạo chỉ thông từ Bách Xuyên Viện tới Phổ Độ Tự ; thứ tư, trong Phổ Độ Tự có kiếm thuật mà Phổ Thần tinh thông. Vì vậy, kẻ đâm chết người là hòa thượng Phổ Thần. Đó là điểm thứ hai.

Phương trượng Vô Liễu mỉm cười.

- Sao thí chủ biết kẻ đâm chết người không phải người của Bách Xuyên Viện?

Lý Liên Hoa cũng mỉm cười.

- Chỗ mà thi thể bị đâm là ở ngực, có thể thấy kẻ đâm đứng đối diện với người này, nếu không quen biết, sao có thể mặt đốt mặt? Hơn nữa vết thương ở ngực không phải vết thương lấy mạng người đó, lão hòa thượng không phát hiện ra có một chuyện rất lạ à?

Bên ngoài có người đột nhiên trầm giọng hỏi:

- Cái gì?

Lý Liên Hoa và Phương trượng Vô Liễu đều ngẩn ra, người bên ngoài lại rất bình thản.

- Tại hạ Kỷ Hán Phật.

Một người nữa cười hi hi, nói tiếp:

- Bạch Giang Thuần.

Kẻ tiếp theo âm trầm:

- Thạch Thủy.

Cuối cùng điềm đạm:

- Vân Bỉ Khâu. Bốn người Phật Bỉ Bạch Thạch trong Bách Xuyên Viện muốn vào thiền phòng của Phương trượng ngồi một lát.

Phương trượng mở cửa lớn.

- Bốn vị đại hiệp đến chơi, Phổ Độ Tự thật quá vinh hạnh.

Thạch Thủy “hừ” một tiếng cười nhạt, Phương trượng còn chưa kịp nói xong những lời khách sáo thì bốn người bọn họ đã ngồi, tự nhiên như ở trong nhà mình. Phương trượng Vô Liễu thầm cười khổ trong lòng, liếc xéo Lý Liên Hoa, thầm nghĩ năm xưa ngươi tùy tiện ngông cuồng, khiến bọn họ giờ mới thế này. Lý Liên Hoa lại ngồi ngay ngắn, tiếp tục nói giọng rất nghiêm túc:

- Trên nóc địa đạo có lớp đá, lửa lớn cháy khiến nó bị nứt, có thể thấy lớp đá này khá mỏng. Nhát kiếm không gây ra vết thương chí mạng, chỉ cần nàng ta không phải người câm thì sẽ kêu cứu, nhưng trong Bách Xuyên Viện không ai nghe thấy tiếng kêu cứu cả.

Mấy người kia cùng gật đầu, Lý Liên Hoa lại nói:

- Nếu thi thể chết cháy là tiểu nha đầu Ngọc Lâm Thụy giúp việc trong bếp thật, nàng không phải người câm, tại sao nàng không kêu lên? Kẻ đâm nàng một kiếm đứng đối diện nàng, có thể thấy y không sợ nàng biết mặt mình. Trên vách đá của cửa ra vào bị vạch vẽ linh tinh, có thể thấy tiểu cô nương đang đợi ai đó, và kẻ đâm nàng ấy không chừng chính là người nàng đang đợi. Nàng ấy biết người này, vì vậy sau khi đâm một kiếm, vì lý do nào đó mà nàng không gào thét thảm thiết.

Mọi người đều chau mày, suy xét kĩ về những gì Lý Liên Hoa nói, Lý Liên Hoa tiếp tục:

