Chương 2: Chương 2

Chương 2: Cuộc chơi mới thực sự bắt đầu

- “Ba, con không có gian dối gì cả…”

-”Không gian dối? Hai đứa tráo nhau đi thi là gì đấy? Hành động xảo trá như con nhà không có giáo dục? Lừa dối gia đình, nhà trường, bạn bè…”

-”Ba, không có mà, nếu thật như vậy làm sao có thể Toán chuyên 10 chứ, ba thừa biết Nguyệt Anh không có khả năng…điểm hai môn chung của con thấp là do hôm đó con bị mệt không cẩn thận thôi ạ”

-”Một con nhóc 14 tuổi mà cũng biết tính toán ghê gớm nhỉ? Xem ra chuẩn bị hết rồi…Ta đâu có nói các con tráo cả 3 môn thi…”

-”Sự việc không như ba nghĩ đâu…”

-”NGUYỆT ANH!!!”

Tiếng quát của Giáo Sư Trung vang cả nhà, Hà Anh run rẩy đi lên…

-”Ba gọi con ạ?”

-”Đợt này rất tốt, làm ba nở mày nở mặt…”

Hà Anh chưa kịp vui thì giọng ông đã trầm ấm:

-”Con về phòng lấy đề Toán chung ra đây giải rồi giảng lại cho cái đứa bôi do trát trấu vào mặt ba đi… ”

Hà Anh toát mồ hôi hột, cuống quýt:

-”Con…con…lâu con quên rồi…”

-”Là quên hay căn bản là không làm nổi?”

Chỉ thấy cái lườm của ba thôi, đứa con bé nhà họ Hà đã toát mồ hôi lạnh, không kiềm được nước mắt lã chã, cúi đầu nhận tội.

Hà Dương nhìn em gái thở dài, cứ chối đi thì ba làm gì được? Con bé này, phí công cô…nhìn nó sướt mướt thấy thương, Dương cất tiếng:

-”Là con, là chủ ý của con, không liên quan gì tới nó cả, con ép nó ba ạ!”

Hà Anh muốn lắm, muốn cũng có gan mở to miệng nói với ba câu ‘Là chủ ý của con, không liên quan tới chị…’ …cảm thấy mình thật nhát, nhưng biết làm sao, cô rất, rất sợ ba.

-”Chủ ý của ai ta không biết, nhưng con là chị, thân lại không làm gương, nên chịu phạt như nào?”

-”Con nguyện không ăn cơm”

-”Không ăn cơm? Không ăn cơm để ốm ta lại tốn tiền thuốc hả?”

-”Con…con…”

-”Con Hà Anh chép 100 lần lời giải để Toán chung, không biết thì hỏi chị; còn Hà Dương, dọn nhà vệ sinh 5 tuần…”

-”Ba, con đã bảo chủ ý của con rồi mà, liên quan gì mà phạt nó, ba rất là không phân minh…”

Giáo Sư bật cười, cái lý sự của tuổi 14, đứa nào vẽ ra cái trò mèo đó, ông lại không biết?

Coi như bị chúng lừa, ông từ tốn giải thích:

-”Ta biết con là bị chị ép, nhưng ta muốn phạt để con nhớ, không phải ai sai khiến mình mình cũng làm theo… ”

-”Còn con, làm như thế là hại em chứ không phải giúp…Hai đứa biết chưa”

-”Con biết rồi!” -”Con biết rồi…”

Buổi tối, Hà Anh lấm lét mò sang phòng chị gái:

-”Em xin lỗi…”

-”Không sao, mai ta đút tiền cho bác giúp việc, bảo bác ấy dọn hộ thôi, mi cứ yên tâm…”

Bị mắng một trận mà chị ấy vẫn bình thản xem phim như vậy, còn tính gian lận ba…khí chất này, cô quả không sánh bằng.

….

Ngày khai giảng

Nhìn thấy Phong đứng đợi trước cửa, Dương mới thực sự hiểu.

Lý do vì sao mà ba nói cho chú giúp việc chở đi, Hà Anh lại cương quyết không chịu, nó nhất định xin cô nói với ba nào là năm nay bọn con lớn rồi, nào là đi học có người đưa kẻ rước sợ không hòa đồng với bạn bè.

Nằn nỉ mãi, cuối cùng ba mua cho hai đứa hai chiếc xe đạp điện mới cứng.

Và giờ cô cũng mới biết vì sao tối qua nó “quên” không nạp điện.

Phong chở Anh, Dương lầm lũi chạy đằng sau…quả thật cô thấy thương cho cái thân phận người thừa này, nhận lời với nó, cố làm Toán chuyên tốt cho ba đỡ nghi, trong lòng vẫn tin chắc trượt, xin quay lại trường quốc tế.

Có ngờ đâu, hai việc cô dự liệu hỏng hết.

Học sinh lớp 10 luôn là tâm điểm của cả trường.

Cuối buổi lễ khai giảng, nhà trường phát phần thưởng cho thủ khoa. Năm nay không khí sôi động hẳn, trên sân khấu chẳng phải hotteen Hà Anh, người lot top 3 Tìm kiếm tài năng trẻ hay sao? Trên đời sao có người hoàn hảo đến thế?

Cả người đứng cạnh cô ấy? Thủ khoa khối chuyên Toán, đẹp trai tới mức choáng váng?

Rất nhanh, Phong- Anh trở thành tâm điểm chú ý, kết được rất nhiều bạn…Hà Dương trong khi đó vẫn ôm điện thoại đọc truyện, cảm thấy thế sự xung quanh thực không gì hấp dẫn bằng.

Buổi học đầu tiên Dương nghỉ. Năm nào buổi đầu tiên cô cũng nghỉ cả, vì cô biết đó chỉ là buổi tập trung lớp, gặp mặt, dặn dò…chẳng mấy quan trọng, chi bằng ở nhà xem phim.

