Chương 4: Miễn dịch

- Oh,đến muộn hả,sorry nha!!! Haha - Anh trai tóc nhuộm vàng said.

- Ừ, không sao. Sắp tới tôi sẽ xuất một số hàng sang Trung Phi, mấy cậu đi phụ trách đi. - Cung Kiệt nhàn nhạt đáp

Ba người cơ mặt giật giật. Liên quan?!

Nhưng mọi người ở đây cũng không quá lạ với cách cư xử của những người này, chắc thường xuyên. Riêng mấy người mới thì thấy kinh diễm, sao lại lắm trai đẹp vậy?!

Tiểu Miên ngáp " công nhận đẹp trai!

--------------------------

Cuộc họp diễn ra.

Mỗi người báo cáo, đều thao thao bất tuyệt, khoe mẽ công lao của mình. Tiểu Miên thật muốn phi vào mặt mấy tên này, khoa trương quá rồi đấy, mấy người ngồi trên ăn thôi chứ làm được bao nhiêu.

Mặt Cung Kiệt vẫn lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn qua những bản báo cáo. Rồi bỗng dưng đập bàn cái rầm. Cả phòng họp im phăng phắc, nhiệt độ như âm chục độ. Riêng ba anh trai kia mặt vẫn binh thản, lười biếng. Họ biết tỏng sẽ vậy mà! À, còn người nữa cũng biết chắc điều này, là Tiểu Miên, suy nghĩ của cô y chang.

- Tiền lương của các người không phải hơi nhiều rồi sao? Mấy bản báo cáo chó gặm này sao dám đem nộp?! - Cung Kiệt nhìn một vòng quanh phòng họp.

" Lương cao có thể hạ mà, ngốc vậy?!" Tiểu Miên nghĩ trong đầu.

- Bản báo cáo này của ai?! - Anh đẹp trai mặc vest nhìn hiền hỏi.

Tiểu Miên thót tim.

Giám đốc phòng Marketing nói: " Của Hạ Tiểu Miên bên phòng Marketing của chúng tôi"

- So với mấy bản khác, có vẻ tốt hơn, phòng của chị không tồi đâu, giám đốc Mẫn.

- Giám đốc Từ quá khen.

- Tôi chỉ nói sự thật.

Tiểu Miên thở dài. Những người khác mặt đen như đít nồi.

Suốt cả quá trình họp, cái nhìn lạnh băng của vị giám đốc khiến người ta thở không thông. Còn Tiểu Mẫn, cô thật giống như con nai trong rừng vậy, khuôn mặt tự nhiên không căng thẳng chú ý lắng nghe, lại bình tĩnh như có tấm lá chắn vô hình nào đấy bảo vệ cô khỏi không gian ngột ngạt này. Bởi vậy, cô không phát hiện được có một ánh mắt kì quái đang bắn về phía cô.

Đến giữa trưa cuộc họp mới kết thúc. Bước ra khỏi căn phòng như thoát chết từ địa ngục vậy, ai cũng thoải mái.

Tiểu Miên nhìn mọi người không khỏi kì lạ. Có phải hơi quá lố rồi không, sao ai cũng có cái cảm xúc như thoát chết ấy?!

- Tiểu Miên!

- Giám đốc Mẫn( là cô làm giám đốc marketing ý)!

- Hôm nay cô biểu hiện khá tốt, tôi có thể yên tâm rồi, chắc tầm cuối năm tôi sẽ nghỉ, có thể yên tâm giao việc lại cho cô.

Giám đốc Mẫn là một phụ nữ trung niên, năm nay bà định nghỉ để về chăm sóc gia đình.

- Hì hì, giám đốc quá khen rồi! - Tiểu Miên cười haha gãi đầu

- Hừm! Tại sao nhìn lúc nào nhìn cô cũng ung dung, không bị áp lực vậy?! Hôm nay tôi suýt bay tim rồi đấy!

- Cái này thì từ bé cháu đã vậy rồi, nói thế nào nhỉ, kiểu như miễn dịch với áp lực ấy!

- Thảo nào, thế này không sớm thì muộn cô cũng thành giám đốc trẻ tuổi nhất phòng ban Marketing rồi!

- À gi đốc này, ba cái người mà đến muộn đấy là ai vậy ạ?! Đi muộn vậy mà không bị đuổi mà lại được đi công tác ở Trung Phi vậy?!

Đi công tác ở Trung Phi ?! Nếu ba người họ mà nghe thấy chắc sẽ khóc quỳ luôn, thà họ bị đuổi việc còn hơn bị "đày" sang Trung Phi.

- À, ba người ấy là nhân tài đấy! Người nhìn ăn mặc lôi thôi, tóc nhuộm là Du Ngôn, làm giám đốc bên công ti giải trí trực thuộc công ty. Người nhìn hiền hiền là bên luật sư của công ty, tên Ân Từ Minh. Còn người nhìn đẹp đẹp thì là Thư Kí cao cấp của công ty, suốt ngày kè kè bên giám đốc. Nghe đồn anh ta là tình nhân của Tổng Giám đốc, tên Mộ Khuynh.

Tự dưng Tiểu Miên thấy ghê ghê, Mộ Khuynh á?

- Đúng là tuổi trẻ tài cao, cháu mình được tầm mắt thật luôn!

- Cô cũng không khác gì đâu bà trẻ ạ!