- Nếu người nha đầu đó hẹn là đệ tử của Bách Xuyên Viện thì tại sao canh ba nửa đêm lại hẹn gặp nhau trong địa đạo? Điều đó cho thấy người nàng hẹn gặp là người không thể gặp. Nàng ấy chui từ lầu sách xuống, lúc mới xuống được một nửa người, bị A Phát bắt gặp, bèn coi nàng ấy là “nữ quỷ chỉ có nửa thân người” . Đương nhiên còn một khả năng nữa, nàng ấy hẹn gặp một người còn kẻ đâm nàng ấy lại là người khác, nhưng nếu thế tại sao nàng ấy không kêu cứu? Nếu đệ tử Bách Xuyên Viện đâm, lại không đâm chết mà chạy ra ngoài đóng hết các cơ quan, coi như không có chuyện gì xảy ra thì điểm này không hợp tình hợp lý, bởi vì Lâm Ngọc Thụy không bị đâm chết, nàng ấy có thể nhận ra hung thủ, vì vậy khả năng “chạy ra ngoài và đóng mọi cơ quan, vờ như không có chuyện gì xảy ra” và “không đâm chết nàng ấy” không thể cùng tồn tại. Do vậy, ta đoán kẻ đâm chết nàng ấy không phải là đệ tử Bách Xuyên Viện, mà rất có thể là người hẹn nàng. – Lý Liên Hoa mỉm cười. – Vì vậy, từ vết thương có thể đoán định kẻ đâm nàng ấy không phải đệ tử Bách Xuyên Viện, trong Phổ Độ Tự chỉ có Phổ Thần là tinh thông kiếm thuật, vì vậy người nàng hẹn gặp là hòa thượng Phổ Thần. Hòa thượng không thể ở cùng đàn bà con gái, nên người mà Lâm Ngọc Thụy gặp là người không thể gặp.

Mọi người trầm ngâm một hồi, Vân Bỉ Khâu gật đầu đầu tiên. Lý Liên Hoa mỉm cười, rất hòa nhã.

- Huống hồ, còn có một chứng cứ khác chứng minh người nàng ấy hẹn gặp là hòa thượng. Mọi người nhìn thấy bốn chữ “Ái Hỉ Sinh Ưu” trên vách đá không?

Kỷ Hán Phật gật đầu. Lý Liên Hoa nhìn Phương trượng Vô Liễu một cái.

- Lão hòa thượng…

Phương trượng Vô Liễu tiếp lời:

- Đó là thi kệ trong “Hảo Hỉ Phẩm” ở “Pháp Cự Kinh” . – Ngập ngừng, ngài chầm chậm đọc. “Ái hỉ sinh ưu, ái hỉ sinh úy, vô sở ái hỉ, hà ưu hà úy? (*)

(*) Yêu thích sinh sầu ưu, yêu thích sinh sợ hãi, không yêu không thích, sao có lo có sợ.

- Đây là một bài thi kệ của Phật gia. – Lý Liên Hoa nói. – Nếu người nàng ấy hẹn không phải hòa thượng…

Hắn chưa nói xong, Bạch Giang Thuần đã nặng nề “hừ” một tiếng.

- Lão tử quen biết rất nhiều hòa thượng, nhưng chưa bao giờ nghe thấy câu này.

Lý Liên Hoa gật đầu.

- Đúng thế đúng thế, nếu người nàng ấy hẹn không phải là hòa thượng, thì nàng sẽ không thể viết ra được câu này. Nếu người nàng hẹn là hòa thượng, trên ngực lại bị kiếm đâm, rất có khả năng chính Phổ Thần hòa thượng làm, huống hồ sáng nay Phổ Thần hòa thượng không tham gia đọc kinh sáng, tóm lại… Phổ Thần hòa thượng rất đáng ngờ.

Phương trượng Vô Liễu thở dài.

- Lý thí chủ, lão nạp xin được nói thẳng, lão nạp nói sai ắt phải xuống địa ngục, người đâm bị thương nữ thí chủ chính là sư chất Phổ Thần.

Bốn người Phật Bỉ Bạch Thạch đều “à” lên một tiếng, vô cùng kinh ngạc, thì ra Phương trượng Vô Liễu biết hung thủ là ai. Phương trượng Vô Liễu chậm rãi nói tiếp:

- Sáng nay sau khi Lý thí chủ rời đi, trong Xá Lợi Tháp khói bốc nghi ngút, việc hắn tự ý hành động đã không thể che giấu, tới thiền phòng của ta cúi đầu nhận tội với Phật tổ, chỉ là… Sư chất Phổ Thần tuổi còn trẻ nên nhất thời kích động, đâm nữ thí chủ một kiếm chứ chưa giết người, hắn không phải hung thủ giết nữ thí chủ.

Đang nói tới đây, một người đột nhiên nhảy từ ngoài cửa sổ vào, ném bộp vật gì đó xuống đất, lớn tiếng hét:

- Ta không tìm thấy tiên sinh ở bếp, lúc ra ngoài thấy tên này lén lút đứng nghe trộm, tiện tay tóm luôn, mọi người quả nhiên ở đây! Hại ta phải chạy tìm khắp nơi!- Gã trừng mắt nhìn Lý Liên Hoa. – Vương đại thẩm đã nhận ra A Thụy, còn thực đơn của Bách Xuyên Viện là thịt xào măng.

