Công tước Morton nhìn xung quanh cây thế giới, những người áo choàng đen đang cố gắng hết sức để chống lại những con quái vật hắc ám, sắc mặt ông có chút phức tạp.
" Có lẽ, chúng ta đã trách nhầm bọn họ."
" Bọn họ không phải vì tiền tài, họ chỉ muốn cứu cây thế giới, vì vương quốc của chúng ta."
" Bọn họ hi sinh tính mạng chiến đấu với kẻ thù, nhưng chúng ta trong lúc mơ màng lại là đồng bọn của kẻ thù."
Thật là xấu hổ!
May mắn là bọn họ nghĩ tổ chức áo choàng đen chỉ là một lũ khốn đến từ các vương quốc khác. Bây giờ nghĩ lại, bọn họ chính là tổ chức kháng chiến ở trong bóng tối.
Vương quốc đã bị khống chế bởi kẻ đứng sau chuyện này, phía hoàng gia cũng đã rơi vào tay giặc. Chỉ có bọn họ là những người duy nhất không hề từ bỏ tia hi vọng cuối cùng.
Những người đó có lẽ chính là một số cao thủ bí mật sống sót ở trong trận chiến năm đó.
Như thế, mới có thể giải thích vì sao bọn họ có được thực lực mạnh mẽ đến như thế.
Công tước Morton cảm giác mình đã phát hiện ra sự thật. Hiện tại kí ức bị chôn giấu đã quay trở về. Cả người đã lâu không còn tính nhiệt huyết, bỗng nhiên ông tức giận hét lên, lao thẳng về đám quái vật hắc ám, cứng rắn đánh vỡ một khoảng trống.
......
Thông qua khế ước, dặn dò Tinh Linh, Tinh Nguyệt đang phòng thủ ở Vương Đô. Sau khi tổ chức người phòng thủ, anh liền không chú ý tới tình hình bên đó nữa.
Chiến trường thật sự chính là Vương Đô chân chính.
Chiến trường cốt lõi là chỗ của Nancy.
Lúc này, từ cuộc chiến Nancy chiến đấu với ba tộc biến thành Nancy hành hung đám Siêu Phàm Chung Yên Thần Giáo.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, ba vị giám mục đã bị hao tổn nghiêm trọng.
Giám mục thứ hai vẻ mặt có chút sợ hãi.
Hắn đã sớm không có đủ tự tin tràn đầy để lấy đi binh khí mạnh nhất.
Anh cũng có chút ngốc.
Rõ ràng anh biết nó là vũ khí mạnh nhất do giáo hoàng chỉ định. Thực lực và tiềm năng vượt xa người thường. Họ còn tưởng chỉ cần ba đánh một, có thể cầm tới đối phương?
Không bị đánh chết là may lắm rồi.
Ở phía xa, các tộc trưởng hổ, gấu và sói cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều sau khi họ nhìn thấy cảnh này.
Cũng vậy, sau khi biến hóa, thực lực của bọn họ tăng lên gấp đôi, cùng cấp không thể nào xoàng xĩnh như thế được.
Trước đây họ bị Nancy đánh cho hoài nghi nhân sinh, hiện tại nhìn lại....Ha ha, thời gian ba tên nhân loại kia chống đỡ, so với chúng ta còn ngắn hơn, so với chúng ta còn ngắn hơn, thoáng cái lòng tin đã quay trở lại.
Nancy một kiếm lao ra.
Tên giám mục thứ tư bị hao mòn quá nghiêm trọng, lực lượng chiến đấu đã bắt đầu suy giảm.
Ở phía xa, vẻ mặt Đường Vũ có chút ngưng trọng, vô số luồng dữ liệu xẹt qua, ánh mắt nhìn qua xung quanh.
Chung Yên Thần Giáo, trước mắt thân phận cao nhận cũng chỉ là vị giám mục thứ hai này thôi.
Một cảm giác nguy cơ nhàn nhạt vẫn lượn lờ ở trong lòng.
Cuối cùng, khi tên giám mục thứ tư bị thương nặng, trên bầu trời xuất hiện một khoảng trống cực lớn.
Ở trung tâm, hai bóng người đang đứng đó.
Bóng người đi đầu trên tay cầm quyền trường, đầu đội vương miệng, khuôn mặt thì không nhìn thấy rõ ràng.
" Các ngươi làm tốt lắm, lui ra đi."
Giáo hoàng nói, ánh mắt tập trung vào Nancy.
Một chân bước ra, chẳng khác gì tận thế, trong nháy mắt vượt qua hàng chục km, xuất hiện cách đó không xa.
Ngay khi hắn đưa tay ra, lực lượng mênh mông từ bốn phương tám hướng vọt tới và bao phủ lấy Nancy.
Không khí trở nên đặc quánh, không gian bên này phảng phất đều nằm ở trong tay hắn, muốn triệt để giam cầm Nancy.
Ngay sau đó, giáo hoàng đan tay vào nhau, nhanh chóng kết ấn và niệm chú.
Một luồng khí đáng sợ từ trên người hắn bốc lên.
Đường Vũ nhìn lướt qua, không biết nói gì hơn.
Tư thế này, vì sao quen thuộc đến như thế.
Đó chẳng phải là khúc dạo đầu để thi triển chú ấn hay sao!
Đừng có nghiêm túc như thế chứ.
......
Tên tôi là Samoden • Cecil.
Ông là một nhà tiên tri và cũng là một thành viên của gia đình hoàng gia.
Từ nhỏ, tài năng của ta là xuất sắc nhất. Chỉ mới 50 tuổi đã đột phá tới Siêu Phàm cấp hai. Chỉ chưa tới 500 tuổi, lợi dụng sáu viên Nguyên Lực hạch tâm dung hợp lại và đột phá Siêu Phàm cấp hai. Gần như phá vỡ kỉ lục trong lịch sử của vương quốc ghi lại.
Đáng tiếc, anh không phải là đại hoàng tử, cũng không phải là người thừa kế đầu tiên của vương quốc Aino. Hàng năm lấy được tài nguyên tu luyện kém xa so với người anh em ngốc nghếch của mình.
Nếu không, có lẽ anh đã phá vỡ được lịch sử của vương quốc.
Cái năm khi anh vừa đột phá tới Siêu Phàm cấp hai, tâm huyết anh có chút dâng trào, anh bỗng nhiên tiên đoán ra một bức tranh.
Bầu trời nhuộm đỏ và vô số quái vật từ trên trời rơi xuống.
Đó là ngày tận thế.
Anh đã đem việc này thông báo với cha về kết quả anh đã nhìn thấy, lúc đó ông đang là vua của Aino.
Ông tin điều đó, nhưng không hề quan tâm đến.
Ông tin với lực lượng của vương quốc, đủ sức để chống lại đám quái vật từ trên trời rơi xuống ở ngoài đất nước.
Anh đã từng đề nghị, tập trung tài nguyên bồi dưỡng không ít cao thủ hàng đầu, áp dụng phương pháp chọn ra kẻ mạnh nhất và chọn ra những chiến binh mạnh mẽ nhất cho vương quốc. Chỉ có hi sinh vô số người, mới có một chút cơ hội sống sót ở trong tương lai khi tận thế xảy ra.
Nhưng nó bị từ chối một cách tàn nhẫn.
Sứ thờ ơ lúc đó, kí ức của tôi vẫn còn nhớ rất rõ.
Sau đó, tài nguyên tu luyện được cấp cho tôi càng ngày càng ít đi.
Mãi cho đến mấy trăm năm sau, người anh trai ngốc nghếch của tôi cuối cùng đã đột phá đến Siêu Phàm cấp hai, từ tay của cha tôi tiếp quản quyền hành của một vị vua. Tôi lần nữa đề nghị, nhưng lại bị đối đãi một cách lạnh lùng.
Vương quốc đã suy tàn, đã không còn chỗ nào có thể chừa chỗ cho tôi.
Vì thế, tôi đã rời đi.
Tôi đã đi khắp lục địa Aino.
Đó chính là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời của tôi.
Vương quốc Aino rất rộng lớn, nhưng so sánh với đại lục, so sánh với vô số hòn đảo ở ngoài xa, rốt cục cũng chỉ là một góc của tảng băng.
Rời khỏi vương quốc, tôi tự đi theo con đường của riêng mình. Bởi vì người cha và tên anh trai ngu ngốc đã không đồng ý với kế hoạch của tôi, vậy thì....Tự mình thực hiện nó.
Vì thế, Chung Yên Thần Giáo đã được thành lập.