Lập tức tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về tên thiếu niên đang từ từ bước xuống từ trên lầu kia , trên ánh mắt của ai nấy đều hiện lên vẻ tràn đầy sự hâm mộ và kính trọng .
Đặc biệt là các vị tiểu thư thì toàn đưa các ánh mắt tràn đầy dụ hoặc liếc nhìn về tên công tử mặt trắng Kim Nhan .
Lâm Vãn Vinh thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ một cái , rồi hắn từ từ tiến nhanh đi tìm phòng của mấy tên quan mà hỗi nãy hai người lính kia nói để đưa rượu đến , chứ không lại để lâu quá rồi dẫn đến bị nghi ngờ.
Sau một hồi đi qua đi lại , lúc này Lâm Vãn Vinh cũng đã tìm được phòng của mấy tên quan .
Hắn Đi lại gần căn phòng, đang đưa tay định gõ cửa thì như chợt nhớ ra điều gì đó , thế là Lâm Vãn Vinh liền thu tay về , sau đó cất tiếng nói :
“ Bẩm các quan , tiểu nhân đã đưa bình rượu đến cho các ngài rồi .. “ .
Lúc này mới có tiếng nói từ trong phòng phát ra .
“ Ngươi mau vào rót rượu cho bọn ta ngay , khỏi để các vị lão huynh của ta đợi lâu “
Nghe thấy vậy Lâm Vãn Vinh liền đẩy cửa bước vào , vừa vào nhìn thấy cảnh trước mắt Lâm Vãn Vinh không khỏi tức muốn sôi máu .
Ngoài kia nạn đói đang hoành hành , dân chúng đang lầm than vì chiến tranh , ở đây mấy tên cẩu quan lại này lại nằm đây ôm ấp mĩ nữ , đánh tổ tôm . Thì bảo ai không tức cho được .
Không nói gì Lâm Vãn Vinh tay nắm chặt nắm đấm , rồi từ từ ôm hai bình rượu vào phòng . Tiếng nói , tiếng cười “ Ha hả “ Vang lên bên tai của Lâm Vãn Vinh khiến cho hắn Lúc này đây chỉ muốn đấm cho mấy lão già lợn này mỗi tên mỗi quả cho hả giận .
Liếc nhìn bài trí trong phòng là biết mấy tên cẩu quan này đã đục khoét biết bao nhiêu tiền của dân rồi .
Đang miên man suy nghĩ , thì bất chợt có tiếng một lão già cất lên .
“ Này ngươi còn ngây ra đó làm gì , mau vào hầu rượu cho bọn ta mau “ .
Nghe vậy Lâm Vãn Vinh ngớ người một lúc , rồi mới tiến lại gần chiếc bàn nâng bình rượu lên rót vào chén của mấy lão quan già đang ngồi chỏng đùi để đánh tổ tôm kia .
Mấy vị kỹ nữ khi thấy hắn thì lập tức ánh mắt ai nấy đều ngây dại bởi vị trước mặt họ là một mỹ nam tử a , chỉ một tên lính quèn thôi mà cũng đã đẹp trai thế này rồi thì bảo sao các nàng không bất ngờ cho được .
Không để ý đến ánh mắt của mấy vị kỹ nữ đang nhìn mình say đắm kia , Lâm Vãn Vinh vẫn chỉ ung dung rót rượu cho mấy tên cẩu quan .
Bỗng nhiên có âm thanh lớn vang lên truyền thẳng vào phòng .
“ Rắc ! ầm! ầm! “
Tiếng chiếc thuyền bị gãy vang lên , nhưng tiếng bước chân , tiếng kèn hiệu kêu lên liên tục bên tai tất cả những người đang ở trên thuyền .
Lúc này từ đâu có tiếng hét lớn , khiến cho tất cả mọi người giật mình :
“ Cướp đánh thuyền rồi ... mau ! Mau ! hộ giá công chúa , lính đâu nhanh! Nhanh! , theo ta “
Nghe vậy mấy lão già lúc này con đang rung đùi đánh tổ tôm , ôm gái thì tất cả đều cuống cả lên . Nhao nhao chạy ra khỏi phòng .
Lâm Vãn Vinh thấy vậy cũng chẳng có phản ứng gì , hắn chỉ thản nhiên bước ra khỏi phòng sau đó chỉ liếc mắt nhìn ngó xung quanh mấy lần rồi , mới lẩn vào trong đám đông còn đang rất hỗn loạn .
Mấy tên thư sinh nãy giờ còn đang phe phẩy quạt ngâm thơ thì ai nấy lúc này tên nào , tên nấy cũng mặt tai mét , thì nhau chạy mong sao tìm được đường thoát thân cho mình , mặc cho các vị tiểu thư đi sau không ngừng kêu gào phu quân đến cứu mình nhưng chúng cũng vẫn mặc kệ , cứ tìm đường thoát thân trước đã .
Lâm Vãn Vinh thấy vậy cũng chỉ biết bất đắc gĩ lắc đầu , đời nào cũng vậy ông bà ta nói cấm có sai :
“ Lúc hoạn nạn đừng nhìn vào mấy đứa tiểu thư sinh , suốt ngày chỉ biết ngâm thơ với múa quạt thì làm được trò trống gì “ .
Thở dài trong lòng một cái , Lâm Vãn Vinh bất đắc gĩ lại phải quay lại vào trong khoang thuyền .
“ Thôi thì lão tử . đành làm anh hùng một lần vậy .” Lâm Vãn Vinh không ngừng tự an ủi chính bản thân mình để xua tan đi nỗi buồn nhác trong lòng . Đáng lẽ hắn sẽ để mấy tên tham quan chuyên đực khoét của dân bị đám cướp này diệt trừ , tránh gây họa cho đất nước sau này nhưng vì một số lý do nên đành phải quay lại .
Ngoài thuyền lúc này đám cướp sớm đã lao lên thuyền , do chúng quá đông với lại người nào người nấy võ công cao cường , thân hình tráng khỏe , nên binh lính bảo vệ không thể nào làm gì được bọn chúng , thế nên đội quân của triều đình thất thế rất nhanh .
Còn lúc này đây đại bộ phận người trên thuyền đã bị bắt giữ ngoại từ lâm Vãn Vinh , trong đó còn có cả công chúa Hoàng Nhi.
Nàng thì được bọn cướp này đưa sang một bên , cả người thì bị trói chặt nằm ở một bên cờ của chiếc thuyền .
Miệng Nàng thì không ngừng kêu la :
“ các ngươi mau thả ta ra! Thả ta ra!, nếu không các ngươi sẽ bị phụ hoàng ta chém đầu “ .
Đám cướp nghe vậy cũng chả ai nói gì , tất cả đều không giám manh động , chỉ chờ sự phân phó của thủ lĩnh bọn chúng
Trong khoàng thuyền , lúc này Lâm Vãn Vinh sớm đã lẻn được vào nhà kho , vừa lúc hắn đi vào đúng nơi cất giữ binh khí của thuyền .
Đảo mắt nhìn xung quanh một lượt , Lâm Vãn Vinh tiện tay nhặt cây cung và một cây đao khá nhỏ giắt vào người . Sau đó lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài theo dõi tình hình đám cướp kia .
P/s : Cảm ơn đã đọc chương 4 của ta nhớ theo cho ta 5 like để ngày mai bạo chương nhé , xin cảm ơn a.