Lý Liên Hoa nhìn hắn cười.

- Ta chỉ muốn biết hai hôm nay Bách Xuyên Viện có làm món đậu rán hay không thôi?

Người xông vào từ cửa sổ chính là Quách Họa, nghe vậy thì lớn tiếng đáp:

- Không có!

Lý Liên Hoa cười.

- Thế thì đúng rồi. – Hắn nhìn kẻ đang run lẩy bẩy dưới đất, dịu giọng bảo. – Cổ sư phụ, mùi vị thịt người có ngon không?

Tất cả những người có mặt trong thiền phòng của Phương trượng đều im lặng, chỉ có tiếng răng va vào nhau của kẻ đầu trọc kia, đột nhiên hắn run rẩy lên tiếng:

- Ta cũng… cũng chưa… chưa giết người…

Lý Liên Hoa thở dài.

- Khi sư phụ nhìn thấy nàng, trông nàng thế nào?

- Khi ta thấy nàng… Nàng ấy… Nàng ấy đã chết rồi. – Cố sư phụ đáp.

- Ngoài nhát kiếm ở ngực ra, trên người nàng ấy có vết thương nào khác không? – Lý Liên Hoa lại hỏi.

- Đầu nàng ấy đập vào vách đá nên bị vỡ một mảng lớn, máu chảy đầy đất, ngực cũng chảy rất nhiều máu, đã chết rồi.- Cố sư phụ đáp.

- Sau đó… bỏ dầu vào rán bánh, ngươi rán chết người ta luôn? – Lý Liên Hoa hỏi.

Cố sư phụ toàn thân run rẩy.

- Ta… ta… ta chỉ là…

Lý Liên Hoa nhìn hắn bằng ánh nhìn tò mò.

- Ta… ta… ta… ta từng… - Mặt Cố sư phụ mướt mồ hôi, hắn lắp ba lắp bắp nhìn Lý Liên Hoa. – Ta từng gặp nhìn thấy một người phụ nữ… chặt đứt bàn tay của gã đàn ông chung chăn gối với mình, còn… ăn ăn ăn nó luôn…

Vân Bỉ Khâu chấn động toàn thân, Lý Liên Hoa “à” một tiếng.

- Là ai?

Cố sư phụ lắc đầu.

- Ta… không không không không… không biết… đẹp tới khiến người khác… khiến người khác… - Cổ họng hắn phát ra tiếng gần như dã thú. – Khiến người khác muốn ăn…

Lý Liên Hoa rụt rụt cổ.

- Ngươi nhất định là thấy nữ quỷ rồi!

Cổ sư phụ lắc đầu nguầy nguậy.

- Không, chính trong trấn dưới núi Thanh Nguyên, tám tháng trước… nửa đêm ta tỉnh dậy định ra ngoài đi tiểu tiện, trong khách phòng bên cạnh…

Sắc mặt Vân Bỉ Khâu trắng nhợt, Kỷ Hán Phật “hừ” một tiếng.

- Giác Lệ Tiếu!

Bạch Giang Thuần tức giận nói:

- Ngoài nữ yêu này ra, còn ai có khả năng ấy… còn Lý Liên Hoa, tại sao ngươi lại biết lão huynh bị nữ quỷ kia nhập đổ dầu nướng cháy A Thụy?

Lý Liên Hoa “à” một tiếng.

