Chương 782: Vương triều Đại Xương

Hơn một chục người thức tỉnh của quân đoàn Hắc Giáp đuổi theo mấy cây số. Bọn họ rốt cuộc cũng nhìn thấy một con quái vật khổng lồ ở núi rừng cách đó không xa.

Thân hình cao năm sáu mét, bộ lông màu nâu xám giống như những chiếc gai thép, ánh lên một tia kim loại lạnh lẽo.

Trên người của Cương Mao Trư Yêu có một vết thường dài hai mét, cơ bắp đỏ tươi nhúc nhích đang ngăn vết thương chảy máu lại, nhưng khí tức của nó đã suy giảm đi rất nhiều.

" Tìm được con quái lợn đó rồi, chịu.."

Giọng nói của tên thủ lĩnh còn chưa có dứt thì những cái cây ở đằng xa cao khoảng hai ba mét, lần lượt đổ ngã giống như thể chúng bị một chiếc xe ủi đẩy ngã vậy. Lộ ra phía sau cành lá rậm rạp ấy là một thân hình to lớn như một ngọn núi nhỏ.

Lại là một con Cương Mao Trư Yêu khác!

Khí tức của nó...Giai đoạn thức tỉnh Đại Viên Mãn.

Cương Mao Trư Yêu bị thương lao đến con Cương Mao Trư Yêu to lớn kia, khóc thút thít gào lên.

Đột nhiên, một luồng khí tức đáng sợ giáng xuống tất cả những quân sĩ Hắc Giáp.

Sắc mặt của tên chỉ huy Hắc Giáp thay đổi, " Kết trận!"

Lúc này, cây cối ở những hướng khác lần lượt bị đẩy ngã và xuất hiện những con với kích thước nhỏ hơn một chút. Nhưng, nếu so với con mà bọn họ truy đuổi còn lớn hơn.

Nhất thời, tên thủ lĩnh của đoàn quân Hắc Giáp nhìn có chút tuyệt vọng, các binh sĩ Hắc Giáp trẻ tuổi ở trong đội hình, hai tay thì run rẩy, trái tim thì đập thình thịch không ngừng.

" Dãy núi Thiên Tiệm, quả thật không phải là nơi chúng ta nên tới. " Tên thủ lĩnh chỉ biết cười tự trách, " Là lỗi của ta, ta sẽ ngăn cản chúng nó, các ngươi...Có thể trốn được bao nhiêu người thì hay bấy nhiêu."

" Chỉ huy!"

" Chỉ huy!"

Bầu không khí tràn ngập sự buồn bã.

Chỉ huy đoàn quân Hắc Giáp dùng Nguyên Lực rót vào cây chiến đao phù văn, cơ thể hơi khom xuống.

Bỗng nhiên.

Ầm ầm!

Một cột lửa lớn rơi từ trên bầu trời xuống.

Trước mắt các binh sĩ Hắc Giáp biến thành biển lửa, sóng nhiệt phả vào mặt bọn họ.

Ngọn lửa đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ để lại một mảnh đất cháy đen.

Và...Mùi thịt nướng tràn ngập ở trong không khí.

Rải lên cây liền có thể ăn được.

Chỉ huy Hắc Giáp dường như ý thức được gì và ngẩng đầu nhìn lên. Hắn liền nhìn thấy hai bóng người đay bay lơ lửng trong không trung.

Hai mắt không khỏi sợ hãi và...Vui sướng.

Cường giả bay trong không trung.

....

" Thưa đại nhân, đây chính là huyện Tứ Thủy của chúng tôi."

Chỉ huy Hắc Giáp nói với vẻ mặt sợ hãi.

Những quân sĩ Hắc Giáp đi ở phía sau đang dùng dây thừng kéo một đống Cương Mao Trư Yêu cháy đen. Trong tay của Vanni vẫn còn đang cầm một nửa cái đùi heo nướng.

