Chương 608: Giáo phái thần bí ở Vương Đô

Phòng khách ở trong phủ Bá tước.

Sau khi để người hầu mang đồ uống và bánh ngọt lên, Bá tước Sương Bạch phất tay, bảo tất cả người lui ra bên ngoài.

Chỉ có sáu người ở trong cái phòng khách lớn.

Bá tước Sương Bạch và chú của anh ta.

Tướng mạo có chút bất phàm, nhưng từ ở trên người không thể cảm nhận được bất kì khí tức nào, anh ta giống như chỉ là một thanh niên bình thường, giữa hai hàng lông mày, mang theo một chút uy nghiêm.

Một nữ hộ vệ mặc áo giáp màu đen, khuôn mặt xinh đẹp, không hề nói gì đứng ở phía sau lưng người thanh niên.

Ngoài ra còn có hai người bí ẩn, một người tướng mạo có chút bình thường, một người thì mặc áo choàng, kéo mũ trùm đầu lên, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy người đó là một phụ nữ.

" Đây chính là ông chủ của chúng ta."

Hôi Nhận giới thiệu.

Bá tước Sương Bạch lông mày có chút nhíu lại.

Ông chủ, chỉ là chức danh chỉ dành cho những thương nhân không có nhập lưu mới xưng hô như thế.

Hắn bình thường tiếp xúc với những người quyền quý hoặc là người đứng đầu của một gia tộc nào đó, hoặc là một vị bá tước nào đó hay là hầu tước đại nhân.

Ngay cả những người đứng đầu của quân đoàn ở trong Vương Đô, trừ khi nó giống như quân đoàn chấp pháp hay quân đoàn Hồng Chi. Người đứng đầu của những quân đoàn đó đều là những người có địa vị đảm nhiệm lấy. Cho dù thực lực có mạnh hơn hắn, bá tước Sương Bạch cũng chưa chắc để ý đến.

Đây chính là quan điểm củ các quý tộc ở trong Vương Đô.

Chỉ là, khi đối người thần bí gọi là ông chủ, Bá tước Sương Bạch không dám khinh thường.

Người thanh niên kia đã từng ra tay, thực lực mạnh mẽ, nhưng lúc này anh ta lại đứng cung kính ở phía sau được gọi là ông chủ kia. Làm cho chủ nhân của phủ Bá tước Sương Bạch có chút đứng ngồi không yên. Thân thể hơi nghiêng về phía trước và mông ngồi ở bên cạnh ghế dựa, tỏ vẻ tôn trọng.

Ngược lại, người thanh niên kia, ngay cả khí tức cũng không cách nào cảm nhận được, lại ngồi xuống một cách tùy ý và áp lực vô hình khiến cho bá tước Sương Bạch hô hấp có chút dồn dập.

Hai người bí ẩn còn lại, phủ Bá tước bọn họ đều chắc chắn không phải là đối thủ, hiện giờ lại có thêm một ông chủ vô cùng thần bí cùng với một tên cận vệ nhìn qua không hề dễ chọc....Nếu bọn họ động thủ, cho dù mở ra đại trận ở trong phủ bá tước, chắc chắn ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mình.

......

Mười phút sau, khóe miệng của Đường Vũ mỉm cười, đi ra khỏi khách.

Một bên quan sát ở trong tay, cành mềm xanh dài khoảng một mét.

Nó giống như ở thành phố Geer có được cành cây non vậy, cùng nguồn gốc với nhau.

"....Món bảo vật này do hoàng gia ban tăng hơn một trăm năm trước khi ta đạt được vị trí Bá tước. Ở trong phủ của những quý tộc khác, cũng có những cành cây tương tự như thế. Hoàng gia từng rất hào phóng và không hề có keo kiệt, chẳng qua đã 30 năm trôi qua, lại không có bất kì tin tức quý tộc nào được hoàng tộc ban cho loại bảo vật này."

Anh nhớ lại những lời của Bá tước Sương Bạch.

Không hề nói sai.

Anh ta cũng không biết rõ ràng lai lịch của những cái cây này.

Nhưng ở trong hoàng gia, không còn nghi ngờ gì nữa, có rất nhiều.

" Chỉ là một cành cây non thôi mà cũng có thể được xem là bảo vật."

Đường Vũ sử dụng con mắt tinh tường, không ngừng phân tích dữ liệu của cành cây non này, nhưng vẫn không thể tìm ra nguồn gốc của nó. Chỉ là đoạn cành cây non này so với cành cây lúc trước thu hoạch ở thành phố Geer kia, càng thêm thô to và.....Có nhiều sức sống hơn, bên trong lại ẩn chứa lực lượng thần bí, gấp 10 lần cành cây non lúc trước.

