Lại 1 ngày như thường lệ, Thiên sau khi luyện tập cơ thể thì đang tập những bài quyền. Tay hắn đấm vào không trung, kì lạ là bài quyền chỉ duy nhất luyện về những cú đấm mà không có kết hợp bộ phận khác. Đây là quyền mà hắn tự nghĩ ra. Suy nghĩ cực kì đơn giản, hắn muốn chỉ tập trung cho 1 thứ để chuẩn bị nhanh cho kì thi sắp tới. Hắn đặt tên cho bộ quyền này cũng cực kì đơn giản ‘ Thiên quyền’. Hắn đang đấm thì não hắn bỗng nhiên một giọng nói bỗng hiện lên. Đây là giây phút hắn mong chờ nhất -Thiên phú. Thiên phú đến cực bất ngờ cũng không nhất định là ngay 14 tuổi mới thức tỉnh có những người thiên tài chỉ cần 7 tuổi đã mở thiên phú. Đúng như tên gọi đây là thứ mà trời ban tặng khi được ban thiên phú thì người nhận sẽ được các kinh nghiệm tiền nhân để lại và toàn bộ thông tin về thiên phú của mình, người luyện có thể theo chỉ dẫn cũng có thể tự tạo ra cách sử dựng mới của mình. Lúc này Thiên đang nghe kinh nghiệm của tiền bối để lại:
-Chào người mới nhận được thiên phú này. Thứ nhất chúc mừng người ngươi đã nhận được thiên phú bậc A. Thứ hai báo cho ngươi tin buồn mặc dù mang bậc A nhưng chức năng của nó lại là hơi thở, khí tức. Khi nhận được nó thì tiền bối đời trước dùng để thổi lửa nấu cơm. Đến đời ta thì dùng nó để làm ám sát ta nghĩ ngươi cũng nên theo nghề ám sát thôi.
Rồi sau đó tiền bối đó kể về thời đại của hắn đại khái là than chê về cái thiên phú phế vật mà hắn đạt được ...Thiên nghe xong bỗng trầm ngâm. Hắn la lên:
-Cái đ* gì vậy con m nó tao lại không biết tự điều khiển hơi thở mình à.
Bỗng nhiên,
-Tiểu tử chắc ngươi đạt được thiên phú hơi thở đúng không?
-Ông là ai?
-có hoặc không?
-sao ông biết được?
-hừ!
Thiên cảm thấy bỗng nhiên cơ thể mình bỗng năng trịch rồi mắt hắn nhắm lại.