Thấy bức rức trong lòng, Tuấn Hùng định ra ngoài xem Ế Cô Cuồng Chồng trở thành bộ dáng gì rồi , nghĩ vậy hắn gom đủ các loại thuốc chữa thương, hồi phục khí lực... Bỏ vào trong ngực , nhìn lại con dâu đang vô lực nằm trên giường rồi đóng cửa lại đi ra.
Tuấn Hùng vừa mới chốt cửa lại ,đúng lúc này lại chạy tới một người, đó là thiếu nữ người hầu lúc trước giúp đỡ cho hắn, nhưng vẻ mặt của nàng lúc này lại hiện lên vẻ hoang mang lo lắng, nàng vừa chạy tới, liền hô :
-lão gia! Lão gia không tốt, không tốt, Ế Cô Cuồng Chồng.. Không phải, không phải, Thím Ngọc Nữ và tình nhân ấy ấy.. Cả đêm, cả hai ngất xỉu rồi, bà con mời ngài qua xem.
Thiếu nữ vừa nói vừa thở gấp, cho nên chữ được chữ không, nhưng vào tai Tuấn Hùng lại trở nên hoàn chỉnh đến hoàn mĩ.
-gì? Ngất xỉu? Ngất xỉu sao, ngất xỉu tốt, tốt, tốt...
Nghe được tin như vậy, Tuấn Hùng liền biết Ế Cô Cuồng Chồng không sao nữa rồi, Bất quá trong lòng Tuấn Hùng có chút khinh bỉ Quách Hàn Long tên này, thanh niên gì mà chỉ chịu được Dâm Thiên Hoàn trọn vẹn có một ngày, phải chi là hắn thì có thể 3 ngày trở lên a.
-tốt! Người ta ngất xỉu không biết tình trạng ra sao mà lão gia còn kêu tốt.
Thiếu nữ người hầu nghi hoặc nói.
'bẹp'
-con nhỏ này! Ngươi còn nhỏ thì biết cái gì, ta là một lang y nên hiểu rõ tình trạng lúc này của hai người. Ngất xỉu là biểu hiện tốt, nếu để làm đến mai coi có chết người không.
Tuấn Hùng đánh nhẹ lên đầu thiếu nữ người hầu một cái, có hơi chột Dạ mà trách cứ nàng , tiếp đó lại nói :
-nói với bà con là ta không cần qua cũng được, chỉ cần cho hai người uống Hồi Lực Hoàn này, sau nửa ngày sẽ khỏi.
Vừa nói hắn vừa móc trong mình ra một bình ngọc đã chuẩn bị từ trước đưa cho thiếu nữ người hầu.
-có ổn không lão gia?
-cứ theo lời dặn của ta mà làm.
Thiếu nữ định nói thêm gì đó, nhưng thấy lão gia chuẩn bị phát tác liền chạy nhanh ra ngoài thông báo cho bà con, khi đi nàng còn lầm bầm :"lão gia từ khi khỏe lại đổi tính luôn rồi, không biết vì sao con dâu cha chồng cũng thân hơn trước, phu nhân còn chăm sóc lão gia cả ngày.."
Tuấn Hùng nhìn theo bóng lưng thiếu nữ thở ra một hơi nhẹ nhõm, nổi bức rức trong lòng cũng không còn nữa. Tiếp đó là Huỳnh Thanh Chí, phải đi chữa bệnh cho mẹ hắn mới được cái gì bảo vật tiên nhân.
-không biết là đồ dởm hay cùi bắp đây nữa.
Về cái vụ Quách Hàn Long sau khi tỉnh lại có trả thù hắn không, hắn không quan tâm lắm, hắn có hệ thống thì tu tiên sợ cái gì 3 thứ phàm nhân kia. Nhắc đến hệ thống hắn bỗng nhiên nhớ tới quyển sách bốn tầng đầu luyện khí đêm qua lấy được, bận rộn quá còn chưa có tu luyện đây .
-xong việc Huỳnh Thanh Chí tu luyện luôn một thể.
Nghĩ vậy, Tuấn Hùng đi ra phía sau chỗ ở của Huỳnh Thanh Chí tìm hắn lên đường.
Vì thôn Trảng Điền cũng gần Đường gia, đi tới đó chỉ mất hai nén hương thời gian cho nên đi và về trong ngày vẫn là bình thường. Vì vậy Tuấn Hùng không lo lắng mất thời gian của hắn quá nhiều.
...
Ngũ Hà sông là một con sông lớn chảy qua vùng đồng bằng Nội Bắc, Thuỷ Quốc . Sông bắt nguồn từ trấn Yên Nam, Sơn nguyên Quốc, ở độ cao một nghìn bảy trăm bảy mươi sáu trượng trên dãy Bạch Sơn, giữa ranh giới hai nước.
Sông Ngũ Hà chia ra thành năm nhánh, 3 nhánh chảy về phía tây Sơn nguyên Quốc, hai nhánh còn lại chia theo hai đường đông nam Thuỷ Quốc. Một nhánh trong đó chảy về thôn Trảng Bằng hay còn gọi là Trảng Điền bấy giờ.
