Từng đợt gió thổi qua triền núi, lá cây đung đưa xào xạc, mái tóc đỏ rực như máu tự do tung bay, sợi tóc mái tinh nghịch rủ xuống trán chắn trước đôi con ngươi màu vàng kim chói lóa.
“Đấu Chiến Thắng Phật ngươi đây là vi phạm thiên điều còn không mau trở về thiên đình chịu phạt.”
“Đấu Chiến Thắng Phật tự ý chuyển sinh đảo lộn trật tự nhân gian ngươi có gánh nổi trách nhiệm hay không?”
“Đấu Chiến Thắng Phật thân mang trọng trách tự ý bỏ dở nhiệm vụ rời đi, ngươi mau quay về.”
Tôn Ngộ Không nhìn đống chữ không ngừng rung lên phát ra tiếng trong không khí, quả nhiên việc hắn tự ý chuyển sinh xuống nhân gian đã bị phát hiện hơn nữa phía trên có vẻ rất tức giận, xem ra chuyện nghiêm trọng rồi đây.
Nghĩ vậy, hắn nhăn mặt lại, phồng má lên rồi lè lưỡi lắc đầu đầy trêu tức nhìn lên bầu trời.
“Ha ha ha có giỏi thì xuống bắt lão Tôn đi, lêu lêu lêu. Lão Tôn là Đấu Chiến Thắng Phật, bắt ta ngồi tụng kinh là thế nào, nhìn lão Tôn giống Kinh Chiến Thắng Phật lắm sao? Còn khuya ta mới về tụng kinh nhé, hừ.”
Những con chữ lại bắt đầu không ngừng thay đổi.
“Đấu Chiến Thắng Phật, ngươi hay lắm, có giỏi thì ở dưới đó luôn đi!”
“Thiên đình gửi đến ngươi một câu.”
“CÚT!!!”
Chữ “CÚT” to như tảng đá đấm thẳng vào mặt Tôn Ngộ Không, hắn giật mình nhảy khỏi nhánh cây, vung gậy Như Ý lên đỡ lấy khí áp khủng bố tràn đến, gót chân tỳ xuống đất thành hai cái hố sâu hoắm.
“Lão Thiên có giỏi thì xuống đây tay đôi với lão Tôn này.” Tôn Ngộ Không một gậy đánh xuống, con chữ khổng lồ lập tức vỡ làm đôi.
Hắn nhếch mép cười đắc ý, quả nhiên người của thiên giới không thể nhúng tay vào chuyện dưới trần gian, he he he, Tôn Ngộ Không hắn chuyển sinh thành người trần rồi bọn họ sẽ không bắt ép hắn được nữa.
“Tôn Ngộ Không.”
Chợt có tiếng gọi truyền đến, Tôn Ngộ Không ngây ngốc quay mặt nhìn sang. Một cái búa xé chín tầng mây nhắm thẳng vào mái đầu đỏ chót của hắn mà liên tục đập xuống, hắn kinh sợ tới mức mắt tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài. Cây búa kia cũng thật đặc biệt, nó màu hồng phấn hơn nữa phía trên còn ghi chữ ‘Tình’.
Sau khi bị nện bảy mươi tám nhát búa, Tôn Ngộ Không đã sùi bọt mép ngất đi, còn ngọn núi… Không bây giờ đã là vực sâu thâm thẩm không thấy đáy.
Ngọc Hoàng đẩy đẩy cặp kính trên mắt, lập tức hình ảnh thảm trạng của Tôn Ngộ Không đã được phóng to, ông gật đầu hài lòng đặt cây búa trở về hộp trao trả cho Nguyệt Lão.
“Ha ha ha dám trốn việc, Tôn Ngộ Không ngươi chuyển sinh thì thoát khỏi hình phạt sao? Không làm mà muốn có ăn chỉ có ăn nghiệp, để ta xem búa Nhân Duyên vả vào người, ngươi có thoát khỏi tình kiếp hay không? Ha ha ha ha…”
Tiếng cười sang sảng của Ngọc Hoàng vang vọng khắp thiên đình, đến một trăm năm sau nó vẫn còn vọng lại, có thể thấy được khiến Tôn Ngộ Không chịu tình kiếp là điều sung sướng đến dường nào đối với Ngọc Hoàng.
Tình kiếp, nghe nhẹ tựa lông hồng. Nhưng đó là với người trần mắt thịt, còn đối với thần tiên mà nói, một khi dính vào chữ tình, đạo hạnh sẽ thẳng tắp tụt dốc, tiên pháp cũng bị ảnh hưởng. Không chỉ như vậy, tiên nhân xuống trần lịch kiếp dính tình kiếp, không một ai còn nguyên vẹn trở về, tình kiếp sẽ khiến tiên nhân chìm đắm trong tình yêu rồi sau đó phải chịu đau khổ nhìn người mình yêu chết đi, đau đớn như thế tiên nhân sẽ bị trầm luân và không thoát khỏi thất tình lục dục của người trần mà một lần nữa nhập tịch thiên giới.
Thông thường ít nhất tiên nhân phải trải qua năm mươi kiếp, trái tim đã nát đến mức bỏ vào nước là hòa tan thì mới lãnh đạm trước tình ái và trở về thiên đình được. Do đó, đối với tiên nhân, tình kiếp giống như bị phán án tử hình vậy.
