Chương 846: Vùng biển vô tận

Trong Sơn Hải đại thế giới, các nền văn minh của các chủng tộc hầu hết tập trung ở cao nguyên Huyền Vân vô tận và cũng có một số hòn đảo rải rác nằm ở trên vùng biển vô tận này…Nói là rải rác vậy thôi chứ ở trên vùng biển rộng lớn vô tận này, những hòn đảo này cũng không hề ít. Một số hòn đảo có diện tích có thể sánh với châu Á hay châu Âu ở trên trái đất.

Trên các hòn đảo cũng có các nền văn minh phát triển. Những hòn đảo tiếp giáp với bờ biển, một số quốc gia đã di chuyển từ đại lục rộng lớn đi sâu về vùng biển. Chủ yếu là các nền văn minh bản địa phát triển tự nhiên ở trên các đảo.

Không giống như cao nguyên Huyền Vân, nơi có chữ viết và ngôn ngữ thống nhất, nhiều nền văn minh ở trên đảo thiếu sự giao tiếp, cho nên có sự khác biệt rất lớn.

“ Bởi vì, nước biển ở trong vùng biển vô tận này vô cùng đặc thù, cấp bậc Siêu Phàm không thể nào bay được, những chiếc thuyền di chuyển ở trong vùng biển này rất dễ dàng bị đám quái thú biển tấn công…”

Lạc Lâm đang nghiên cứu một số thông tin tình báo.

Nơi bọn họ xuất phát là một cảng tư nhân nằm dọc bờ biển phía Nam. Mấy năm nay, binh đoàn thám hiểm cũng tổ chức mấy lần ra khơi, nhưng bọn họ cũng chưa từng đi xa, chuyến đi dài nhất bọn họ đi được là chuyến đi 15 ngày lênh đênh trên biển.

Sau đó, bọn họ bị quái vật biển tấn công, cả đội bị tiêu diệt. Nếu không có cuộn giấy hồi thành, ở trên vùng biển vô tận này, thuyền sẽ bị hủy, ai cũng không thoát khỏi vận mệnh của cái chết.

Lúc này, hạm đội đã rời khỏi cảng mấy tiếng đồng hồ, phóng mắt nhìn qua không hề nhìn thấy đất liền, nhưng sóng biển không hề mãnh liệt, giống như mặt biển bình thường.

Cảm giác khuếch tán ra, trên mặt biển hết thảy đều như thường, nhưng khi nó lan tràn xuống dưới mặt biển, năng lực cảm nhận giống như tiến vào vũng bùn, khó mà di chuyển thêm một tấc nào.

Lạc Lâm cố gắng bay lên trời, nhưng khi bước vào khoảng không, cô cảm thấy một cỗ áp lực nặng nề bao phủ lấy mình.

Thiếu chút nữa gãy lưng luôn rồi.

“ Thuyền trưởng, hai thuyền phó đang tìm ngài để họp.”

Người tìm thấy Lạc Lâm là một thủy thủ, dân bản địa. Ngoại trừ những người quản lý cấp cao. Thâm Lam hiện đang sử dụng phương thức tuyển người theo vị trí.

Đối với chuyến đi này, không cần có hạm đội cồng kềnh, chỉ cần có một chiếc chiến hạm “ Sơ Thủy” đã được chế tạo một cách tỉ mỉ.

Chiếc chiến hạm này được trang bị đến tận răng, bên hông còn có những họng pháo dữ tợn. Trên boong tàu còn có một tòa tháp phép thuật còn lóe lên quang điện. Thỉnh thoảng, bọn họ còn có thể nhìn thấy những phù văn nhấp nháy ở trong hư không bên ngoài boong tàu.

Nhưng chiếc “ Sơ Thủy” này cũng không có khả năng tung hoành ở trong vùng biển vô tận này. Trong lòng Lạc Lâm biết rõ điều đó.

Trong phòng họp, thuyền phó chính là Đường Tiểu Lật, phụ là Tạ Y.

