Trưởng lão Hồng Diệu phát hiện ra chuyện này hơi chậm. Không ít cường giả đã bộc phát thiêu đốt bản nguyên, lại tấn công một lần nữa.
Đường Vũ cảm thấy hơi băn khoăn, anh giả vờ tạo ra một lỗ nhỏ khoảng một cm.
Ma Ảnh tinh mắt chú ý tới điểm này.
Hắn liền hét lớn: “ Có hiệu quả, quả nhiên có hiệu quả! Các anh em, chúng ta cần phải ra sức thêm nữa. Đúng rồi, trưởng lão Hồng Diệu, không phải ông còn có quân át chủ bài đó chính là nước thần ăn mòn hay sao. Thứ đó chắc chắn sẽ có hiệu quả đối với Thánh Khí. Nhanh đi, ông chỉ cần dùng liều lượng lớn, nhất định sẽ phá vỡ không gian bị phong tỏa kia. Nói không chừng, ông còn có thể phá hủy đi thánh khí nữa.
Những tên chạy tới hỗ trợ và những cường giả của liên bang Thất Diệu đều nhìn về phía trưởng lão Hồng Diệu.
Tất cả bọn họ đều nhìn thấy được uy lực của nước thần ăn mòn, bọn họ đều gật đầu.
Vầng hào quang của trưởng lão Hồng Diệu hơi nhấp nháy…Sắc mặt biểu lộ hơi khó coi.
Móa nó, tên Ma Ảnh này chắc chắn là nội gián. Vì thế, hắn không thể nào mắc bẫy được.
Tuy nhiên….Mình không thể nào nói thẳng ra, chắc chắn sẽ khiến cho sĩ khí bị giảm đi.
Đột nhiên, hào quang trên người trưởng lão Hồng Diệu sáng lên.
Mẹ nó, mình thật là ngu xuẩn, cứ bị những suy nghĩ nội gián kia làm cho mê muội? Mình chỉ cần trực tiếp giết chết những trưởng lão Đại Đạo Tông liền xong rồi sao? Bạn phải biết, cho dù bọn họ đang ở trên sân nhà đối phương, nhưng bọn họ có tới 26 tên đi đối đầu với 12 tên, ưu thế vẫn không hề nhỏ.
Ông cứ mãi suy nghĩ tào lao nên đã quên mất. Bản thân ông đã yêu cầu Ma Ảnh đi phán đoán ra khu vực có không gian yếu nhất.
“ Tốt, tất cả hãy sẵn sàng, đợi ta ra tay thì tất cả hãy cùng ra tay.”
Trưởng lão Hồng Diệu nói.
Một số bình nhỏ có cùng chất liệu đã xuất hiện ở trên tay hắn, nắp chai được mở ra.
Hắn không muốn ném hết 1900 ml còn lại , mà hắn lắc lư cái bình nhỏ để phân tán nó ra. Nước thần ăn mòn giống như những giọt nước bị vẩy ra ngoài, bắn về phía tất cả những trưởng lão của Đại Đạo Tông.
“ Chúng ta không cần quan tâm tới kết giới không gian. Chúng ta chỉ cần giết chết hết kẻ thù ở bên trong kết giời thì phần thắng sẽ thuộc về chúng ta.”
Nước thần ăn mòn giống như những giọt mưa rơi đầy trời, không có cách nào để tránh được. Ngay cả khi lấy phân thân để làm khiên chắn, có thể ngăn cản được bao nhiêu giọt cũng vô ích mà thôi.
1900ml nước thần ăn mòn đã được chia thành hàng chục ngàn giọt nước.
Lít nha lít nhít.
Có lẽ không thể nào quét sạch hết tất cả trong một lần, nhưng chỉ cần vài giọt rơi trên người trúng phải vài tên. Nó chắc chắn sẽ khiến cho những trưởng lão Đại Đạo Tông bị thương nặng.
Chỉ cần sức chiến đấu của bọn chúng bị tổn hao nhiều, phe của bọn chúng có thể trong khoảng thời gian ngắn liền có thể bắt giữ được đám người kia.
Kết giới không gian cũng sẽ tự giải trừ mà không cần phải tấn công.
Bọn chúng cũng có thể thu hoạch được một món thánh khí hoàn chỉnh.
Khá là tốn kém!
Hàng chục nghìn giọt nước thần ăn mòn liền bắn ra. Sau đó, một cuộc tấn công đáng sợ đến từ liên bang Thất Diệu đã thiêu đốt bản nguyên của chính bọn hắn.
Màn sương xám bao phủ toàn bộ kết giới không gian, ngay lập tức bị nước thần ăn mòn rửa sạch.
Trưởng lão Hồng Diệu nhìn một cách chăm chú.
Lần này, không thể lại…
Hắn nhìn thấy một người trưởng lão Đại Đạo Tông, trong lòng bàn tay của hắn liền xuất hiện một cái dĩa tròn. Khi hắn ném cái dĩa ra ngoài, chiếc dĩa đó lập tức mở rộng với đường kính khoảng 100 mét.
Phía bên dưới cửa ra vào.
Ngay sau đó, mười vị trưởng lão của Đại Đạo Tông liền trốn vào ở trong chiếc dĩa bay hình tròn.
Nước thần ăn mòn rơi trúng trên chiếc dĩa bay hình tròn đó.
Bạch.
Trên lớp vỏ màu trắng của chiếc dĩa bay kia, một làn khói đen liền bốc lên.
Vầng hào quang ở trên người trưởng lão Hồng Diệu nhấp nháy càng lúc càng nhiều. Ngay cả nửa giây, hắn cũng không dám rời mắt.
Bạch.
Nước thần ăn mòn đang tiếp tục ăn mòn lớp vỏ bên ngoài của chiếc dĩa bay đó.
Bạch.
Nước thần ăn mòn tiêu hao không còn sót lại thứ gì.
Làn khói đen bốc lên rồi biến mất không còn gì cả.
Trưởng lão Hồng Diệu: “???”
Nước thần của mình, một mảnh lớn nước thần đâu mất rồi? Sao không nghe bất cứ tiếng ồn gì hết vậy?!
Nước thần ăn mòn không phải trong giới thiệu nói có thể ăn mòn mọi thứ sao? Ngay cả cường giả vô địch cũng không thể nào ngăn cản được.
Vầng hào quang ở trên người hắn chuyển sang màu đỏ. Hắn nhìn về phía chiếc dĩa bay hình tròn kia.
Chiếc dĩa bay hình tròn liền bộc phát ra uy áp Pháp Tắc của thánh khí, dần dần khuếch tán ra bên ngoài.
“ Lại là một món thánh khí?”
“ Nó vẫn là loại thánh khí có khả năng phòng thủ!”
“ Tại sao đám nhân loại lại giàu có đến như thế!”
“ Nước thần của ta, quân át chủ bài của ta…”
Trưởng lão Hồng Diệu đã bị thánh khí Thiên Chu làm cho khiếp sợ. Sau đó, hắn mới nhận ra, mình đã đổ hết tất cả nước thần ăn mòn theo như lời đề nghị của Ma Ảnh.
Tất cả!
“ Ma Ảnh! Ngươi chính là một tên nội gián! Mẹ kiếp..”
Ma Ảnh: “ Không phải ta, ta không phải là nội gián, tôi thật sự vô tội.”
Ánh mắt của những Siêu Phàm cấp ba khác nhìn qua Ma Ảnh cũng không hề giống như lúc trước.