Tất cả đều có thể được sử dụng để làm thành một vũ khí tốt.

Trong lúc nhất thời, Đường Vũ đối với những quý tộc khác, thậm chí là hoàng gia đang nắm giữ cái cây thần bí này, có chút mà đỏ mắt.

Nhưng anh là một người văn minh, chuyện cướp bóc gì đó anh rất là khinh thường.

Đoạn cành cây non đang ở trong tay anh chính là do bá tước Sương Bạch tặng cho và anh liền không khách khí thu nhận.

.....

Bên trong phòng khách, tay của bá tước Sương Bạch có chút run rẩy.

" Thật là một băng cướp mạnh mẽ!"

Chỉ có hai bảo vật được hoàng gia ban tặng cho phủ Bá tước. Một lần anh được tặng chính là lúc được phong làm bá tước và lần còn lại do anh lập được nhiều thành tích.

Là một trong những hạch tâm của đại trận trong phủ bá tước.

Vậy mà bị cướp trắng trợn hết một cây.

Mất rồi....

Nói một cách mỹ miều thì gọi là tặng.

Bá tước Sương Bạch cũng không còn cách nào khác nha.

Nhưng vừa nghĩ tới lời hứa của ông chủ kia, trong lòng của anh có chút nóng lên.

Chỉ là, tay của anh còn run rẩy, chân cũng đang run rẩy.

Đó không phải là phấn khích, cũng không phải là tức giận.

Nhưng vừa rồi, anh dự định thăm dò lai lịch của nhóm người này, nữ cận vệ đứng ở phía sau ông trùm thần bí kia, bỗng nhiên nhìn hắn một cái.

Vẻn vẹn chỉ nhìn thoáng qua, anh cảm thấy mình đang ở trong vực sâu.

Dường như ngay cả linh hồn cũng muốn rời khỏi thân xác của chính mình.

Nó thực sự quá đáng sợ.

Cho đến khi người thanh niên nhìn có vẻ chất phát hiền lành kia đề nghị mượn cành cây thần bí kia, anh không thể nào há miệng nói một tiếng từ chối. Không biết từ lúc nào từ mượn lại biến thành tặng cho.

Vừa nghĩ đến sự kinh khủng của người thần bí kia, trái tim của anh cảm giác lạnh vô cùng.

Thay đổi lúc nóng và lạnh.

.......

Đường Vũ bước ra khỏi nội thành, nhìn về phía Vương Đô có chút nhíu mày.

Anh luôn cảm thấy có gì đó nhìn không được cân đối với nó

" Nancy, cô cảm thấy thế nào?"

" A!!" Cô nhìn qua và có chút suy nghĩ, " Nó có cảm giác nguy hiểm, nhưng lãnh chúa đừng có lo, tôi sẽ bảo vệ tốt cho ngài."

Đường Vũ: "..."

Tuy thực lực của mình yếu hơn một chút, nhưng.... Dù gì cũng phải nể mặt một chút chứ, có được không!

Thậm chí lúc này đây, bởi vì Nancy đã đột phá tới cấp hai, anh mới mạnh dạn tiến vào nội thành.

Sau khi thảo luận về việc hợp tác với bá tước Sương Bạch, Đường Vũ đối với Vương Đô hiểu rõ hơn.

Là một quý tộc sinh ra và lớn lên ở Vương Đô, đối phương biết nhiều bí mật hơn Zapol và thành phố Trấn Tây còn nhiều hơn.

" 58 năm trước, vố số quái vật hắc ám từ trên trời rơi xuống."

" Trong vòng chưa đầy một tháng, không ít thành trì đã bị Hắc triều bao phủ.'

" Lúc đó, cao thủ ở Vương Đô nhiều như mây, dưới sự lãnh đạo của đương kim quốc vương ngăn cản lại Hắc Triều xâm lăng. Trận chiến đầu tiên kéo dài mấy tháng trời và vô số Siêu Phàm đã chết đi.

" Về sau, Hắc Triều liên tục tấn công không ngừng, khiến cho những quân đoàn kháng cự lại bị tổn thất nặng nề, mà trong lòng họ có cảm giác mệt mỏi. Ngay cả quốc vương bệ hạ cũng bị thương trong một lần chiến đấu nào đó, đã mấy chục năm không hề có ra tay nữa. Bức tường vĩnh cửu cũng dưới tình huống như thế mà xây dựng lên.