Buổi thứ hai, lững thững tới trường, dò vào sơ đồ lớp, cũng may, cô được xếp ngồi đầu bàn gần cuối.

Vừa đặt chiếc cặp xuống đã ngửi thấy bùi bạc hà nhè nhẹ, lúc đầu định cho qua, nhưng mùi đó quen quá, lạ quá, Dương đưa mắt lượn một vòng, rốt cuộc chết sững, Vũ Huỳnh Phong, cậu ta làm gì ở đây? Chẳng phải cậu ta học Toán 1 ư?

-”Cậu…nhầm lớp rồi…”

Phong nhìn Dương, cái con người hôm qua còn chẳng thèm đi, kết luận rất chi bừa bãi…

-”Sao dám chắc là tôi nhầm lớp mà không phải là cậu?”

Hà Dương hốt hoảng, 7h kém 10, thôi chết toi, có khi cô nhầm thật, vội vàng cầm cặp sách chạy. Cô nhớ là một lớp Toán tầng 1, một lớp tầng 3 mà? Lẽ nào xem nhiều phim quá loạn rồi?

Hùng hục chạy lên tầng 3, bên trên cánh cửa biển xanh trắng: Toán 1. Hả? vậy lớp cô ở đâu? Lại nhanh chóng xuống tầng 1, cẩn thận đi tìm, vẫn địa điểm này mà, lớp lúc nãy cô vào đây mà?

Nhìn biển: Toán 2 rõ ràng, cô tự tin bước vào, thở hồng hộc, quay xuống bàn dưới tốt bụng nhắc nhở:

-”Tôi nghĩ cậu mới là người nhầm…”

Vừa hay thầy dậy Toán bước vào, Phong thối, kiểu này mi không kịp về lớp là cái chắc, haha…

-”Lớp trưởng đâu, cho thầy xin danh sách…”

Cô nghe tiếng ghế cạch, cậu ta điềm tĩnh đi lên, chết, thôi làm phúc một lần vậy! Hà Dương kéo tay Phong, làm bộ xua xua, nháy mắt đầy ẩn ý.

-”Cậu sao vậy?”

Cả lớp cũng nhìn cô bằng ánh mắt kì dị…

-”Lưu luyến tớ thế sao? Tớ chỉ đi lên nộp danh sách cho thầy rồi lại về với ấy ngay…”

Mọi người cười ầm, cô ngại đỏ mặt, được, chị đây tốt thì mày không nhận, sau làm sao đừng có trách!

Thầy nhận danh sách, bắt đầu điểm danh, đúng là danh sách lớp Dương…chẳng nhẽ, cậu ta thực sự học lớp cô? Không thể nào???

Tiết học nhanh chóng trôi qua, lúc này, Hà Dương có quay lại, nhìn Vũ Phong bằng ánh đầy thắc mắc, nhưng lại quay lên, xem như không phải phận sự của mình.

-”Tôi xin chuyển lớp…”

Cũng không biết người bên trên có nghe thấy không, cậu nói thêm:

-”Cậu đoán là vì sao?”

Không có tiếng trả lời…Phong bực mình bước tới, lấy tay che màn hình điện thoại, cáu bẳn:

-”Tôi đang nói chuyện với cậu đấy…”

-”Hả?”

-”Thôi, bỏ đi…”

Hà Dương thấy bộ mặt tức tối của lớp trưởng đang đi ra ngoài mới từ từ nói:

-”Theo phân tích của tôi, có hai lý do chính dẫn tới vấn đề. Thứ nhất, vì tự ti vào bản thân, cậu sợ học Toán 1 không theo kịp. Thứ hai, lớp Toán 2 ngay sát Anh 1…”

Cô lại tiếp tục vùi mình vào diễn biến truyện, Phong nhìn Dương, vãi cho cái IQ 154, thở dài ra ngoài.

….

Giờ Anh

-”Duong, next please…”

Hôm nay là buổi đầu tiên, cô giáo phát ỗi đứa tờ photo, ôn lại kiến thức và giao lưu là chính, tất nhiên Hà Dương với những thứ không có ích thì tâm niệm vẫn là làm việc khác còn hơn. Bây giờ bị gọi mới đớ người.

Trong lớp căn bản chưa làm quen với ai, đành quay lại cầu cứu người bạn cũ…Cậu ta dơ ra năm ngón tay; cô vội vàng mở mục 5, lướt qua đề bài:”sing out loud” ; bắt đầu hắng giọng, ngân nga trong trẻo:

-”Jingle bells, jingle bells, jingle all the way

-Oh! what fun it is to ride, in a one-horse open sleigh.

-Jingle bells, jingle bells, jingle all the way….”

Mọi người lúc đầu còn ngơ ngác, sau thì nín nhịn, sau dần một đứa không thể chịu được, bật cười, sau là hiệu ứng của những đứa khác, cười rộn ràng…

Hà Dương vẫn chưa hiểu.

Cô Điệp cười tới mức quên phạt cái đứa không chú ý trong bài giảng. Cô giáo lấy lại nghiêm trang, tiếp tục …

-”Sit down, Phong, next please…”

Lúc này Hà Dương mới hiểu, thì ra là đọc mục 2, câu 5, chết tiệt!

Vậy là chưa hết buổi đầu tiên, Hà Nguyệt Dương cũng được nổi tiếng không kém cô em, tiếc là cái nổi này…không được vinh dự cho lắm.

Trong đầu người chị nảy lên những hận thù nho nhỏ…’Vũ Huỳnh Phong…tôi mặc kệ sau này cậu có là em rể tôi hay không?…Hãy đợi đấy!!!’

Đọc tiếp Lẽ nào em không biết? – Chương 3