Ba người khác bao gồm hai chị em Tinh Linh, Tinh Nguyệt và thủy thủ trưởng Không.

Thuyền phó Tiểu Lật năn nỉ gãy cả lưỡi mới được tham gia chuyến thám hiểm lần này. Tuy nhiên, thuyền trưởng Lạc Lâm xứng đáng với danh hiệu đó. Bởi vì, cô đã có kinh nghiệm làm thuyền trưởng trước khi bị triệu hồi tới. Mặc dù chỉ là thuyền trưởng hải tặc a miêu a cẩu mà thôi.

Ngoài ra, còn có những người phụ trách chính ở các vị trí khác nhau như pháo thủ, quản lý kho bãi, bác sĩ, v…v.

Vấn đề trước mặt là thu hoạch được U Hải kết tinh.

“ U Hải kết tinh chỉ tồn tại ở sâu trong vùng biển vô tận, mà bọn họ đã có những vật phẩm cứu mạng như cuốn trục hồi thành. Vì thế, chúng ta tự nhiên có lợi thế trong việc thăm dò, tôi cảm thấy chỉ cần xông về phía trước là đủ.”

Tiểu Lật nói luyên tha luyên thuyên, cuối cùng còn thêm một tiết “ chít” ở cuối câu.

Cô nhìn xung quanh liền thấy Lạc Lâm, Tạ Y, Tinh Linh, Tinh Nguyệt đều bỏ phiếu phản đối. Không thì lạnh lùng ngồi đó bày tỏ sự trung lập của mình, một nhóm thuyền viên thức tỉnh trốn ở trong góc, run lẩy bẩy.

“ Chúng ta không cần phải mò kim đáy biển. Hơn nữa, nếu U Hải kết tinh đã được lan truyền ra bên ngoài. Vậy thì, ở sâu trong vùng biển vô tận này, hẳn có một số thế lực biết cách lấy được U Hải kết tinh.”

Lạc Lâm hiếm khi đưa ra ý kiến: “ Tuy nhiên, so với đại dương và những hòn đảo quá khứ nhỏ bé, chúng ta không hề có bản đồ…”

Cô nhìn về phía Tinh Linh và Tinh Nguyệt.

Tinh Linh lắc đầu, ý nói không hề có mục tiêu cụ thể cho nên việc bói toán không thể nào.

“ Cái đó…” Một thuyền viên yếu ớt giơ cánh tay lên, “ Chúng ta có thể thử radio hay không. Nói không chừng, chúng ta có thể thu được một số tin tức từ một số nền văn minh ở trên biển.”

Xét về trình độ khoa học kĩ thuật ở Sơn Hải đại thế giới, bọn họ chỉ chủ yếu tập trung về thực lực của cá nhân, nghiên cứu gì đó đều bỏ lại phía sau. Tuy nhiên, các loại công cụ như radio vẫn được sở hữu bởi các thế lực tương đối tiên tiến, chẳng hạn như là Bạch Thành.

Radio thuộc về loại vật phẩm thần bí cao cấp. Nó không chỉ có thể nhận được sóng Nguyên Lực truyền đến từ vùng đất xa xôi, thỉnh thoảng còn có thể thu được một số tin tức kì lạ.

Một thuyền viên mang theo một cái radio phù văn hình dáng giống như ốc biển, mở lên.

“ Tít, tít, tít…”

“ Chúa tể tử vong vĩ đại, xin ngài hãy truyền bá Huyết Nguyệt vinh quang.”

“ Hu hu, thả tôi ra ngoài!”

“ Meo, meo, meo…”

“ Poong, Binh, Đinh, Đoong!”

Có vẻ như không hề có bất kì thông tin nghiêm túc nào?

Phương án cuối cùng, bọn họ chỉ có thể nhờ thuật bói toán của Tinh Linh, Tinh Nguyệt. Hai người họ chỉ để cây quyền trượng dựng thẳng đứng sau đó buông tay ra để cho nó rơi một cách ngẫu nhiên. Cây quyền trượng chỉ về hướng nào thì chiến hạm sẽ đi về hướng đó.