Đường Vũ nhíu mày có chút suy nghĩ.

Vì sao, thế cục ở Vương Đô lúc đầu không được tốt lắm, nhưng sau khi xây dựng bức tường vĩnh cửu, lại đột nhiên dễ dàng chống lại Hắc Triều?

Tuy bức tường vĩnh cửu có chút bất phàm, nhưng anh lại cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không có nghĩ ra được nguyên nhân cụ thể.

Ầm ầm!

Vừa mới trở lại căn cứ bí mật ở ngoại ô Vương Đô, liền nghe thấy ở phía xa truyền đến tiếng nổ vang.

Quay đầu nhìn lại là bức tường thành cao như ngọn núi.

Bên ngoài tường thành, có không ít quái vật hắc ám đang bay sà xuống với những đôi cánh dài, nhưng khi tới gần bức tường vĩnh cửu, lại bị lực lượng vô hình bao phủ, giống như những viên sao băng rơi xuống.

Đường Vũ cảm giác được ở bên ngoài tường thành có mấy cỗ khí tức Siêu Phàm.

Chỉ là quân đoàn phòng thủ ở trên bức tường vĩnh cửu, nghe nói chỉ có không tới 10 tên Siêu Phàm.

Đóng quân ở phía bên này của tường thành chỉ có một tên Siêu Phàm mà thôi.

Tên Siêu Phàm kia vẫn không có ra tay, mà đang chỉ huy các chiến sĩ quân đoàn, khống chế vũ khí phòng ngự ở trên tường thành, tiếng nổ vang lên liên tục.

Lần này, cuộc tấn công của Hắc Triều chỉ kéo dài mấy tiếng đồng hồ. Cuối cùng, sau khi để lại vô số thi thể thì Hắc Triều nhanh chóng rút lui.

Đường Vũ không thể nhìn thấy quá trình chiến đấu cụ thể, chỉ dựa vào cảm giác cũng có thể đoán ra được đại khái.

" Chẳng lẽ Hắc Triều trải qua nhiều lần tấn công vô ích, cho nên mới dần dần từ bỏ việc chiếm Vương Đô."

" Nhưng những con sinh vật hắc ám Siêu Phàm này hẳn phải có trí tuệ..."

Càng suy nghĩ, Đường Vũ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng anh không thể nào nói rõ nguyên nhân của mình.

Thế là, anh để việc sử dụng chất xám này cho Y Liên và những người khác.

Dù sao, bản thân là lãnh chúa, những chuyện phiền não này giao cho tùy tùng là được, đó chẳng phải là thao tác cơ bản hay sao?

.....

Lúc này, ở một góc xa xôi của lục địa Aino.

Dưới bầu trời âm u, một cái cây khô héo và nứt nẻ có rễ cây ở phía dưới quấn quanh, mơ hồ có thể nhìn thấy được dấu vết trận rune khắc họa ra, chỉ là nó có chút lộn xộn, giống như bị phá hư qua.

Một chỗ nào đó ở trong trận rune, một ánh sáng đỏ sẫm bỗng nhiên sáng lên và nó nhanh chóng biến mất.

Nhưng lại bị một bóng người mặc áo choàng đen ở bên cạnh chú ý tới.

" Giáo hoàng bệ hạ, có tin tức về binh khí mạnh nhất!"

Một bóng người không nhìn rõ khuôn mặt xuất hiện.

Uy thế có chút đáng sợ làm cho không gian ở xung quanh có chút biến dạng và bất cứ nơi nào hắn đi qua, tựa như lấy hắn làm trung tâm và thế giới bên ngoài được chia làm hai thế giới khác nhau.

Hắn nhìn chăm chú vào tòa trận pháp hư hao kia.

Cuối cùng, nhìn về phía Nam của trung tâm lục địa.

" Vương Đô, đã lâu không có đi qua."

....

" Vẫn là lâu đài của nhà mình thoải mái nhất."

Đường Vũ ngồi trước bàn ăn, trước bàn bày hơn mười món ăn tinh xảo, anh vừa phân phó đầu bếp náu nướng.

Tuy anh là một vị lãnh chúa chăm chỉ tu luyện và chăm chỉ làm việc, nhưng dù sao trên người anh có hàng trăm triệu Nguyên Tinh. Nếu không hưởng thụ thì kiếm tiền nhiều để làm gì?