Trên đường đi tới chỗ này đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

Có lẽ Hắc Giáp ở chỗ này có danh tiếng. Ở cổng thành không hề bị tra hỏi gì cả, trực tiếp tiến thẳng vào huyện Tứ Thủy.

Đường phố của huyện thành này không hề rộng rãi, xung quanh toàn là những tòa nhà gỗ hai ba tầng. Anh có thể nhìn thấy được, nền văn minh của huyện thành Tứ Thủy vẫn còn đang ở giai đoạn tương đối lạc hậu.

" Được rồi, các ngươi không cần phải đi theo nữa."

" Vậy...Nếu ngài có cần bất cứ điều gì thì nói cho chúng tôi biết. Chúng tôi ở phía đông trường học."

Chỉ huy Hắc Giáp hơi do dự một lúc và sau đó rời đi.

...

Trường học huyện Tứ Thủy.

Quân sĩ Hắc Giáp đã hoàn thành nhiệm vụ, lại có chút khó hiểu: " Thủ lĩnh, chúng ta cứ như thế rời đi sao? Nếu chúng ta mượn sức của hai vị cao thủ kia trở thành trưởng lão cho đoàn quân Hắc Giáp chúng ta. Về sau, chúng ta không cần phải lo lắng những con quái vật và sơn trại ở xung quanh nữa?"

" Ngươi đó, ngươi còn quá trẻ." Tên chỉ huy lắc đầu, trên mặt vẫn còn lộ ra vẻ khiếp sợ." Hai người kia chính là cao thủ có thể bay ở trên không trung, chúng ta làm sao có thể lôi kéo? Cho dù ở thành Lạc Hà, những cường giả bay trên không trung đều có chức quyền rất cao."

" Hơn nữa, hai người đó có thể đến từ các quốc gia khác dạo chơi, có thể được bọn họ cứu một mạng là đã may mắn lắm rồi, làm người không nên đòi hỏi quá nhiều."

...

Đường Vũ cầm một tấm bản đồ giấy dày của tên chỉ huy Hắc Giáp đưa cho. Đó là bản vẽ tay, độ chính xác không hề cao, nhưng đại khái cũng có thể nhìn được một chút.

Nơi bọn họ đang ở được gọi là Đại Xương, thuộc về quốc gia của loài người.

Mà Huyện Tứ Thủy, nằm ở phía Nam Đại Xương, sát với biên giới, xa hơn nữa chính là dãy núi Thiên Tiệm kéo dài không thấy điểm cuối.

Anh ước tính sơ lược một chút, diện tích của vương triều Đại Xương không nhỏ, có thể so với quốc gia Bạch Hùng ở trên trái đất, nhưng dân số không hề nhiều...Nói cách khác, tỉ lệ sử dụng đất của toàn bộ vương triều Đại Xương rất thấp.

Vương triều chỉ tập trung vào 13 tòa thành lớn.

Huyện Tứ Thủy thuộc tòa thành Lạc Hà ở phía Nam.

Ngoại trừ một vài khu vực nằm ở trong phạm vi Đại Xương. Hầu hết toàn bộ khu vực Đại Xương toàn là núi rừng cằn cỗi. Ở phía Tây và phía Đông không hề có bất kì vương quốc loài người nào ở đó.

Phía Bắc có một số bộ lạc du mục nổi tiếng, nhưng bọn họ cũng không có bất kì xung đột gì với Đại Xương...Đối với loài người mà nói, mối đe dọa thật sự đến từ những con thú ở trong núi.

" Huyện Tứ Thủy quá hẻo lánh, những gì tên chỉ huy Hắc Giáp chỉ có bao nhiêu đây thôi, không cần thiết phải ở lại chỗ này."

" Vậy..?"

" Chúng ta đi kinh đô, phía Vương Triều có thực lực Hợp Nhất Cảnh, tức là những cao thủ Siêu Phàm cấp hai. Bọn họ đó với vi diện này có thể biết rất nhiều."

Hai người bay lên trên trời và nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời.