Chương 947: Hành tinh màu đỏ

Vũ trụ chính, một hành tinh khổng lồ màu đỏ sẫm.

Trên hành tinh này, trên bầu trời tràn ngập sương mù màu đỏ dày đặc. Bầu trời cũng phản chiếu màu đỏ sẫm, xuyên qua màn sương màu đỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy một vòng mặt trời, ánh sáng hơi lờ mờ.

Không hề có mây trắng, không hề có thực vật, bên ngoài bề mặt của hành tinh khổng lồ này đều chi chít lỗ hổng. Nếu nhìn từ trên cao xuống, bạn có thể nhìn thấy những con quái vật gớm ghiếc đang say giấc ngủ ở trên bề mặt đất.

Những con quái vật với hình thể nhỏ hơn cũng lộ ra vẻ hung dữ và hổ báo, còn những con có vóc dáng khổng lồ như một ngọn núi hay hòn đảo đều tỏa ra một luồng khí tức khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi không thôi.

Những con quái vật dữ tợn đều ở khắp các ngọn núi và đồng bằng và toàn bộ khu vực này đều bị bao phủ bởi bóng tối.

Những vết nứt dài hàng trăm mét có thể nhìn thấy ở khắp mọi noi, giống như hành tinh này đang bị vô số vết thương lớn dần.

Thỉnh thoảng, một số con quái vật hung dữ cũng không hề ngủ say, chúng gào thét và nhảy vào bên trong vết nứt.

Máu và nỗi sợ hãi gần như là màu sắc duy nhất của hành tinh khổng lồ này.

Ở tận cùng phía Bắc của hành tình, một ngọn núi không hề rộng lớn, hiếm khi thấy một số loại thực vật ở chỗ này.

Nếu nhìn kĩ, những cây thực vật này bao gồm lúa mì, ngô và một số dược liệu khác.

Không nhiều, sinh trưởng thưa thớt trên một số vùng đất bằng phẳng ở trong thung lũng, xung quanh những con quái vật hung dữ cũng không hề nhiều. Ngược lại, một số quái vật dễ dàng nhìn thấy có hình dáng của con người và tứ chi quái vật giống như đang tuần tra ở chỗ này.

Bọn chúng bảo vệ bên trong gò núi, một tòa nhà được kết hợp bằng đất đá và kim loại.

Trong tòa nhà giống như keo dính lại, có rất nhiều dụng cụ, một số trông rất tinh vinh, trong khi một số thì hơi thô ráp.

Người đàn ông trung niên đầu trọc mặc áo khoác trắng, hai mắt đỏ tươi, sau lưng thì mọc ra hơn mười bàn tay gầy gò, mảnh khảnh, nhanh chóng điều khiển bộ dụng cụ.

Áo khoác trắng cũ đã cũ kĩ, nó dính không ít chất lỏng khô màu đỏ và xanh lá cây.

Người đàn ông trung niên hói đầu cũng không hề quan tâm và tiếp tục công việc của mình một cách điên cuồng và máy móc.

Không biết đã qua bao lâu rồi.

Người đàn ông trung niên đầu trọc đã đi ra bên ngoài tòa nhà, nhảy lên một vách núi cao mấy chục mét. Bên ngoài là vách núi, một vết nứt dài hơn 300 mét, chỗ rộng gần nhất cũng gần 100 mét.

Sương mù màu đỏ trên bầu trời quay cuồng.

Đột nhiên, một cỗ lực hút từ trong vết nứt khổng lồ truyền ra. Người đàn ông trung niên đầu trọc và những con quái vật hung dữ ở xung quanh cũng không bị ảnh hưởng. Tuy nhiên, sương mù đỏ ở trên bầu trời đột nhiên chìm xuống và co rút lại, giống như một cơn lốc xoáy màu đỏ với sức mạnh to lớn ở vết nứt to lớn ở cuối cùng.

Vết nứt giống như một cái miệng khổng lồ, không ngừng hút sương mù màu đỏ vào.