Tôn Ngộ Không lại còn bị búa Nhân Duyên vả vào người nhiều nhát như vậy, vận đào hoa phải nói là nhấn chìm hắn dưới trần thế luôn.
…
Bóng tối bao trùm cả không gian, tĩnh lặng tới mức một hơi thở cũng trở nên rõ nét.
“Tôn Ngộ Không, ngươi đã đến phủ Tân Tiên tụng kinh cho đám tiên nhân vừa đến chưa?”
“Tôn Ngộ Không, ngươi đã học thuộc quyển kinh thứ tám trăm bốn chín hàng thứ bảy mươi lăm trong Tàng Kinh Các chưa?”
“Tôn Ngộ Không, đọc xong kinh này ngươi đã ngộ được gì chưa?”
Tôn Ngộ Không ngửa mắt ra khỏi cuốn kinh dày cộp, gân xanh trên trán hắn giựt liên hồi.
“Kinh, kinh, kinh. Nhìn lão Tôn giống mấy tên trọc các người lắm sao? Đấu Chiến Thắng Phật ngộ rồi, ngộ ra ta muốn dùng phép mọc tóc cho ngươi rồi bứt từng cọng một xuống đó tên trọc khốn khiếp này.”
Lời vừa dứt, mười mấy vị phật tử trong Tàng Kinh Các bỗng dưng tóc tai rậm rạp, họ cũng chẳng bận tâm vuốt ve thử người bạn đã lâu năm không gặp mà vội vàng vừa la hét cầu cứu vừa vác tà áo tăng lên chạy trốn khắp nơi.
“Tôn Ngộ Không lại phát điên rồi! Cứu với!!!”
Đúng vậy, Tôn Ngộ Không hắn phát điên rồi. Ban đầu trở thành Đấu Chiến Thắng Phật hắn vẫn rất hào hứng, cho đến khi biết thiên đình rất hòa bình, hắn chẳng có việc gì để làm. Sau đó Như Lai mở ra Thiên Vũ Trụ, hàng loạt thế giới khác nhau gắn kết lại khiến cho người tu tiên đắc đạo của các thế giới khác cũng tràn lên thiên đình. Công việc hành chính cũng quá tải, vậy là Đấu Chiến Thắng Phật hắn cũng bị huy động đi giảng đạo pháp cho đám tiên nhân mới đến.
Mỗi ngày đều ngồi khoanh chân chờ đám tiên nhân mới đến giảng đạo, Ngọc Hoàng lại bắt hắn học thêm kinh phật để tăng năng suất giảng đạo cho đám tiên nhân.
Tôn Ngộ Không hắn vốn mang danh Đấu Chiến Thắng Phật là vì đánh nhau giỏi, nhưng ai cũng chỉ để ý đến chữ Phật tức liên quan đến kinh kệ mà quên mất chữ Đấu của hắn.
Hắn tức giận, hắn phát điên, hắn cảm thấy còn phải đọc hay nhìn thấy một chữ kinh nào nữa hắn nhất định sẽ Đại Náo Thiên Cung lần thứ hai.
Vì để tránh tai họa khi xưa diễn ra, Tôn Ngộ Không lén nhảy vào giếng Lịch Kiếp xuống nhân gian dạo chơi.
Hắn đã định rồi, xuống trần, hắn sẽ thành một vua khỉ, cùng đám khỉ xưng bá khắp rừng rậm. Nghĩ đến việc ngày đêm chiến đấu hết gõ đầu sư tử, lại đánh bay lông chó sói. Tôn Ngộ Không lại thấy máu nóng trong người sôi trào, hắn vội vàng nhảy xuống giếng Lịch Kiếp.
Ai có ngờ, người bạn già Diêm Vương vừa thấy mặt hắn đã không chút suy nghĩ đạp hắn bay thẳng lên trần gian bỏ qua luôn bước luân hồi từ đầu.
Hắn chuyển sinh đã là ngoài ý muốn, còn vượt xa suy nghĩ của hắn hơn nữa chính là việc, hắn vừa bay ra khỏi địa phủ văng lên trần gian cơ thể đột nhiên phát sinh biến đổi, hắn biến thành bộ dạng nhân loại.
“Không!!! Bộ lông óng ả của ta, răng nanh sắc nhọn của ta, móng vuốt cứng rắn của ta. Ta là Mỹ Hầu Vương, sao có thể trở thành nhân loại xấu xí được chứ?”
Tôn Ngộ Không tuyệt vọng đấm mặt đất, hắn đã mất đi dung mạo anh tuấn của mình, còn trở thành nhân loại xấu xí yếu ớt nữa.
Bộ lông vàng óng ả rụng mất chỉ còn lại mái tóc màu đỏ rực như máu, đôi con ngươi vàng kim, đường nét thô kệch ban đầu dần biến đổi xương quai hàm trở nên góc cạnh, sống mũi cao sắc sảo, môi mỏng khẽ nhếch đầy kiêu ngạo. Bộ giáp vàng trên người càng khiến hắn trong giống một bậc chiến thần vừa mới hạ phàm.
Vốn dĩ khi là khỉ hắn đã là Mỹ Hầu Vương, nên khi hóa người cũng sở hữu diện mạo tuấn lãng phi phàm, nhưng trong mắt Tôn Ngộ Không, chỉ có khỉ mới đẹp, còn bộ dạng này, không lông, không răng nanh, xấu đau xấu đớn, xấu mất mặt Mỹ Hầu Vương hắn.