Dòng tin nhắn vỏn vẹn 4 chữ:
Bao giờ chị về?
Chỉ thế thôi nhưng lòng Hạnh lại có chút gì đó vui vui. Trước đây Hạnh luôn nghĩ bản thân chỉ coi Nacer như một người em chồng, một người bạn tri kỷ, không hề có chút gì tình cảm nam nữ.
Nhưng sau ngần ấy chuyện xảy ra, lại bị Nacer đột ngột cắt liên lạc, Hạnh bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ trở nên mơ hồ. Không tài nào xác định rõ ràng, chỉ biết Hạnh thật sự thấy nhớ những dòng tin nhắn hỏi han bình dị ấy.
Sáng hôm sau tỉnh giấc, hạnh kiểm tra lại điện thoại nhưng không hề thấy tin nhắn nào cả. Hạnh cố nhớ, nhưng không tài nào nhớ nổi bản thân có xoá nó đi không.
Cô cứ ngồi bần thần suy nghĩ, có hay không đêm qua mình đã nói chuyện với chú ấy. Hay mọi thứ chỉ là do tự bản thân Hạnh tưởng tượng ra.
Rõ ràng tin nhắn chúc mừng năm mới vẫn còn, nhưng tin nhắn kia có tìm thế nào cũng chẳng thấy. Nhưng Hạnh có linh cảm dòng tin nhắn kia là thật.
Làm cái gì mà cứ ngồi thần người ra thế?
Tiếng Andrew hỏi khiến cho Hạnh giật bắn mình, hệt như một kẻ làm việc xấu bị bắt quả tang. Hạnh lúng túng trả lời:
À em.. không có.. chỉ là em đang tính xem mấy ngày còn lại nên làm gì.
Thì em thích gì thì cứ làm thôi, đâu có gì mà phải lo lắng như thế.
Tại chúng ta chỉ còn 2 ngày nữa là trở về rồi, em thật sự có chút luyến tiếc.
Andrew chưa từng trải qua cảm xúc tương tự, nhưng anh ta cũng hiểu vợ mình đang buồn thế nào. Chỉ 2 ngày nữa thôi là 2 người trở lại Pháp, lần này sẽ chẳng biết đến bao giờ mới có thể quay lại đây.
Với kinh tế hiện tại của Andrew thì chuyến đi này đã tiêu tốn của anh ta một khoản tiết kiệm kha khá. Nên việc bao giờ có thể đưa vợ trở lại anh ta thật sự không dám nói trước.
Khẽ nắm tay vợ Andrew an ủi:
em không cần phải suy nghĩ nhiều quá. Cứ làm những gì em thấy đúng, quãng thời gian còn lại là của em. Chỉ cần em thấy thoải mái là được, nếu em cứ suy nghĩ xem nên làm gì không nên làm gì, thì đến cuối cùng em sẽ không còn nhiều thời gian nữa.
Em hiểu rồi.
Tranh thủ lúc con gái chưa dậy, em có muốn cùng anh dạo quanh bờ biển một lát không. Anh nghe nói bình minh trên biển đẹp lắm.
Tất nhiên là Hạnh không từ chối rồi, nếu anh không nói thì cô cũng ra đó một mình. Hạnh biết bản thân sẽ phải lâu lắm mới trở lại đây được. Vậy nên cô muốn lưu lại trong ký ức những gì đẹp nhất.
Mà với người dân ven biển như Hạnh, bình minh trên biển khơi sẽ mãi là một khoảng ký ức không bao giờ quên.
Khoảnh khắc những tia nắng đầu tiên ló rạng, nó đẹp thuần khiết và bình dị, hệt như những người dân nơi này.
Cả cái mùi vị mặn mòi của biển cả, và không khí se lạnh của buổi sáng sớm cũng đủ khiến cho bất kỳ ai, dù chỉ một lần duy nhất được cảm nhận, cũng phải nhớ mãi.
Hai vợ chồng cứ thế đan tay vào nhau và bước chân trần trên cát. Dù cho bây giờ là đầu xuân, không khí vào buổi sáng sớm là khá lạnh. Nhưng lòng Hạnh đang ngổn ngang trăm mối tơ vò, nên cô chẳng hề thấy lạnh.
Bên cạnh cô, Andrew cũng im lặng bước đi, Hạnh không biết chồng mình đang nghĩ gì. Chỉ thấy vẻ mặt anh khá trầm tư.
Hình như cảm thấy Hạnh đang nhìn mình Andrew khẽ nói:
Biển hệt như em vậy.