- Bởi vì chảo dầu đấy. Trên đất có bếp, có củi, thậm chí có xương gà xương vịt, có dầu, vậy mà không có chảo dầu… Nhìn đống xương dưới đất, rõ ràng có người từng mang dầu vào địa đạo nấu nướng ăn vụng, nhưng không có chảo dầu… Điều đó cho thấy người dựng bếp trong địa đạo nếu không dùng một thứ khác thay thế chảo nồi để nấu thức ăn, thì nghĩa là mang chảo đi đi về về, đấy là điểm thứ nhất. Trong địa đạo này rõ ràng không thể có cây cối mọc, chỗ củi ấy là bị lấy trộm từ phòng chứa củi của Phổ Độ Tự, hơn nữa bị lấy rất nhiều, vậy mà Phổ Độ Tự chẳng thấy động tĩnh gì, người coi kho củi chắc chắn có vấn đề, đấy là điều thứ hai. Người tưới dầu phóng hỏa không phải là người trong Bách Xuyên Viện, nếu không sẽ biết ngay đá trên trần địa đạo khá mỏng, hễ lửa cháy lớn là sẽ bị nứt, đồng thời lửa sẽ lan ra tới cửa địa đạo, người đốt lửa trong địa đạo ra khỏi đó ở cửa nơi Phổ Độ Tự, đó là điểm thứ ba. Còn nữa… - Hắn ngập ngừng. – Bàn tay rời ra của A Thụy, cầm một miếng đậu phụ rán. Ta nghĩ… có thể khi bỏ bàn tay bị chặt đứt vào chảo dầu, gân cốt co rút, bàn tay co quắp lại, vừa khéo buổi sáng ngươi rán đậu phụ, sót một miếng trong chảo. Ngươi không chú ý nên tay A Thụy co vào, nắm luôn cả miếng đậu phụ ấy. Mà mấy hôm nay Bách Xuyên Viện không ăn đậu phụ rán, suốt cả tháng ngày nào Phổ Độ Tự cũng ăn đậu phụ rán, ngươi là người cai quản việc ăn uống củi lửa của chùa này, lại có thể tùy tiện mang chảo nồi ra ngoài, cửa địa đạo thông lên phòng chứa củi, nếu không phải là ngươi, chẳng lẽ người chết tự trèo lên bếp của ngươi? – Lý Liên Hoa trừng mắt. – Chuyện như thế đáng sợ lắm, ta sợ ma…

Cổ sư phụ ôm đầu.

- Ta chỉ nhất thời hồ đồ… ta sợ vô cùng… Không ăn, ta không ăn thịt nàng ấy…

- Vậy sáng nay thì sao? – Lý Liên Hoa hỏi.

Cổ sư phụ run rẩy.

- Sáng nay, ta sợ chuyện ăn vụng thức ăn mặn và chuyện ấy bị phát hiện, nhân lúc mọi người còn đang đọc kinh bèn lén vào địa đạo, đun dầu sôi sùng sục, định hủy dấu vết. Sau đó ta chạy về phòng chứa củi, dùng củi bịt chặt lối ra vào, không dám xuống nữa.

- Ngươi không biết địa đạo còn một lối ra khác? – Lý Liên Hoa truy hỏi.

Cổ sư phụ lắc đầu.

- Không biết, ta chỉ biết phía dưới phòng chứa củi có một đường nứt rất dài, trước kia… Ta thường trốn trong đó nấu thức ăn mặn.

Phương trượng Vô Liễu thở dài.

- Chắc sáng nay sư chất Phổ Thần đã xuống địa đạo, tới xem nữ thí chủ đó, bị ngươi chặn lối ra, hắn đành ra bằng cửa ở tháp Xá Lợi, A di đà Phật…

Ngài đứng dậy, tâm trạng bỉnh thản bước ra ngoài, một lúc sau, một hòa thượng trẻ tuổi thân hình cao ráo, tướng mạo thanh tuấn bị ngài dẫn vào. Phương trượng Vô Liễu gật đầu với Kỷ Hán Phật.

- Giao cho thí chủ toàn quyền xử lý.

Kỷ Hán Phật gật đầu.

- Phật Bỉ Bạch Thạch sẽ tiến hành điều tra hòa thượng Phổ Thần và Cổ sư phụ, trong bảy ngày sẽ có quyết định, hoặc đem giam, hoặc phế bỏ võ công, hoặc tống vào Cái Bang ba năm… Căn cứ tội của từng người mà có hình phạt tương thích.

Sắc mặt Vân Bỉ Khâu tiều tụy nhợt nhạt, y nghĩ tới chuyện Giác Lệ Tiếu ăn thịt người. Người phụ nữ ấy dung mạo như tiên, ăn nói dịu dàng, hành sự quỷ dị… dù là chuyện tà ác tới cực độ hay là chuyện lương thiện vô cùng, nàng ta đều thản nhiên làm như không có gì… Lý Liên Hoa nhìn hòa thượng Phổ Thần, hòa thượng này chỉ mới hai mươi, khuôn mặt anh tuấn ngời ngời, giống như một thiếu niên võ lâm tâm trí cao vời vợi.

- Tại sao ngươi lại đâm nàng ấy một kiếm?

