"Y Liên..."
Đối với một cao thủ Siêu Phàm, việc khống chế cảm xúc là điều không khó và bạn hoàn toàn có thể giữ cho mình trạng thái bình tĩnh tuyệt đối khi lâm trận.
Tuy nhiên, Đường Vũ lại phát hiện tinh thần của Y Liên bên cạnh, nhất thời dao động dữ dội.
" Chẳng lẽ nói?"
Y Liên nhìn về phương xa và dường như cô ấy muốn khắc sâu hình ảnh nay trong tâm trí. Một lúc sau, cô mới chậm rãi nói ra, " Đúng thế, thành phố này chính là nơi tôi từng sinh sống."
18 năm qua, cô chưa từng rời khỏi thành phố, cũng không thấy cảnh tượng bên ngoài thành phố.
Nhưng tại thời điểm này, nhìn từ xa, xuyên qua bức tường thành sụp đổ. Cô nhìn thấy đống đổ nát ở trong thành phố, những ngôi nhà thấp bé đã bị chôn vùi và cô còn tận mắt nhìn thấy qua khe hở, bức tường thành sụp đổ.
Kí ức vẫn còn mới mẻ.
" Bên này có phát hiện, hình như là một mỏ Nguyên Tinh."
Đường Vũ nhìn về phía ngọn núi thấp nơi Zapol đang đứng, trong nháy mắt lao người đi qua đó.
Nơi này còn lưu lại một số vật dụng của con người, phần lớn là xác chết của con người và quái vật hắc ám.
Mỏ Nguyên Tinh rất sâu, trên vách tường có thể nhìn thấy ít khối Nguyên Tinh, năng lượng bên trong rất ít và thậm chí cũng có một số viên không có năng lượng nào ở bên trong, tạm thời chỉ có thể được coi là những mảnh vỡ Nguyên Tinh.
Bên trong rất nhiều hang động đã sụp đổ, tập trung tinh thần để cảm giác, chỉ có thể phát hiện những năng lượng dao động yếu ớt.
Ngoài ra, còn có không ít quái vật hắc ám vẫn còn sống, đã bị Zapol giết chết.
" Nơi này, chắc hẳn là một mỏ Nguyên Tinh nhỏ. Nhưng bây giờ, mỏ Nguyên Tinh này đã bị bỏ hoang. Sau khi trải qua khai thác một cách bạo lực, nơi này đã không còn bất kì Nguyên Tinh nào nữa."
Bọn họ đã đào ra không ít hang động bị sụp đổ, có một số xác chết đã lâu, xác của người chết giờ chỉ còn lại những bộ xương khô.
" Nghèo, thật sự là quá nghèo, chưa từng thấy qua mỏ Nguyên Tinh nào cùi bắp đến như thế!" Tạ Y lẩm bẩm, " Đào từ nãy tới giờ còn không sánh nổi một trận thu nhập từ việc đánh bài."
Đường Vũ đá Tạ Y đi ra khỏi mỏ, nhìn thấy Y Liên càng ngày đi sauu6 vào trong hang động, liền thở dài đuổi theo.
Cho tới nay, Y Liên ở trong mắt anh, luôn mang nhãn hiệu của sự bình tĩnh, lý trí và kiên cương.
Giờ khắc này, cô lại biểu hiện giống như một cô gái 18 tuổi thực sự.
Một cô gái đã mất đi cha mẹ.
Y Liên một đường phá vỡ những tảng đá chắn ngang, thỉnh thoảng cô dừng lại bên cạnh những thi thể không thấy rõ khuôn mặt. Bước chân càng lúc càng nhanh và bàn tay đang nắm chặt ở trong tay áo, có chút run lên.
Đường Vũ không nói gì, chỉ yên lặng đi theo phía sau.
Ba năm trước, Y Liên đã mất đi cha mẹ, nơi bọn họ làm việc có lẽ là khu mỏ ngoài thành này sao? Không biết đã chôn vùi biết bao nhiêu người.
Một đường đi tới, anh nhìn thấy hàng trăm bộ xương.