Hạnh hơi khó hiểu nên nhăn trán nhìn chồng hỏi lại:
Sao anh lại nói thế?
Thì anh thấy tính cách của em có chút gì đó giống với biển. Có lúc vô cùng hiền dịu, nhưng cũng có lúc vô cùng mạnh mẽ và hoang hoải. Bản thân anh cũng cùng em dạo biển vài lần, nhưng mỗi lần lại có một cảm xúc khác nhau. Và Hình như anh chẳng biết gì về biển.
HẠnh cười, nụ cười toả nắng đẹp tựa như ánh bình minh phía sau lưng cô. Nhìn xa xăm hạnh nói:
Từ nhỏ em đã lớn lên cùng với biển, có thể nói tuổi thơ em gắn liền với những con sóng bạc đầu, vậy nhưng em cũng chẳng thể biết ngoài khơi kia sẽ xảy ra điều gì. Những con sóng này khi nào hiền hoà, khi nào nổi cơn thịnh nộ, ngay cả những người sống lâu nhất ở làng em cung chẳng thể đoán nổi.
có thể biển cố tình như thế để khiến ngư dân nể sợ thêm về sức mạnh vốn có của nó. Nhưng còn em, vợ của anh, liệu em có thể giúp anh hiểu hơn về em không?
Em sao, trước giờ em vẫn vậy mà.
Em có dám chắc mình không giấu anh điều gì không?
Câu hỏi đó của Andrew Hạnh đã lảng tránh, cô có cảm giác đó không chỉ đơn thuần là một câu hỏi, mà nó mang ý thăm dò cô nhiều hơn.
Giấu anh, Hạnh giấu anh nhiều thứ lắm, nhưng cũng là vì muốn tốt cho cuộc hôn nhân của 2 người nên cô mới không nói ra. Những điều ấy nếu anh biết được chắc chắn cuộc hôn nhân này sẽ xuất hiện một cơn cuồng phong vô cùng lớn. Đến lúc đó Hạnh cũng chẳng dám chắc hôn nhân của Mình có thể tồn tại được hay không.
Bởi có những cảm xúc mà bản thân Hạnh còn chẳng đủ can đảm để đối mặt. Thì làm sao một người chồng như Andrew có thể chấp nhận được kia chứ.
Nếu là trước kia chắc chắn Andrew sẽ nổi khùng vì sự lảng tránh của Hạnh. Nhưng mà thời điểm hiện tại Andrew lại chọn cách vờ như không bận tâm. Không phải anh không giận khi vợ mình không dám thẳng thắn với chồng.
Mà anh biết bất kỳ ai cũng có những bí mật riêng tư, bí mật ấy sẽ mãi là góc khuất của họ, chẳng thể chia sẻ cùng đối phương.
Để hiểu được chân lý ấy, bà Funny và ông David phải mất rất nhiều công sức mới có thể phân tích được cho con trai mình hiểu. Không có họ, Cuộc hôn nhân của anh cũng chẳng thể nào êm đềm như bây giờ.
Chính họ đã thức tỉnh cái con người ích kỷ, mu muội là anh đây. Chuyến đi lần này cũng là do họ gợi ý và giúp đỡ anh.
Andrew vẫn còn nhớ hôm ấy bản thân khá ngạc nhiên khi nhìn thấy bố mình có mặt tại cửa hàng của mình. Tới nơi ông ngắm nhìn một lượt, hỏi vài câu bâng quơ. Sau đó Ông David bất ngờ hỏi:
Con đã bao giờ nghĩ đến việc cùng con bé trở về Việt Nam hay chưa?
Trở về, bố không nhớ chuyến đi lần trước gia đính ta đã tốn kém bao nhiêu hay không? Số tiền đó cho đến hiện tại con vẫn chưa bù lại được đây này.
Mày có thể đừng hở một tí là lôi tiền bạc ra nói chuyện được không. Con người này nó thực dụng thế à.
Nghe xong câu ấy Andrew có chút bực mình nên hơi lớn giọng đáp:
con thực dụng, còn bố thì sao? Con nói bố nghe trên thế giới này sẽ không có một người nào có thể tồn tại nổi nếu không có tiền đâu.
Ông David uống vội cốc nước để kiềm chế bản thân, ông thầm nhắc nhở bản thân về mục đích đến đây ngày hôm nay.
Ông quý con dâu, nhưng không quá yêu quý đến mức phải bắt thằng con trai đưa nó về quê. Ông làm thế không hoàn toàn vì con dâu, mà phần lớn vì 2 thằng con của ông.
Ông đã nghe vợ mình nói hết mọi chuyện, và với cương vị một người làm cha, ông hiểu bản thân nên làm gì.