Một bên thưởng thức thức ăn, một bên thì dùng khế ước của tùy tùng thành lập một cái group chat, kéo mấy người Hôi Nhận, Vanni, Zapor hiện đang ở đại lục.

Có phân lãnh địa làm trạm căn cứ tín hiệu, tin tức thông suốt không hề bị ngăn trở. Anh không cần phải rời khỏi nhà vẫn có thể chỉ huy công việc ở Vương Đô.

"Quả nhiên đây mới là cuộc sống mà một lãnh chúa nên sống. So với những quý tộc khác ở Vương Đô, thì mình thật sự quá...."

Anh lướt qua những thông tin ở trong nhóm chat.

Bá tước Sương Bạch chính là người đứng sau màn, hiện giờ đã nổi lên mặt nước, lại có Lạc Lâm, Hôi Nhận âm thầm ra tay cảnh cáo vài lần, khiến cho những quý tộc khác tưởng rằng những cao thủ đều là những người mà bá tước Sương Bạch bồi dưỡng.

Đủ để răn đe, để hầu hết các quý tộc ở trong trạng thái chờ đợi và không có ra tay.

Chỉ là một tụ điểm giải trí dùng để kiếm Nguyên Tinh, đó cũng là một trong những lí do bọn họ mới ra tay. Ngay cả những người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, mỗi ngày thành phố giải trí Thâm Lam thu nhập cũng không hề ít. Nhưng mà những quý tộc thượng lưu ở trong nhà đều có mỏ khoáng sản, đối với một thành phố giải trí cũng không phải rất để ý.

Thực sự khiến cho người khác phải động tâm, trước mắt chỉ có một người với quyền lực lớn nhất vẫn là vị công tước Morton kia.

Hai vị công tước khác của Vương Đô và không ít hầu tước đối với thành phố giải trí này, hứng thú cũng không hề lớn. Nếu đó là không gian tinh thần thật sự, Đường Vũ tin tưởng nhất định sẽ thu hút được nhiều sự chú ý hơn.

Thay vì như bây giờ, chỉ có một vị công tước để ý mà thôi.

Anh vẫn không biết vì lí do gì mà công tước Morton sở dĩ muốn đem thành phố giải trí Thâm Lam bỏ vào túi của mình, ngoại trừ sản nghiệp của hắn bị ảnh hưởng ra, với tư cách là người đầu tư vào trò nuôi thú nhiều nhất, nguyên nhân quan trọng nhất cũng không phải do những lần thất bại trong việc tiến hóa con thú mà hắn nuôi.

" À đúng rồi, còn có công chúa thứ 17 Sebrina, cô đối với thành phố giải trí cũng rất là hứng thú, nếu gặp phải phiền phức gì cứ tìm cô ấy đến hỗ trợ, yêu cầu của cô ta cũng vô cùng đơn giản, hi vọng chúng ta có thể sáng tạo thêm những trò khoa học viễn tưởng."

Lạc Lâm nói ở trong nhóm chat.

Cô cùng Sebrina từng tiếp xúc, rất đơn giản từ trong miệng của cô công chúa thứ 17 này moi được không ít tin tức.

Nhưng bởi vì Sebrina vẫn còn quá trẻ, hiểu biết ở trong Vương Đô vẫn còn hạn chế, ngay cả chả của cô, đương kim quốc vương bệ hạ...... Nghe nói bởi vì chênh lệch tuổi tác quá lớn, cho nên có một khoảng cách về thế hệ, đương kim quốc vương bệ hạ ít nhất cũng 800 tuổi rồi.

Đường Vũ nhập tin nhắn ở trong nhóm chat, bảo Lạc Lâm tiếp tục thám tính tin tức tử miệng của công chúa thứ 17.

Cùng lúc đó, Vương Đô.

Một bóng người từ trên cao xẹt qua, nhanh chóng rơi xuống mặt đất của quân đoàn Chi Dực.

Khói bụi nhanh chóng tản đi, lộ ra một gương mặt quen thuộc.

Là tướng quân Dolen ở thành phố Trấn Tây.

Khí tức lúc này của hắn vô cùng yếu ớt, phần lớn cơ thể dưới ngực đã biến mất.

Một ngọn lửa không có tắt vẫn bám ở trên người của hắn, đang cố gắng tiêu hao lực lượng sinh mệnh cuối cùng của hắn.

Tướng Dolen hấp hối mở miệng, " Hoàng gia....Có vấn đề."

Dựa theo khí tức cuối cùng, nhanh chóng tiêu tán.