Chương 1: Lệ Vương Bỉ Ngạn Hoa: Tuyệt Thế Lãnh Vương Phi - Chương 1: Nữ Sát Thủ Quyền Khuynh Thiên Hạ

Trăng đêm nay đỏ như máu, ánh sáng mang đến sự chết chóc. Người con gái đang đúng dưới trăng, dưới chân đầy xác chết. Còn có một kẻ đang quỳ dưới chân nàng,van xin liên tục:” Làm ơn đừng giết tôi. Tôi có thể cho cô nhiều tiền nhưng xin cô đừng giết tôi. Tha cho tôi đi.” Khuôn mặt dưới ánh sáng đỏ chưa từng thay đổi một chút nào,vẫn lạnh tựa hàn băng, vô cảm, giống như chưa từng nghe lời cầu xin của tên kia. Thanh kiếm trên tay cô từ trên cao đâm thẳng vào ngực của hắn. Máu vang khắp nơi, nồng nặc mùi tanh của máu.

“ Ngươi nói xem, trên thế giới này ta muốn gì mà lại không có được chứ.”- Giọng nói trong trẻo của người thiếu nữ vang lên.

Kẻ đáng chết sẽ phải chết, trong mắt của Lâm Nguyệt Dạ nàng chỉ có “kẻ đáng chết” và “kẻ không đáng chết “, ngoài ra không có “kẻ đáng thương”. Đối với nàng, kẻ mạnh mới được quyết định sống chết của người khác, nàng đã phải nỗ lực biết bao nhiêu để có được như ngày hôm nay. Nàng không quan tâm ai ghét nàng cũng như không cần biết ai căm thù nàng, chỉ cần biết là kẻ nào đụng đến nàng sẽ phải chết. Đó là những lời mẹ đã dặn nàng trước khi chết. Bà con đưa sợi dây chuyền bạc trên cổ cổ xuống đưa cho nàng, dặn nàng phải giữ thật cẩn thận. Sợi dây chuyền được làm bằng bạc tinh khiết, không nhiễm chút bụi nào, trên mặt dây chuyền là một viên ngọc lục bảo được trạm khắc cẩn thận,khi soi dưới ánh trăng sẽ thấy trong tâm của viên ngọc có ánh sáng màu đỏ. Sợi dây chuyền đó đã được tổ tiên của nàng lưu truyền và gìn giữ mấy nghìn năm nay. Theo như sách cổ nói thì sợi dây đó có một sức mạnh kì bí, bảo hộ cho chủ nhân thật sự của nó mà chủ nhân của nó là Lâm gia gia chủ đời đầu tiên. Không ai biết nó có sức mạnh như thế nào nhưng nếu nó là bảo vật của gia tộc thì phải bảo vệ tới cùng. Vì vậy mà các đời Lâm gia đều vì nó mà hi sinh cả tính mạng cuối cùng cả gia tộc chỉ còn lại nàng. Thứ nàng muốn có chỉ là tự do và sức mạnh,nàng cũng không quên kẻ đã giết mẹ nàng. Người ta gọi nàng là thần chết, tìm mọi cách tránh xa nàng vì sợ mình sẽ là người tiếp theo chết dưới kiếm của nàng. Bởi vậy, nàng luôn cô đơn, không có ai cạnh nàng. Cô đơn, cái cảm giác đó nàng đã sớm quen rồi, nàng cũng không phải là một người yếu đuối, đôi mắt nàng sau nhiều lần ướt đẫm giờ đây khô hơn bao giờ hết, không thể khóc nữa rồi. Những tâm tư xưa nay đều được giấu rất kĩ, khó có ai có thể thấy được. Nàng là một kẻ cuồng vọng. Lão thiên có đứng về phía nàng hay không nàng không cần biết, nhưng nếu lão ta muốn đối đầu với nàng thì nàng sẽ bắt lão quỳ dưới chân mà phục tùng nàng.

Một thân hắc y, nàng bước đi nhẹ nhàng, thanh thoát trên con đường tối tăm, lạnh lẽo. Không gian tĩnh lặng một cách u ám và đáng sợ. Người thiếu nữ tựa như con gió, chẳng quan tâm đến xung quanh, nàng vẫn cất bước đi về phía biển cả. Nàng yêu những con sóng mạnh mẽ kia, yêu cái gió lạnh lẽo dưới trăng. Nguyệt Dạ đưa tay xuống biển. Nước biển thật quá lạnh đi. Bỗng một thứ gì đó cứa qua tay của nàng. Khi nàng đưa tay lên, máu của nàng vô tình chạm vào mặt dây chuyền, nó phát ra một thứ ánh sáng đỏ diễm lệ. Và rồi một cái gì đó kéo nàng xuống nước. Không biết vì sao nhưng đột nhiên trước mặt nàng xuất hiện một mảng u tối.

( End chương 1)