Chương 572: Ngươi lén ăn sau lưng ta sao

Nhà hàng được trang trí theo phong cách của trái đất, giai điệu nhẹ nhàng và ánh sáng có chút nhè nhẹ với tông màu tối, Moore thầm ngạc nhiên.

Cả hai người bước vào trong căn phòng dưới sự hướng dẫn của một người hầu đeo tai mèo và mặc đồ hầu gái.

Nhà hàng ngoại trừ quản lý và đầu bếp ra, những nhân viên còn lại đều được tuyển dụng từ cư dân địa phương của thành phố Trấn Tây. Nhưng họ lên tay rất nhanh, hay nói cách khác chỉ cần cơ duyên đủ lớn, luôn có thể dễ dàng sàng lọc ra một số nhân tài phù hợp.

Để mọi khách hàng đều cảm nhận được sự ấm áp như ở nhà.

Thực đơn dày cộp, Moore nhẹ nhàng lật xem, các món ăn trên đó vô cùng phong phú và cao cấp.

Chẳng hạn như món " Long du tứ hải" này, nguyên liệu chính được sử dụng cho món ăn là Tôm Hùm Bích Huyết cấp 8, phối hợp với những nguyên liệu nấu ăn quý hiếm như " Măng tím", không chỉ ngon, đối với người tu luyện vô cùng có ích.

Những bức ảnh về công thức nấu ăn, thậm chí còn là những bức ảnh động, Moore giống như nhìn thấy một con tôm hùm dũng mảnh, nhảy ra khỏi mặt biển, sau đó.....Trở thành món ăn ở trên bàn.

Giá cả cũng vô cùng đắt đỏ, 3888 Nguyên Tinh ( hoặc lấy tinh phiếu làm giá trị tương đương) làm cho anh có chút hiểu được, vì sao trong " nhà hàng ngôi sao này" khách hàng lại ít đến thế.

Hai ngày nay, sau khi đạt được thỏa thuận với Thâm Lam, các đầu bếp của phủ công tước, cũng bắt đầu đem thịt thú biến dị gia nhập vào thực đơn ở bên trong, làm cho Moore nhớ lại hương vị mấy chục năm về trước.

Mà những món ăn thượng hàng của " nhà hàng ngôi sao", Moore cảm thấy thời kì huy hoàng nhất của phủ công tước, cũng chưa từng xa hoa đến như thế. Cho dù bên phía Vương đô cũng chưa chắc có. Dù sao khi Hắc triều bộc phát , thú biến dị cũng không phải đi khắp nơi, nhưng trong thực đơn này, anh lại có thể nhìn thấy, Thâm Lam đã phát triển không biết bao nhiêu món ăn với thịt thú biến dị.

Trong nghiên cứu về ẩm thực, anh là người giỏi nhất.

Lấy nội tình lớn nhỏ, Thâm Lam quả thật là phi phàm....Anh cũng không thể nào tưởng tượng được, Thâm Lam chỉ là một tòa nhà mới vừa thành lập mới mấy tháng, nhưng trong lòng đã dâng lên là một con quái vật khổng lồ đã sống mấy chục nghìn năm.

Nhất định phải làm bạn bè.

Moore vốn dĩ muốn gọi hết tất cả thức ăn. Sau khi nhìn thấy giá cả, anh liền tức giận rút tây về, cuối cùng chỉ gọi ba món ăn cao cấp nhất và tám món ăn bình thường.

Tiêu hết mấy chục nghìn Nguyên Tinh như thế, khiến cho Moore cảm thấy tội lỗi một thời gian.

Với tư cách là công tước của hiện tại, trên vai anh gánh vác số phận của toàn bộ dân chúng ở trong thành phố Trấn Tây. Anh làm như thế....Nó có phải gọi là tham nhũng hay không?

Moore rơi vào xoắn xuýt không có bao lâu, từng món ăn thịnh soạn được bồi bàn dâng lên.

Miếng thịt mềm trong suốt như ngọc, với hương thơm xốc lên toàn bộ căn phòng, làm cho vị giác của anh không ngừng tiết ra nước bọt.

Anh dùng nĩa găm một miếng thịt cho vào trong miệng. Nhất thời, phảng phất linh hồn như đang thăng hoa, giống như đang ở trong bầu trời xanh, không ngừng bay lượn.

Khí tức của anh không tự chủ mà khuếch tán ra ngoài, cúc áo bởi vì điều đó mà bắn ra, bàn tay biến thành hư ảnh. Thức ăn ngon xẹt qua như hình parabol, rơi một cách chính xác vào trong miệng.

Quản gia Henry cũng đang bận rộn ăn không ngừng, trong miệng còn nói một cách mơ hồ, " Đại nhân, món ăn này có hương vị cực kỳ tuyệt vời. Nó khác với những gì tôi đã nếm lần trước, những món ăn ở Thâm Lam quả thực rất ngon và phong phú."

Bàn tay cầm nĩa của công tước Moore dừng lại.

Sắc mặt không tốt nhìn về phía quản gia.

Lần trước?

Rốt cuộc ngươi đã lén ăn bao nhiêu lần sau lưng của ta rồi?!

.......

Quản gia Henry mỉm cười lúng túng và lịch sử.

Chuyện công vụ làm sao có thể gọi là lén ăn sau lưng chứ?

Nhưng hắn cũng không dám mở miệng nói lại, chỉ có thể giảm tốc độ ăn những món ngon. Nhìn những món ăn ngon này biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Henry chỉ biết che ngực và yên lặng thở dài.

Lần sau, vẫn tự mình chạy ra ngoài ăn vụng đi.

Một bữa cơm, ăn mất 1 tiếng đồng hồ, lại ở trong phòng tu luyện mất hết mấy tiếng đồng hồ để tiêu hóa hết đống thức ăn.

Thật lâu sau, công tước Moore bước ra ngoài với đôi mắt sáng rực, thở dài nói: " Quả nhiên là phục vụ dành cho VIP, trong phòng ngay cả Tụ Nguyên trận cũng đã bố trí, phối hợp với việc ăn uống và tu luyện thực sự quá tốt."

" Đi thôi."

Họ trả tiền và bước ra khỏi nhà hàng ngôi sao.

Tiêu hao hết chục nghìn Nguyên Tinh để ăn 1 bữa cơm. hiện tại nghĩ lại vẫn quá đắt.

Tuy nhiên, nó quá ngon.

Hồi tưởng lại mùi vị như thế, vị giác của công tước Moore không ngừng tiết ra nước bọt.

Cảm thấy có chút không tệ.

Tại sao có lại ý nghĩ muốn ăn thêm một bữa ăn khác vậy nhỉ?