Chương 492: Cổng ánh sáng

Cầm hai thanh kiếm ở trong tay, sau lưng còn có một thanh trường kiếm nữa.

Khí thế của Không bỗng nhiên tăng vọt, lấy anh làm trung tâm, kiếm khí sắc bén bao phủ khắp bốn phương tám hướng, giống như hình thành một cái Kiếm Chi Lĩnh Vực.

Thanh kiếm khổng lồ đỏ như máu, hình lưỡi liềm, trong nháy mắt chậm chạp và dừng lại ở trước mặt Không, nương theo thanh kiếm thứ hai của anh ta rút ra khỏi vỏ.

Bang ——

Tiếng kim loại vang lên, lấy Không làm trung tâm, bán kính 100 mét, những thanh kiếm chôn sâu ở trong đất, khẽ rung động.

Kiếm thứ nhất, lưỡi kiếm khổng lồ, giống như một vỏ trứng mỏng manh, bị vỡ ra thành nhiều mảnh.

Kiếm thứ hai, tay còn lại của Không cầm một thanh kiếm khác, nhẹ nhàng chém ra từng cơn gợn sóng.

Sắc mặt của Nishimura bỗng nhiên thay đổi, trong nháy mắt chém ra hàng trăm chiêu, nhưng cả người đã lui lại về phía sau, mặt đất nứt vỡ, hai tay run rẩy, tiếng động nhỏ vang lên. Thanh kiếm đỏ như máu đã bị hao tổn rất nhỏ, trực tiếp vỡ vụn ra.

Chỉ còn lại chuôi kiếm và một đoạn lưỡi kiếm.

Nishimura hoảng sợ thật sự!

Quay người và bỏ chạy, cái gì mà phát triển Thiên Lang Điện lớn mạnh, khôi phục lại đất nước Anh Đào, đều bỏ lại phía sau.

Tất cả thuộc hạ cũng không hề để ý tới.

Mặc dù Không vẫn chưa hết hứng, nhưng cũng sẽ không thả hổ về rừng, anh cũng không có ý nghĩ, đợi kẻ địch mạnh lên và sử dụng hắn làm kẻ mài đao của mình.

Hai người một đuổi một chạy, nhanh chóng rời xa khu vực chiến đấu.

.......

Lộc cộc.

Sở trưởng nơi trú ẩn Vĩnh An Thôi Tâm Thịnh, đã liên thủ cùng với mấy tên có thực lực hàng đầu của nơi trú ẩn, dưới tình hình chiến đấu một mất một còn, rốt cục cũng đánh chết một tên cấp cao của Thiên Lang Điện. Nhưng sau khi nhìn qua trận chiến của Không và kẻ địch, anh vẫn cảm nhận được khoảng cách chênh lệch.

Tâm trí đã nhận 10.000 điểm đả kích không nhỏ.

" Thanh danh của Thâm Lam...Không phải là giả, trách không được nhiều người thức tỉnh như vậy. Ném hết nhà cửa, sự nghiệp cũng muốn tiến đến Thâm Lam. Xét về mặt chiến lực, chúng ta muốn so với Thâm Lam, quả thật có một sự chênh lệch không hề nhỏ."

" Quân đoàn của Thâm Lam cũng mạnh hơn chúng ta, đặc biệt là trang bị và thú cưỡi, thật khiến cho người ta ngưỡng mộ."

Thôi Tâm Thịnh nghĩ một chút, có phải hay không nên phái quan chức đi tới Thâm Lam làm một khoảng giao dịch về trang bị rune hay không?

Trước đây, anh đã có suy nghĩ tới điều này, nhưng không chú ý đến, cuối cùng thỏa thuận không đạt được.... Có lẽ, mình đích thân tới đó một chuyến.

Đang suy nghĩ về điều đó, nhà thám hiểm cấp 6 “Hỏa Nha Thuật Sĩ” Lưu Thiên Minh ở bên cạnh anh. Quạ lửa bay xung quanh cơ thể anh, đem mấy tên Thiên Lang Điện giết chết.

Nghe được lời của Thôi Tâm Thịnh, anh quay đầu lại và nói. " Sở trưởng Thôi, hình như ông hiểu lầm gì rồi đúng không?"

"Ha?" Thôi Tâm Thịnh chớp chớp mắt.

Lưu Thiên Minh chỉ vào xa xa nói: " Những người đó cũng không phải đoàn cao thủ của Thâm Lam, chỉ là một quân đoàn bình thường thôi. Chẳng hạn như vũ khí rune cao cấp, súng cầm tay rune, thú cưỡi và các đạo cụ khác v...v. Đều là tiêu chuẩn thấp nhất của quân đoàn Thâm Lam."

Nói đến đây, Lưu Thiên Minh không giấu được vẻ hâm mộ.