Nó kéo dài hơn 10 phút, khi nuốt chửng dần kết thúc và sương mù màu đỏ trở lại hình dạng giống như đám mấy và trần ngập ở trên bầu trời.

Trung niên đầu hói cũng hít một hơi sương mù màu đỏ, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng điên cuồng.

“ Bốn năm! Tròn bốn năm! Hơn 1000 ngày!”

Trung niên hói đầu cũng không còn nhiều kí ức. Ngoại trừ kế hoạch năm đó bị phá hư hết lần này tới lần khác và nơi trú ẩn mà hắn ghét nhất đã trở thành nỗi ám ảnh ở trong lòng của ông.

“ Nơi trú ẩn Thâm Lam.”

Giọng nói của hắn giống như ma quỷ và khuôn mặt hắn càng ngày càng trở nên điên cuồng.

“ Sau 4 năm, cuối cùng mình đã phá giải được khe nứt vực sâu và tìm được cách để trở về trái đất.”

“ Nhờ có các ngươi, ta mới bị đẩy đến hành tinh đầy ra ma thú này. Khắp nơi đều có rất nhiều ma thú mạnh mẽ hơn trên trái đất. Tuy nhiên, chúng cũng là tài liệu thí nghiệm tốt nhất của ta.”

Lúc trước, người đàn ông trung niên hói đầu và phần lớn phòng thí nghiệm đã bị một vết nứt vực sâu nuốt chửng.

Tuy hắn dã hóa thân thành chiến sĩ ma thú, nhưng thực lực lại không mạnh. May mắn, chiến sĩ ma thú mang theo khí tức của Ma Thú, những con Ma Thú với trí tuệ thấp cứ nghĩ là đồng loại, cho nên hắn đã sống sót.

Trên hành tinh này, hắn đã sống đến tận 4 năm.

Tiến sĩ Trịnh không có nhìn thấy bất kì sinh vật nào khác ngoài Ma Thú. Ông dành phần lớn thời gian của mình ở trong phòng thí nghiệm.

Biến đổi những tên nhân loại còn lại, đem Ma Thú tháo rời ra và gắn vào.

Thậm chí, ông còn để cho nhân loại và Ma Thú, chiến sĩ Ma Thú và Ma Thú kết hợp với nhau. Sau đó, sinh ra một đám hậu duệ.

Tiến sĩ Trịnh không hề thiếu vật liệu thí nghiệm ở chỗ này.

Kết quả nghiên cứu so với trước kia, đó là chênh lệch giữa trời và đất.

“ Đã đến lúc mình quay trở về với quân đoàn kết hợp của mình.”

Tiến sĩ Trịnh búng tay một cái, âm thanh không lớn, nhưng đó lại là một loại tín hiệu đặc thù nào đó.

Ầm ầm!

Một loài hỗn hợp cao chưa đến một mét, toàn thân đỏ nhạt, mềm mại giống như thạch xuất hiện.

Số lượng càng lúc càng tăng.

Khắp núi, giống như sóng biển màu đỏ.

Những thạch thể này chồng chất lên nhau, giống như một ngọn núi đỏ càng lúc càng cao. Đồng thời, khí tức cũng càng lúc càng mạnh.

Một viên thạch màu đỏ đơn lẻ chỉ mới có thức tỉnh cấp hai, cấp ba, khi nó được chồng chất lên đến một ngọn đồi nhỏ thì khí tức đã đột phá đến Siêu Phàm.

Nó vẫn không ngừng tích lũy và dung hợp.

Cuối cùng, nó hình thành một con rắn khổng lồ màu đỏ với đôi mắt to như hồng ngọc. Tuy nhiên, nó toa bằng một tòa nhà khoảng bốn hay năm tầng.

Khí tức của nó mênh mông như biển cả, há mồm ra liền nuốt chửng vô số sương mù màu đỏ, chỉ cần hơi nhúc nhích thì vô số Ma Thú bị nghiền nát thành thịt nhão.

“ Đây chính là kiệt tác vĩ đại của ta…”

Một con thú khổng lồ như thế đã vượt xa con Ma Thú cấp độ thảm họa rồi.