Qua không biết bao lâu.
Ở nơi xa, đột nhiên xuất hiện một cột sáng màu đỏ phóng thẳng lên trời.
Kèm theo đó là một tiếng gầm rung chuyển cả bầu trời, “ Ai, tên nào dám giết Kính.”
Vô số hải tặc, cường giả của các vương quốc và đế quốc đều run rẩy.
Khi tướng quân Kính Chi chết đi, hắn đã nhìn thấy rất nhiều người. Trong đó có không ít tầm mắt của hoàng đế Xích Hải.
Tuy nhiên, đám người bí ẩn kia? Bọn họ hoàn toàn không biết.
Nó không hề phù hợp với một số gia tộc bí ẩn của một số đế quốc và cũng không hề nổi tiếng gì cả.
Lạc Lâm, Không và những người khác vẫn có danh tiếng ở trên biển. Bản thân Đường Vũ chỉ là một phân thân đi kèm và anh cũng chưa từng ra tay và anh cũng chỉ là một phân thân yếu ớt chỉ có thực lực Siêu Phàm cấp cao.
Đây là lần đầu tiên Nancy, Y Liên, Hồng Nguyệt và những người khác đặt chân ở trên vùng biển vô tận.
“ Khả năng cao là đám người đó chính là thần linh đến từ vùng biển phía Bắc.”
Một tên hải tặc báo cáo lại với Xích Hoàng, dưới khí vực sâu thẳm của Xích Hoàng, cả người hắn đều run rẩy không thôi.
Bộ não của hắn vận chuyển rất nhanh, vắt hết óc suy nghĩ để đưa ra một câu trả lời thích hợp.
Ở phía Bắc vùng biển vô tận đó chính là khu vực hoạt động của các vị thần.
Đám thần linh đó và Tam Hoàng cùng với những Đế quốc ở trên biển đều không hề hợp nhau.
Với năng lực của đám thần linh phía Bắc, họ tự nhiên sẽ biết về sự xuất hiện của U Hải và bảo vật của vua hải tặc.
Tương tự, bọn chúng cũng có năng lực để giết chết tướng quân Kính chi. Hơn nữa, đám người đó cũng không hề sợ hoàng đế Xích Hải trả thù.
Tên hải tặc càng suy nghĩ càng cảm thấy mình phát hiện ra chân tướng. Trên mặt cũng không khỏi lộ ra nụ cười, nụ cười này của hắn cảm thấy mình vừa thoát khỏi kiếp nạn dưới tay của hoàng đế Xích Hải.
Ngay sau đó, toàn thân tên hải tặc Siêu Phàm cấp hai nổ tung. Những miếng thịt văng tung tóe ở trên mặt đất và phát ra những tiếng động. Từng sợi năng lượng màu đỏ bao bọc lấy những bộ phận thân thể còn sót lại nằm rải rạc.
Chưa tới hai cái hô hấp.
Tên hải tặc Siêu Phàm cấp hai đã bị tiêu diệt và biến mất.
Hoàng đế Xích Hải hừ lạnh một tiếng, “ Ngu ngốc, thần lực có lưu lại hay không, ta nhìn không thấy hay sao.”
Vùng biển vô tận từ khi nào xuất hiện cường giả có thể giết chết hải tặc cấp bậc tướng quân?
Có thể hay không là bọn hắn?
Hoàng đế Xích Hải hoài nghi có người nào đó đang nhắm tới mình.
Không phải là đám người Đế quốc kia, chính là Long Hoàng và Ảm Tinh Nữ Hoàng.
Hắn trầm tư.
Hắn và Đế quốc cũng không hề giao dịch gì nhiều và ở trạng thái nước giếng không phạm nước sông.
Ảm Tinh Nữ Hoàng và mình nổi danh cùng lúc, không thể nào lấy ra nhiều cường giả ẩn nấp như thế.
Chỉ có Long Hoàng mà thôi!
Hoàng đế lâu đời nhất ở vùng biển.
Nghe nói thời điểm Vua hải tặc thống nhất tất cả hải tặc lại với nhau, Long Hoàng đã tồn tại.