Những người thức tỉnh chính thức của Thâm Lam, chỉ cần có thể vượt qua bài kiểm tra đánh giá của trại tân binh, sẽ trở thành một thành viên chính thức. Thời điểm đó, bọn họ còn được cấp một bộ trang bị cấp C, ba lô không gian tiêu chuẩn và cuốn trục hồi thành.

Có trời mới biết anh ta vì một cuốn trục hồi thành đã phải làm biết bao cái nhiệm vụ.

Đáng tiếc, anh đã quen sống cuộc sống thoải mái cho nên muốn làm một kẻ độc hành.

" Về phần đoàn trưởng Không, anh ta quả thực mạnh hơn chúng ta rất nhiều, nhưng thực lực của anh ta chỉ nằm ở trong top 3 ở Thâm Lam....Không, anh ta thậm chí không thể xếp hạng ở trong top 5, giám đốc Đường, bộ trưởng Y Liên, đội trưởng đội cận vệ Nancy, tổng cố vấn Ngôn, cũng như đội cận vệ bí mật ( số 1 và số 2), những người bí ẩn mặc áo choàng. Mỗi người đều có thực lực không cách nào tưởng tượng được, trong lúc vẫy tay một cái cũng đủ làm núi non vỡ tan, thiên địa thay đổi."

" Đặc biệt là giám đốc Đường, thực lực của anh ta không thể nào tưởng tượng được. Các ngươi chưa từng thấy cảnh tượng đó, mỗi lần anh ta vung tay, sấm sét đầy trời. Chắc ông cũng nghe nói về Siêu Phàm rồi phải không? Nghe nói ngay cả Siêu Phàm, dưới sấm sét kinh khủng kia, đều tan thành mây khói, số lượng mà Siêu Phàm chết dưới tay giám đốc Đường, hai cánh tay đều không đếm được!"

Lưu Thiên Minh không giấu được niềm mong mỏi hướng tới.

Chỉ nhìn thấy cảnh tượng đó từ xa, tuy không nhìn thấy rõ cái gì, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản anh và những nhà thám hiểm dựa theo manh mối mà suy đoán sự việc.

Khóe miệng Thôi Tâm Thịnh giật giật.

Ngươi đó, cố tình tới đả kích người đúng không?

Mà Siêu Phàm là cái gì? Chằng lẽ là biệt danh của Ma Thú cấp tai nạn?

Muốn hỏi cho biết, há to miệng, nhưng cuối cùng Thôi Tâm Thịnh cũng cay đắng nuốt trở về....Bản thân ông là người đứng đầu nơi trú ẩn, vẫn phải có chút mặt mũi.

......

Nishimura có được một chiếc nhẫn không gian và trên đường chạy trốn, hắn ta lấy ra hai thanh kiếm, chất lượng hơi kém một chút.

Trong khi chạy trốn, thỉnh thoảng hắn ta quay người lại đỡ lấy một kiếm của Không.

Không bao lâu sâu, ba bốn thanh kiếm đã thay đổi, hai tay máu chảy ròng ròng, lại càng vận dụng chiêu thức của người thần bí kia dạy cho, sắc mặt có chút trắng bệch.

Nhưng trong khoảng thời gian, hắn đã chạy trốn đi xa khoảng 10 dặm

Không có chút nhíu mày.

Tố chất thân thể của hai người không sai biệt lắm. Anh có thể thấy Nishimura đã nắm giữ phương pháp tu luyện cao cấp nào đó và tiềm năng của hắn ta đã được khai thác tới cực hạn.

Chẳng qua anh ta có được Ý cảnh cao thâm, kĩ năng chiến đấu cũng thành thạo hơn nhiều. Hơn nữa, anh còn mang đôi giày cấp A phù hợp với năng lực hệ phong của anh. Chỉ cần tăng một chút tốc độ, khoảng cách giữa hai người đã không ngừng giảm bớt.

Sưu!

Không lại một lần nữa tới gần, Ý cảnh ngưng tụ lại thành một cỗ, trong tay cầm hai thanh kiếm, từ tám góc độ khác nhau chém ra tám nhát.

Kĩ thuật chiến đấu tự sáng tạo “Thuấn Không Bát Trảm”!

Mỗi một kiếm đều mạnh hơn lúc trước khi hủy diệt thanh kiếm đỏ như máu kia, tám đạo kiếm khí trong mắt giáng xuống.

Nishimura cảm giác được nguy hiểm, nét mặt của anh có chút thay đổi, nhưng anh ta cũng không thể nào ngăn cản.

Lúc này, một cái màn ánh sáng, đem Nishimura bao phủ lấy, ngay sau đó Nishimura đã xuất hiện cách đó hơn một nghìn mét.

Trong lòng của hắn vẫn còn sợ hãi.