Phổ Thần lắc đầu, ngập ngừng, rồi lại lắc đầu, không nói gì cả, thần sắc thê lương. Lý Liên Hoa không hỏi nữa, buồn bã thở dài, dù là vì lý do gì, dù hắn không cố tình giết A Thụy, nhưng cuối cùng A Thụy vẫn vì hắn mà chết… Không biết nhát kiếm ấy khiến A Thụy mất máu mà chết, hay A Thụy tự đập đầu vào đá mà chết… Tóm lại, chuyện chính là như thế… Cuộc đời mà, chuyện này chuyện kia, những chuyện mình cho rằng sẽ không bao giờ xảy ra, tin rằng không bao giờ thay đổi… thực ra… đều rất khó nói… Đột nhiên hắn nhận thấy mặc dù chuyện đã rõ ràng, nhưng bốn người của Phật Bỉ Bạch Thạch vẫn đang trừng mắt nhìn mình, vội vàng nhìn lại bản thân một lượt, không thấy có gì khác lạ, đành nhìn bốn người cười.

- Cuộc đời mà, lại đến giờ ăn cơm rồi… - Hắn đứng dậy vươn vai, rồi túm lấy Phương trượng Vô Liễu. – Lão hòa thượng, ngài nói muốn mời ta ăn cơm chay.

Phương trượng Vô Liễu đáp:

- Việc này… việc này… Hình như Cổ sư phụ giờ không tiện vào bếp…

Lý Liên Hoa nghiêm mặt:

- Người xuất gia không được nói dối…

Thấy hai người họ đi vào bếp, bốn người Phật Bỉ Bạch Thạch quay sang nhìn nhau, Bạch Giang Thuần sờ sờ cằm.

- Ta thà tin hắn không phải Môn chủ.

Thạch Thủy nhắm mắt, lạnh lùng nói:

- Quyết không phải.

Kỷ Hán Phật chau mày không nói gì. Vân Bỉ Khâu lắc đầu, y sớm đã hồ đồ từ lâu rồi.

CÓ QUỶ CỤC TAY

Thấp thoáng sau bóng tường đỏ ngói xanh là một đình viện. Đình viện này nằm giữa những bụi hoa và cây cối tươi tốt, văng vẳng tiếng chim hót véo von.

- Tú Tần? – Có tiếng một thiếu phụ vọng qua rặng liễu. – Tú Tần! Con ở đâu? Tú Tần?

Trong đình viện sâu tít, tiếng người thiếu phụ vọng qua nghe trong vắt, dịu dàng, không kinh động cả một chiếc lá rơi. Một giọng nói vọng ra từ sâu trong viện:

- Mẹ! Con ở đây!

- Tú Tần? – Thiếu phụ kinh hãi, vội vàng chạy qua đình viện. – Con lại ở trong phòng của hắn? Con… a…

Nàng bỗng che mặt hét lên một tiếng. Đứa bé chừng bảy, tám tuổi đứng sau cánh cổng vòm thấp thoáng giữa đám cây cối xanh um, từ trên người nó… từng giọt máu nhỏ xuống tí tách.

- Tú Tần? Tú Tần… - Nàng vừa hét lên vừa chạy tới ôm lấy đứa bé. – Sao lại thế này?

Đứa bé tên Tú tần đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lược cài tóc của nàng rồi nói nhỏ:

- Mẹ! Lạ lắm! Lưu thúc thúc chỉ còn lại một cánh tay.

Thiếu phụ chợt ngẩng đầu lên. Trên vầng trán trắng muốt có một vết máu kéo dài do Tú Tần bôi lên. Nàng mở to đôi mắt đầy vẻ kinh hoảng, giọng nghe có chút đáng sợ:

- Cái gì? Chỉ còn một cánh tay?

Tú Tần nói rất khẽ:

- Ngoại trừ một cánh tay ra, Lưu thúc thúc… không còn gì nữa hết…

Thiếu phụ há hốc miệng, sắc mặt trắng bệch ra rồi ngã ngồi xuống đất.

- Không thấy gì khác?

Tú Tần đáp thật chậm rãi:

- Vâng ạ! Không thấy gì khác…

Sau bóng ngói xanh tường đỏ, giữa ngôi viện rợp bóng cây và các loại hoa xen lẫn tiếng chim hót thánh thót, con chim sẻ đậu trên thành giếng, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn dòng máu tươi chầm chậm chảy ra từ căn phòng nọ. Một con thằn lằn nhuốm sắc đỏ từ từ theo dòng máu bò ra, dừng lại ngay dưới cánh cửa.