Có người chết đi, chỉ mới có vài tháng. Một số xác chết, mơ hồ vẫn còn nhìn thấy những khuôn mặt, nhiều xác chết lại bị những con quái vật đã ăn thịt, biến thành những bộ xương trắng hoặc bị chôn vùi ở một góc nào đó cũng không biết.
Một lần, hai lần, ba lần.
Y Liên đã tìm khắp ở khu mỏ, tất cả những nơi có dấu vết của con người, cô đều đã lật tung lên.
Cô xoay người, nụ cười có chút gượng ép, trong đôi mắt màu ngọc bích ấy, không ngừng có làn sóng dập dờn trên mặt hồ.
" Ô! Tôi xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian của mọi người...."
Cô cúi đầu xuống, chưa dứt lời, miệng đã bị ngăn chặn.
Một chai rượu Thanh Linh đã được đưa lên trên miệng cô.
" Cô đang nói gì thế, giữa chúng ta, còn cần phải xin lỗi sao."
Y Liên nặng nề gật đầu, tiếp nhận chai rượu Thanh Linh xong, ngẩng đầu lên, một hơi uống xuống.
Cố uống quá nhanh, rượu từ khóe miệng cô chảy ra, từng giọt chảy xuôi xuống theo xương quai xanh, mái tóc dài xinh đẹp của cô, có chút rối bời.
Cô cũng không hề quan tâm.
Bỗng nhiên, cô òa khóc.
" Tôi đã nghĩ rằng mình có thể buông xuống và nghĩ rằng mình thật sự kiên cường..."
" Tôi thực sự muốn tìm thấy hài cốt của bọn họ và dựng lên một ngôi mộ cho họ...."
Đường Vũ lặng lẽ đưa bờ vai của mình cho cô mượn, nước mắt chỉ có thể chảy xuống bộ áo giáp lạnh lẽo.
Anh có chút suy nghĩ.
Bỗng nhiên, anh nghĩ ra biện pháp.
Bí mật gỡ một sợi tóc của Y Liên xuống, lấy nó làm vật trung gian, nói không chừng, Tinh Linh và Tinh Nguyệt có thể bói ra được vị trí của cha mẹ Y Liên.
Anh cũng không có nói ra.
Thời gian trôi qua quá lâu, xảy ra nhiều tai nạn, việc bói toán cũng chưa chắc thành công. Lỡ như có hi vọng rồi lại thất vọng, càng khiến cho người ta đau lòng hơn.
" Chờ Tinh Linh, Tinh Nguyệt tìm thấy, lại nói cho Y Liên sau."
Tâm trạng của Y Liên sa sút và nó cũng không có kéo dài bao lâu.
Khi hai người đi ra khỏi mỏ, cô lại là một pháp sư điềm tĩnh và lạnh lùng như mọi khi.
Tạ Y đang ngồi trước của hang đang quan sát phương xa, lập tức tươi cười chạy tới.
Đường Vũ trực tiếp hỏi: " Tình huống ở trong thành có biết được gì không?"
" Chúng tôi chỉ mới quan sát nó từ xa. Thành trì này được chia làm nội thành và ngoại thành. Các bức tường thành bên ngoại thành đã bị phá hủy, chỉ có những bức tường nội thành vẫn còn nguyên vẹn như trước. Mà nhân loại ở bên trong, không có gì ngoài ý muốn, chắc vẫn còn ở bên trong nội thành."
Đường Vũ gật đầu, " Y Liên, La Triết, Tạ Y, Winnie, Nancy, Tiểu Lật.....Các ngươi đi vào trong thành trì kia với tôi.....Tinh Linh, Tinh Nguyệt, Zapor, các ngươi ở bên ngoài thành đề phòng."
Nói xong, khi đi ngang qua bên cạnh Tinh Linh, anh thuận tay đưa sợi tóc kia vào lòng bàn tay của Tinh Linh, đồng thời ở trong khế ước phân phó.
Sau đó, mang theo Y Liên và những người khác tới gần tòa thành trì hoang tàn này.
......