“ Lão già đó, không ai biết dưới tay hắn còn ẩn giấu cái gì…Tất cả đều nghe cho ta, cẩn thận với đám người của Long Hoàng, thời khắc quan trọng có thể liên thủ với người của Ảm Tinh nữ hoàng.”
Phía sau hắn, nhiều tên hải tặc hàng đầu đều đồng thanh đáp ứng.
…
Hai ngày tiếp theo, Đường Vũ và những người khác cũng không gặp Tam Hoàng.
Địa điểm cất giấu bảo vật ở trong Tiểu thế giới cũng ít đi rất nhiều.
Bọn họ mất hai ngày mới tìm thấy một cái lồng ánh sáng màu trắng.
Lạc Lâm và nhóm của cô ấy cũng chạy tới Tiểu thế giới.
Không có tụ tập lại, bọn họ vẫn chia quân làm hai đường. Tuy nhiên, bọn họ cũng chỉ tìm thấy một lồng ánh sáng màu trắng.
“ Chỉ sợ 99 địa điểm bảo vật, hầu hết đã bị phát hiện. Tuy nhiên, trong đó vẫn không có truyền thừa thật sự của vua hải tặc.”
Ầm ầm!
“ Hả? Có đánh nhau.”
Đường Vũ bay nhanh qua, nhưng anh cũng không có hi vọng gì nhiều.
Hai ngày qua, mỗi khi anh cảm nhận có sự dao động của chiến đấu. Bọn họ luôn là người đầu tiên chạy tới, nhưng phần lớn đều là bởi vì các nguyên nhân khác nhau mới dẫn đến phát sinh chiến đấu.
Vô duyên vô cớ đánh nhau và giết người là không đúng!
Vì thế, bọn họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngừng trận chiến của họ lại.
Đem hai bên chém giết thành giáo hóa bằng những đòn vật lý dữ dội hơn.
Chỉ là thu lấy những chiếc nhẫn không gian. Nó cũng không đáng giá bao nhiêu, miễn cương xem như là thu phí giáo hóa đi.
Khi khoảng cách tới gần, chiến đấu dao động ở phía trước càng lúc càng dữ dội hơn. Từng ngọn núi bị đánh cho nổ tung, mây mù tán đi và mặt đất xuất hiện từng cái hố sâu.
Năm phương thế lực đang chiến đấu.
Ở khu vực trung tâm chiến đấu của bọn họ, có một cái lồng ánh sáng màu xanh lam.
Trong năm thế lực, hai bên là hải tặc cấp bậc tướng quân và ba bên khác cũng không hề yếu.
Khi bọn họ đến nơi này, bọn họ cũng nhìn thấy những cường giả mạnh mẽ đang đến nơi này từ nhiều hướng khác nhau.
Một tiếng sau, chiếc lồng ánh sáng màu xanh lam vỡ vụn, để lộ ra một chùm sáng trong suốt lơ lửng bên trong. Bên trong chùm ánh sáng xuất hiện một bảo vật.
Toàn thân màu bạc và trông giống những sợi xích.
Nhìn không biết đó là bảo vật gì, những trên đó tản ra từng đợt dao động, khiến cho những cường giả ở xung quanh cũng mở to hai mắt.
Đó là một món thánh khí không trọn vẹn.
Cho dù không trọn vẹn thì nó là thánh khí.
Năm thế lực cách nhau gần nhất, nhao nhao ra tay để cướp lấy sợi xích màu bạc đó.
Một tên Siêu Phàm cấp ba muốn cướp lấy sợi xích màu bạc. Vô số phép thuật liên tục đánh vào người hắn thành tro. Một lát sau, hắn ngưng tụ ra một thân hình khác ở bên ngoài với sắc mặt trắng bệch.
Sợi xích bạc kia được bọc ở trong một chùm ánh sáng, nên không bị sóng xung kích ảnh hưởng và cũng không thể nào dùng lực lượng tinh thần khắc lên từ khoảng cách xa.
Bọn họ chỉ có thể đoạt nó bằng chính đôi tay của mình.
Tuy nhiên, không một ai tới gần.