Trước hết ông phải giúp cho vợ chồng thằng con trai lớn yêu thương và hiểu nhau hơn. Chỉ khi chúng nó vui vẻ Hạnh phúc, thì mới mong thằng con út của ông thôi lo chuyện bao đồng được.
Còn đối với con dâu, bản thân ông nhiều khi cũng thấy thương hại nó. Sống với người vô tâm như con trai ông, việc nó tìm một người tâm sự, an ủi là không thể cấm. Có điều nó lại không lường được hậu quả phía sau.
Bởi vậy ngày hôm nay nhiều lần ông phải kìm chế cơn giận của bản thân xuống, để nhỏ nhẹ phân tích cho con trai nghe.
Bố biết, tiền rất quan trọng, nhưng đối với người trong gia đình, nhất là vợ con của mình, thì không nên lúc nào cũng lôi tiền bạc ra để suy tính thiệt hơn đâu con. Con bỏ ra chút tiền, nhưng lại mua lại niềm vui, niệm hạnh phúc và tình yêu của vợ con thì đâu có gì là thiệt.
Ông còn nói nhiều lắm, ban đầu Andrew vì tiếc tiền nên vẫn còn cố chấp. Nhưng khi ông phân tích kỹ cho anh mọi thiệt hơn thì anh chợt tỉnh ngộ.
Chẳng phải anh vẫn mong có thể giữ được trái tim của vợ mình. Chưa bao giờ anh ngừng mơ một ngày nào đó Hạnh sẽ yêu mình bằng cả trái tim hay sao.
Cơ hội lần này tốt như thế, anh đâu có dại mà không nắm lấy. Phải nắm cho chắc thì mới mong giữ được vợ.
Ngay cả lần đưa vợ đi mua sắm để chuẩn bị về quê cũng là mẹ anh nhắc nhở.
Mẹ anh nói:
Dân gian vẫn có câu “xấu chàng thì hổ ai”, nhưng ở hoàn cảnh của con mẹ nghĩ nên đảo ngược lại một chút. Con thử nghĩ mà xem, mấy năm qua con bé chưa từng về quê, nếu bây giờ trở về cùng mấy bộ đồ nhàu nhĩ, cũ kỹ ấy mọi người sẽ nói gì?
Sao lại phải bận tâm miệng thiên hạ làm gì hả mẹ. Miễn sao cô ấy không hở trên hở dưới là được, có gì phải sợ. Tiền cho chuyến đi lần này cũng đâu phải ít, đâu thể tiêu vung phí thế được.
Con nên phân tích vấn đề kỹ hơn một chút, tất nhiên con bé sẽ chẳng ăn mặc hở hang như mấy cô gái bên này. Nhưng kể từ khi lấy con, 3 năm qua vợ con luôn ở nhà nội trợ. Điều đó đồng nghĩa với việc kinh tế phụ thuộc ở con. Nhìn con bé trở về với những bộ đồ ấy, họ sẽ chê trách con là một người chồng kém cỏi, không lo được cho vợ..
Bà funny dừng lại một chút để thăm dò con trai, bà biết phàm là đàn ông thì ai cũng có bản tính sĩ diện khá cao. Bà muốn đánh mạnh vào điểm yếu ấy để con trai bắt buộc phải thể hiện mình. Sau đó mới ngọt nhạt nói thêm:
Một vài bộ quần áo cũng không làm con mất quá nhiều tiền. Nhưng đổi lại con sẽ nhận được sự vui vẻ, yêu thương từ vợ con, và cả sự ngưỡng mộ của người dân ở quê con bé nữa. Còn nếu con thật sự khó khăn về kinh tế, mẹ có thể giúp một chút.
Andrew đương nhiên không thể nào nhận tiền từ tay mẹ mình. Nhưng câu nói ấy cũng khiến anh ta chẳng thể nào thoái thác việc đưa vợ mình đi mua sắm.
Và anh chợt nhận ra, hoá ra quan tâm vợ, tiêu tiền vì vợ lại không khiến anh thiệt như anh vẫn từng nghĩ. Nhìn ánh mắt vợ ánh lên niềm vui anh cảm nhận rõ nét hơn tình cảm vợ dành cho mình.
Chuyến đi lần này cũng vậy, nó không khiến Andrew hiểu hết về con người hạnh. Nhưng nó cũng giúp 2 người gần nhau hơn, anh tin chắc tình cảm của 2 vợ chồng cũng nhờ thế mà bền chặt hơn.
Hình như... Hình như tim anh yêu vợ mất rồi.