Mặt dây chuyền người đàn ông thần bí tặng cho anh đã bị phá hủy.

Nishimura tiếp tục chạy như điên, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một cánh cửa ánh sáng cao hai ba mét cách đó không xa, hắn cắn chặt răng chạy vào.

Vài giây sau, Không đi đến trước cánh cửa ánh sáng.

Lông mày nhíu lại.

" Giống với lối vào của Bí Cảnh, nhưng tựa hồ có chút khác biệt."

Không giơ tay lên, ngưng tụ kiếm ý chém ra một kiếm, rơi vào trên cánh cửa ánh sáng.

Bang bang,

Kiếm ý sắc bén vô cùng, trong nháy mắt nó đã biến mất không còn dấu vết ngay khi chạm vào cánh cửa ánh sáng.

Ngay cả một chút gợn sóng cũng không có nổi lên.

......

Hơn một tiếng sau.

Ngay khi nhận được tin tức, Đường Vũ thông qua cổng dịch chuyển, rồi ngồi Thuyền Bay, đi tới trước cửa ánh sáng kì quái này.

" Ngươi làm không sai, cánh cửa này có chút kì quái, không thể tùy tiện mà tiến vào."

Có trời mới biết bên trong là cái gì, một kẻ địch của nước Anh Đào, trốn thoát thì trốn thoát, chẳng có quan trong, nếu Không xảy ra chuyện...

" Dù sao, lối ra vào Bí Cảnh chỉ có một, người kia dù trốn thế nào cũng tìm đường chết mà thôi."

Không nhìn chằm chằm vào cánh cổng ánh sáng một lúc và nói,

" Đó chắc chắn không phải một Bí Cảnh bình thường, nếu là Bí Cảnh bình thường, lối ra vào của Bí Cảnh cũng không ổn định lắm. Cũng không thể nào, một kiếm toàn lực của tôi lại không thể chém ra chút nào gợn sóng....Khi nãy tôi chém ra một kiếm xong, bỗng nhiên tôi cảm giác trái tim của mình đập nhanh hơn. Nếu chém ra kiếm thứ hai, tôi nghĩ cổng ánh sáng đó sẽ phản kích lại, có thể tôi không thể nào đỡ được."

Đường Vũ có chút kinh ngạc.

Không thể cảm nhận được tình huống ở bên trong cổng ánh sáng.

Tuy nhiên, đối với việc khám phá môi trường không hề biết rõ, anh đã có phương án xử lý.

Lúc này, Đường Vũ ném ra hai qua3 cầu to bằng nắm tay, qua cầu mở ra hai con rối chiến đấu bậc trung rơi xuống đất, đi về trước cánh cửa.

Không bị chút ngăn cản nào, con rối đi xuyên qua và biến mất không thấy tăm hơi.

Đường Vũ ngưng thần cảm giác, không có gì ngoài ý muốn, hai con rối đấu sĩ đã không liên lạc được.

Đợi một lúc.

" Cuốn trục hồi thành có thể sử dụng, con rối đã trở về lãnh địa. Bên trong, ít nhất không có nguy hiểm gì ở lối vào, dường như là một đại sảnh rất rộng lớn."

Không nghe vậy, lập tức tiến vào.

Đường Vũ cũng tiến vào trong đó, lông mày có chút nhíu lại, " Cảm giác tiến vào có chút khác với Bí Cảnh? Độ nhạy cảm của mình đối với không gian vẫn òn quá kém, nếu dùng con rối ác mộng chắc có thể phát hiện ra được chút gì đó."

Bước vào bên trong, cánh cửa ánh sáng phía sau vẫn còn tồn tại, nhưng nó trở thành một chùm ánh sáng nhạt xuyên qua bầu trời.

Nhìn xung quanh, chẳng có gì khác cả.

Đường Vũ bay lên trên trời, bởi vì cẩn thận an toàn, anh cũng không thăm dò hét độ cao của không gian này. Tuy anh vẫn đang ở độ cao 100 mét, nhưng vẫn không nhìn thấy đỉnh, càng không nhìn thấy điểm cuối của đại sảnh này.

Cũng không thấy bất kì bóng dáng một ai.

Anh thả những con rối ong trinh sát trải rộng khắp xung quanh, không ngừng mở rộng điều tra.

Một tiếng, hai tiếng.

Sắc mặt Đường Vũ dần trở nên nghiêm trọng, " Không gian này quá lớn, so với bát kì Bí Cảnh nào trước đây đã khám phá qua, chỉ biết phạm vi trước mắt so với toàn bộ thành Bắc Đình còn lớn hơn và vẫn không thể nào thấy điểm cuối."

" Nó hoàn toàn trống rỗng, ngoài trừ chùm ánh sáng xanh nhạt kia."