Trảng Điền thôn là địa phương trũng, thấp nên vào mùa mưa bão là nơi trung tâm dòng lũ ùa về. Vì thế dân chúng nơi đây luôn nằm trong vùng nghèo đói nhất.
Buổi trưa, ở trước cổng chính của thôn trang, có một chiếc xe ngựa đang tiến vào, rất nhanh chiếc xe kia thẳng một mạch vào một căn nhà lụp xụp liền dừng lại.
Từ trên xe liền bước xuống một lão giả khoác y phục thầy thuốc, cùng đi với hắn còn một đứa trẻ bình thường tầm mười hai tuổi. Hai người này không ai khác chính là Tuấn Hùng và Huỳnh Thanh Chí.
-nhà ngươi ở đây sao?
Tuấn Hùng quay lại hỏi thiếu niên.
Vừa bước vào , Tuấn Hùng liền nhìn thấy một cảnh tượng chỉ có trong những bộ phim chiến tranh thời loạn lạc ,khi mà còn vật chất thiếu thốn, tàn tạ đến không chịu nổi. Chỉ thấy một ngôi nhà được chống đơn sơ bốn cột trụ gỗ , phía trên mái được lợp vài 3 chùm rơm che nắng che mưa chẳng xong, phía dưới dựng đứng bốn bức tường đất đổ nát, vì thời gian đã quá lâu, trên vách tường đã xuất hiện vài vết nứt dài. Từ những vết nứt đó, loáng thoáng truyền đến thanh âm thở gấp của một người phụ nữ.
-Vâng, mời Đường đại Thiện nhân vào.
Nói xong thiếu niên dẫn trước tiến vào, hai người đi thẳng đến chỗ người phụ nữ .
Trên giường, cũng không phải là chiếc giường mà chỉ đóng tạm bốn cái chân đặt một tấm ván gỗ lên xem như một chiếc giường. Phía trên nằm một người phụ nữ đang run rẩy và thở gấp ,toàn thân bã được trùm bởi một tấm vải bông cũ, đã ố vàng, nhìn không còn ra hình dạng ban đầu, phảng phất tán phát ra một ít mùi ẩm mốc.
-mẹ , thím hai đâu mà để người thế này.
Huỳnh Thanh Chí trước khi đi đã nhờ thím hai kế bên chăm sóc giùm mẹ hắn, nhưng lúc này lại không thấy ai ở cùng với mẹ mình,làm hắn lo lắng không thôi.
-tiểu hữu an tâm tránh sang một bên, để ta xem giúp tình trạng mẹ ngươi.
Huỳnh Thanh Chí nghe vậy liền rời khỏi đó, đi lui sau đứng chờ. Tiếp đó chỉ thấy Tuấn Hùng thuần thục kiểm tra mắt, xem cổ họng, xem tay chân người phụ nữ,sau đó hắn theo trong trí nhớ dự đoán bệnh tình của người phụ nữ . Sau một hồi chẩn đoán, hắn biết được người phụ nữ này do nhịn đói quá lâu dẫn đến sức khỏe suy yếu, gió lạnh nhập vào không thể đề kháng cho nên trở thành bệnh cảm lạnh nặng. Cái này cũng giống như bệnh của hắn lúc trước, một bên là cảm lạnh do không muốn sống mà dẫn đến, một bên là đói quá không có chất dinh dưỡng đề kháng với bệnh.
-mẹ ngươi chỉ là cảm lạnh thông thường, chỉ cần ăn đều đặn, uống thuốc đúng liều lượng, đảm bảo 2 ngày khỏi hẳn.
Tuấn Hùng nói xong, lấy trong ngực ra một túi vải và một gói giấy , nói tiếp :
-ta biết ngươi không có tiền, đây là 200 đồng tiền và thuốc chữa bệnh cho mẹ ngươi , cầm lấy mà lo cho mẹ ngươi. Xem như ta mua cái mà ngươi đã hứa với ta.
-Vâng! Cảm ơn Đường đại Thiện nhân. Ngài chờ ở đây để cháu đi lấy thứ kia đưa cho ngài.
Huỳnh Thanh Chí đáp, xong vội chạy ra vườn, đào thứ gì đó lên. Với một thiếu niên 12 tuổi bình thường là chưa biết gì nhưng đối với 12 tuổi Huỳnh Thanh Chí thì khác, hắn đã tiến nhập đời, biết cái gì có qua có lại, nếu họ đã giúp chữa bệnh cho mẹ mình thì phải có gì đó báo đáp. Nhưng nhà hắn nghèo còn có cái gì để mà trả ơn người ta? Không còn, chỉ duy nhất còn một cái hộp mà ông ngoại hắn xem như bảo vật luôn luôn giữ bên cạnh, nhưng từ khi ổng mất hắn cũng không biết bên trong là thứ gì. Mở thì cũng không mở được, chặt thì không mẻ một miếng da nào, vì vậy hắn mới nghĩ cái đó là bảo vật của tiên nhân.