Chương 858: Hội nghị hải tặc

Con tàu Cá Mập biển sâu thuộc về một nửa sinh vật, một nửa máy móc. Mặc dù có đặc tính sống, nhưng trí thông minh của nó cũng có hạn. Trong mắt của anh, nó càng giống như một kiện vật phẩm có thể tiến hóa.

Tất cả con tàu có đặc tính sống đều có thể thôn phệ những bảo vật tương ứng để tiến hóa. Đường Vũ cũng không biết giới hạn của nó là bao nhiêu. Hiện tại, con tàu Cá Mập biển sâu có tộc độc nhanh hơn con tàu Sơ Thủy gấp hai đến ba lần. Hơn nữa, hỏa lực của con tàu này so với con tàu Sơ Thủy cũng không hề sai biệt lắm, nổi bật nhất chính là năng lực ẩn nấp của nó, quái vật biển đôi khi sẽ xem nó như là đồng loại.

Đường Vũ ném xuống một rương Nguyên Tinh hệ Thủy có độ tinh khiết cao, lập tức anh cảm thấy ý thức của con tàu Cá Mập biển sâu ngây thơ này truyền đến một cảm giác gần gũi.

Khiến cho anh có cảm giác như mình đang dùng cây kẹo mút dụ dỗ…Con tàu Cá Mập biển sâu này, làm sao anh cũng cảm thấy hơi kì quái.

“ Lãnh chúa, tôi tìm thấy một lá thư ở trong phòng ngủ của Cự Sa.”

Lạc Lâm cầm một lá thư ở trong tay.

Đường Vũ nhìn qua, ánh mắt dừng lại ở trên mặt cô, hai mắt chạm nhau.

Lạc Lâm cười ngượng ngùng, “ Đương nhiên là còn có một cái két sắt không gian, nhân viên kĩ thuật đã phá giải nó. Bên trong cũng chỉ có 20 triệu Nguyên Tinh cũng không có gì khác, ha ha.”

Không có gì?

Đường Vũ nhìn qua cô ấy, 20 triệu đã là tiền lương hơn một năm của những người tùy tùng như Lạc Lâm, lợi nhuận ròng của hơn mười chuỗi quán bar bóng đêm của cô trong vòng một tháng và doanh thu…Doanh thu thuế của Thâm Lam trong vòng 5 ngày.

Năm ngày…

Đã không ít rồi!

Số tiền này có thể được dùng để bảo vệ Thâm Lam, có thể đóng vai trò lớn như thế nào thì bạn sao mà biết được!

Lạc Lâm rụt cổ lại, ai bảo người trước mắt chính là lãnh chúa của mình cơ chứ, người có tiền thì nói gì cũng đúng hết, hừ!

Đường Vũ cầm lấy phong thư, dùng ngón tay chà xát bề mặt ngoài của bức thư để cảm nhận.

Phong bì được mở ra và cẩn thận xếp lại, không hề có bất kì vết nhăn nào, được tên Cự Sa để ở trên mặt bàn, nhìn thoáng qua có thể tên này rất coi trong bức thư này.

Đường Vũ đem bức thư mở ra, trên đó cũng không có bất kì dòng chữ nào, chỉ có một kí hiệu.

Sóng biển màu đỏ quay cuồng, liền xuất hiện một cái vương miện.

Cái biểu tượng đó tỏa ra một sức mạnh kì lạ, không hề giả mạo. Ở vùng biển vô tận, cũng không người nào dám giả mạo biểu tượng như thế. Nó tượng trưng cho hoàng đế của biển cả, Hải Hoàng giữa các hải tặc chính là tồn tại vô địch.

Hoàng đế Xích Hải!

Long Hoàng.

Nữ Hoàng Ảm Tinh.

Biểu tượng ở trên bức thư đại diện cho hoàng đế Xích Hải.

Đường đường chính là cao thủ vô địch ở trên vùng biển Xích Hải, không thể nào viết thư Cự Sa, khả năng bức thư này đến từ thuộc hạ của hoàng đế Xích Hải hoặc thế lực phụ thuộc nào đó. Tuy nhiên, bọn chúng cũng thuộc dòng chính của hoàng đế Xích Hải.

Mốt nửa ánh sáng và bóng tối hiện ra biểu tượng của các chữ cái.

“ Khi ngôi sao thứ ba chiếu xuống, những người tự do ngoài biển cả sẽ tụ tập ở trong vùng biển xoáy…”

Quang ảnh nửa người cũng không hề tiêu tán và sức mạnh kì dị của ký hiệu hoàng đế Xích Hải cũng yếu đi rất nhiều, đoán chừng xem một lần nữa sẽ biến mất hoàn toàn.

Đây vẫn là một tin nhắn hàng loạt và bạn chỉ có thể xem nó ba lần. Nếu bạn quên địa điểm và thời gian thì sao?

Đường Vũ cảm thấy cuộc hội họp này không đáng tin cậy chút nào.

Sự thật hiển nhiên cũng không phải…

“ Thời điểm ngôi sao thứ ba rơi xuống chắc hẳn 1 tháng rưỡi nữa, còn có hội nghị ở vùng biển xoáy…Người tự do ở biển cả chắc hẳn là hải tặc…”

Phân thân yếu đuối ở trên thuyền hơn hai tháng, thu hút rất ít sự chú ý. Nó bình thường duy trì ở trạng thái chờ lệnh và sự hiểu biết của anh về vùng biển vô tận này không bằng nhóm người Lạc Lâm.

Tuy nhiên, Lạc Lâm cũng không biết hội nghị ở trên biển là cái gì. Ai bảo các nàng cũng không phải là hải tặc nghiêm túc, còn chưa có tiến vào sâu trong nghề này đâu.

“ Trong ngày hôm nay, tôi muốn nhìn thấy thông tin chi tiết.”

Đường Vũ vừa nói dứt câu, phân thân không gian liền bóp nát cuốn trục hồi thành. Vèo một cái, anh đã trở lại lãnh địa của vương quốc Đại Xương, so với dịch chuyển không gian anh đi đường dễ dàng hơn nhiều.

Ở phía bên kia, Lạc Lâm đã liên lạc với các nhân viên đồn trú ở khắp mọi nơi trong vùng biển vô tận.

Cô nhìn thời gian trên đồng hồ, “ Trong vòng năm tiếng nữa, lập tức điều tra tin tức về hội nghị hải tặc, tam hoàng và vùng biển xoáy cho tôi.”

Con tàu Cá Mập biển sâu vẫn chưa thành thạo trong việc điều khiển, Lạc Lâm và Tạ Y tiếp tục điều khiển nó lặn xuống đáy biển. Một số thuyền viên thì vẫn tiếp tục điều khiển con tàu Sơ Thủy rách nát…”

“ Đi, chúng ta quay trở về cảng Cửu Long một chuyến…”