Ầm ầm!
Thân hình cường tráng của Viên Hổ bay ngược ra bên ngoài hơn 100 mét, đâm xuyên qua một tòa nhà rồi nằm bất tỉnh ở trên mặt đất, không biết còn sống hay đã chết.
Cái bóng vừa mới quét qua, từ từ thu trở về. Đó chính là cái đuôi của con vua bọ cạp khổng lồ kia.
" ???"
Người phụ nữ cầm song kiếm cứng đờ.
Ngay cả sức lực để chạy trốn cũng không còn.
Kể cả các thành viên ở trong đội Viên Hổ có thực lực cấp 4, cấp 5. Ở trước mặt của con vua bọ cạp khổng lồ, ngay cả dũng khí để ra tay cũng không có.
Cái đuôi khổng lồ kia tùy ý quét qua, một tòa nhà ở bên cạnh liền đổ sụp xuống.
Tiêu rồi!
Bọn họ tiêu đời chắc rồi!
Thành phố An Hồ cũng tiêu luôn rồi!
Đây rốt cuộc là con thú biến dị ở cấp độ gì!
" Thức tỉnh cấp 11..."
Đường Vũ đợi nửa tiếng đồng hồ rồi và anh cảm thấy thật sự rất thất vọng.
Các vết nứt không gian không ổn định đã biến mất.
Khác với những phương pháp được sử dụng bởi bộ tộc Ma quỷ để tạo ra những khe nứt vực sâu. Từ trước cho tới nay chi có những con thú biến dị xuất hiện.
Các vết nứt giống như một hiện tượng tự nhiên hơn.
Người bản địa của hành tinh Thiên Lam này cũng không có gì đặc biệt...Nếu bạn phải nói, bọn họ thật sự quá yếu.
Cho nên anh đứng ở trên sân thượng hóng mát tới hai chương? Cho dù anh đang là một bản sao, cũng cần phải có mặt mũi chứ?
Người phụ nữ cầm song kiếm và những tên thức tỉnh khác có thực lực tương đối yếu, những tên thức tỉnh bị thương. Bọn họ không thể nào chịu nổi được khí thế và đã ngất đi.
Thượng Cung Linh có BUFF của anh gia trì lên bản thân và còn có thể miễn cưỡng chống đỡ lấy.
Vua bọ cạp khổng lồ nhìn đám nhân loại nhỏ bé ở trước mắt, giơ cái càng muốn tiêu diệt hết những con kiến yếu ớt này.
Mối đe dọa chết người bao phủ trong lòng mỗi người
Ầm ầm!
Không gian ở xung quanh chấn động và cái càng của con vua bọ cạp vừa giơ lên đã dừng lại ở giữa không trung.
Xung quanh, từng hòn đá dày đặc lơ lửng, giống như những giọt mưa đứng yên. Đường Vũ vương tay ra, vô số viên đá vụn tự đống bắn ra ngoài.
Mình là ai?
Mình đang ở đâu?
Mình đang làm gì ở đây?
Viên Hổ tỉnh dậy sau cơn hôn mê, từng cơn đau đớn từ trên người truyền tới.
Anh phát hiện mình đang nằm ở trong đống gạch vụn. Anh nhìn xung quanh thì thấy khói bụi mịt mù. Những chiếc xe tải, máy xúc, các loại công trình xây dựng khác thì nằm lộn cào cào. Không ít đầu xe bị những tảng đá to lớn đè lên, có đầu xe thì bị lõm xuống, có đầu xe thì đang bốc khói...
Một cảnh tượng thảm họa.
" Đó là! Là vua bò cạp khổng lồ!"
" Hỏng bét!"
Vương Hổ tưởng con vua bọ cạp đang hoành hành ở trong thành phố trong khoảng thời gian anh bị thương và nằm bất tỉnh. Anh biết rõ những thủ hạ của mình không có khả năng là đối thủ của con vua bọ cạp khổng lồ kia. Lúc này, anh chỉ sợ thương vong nặng nề. Thậm chí, quân đội có tham gia vào, nhưng khi đối mặt với con bọ cạp khổng lồ dài hai mươi mấy mét kia, cũng chỉ sợ...
Ào ào ~
Anh chịu đựng cơn đau và từ trong đống đổ nát đứng lên, " Không biết tình hình hiện tại như thế nào rồi...Hả??"
Xuyên qua khói bụi mù mịt, Viên Hổ nhìn thấy những người đồng đội quen thuộc của mình.
Có vẻ như...Bọn họ cũng chưa có chết?
Rất nhiều thủ hạ của anh đang đứng ở chỗ đó?
Bọn họ đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn qua...Ngẩng đầu nhìn lên..
Viên Hổ theo bản năng cũng ngẩng đầu nhìn lên.
" Mẹ kiếp!"
Nơi xa, trên bầu trời khói bụi tràn ngập, một quả cầu đá khổng lồ với đường kính hơn 30 mét đang lơ lửng ở trên không trung.
Mặt ngoài của quả cầu đá khổng lồ gồ ghề, có vô số vết nứt. Nó trông giống như được ghép lại với nhau bởi vô số các tảng đá nhỏ.
Ánh trăng sáng rọi xuống, phủ lên một lớp sáng chói lên quả cầu đá, khiến cho nó càng trở nên thần bí.
Thật lâu sau,
Thật lâu sau,
Mới có người từ trong sợ hãi hoàn hồn trở lại. Nghĩ đến vị đội trưởng chưa biết còn sống hay chết rồi, họ vội vàng chạy tới.
" Đội trưởng Viên, thì ra ông không có chết, thật tốt quá!"
Không, ta không cảm thấy tốt chút nào.
Viên Hổ mặt đen lại.
" Con vua bọ cạp kia đâu rồi? Quân tiếp viện đến hay chưa? Bất kể phải trả giá bao nhiêu cũng phải ngăn cản nó lại. Nếu không thì toàn bộ thành phố An Hồ sẽ gặp nguy hiểm!"
" À, bên trong..."
Các thành viên không biết phải diễn tả nó như thế nào.
Viên Hổ gấp, " Chẳng lẽ, không....Tê"
Cơn đau truyền tới cơ thể, khiến anh không thể run lên.
" Không phải như vậy." Các thành viên trong đội nhanh chóng chỉ về phía xa và nói: " Con vua bò cạp nó đang ở trong đó!"
Cái đó?
Viên Hổ nhìn theo hướng ngón tay của thành viên trong đội chỉ qua, anh nhìn thấy quả cầu đá vừa to vừa tròn.
Anh quay đầu nhìn về phía các thành viên trong nhóm của mình, vẻ mặt như muốn nói, các ngươi đang trêu chọc ta phải không.
Không!
Một quả cầu đá lớn như thế vẫn lơ lửng ở trên không trung. Ngay cả người thức tỉnh có năng lực tinh thần cũng không thể nào làm được như thế.
Vì thế...Anh tưởng mình đang nằm mơ giữa ban ngày.
Tất cả mọi thứ liền có thể giải thích được chuyện ở ngay trước mắt.
....