Chương 7: Cây non dục vọng

"không! Không nhất thiết không được"

Phạm Băng băng tự nói trong lòng, bất chợt nàng quẫy chân một cái.

" A" nàng la lên, ở giữa hai chân nơi mu âm hộ lúc này đã sưng đỏ, tiếng la vừa rồi cũng là do em gái của nàng rất đau mới kêu.

-thật là đau lưng a, làm việc hết sức chăng.

Tuấn Hùng duỗi người một cái thì thào nói , dường như không còn thoải mái liền ngồi dậy sửa sang quần áo,rửa mặt. Bỗng nhiên nghe được tiếng kêu thánh thót của Phạm Băng băng, hắn vội chạy lại bên giường.

-Băng Băng, nàng có sao không!

Trên giường, Phạm Băng băng đang quằn quại, nhức nhối vì nơi u cốc của nàng đang sưng đỏ, nghe được âm thanh của Tuấn Hùng chợt ngẩn đầu lên, chỉ thấy một lão nhân ước chừng sáu lăm sáu sáu tuổi, sắc mặt hồng nhuận, dáng người khôi ngô, đang nhìn mình với ánh mắt quan tâm.

-A!!! Ta muốn chết, không muốn sống nữa.

Nàng hét lên thất thanh, ngồi dậy ôm đầu gối khóc.

Thấy vậy Tuấn Hùng liền vọt lên giường, giang hai tay ra ôm nàng vào lòng, bàn tay phải không tự chủ được mà vuốt xuống bờ mông to núc ních thịt của nàng. Cảm giác được da thịt mịn màng trơn mượt ấy, cơ hồ tan trong lòng bàn tay, khiến hắn cứ muốn vuốt hoài như thế.

-A!

Đột nhiên, sắc mặt của Phạm Băng băng trắng bệch la lên một tiếng, nơi u cốc của nàng lúc này đã có thêm hai ngón tay đưa vào, chúng liên tục móc, Chà. Làm nàng đau nhức không thôi, nàng vội đẩy ra Tuấn Hùng, dùng ánh mắt đáng thương cầu xin hắn.

-xin lỗi con dâu! Do thân thể nàng quá ư là dụ hoặc, hai tay không kìm lòng được mà ấy ấy. hắc hắc.

Tuấn Hùng xấu hổ cười cười, thấy nàng dùng ánh mắt đó nhìn mình, hắn cảm thấy thật có lỗi. chợt Tuấn Hùng nhíu mày, hắn trước đây có như vậy đâu a, hay tại Minh Mạng dược? Hắn thầm nghĩ .

-người xấu!! hôm qua làm ta tới sáu lần, còn... Còn chưa thỏa mãn sao?phía dưới của ta còn rất đau đây này.

Dứt lời,nét mặt trắng bệch của nàng chợt đỏ lên ,trong lòng nàng nghĩ thầm :"tại sao mình có thể nói như vậy? giống như vợ chồng trách cứ nhau vậy ".

-phía dưới nàng đau sao không nói với ta!!!

Nói xong, Tuấn Hùng đè nàng ngã ra sau, cầm hai chân thon dài nàng tách mở , xem vết thương phía dưới có nặng không để hắn còn chữa, dẫu gì hắn cũng là một Thái y mà.

-không... Không đừng tới, van xin ngươi đừng tới,nếu... Nếu muốn, chờ dưới đó lành lại hẳn đến .

Nàng vùng vẫy hai chân cố gắng thoát ra, bây giờ là sáng sớm làm nàng rất xấu hổ,với lại chỗ đó còn rất đau, nếu hắn tới lần nữa không biết em gái nàng có chịu nỗi không. Bất quá nàng cũng có một ít mong chờ ở trong lòng, cái cảm giác đê mê đó khiến nàng muốn mãi muốn mãi . Bất giác nàng đã trầm mê trong dục vọng của hắn mang tới cho nàng. Trong lòng nàng dục vọng đã biến thành cây non,nhanh chóng sinh trưởng.

-để ta xem phía dưới có sưng quá không,còn chữa lành cho nàng.

Nghe được như vậy nàng liền thả lỏng ra, Bất quá vẫn còn chút xấu hổ. Lúc này, phía dưới chợt cảm thấy có gì đó chen vào, phản xạ tự nhiên, nàng co rúm người lại . Sau đó ngước nhìn xuống dưới, thốt ra:

-đau.. Đau lắm.

Tuấn Hùng dưới này thì thấy một mỹ quan tuyệt đẹp, hắn càng ngắm càng thích, chỉ thấy nơi âm hộ Phạm Băng băng lúc này đã phồng lên, hai mép đã tấy đỏ và từ nơi u cốc đã mơ hồ thấy có nước rỉ ra. Hắn kìm lòng không được mà chen hai ngón tay đi vào, chưa kịp động thì đã nghe nàng nói như vậy, không đành lòng liền rút ra.

-khá là nặng, để ta đi điều dược chữa cho con.

Nói xong, hắn đi xuống giường, theo trí nhớ tìm ít thuốc chữa trị vết thương đem tới.

Bên này phạm băng băng có chút mâu thuẫn mà ngồi nhìn Tuấn Hùng, nghĩ trong lòng :"tại sao lão ta có thể khỏe lại nhanh như vậy? Mới hôm trước còn thở không ra hơi, gần như đã chết mà, còn làm mình tới sáu lần.." nghĩ đến đó nàng liền e thẹn đỏ cả mặt.

...

-ông trời có mắt, Đường đại thiện nhân cuối cùng đã khỏe lại.

Lúc này đúng là giờ nghỉ trưa ,tại một quán trà nào đó trên đường ,vài người tán gẫu nói chuyện phiếm. Tiếng nói vừa rồi là của một người đàn ông thốt ra.

-ông trời đúng thiệt là có mắt !!! Cả đời lão làm thiện tích đức cuối cùng cũng tỉnh lại. Con cái của lão cũng sống thật anh dũng , giết giặc chống địch, nhưng không ngờ lại tử trận mà chết. Ài, cũng là do số trời a. Người tốt thì chết sớm, kẻ xấu sống vạn năm.

Người vừa lên tiếng là một phụ nữ trung niên.

-bà đừng nói bậy, ý bà không phải rủa Đường đại thiện nhân chết sớm sao?

Một người ngồi kế bên trách cứ, người này là chồng của người phụ nữ trung niên.

-đúng, cái miệng nói thật bậy, nhưng mà Đường đại thiện nhân đã khỏe, nghe đâu còn khỏe hơn lần trước, tinh khí mười phần...

-tui còn nghe đâu, con dâu Đường đại Thiện nhân biết tin cha chồng khỏe lại liền tới phòng lão, la khóc cả đêm kìa.

-ghê vậy sao, tôi cũng muốn một cô con dâu như vậy a.

-tôi phải đi thông báo cho hàng xóm biết mới được.

Tiếng bàn tán ầm ĩ không ngừng truyền ra, không đến 2 canh giờ đã truyền hết khắp vùng nơi đây. Chuyện mà họ bàn tán chính là Thái y Đường Thiên Nhị đã khỏe lại, một người có tài có đức rốt cuộc đã khỏe lại, chúng nhân sau đó nghe tin  liền 'ồ ạt' đến Đường phủ chúc mừng.